Thanh Đàn rời khỏi Tiểu Hương Sơn, quyết định nhân lúc ban ngày ánh sáng tốt, nàng lại đi đến tháp Thanh Thiên một chuyến, bởi vì có chuyện khiến nàng nghĩ mãi không rõ.
Tiên nhân không để ý đến những người kêu oan mà không chịu dùng thân xác máu thịt giẫm lên ván đinh để gửi tiên nhân trạng.
Nếu như trên tháp Thanh Thiên thật sự có thần tiên thì một chút mưu mẹo này đương nhiên không giấu giếm được mắt thần của tiên nhân.
Nhưng nếu là người phàm giả mạo thần tiên thì sao? Rốt cuộc hắn làm sao để phân biệt được?
Đêm qua nàng đã nhìn thấy tận mắt, trên đỉnh tháp chỉ có thể chứa được ba bốn người, ngoài hộp gỗ dùng để đặt tiên nhân trạng thì không còn thứ gì khác, không thể nào có người trốn ở đỉnh tháp trông chừng hộp thư được.
Mà bên ngoài tháp là một vùng đất trống, càng không có chỗ trốn.
Bên dưới tháp Thanh Thiên có mấy người dân đang cầu nguyện, vừa thắp hương vừa lẩm bẩm.
Có người cầu bình an, có người cầu tiền tài, còn có người cầu năm sau được đề tên trên bảng vàng.
Dở hơi nhất là có một nam nhân ngồi xếp bằng trên mặt đất, không cầu gì cả mà trải một tờ giấy trắng ra trước mặt, trên đó có một chữ “Oan” thật to.
Thính lực của Thanh Đàn tốt hơn người khác, nghe thấy hai ông cụ xì xào bàn tán: “Ôn tú tài làm sao vậy?”
“Hôm qua hắn lên tháp Thanh Thiên gửi tiên nhân trạng, nói tiên nhân đổ oan cho hắn.
Hắn nói trong vòng ba ngày tiên nhân phải trả lại sự trong sạch cho hắn, nếu không hắn sẽ đập đầu chết dưới tháp.”
“Ôi chao, trông thì nho nhã yếu đuối, không ngờ hắn cũng rất mạnh mẽ.”
Điều Thanh Đàn do dự là không biết nên chờ mấy người thắp hương này đi rồi nàng vào tháp hay là nghênh ngang đi lên tháp trước mặt những người đó? Đang không chần chừ thì chợt có người hô lên: “Người không phận sự thì tránh ra mau.”
“Người nha môn đến rồi.
Đi mau, đi mau.” Mấy người dân thắp nhang cầu thần đó vội vàng rời đi, chỉ có Ôn tú tài bất động như núi, ngồi im tại chỗ.
Thanh Đàn đang định tránh đi, không ngờ Trương Khoảng cũng ở trong đám nha dịch đó!
Trương Khoảng vốn là Độc Vương nổi tiếng trên giang hồ, người ta gọi là “Chiêu Hồn Xuyên”, người giang hồ nghe tên đều biến sắc.
Sau đó hắn đầu quân cho Phong Hầu, đã trở thành thủ hạ của Giang Tiến Tửu.
Người đi bên cạnh hắn chính là nam nhân Thanh Đàn đã chạm mặt ở hiệu sách Khê Khách, chẳng lẽ hắn chính là Tri huyện mới Thẩm Tòng Lan?
Trương Khoảng tinh mắt, nhìn thấy Thanh Đàn đứng dưới tháp thì vội vàng chỉ vào nàng, nói với Thẩm Tòng Lan: “Đại nhân, vị này tên Thanh Đàn, là bạn của ta cũng là tiêu sư của tiêu cục Phong Vân.”
Quả nhiên là Thẩm Tòng Lan.
Thanh Đàn tiến lên chào: “Bái kiến đại nhân.”
Thẩm Tòng Lan hơi gật đầu, nói với Trương Khoảng: “Bọn ta đã gặp mặt vào nửa canh giờ trước rồi.”
Thanh Đàn không kiêu ngạo không tự ti nói: “Lúc đó vẫn không biết là Thẩm đại nhân, xin đại nhân thứ lỗi.”
Trong giang hồ ngọa hổ tàng long, không thiếu người tài, ví dụ như Trương Khoảng, vừa đến đã tìm ra điểm đột phá trong vụ án nhìn như không có manh mối của Kiều nương tử.
Nếu vị nữ lang xinh đẹp, lạnh lùng trước mặt là bạn của Trương Khoảng thì chắc chắn cũng có tài nghệ tuyệt vời.
Thẩm Tòng Lan khách sáo: “Đã là bạn bè của Trương huynh, vậy thì cùng nhau lên tháp xem một chút đi.”
Mọi người đang muốn vào trong thì Ôn tú tài đang ngồi xếp bằng dưới đất đột nhiên bò dậy, khập khiễng đi đến trước mặt Thẩm Tòng Lan, hành đại lễ: “Đại nhân ơi.
Ta oan quá, ta không có giết Kiều nương tử.”
Thẩm Tòng Lan quan sát Ôn tú tài: “Ngươi chính là Ôn Tri Lễ?”
“Đúng vậy, chính là ta.” Ôn tú tài vô cùng tức giận chỉ vào tháp Thanh Thiên: “Tiên nhân đổ oan cho ta! Ngày Kiều nương tử chết ta đang ở Kinh Thành.”
Thẩm Tòng Lan cũng không lên tiếng, ngẩng đầu nhìn về phía đỉnh tháp, tựa như đang nhìn xem rốt cuộc có thần tiên hay không.
Một lúc lâu sau, y đột nhiên nói: “Quả thật là ngươi đã ở Kinh Thành vào ngày Kiều nương tử chết.
Nhưng ngày bà ấy trúng độc thì ngươi vẫn còn ở U Thành mà.”
Ôn tú tài vội nói: “Đại nhân, vào ngày mùng tám tháng chạp, ta đã đi ra ngoài từ lúc trời chưa sáng rồi ạ.
Hai vị khách trọ còn lại có thể làm chứng.”
Ánh mắt Thẩm Tòng Lan nặng nề nhìn hắn chằm chằm: “Ngươi đã nói trời chưa sáng là đã ra ngoài rồi.
Nhưng trong hồ sơ viết là vào giờ thìn ngươi mới đến chuồng lừa ngựa thuê một chiếc xe lừa đi đến Kinh Thành.
Trong hơn một canh giờ đó, ngươi đang ở đâu?”
Ôn tú tài nói: “Thật sự không dám giấu giếm, ta đã đến tháp Thanh Thiên, cầu thần tiên phù hộ cho ta năm sau đỗ cao.”
“Có nhân chứng không?”
“Có, Tề bán tiên coi bói cũng ở đó.
Ông ấy còn nói chuyện với ta nữa.”
“Được, vậy ta phái người đi hỏi Tề bán tiên.” Thẩm Tòng Lan điềm đạm cười với hắn ta: “Ngươi đi về trước đi.
Nếu như ngươi không giết người, ta đương nhiên sẽ trả lại sự trong sạch cho ngươi.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Đa tạ đại nhân.” Ôn tú tài khập khiễng rời đi.
Thẩm Tòng Lan dẫn mọi người vào tháp Thanh Thiên, đi đến tầng cuối cùng, nha dịch đặt từng tấm ván gỗ mang theo lên trên ván đinh, Thẩm Tòng Lan dẫn theo Trương Khoảng và Cao Vân Thăng giẫm lên ván gỗ đi lên đỉnh tháp.
Đỉnh tháp chỉ chứa được ba, bốn người.
Thanh Đàn không tiện chen chúc giữa ba người đàn ông, bèn đứng ở trên ván gỗ thứ hai từ dưới lên.
Đêm qua lúc đến, nàng không hề leo lên từng bậc cầu thang mà là trực tiếp nhảy lên đỉnh tháp nên không chú ý tới trên vách tường hai bên cầu thang có một vài dấu tay.
Tháp cổ không ai tu sửa trong thời gian dài, sơn tường màu đỏ sậm đụng nhẹ một cái là tróc ra khiến cho dấu tay đè lên vô cùng rõ ràng.
Thanh Đàn nhẹ nhàng dùng tay chùi vách tường một cái, trên ngón tay dính một ít bột sơn màu đỏ sậm.
Nàng đột nhiên hiểu ra.
Đêm qua cửa sổ bị Thanh Đàn đẩy ra, gió thổi vào vù vù.
Cao Vân Thăng đang muốn đi đóng cửa sổ thì đột nhiên kinh ngạc gọi Thẩm đại nhân.
Thẩm Tòng Lan đi đến trước cửa sổ, cúi đầu nhìn dấu bùn trên gạch xanh, đây hình như là nửa dấu chân không hoàn chỉnh.
Cao Vân Thăng nghi ngờ không thôi, hỏi: “Chẳng lẽ đây là dấu chân của tiên nhân?” Nếu người bình thường nhảy xuống từ đỉnh tháp cao như vậy, chắc chắn sẽ biến thành một bãi thịt vụn.
Thẩm Tòng Lan quay đầu hỏi Trương Khoảng: “Nếu là người giang hồ có khinh công rất tốt thì có thể bình an vô sự rơi xuống đất không?”
Trương Khoảng nhanh chóng nhìn sang Thanh Đàn: “Hình như không có khả năng lắm.
Trừ phi là cao thủ tuyệt đỉnh.”
Cao thủ tuyệt đỉnh ư? Thanh Đàn thản nhiên cười, rất hài lòng với lời đánh giá mà Trương Khoảng dành cho mình.
Sau khi Thẩm Tòng Lan cẩn thận kiểm tra đỉnh tháp thì dặn dò Cao Vân Thăng: “Ngươi phái người đi tìm Tề bán tiên, hỏi ông ta hướng đi của Ôn tú tài sau khi rời khỏi tháp Thanh Thiên vào hôm vụ án xảy ra.
Ngoài ra, xác nhận thời gian cần để đi từ tháp Thanh Thiên đến cổng thành.
Còn nữa, phái người theo dõi Ôn tú tài, đừng để hắn chạy mất.”
Cao Vân Thăng lập tức phái người chia nhau ra hành động.
Thẩm Tòng Lan nói với Trương Khoảng: “Hôm nay đa tạ Trương huynh tương trợ.
Trương huynh đã vất vả cả ngày rồi, về nghỉ ngơi trước đi.”
“Thẩm đại nhân nếu có chuyện gì dặn dò thì cứ phái người đến tiêu cục Phong Vân tìm ta.”
Trương Khoảng và Thanh Đàn chắp tay cáo từ.
Vừa rời khỏi tầm mắt của Thẩm Tòng Lan, bả vai kéo căng của Trương Khoảng lập tức rũ xuống, che miệng ngáp liên tục: “Mẹ ơi, buồn ngủ chết mất.
Ta phải nhanh chóng về ngủ bù thôi.”
“Tối qua huynh không ngủ à?” Thanh Đàn và Giang Tiến Tửu tính toán thời gian thì khoảng vào chiều là Trương Khoảng đến đây.
Vẻ mặt Trương Khoảng đau khổ: “Thẩm Tòng Lan này thật đúng là tên điên, nửa đêm là ta đã bị hắn gọi dậy rồi.
Trời còn chưa sáng ta đã chạy tới U Thành, ngay cả một ngụm nước cũng chưa uống.
Hắn không ngừng không nghỉ mà đã dẫn ta đi khám nghiệm tử thi.”
Thanh Đàn cười nói: “Vụ án này đã khiến Tri huyện tiền nhiệm bị cách chức.
Hắn xuất thân từ Đại lý tự, nếu không thể kịp thời phá án, không những mất chức mà còn mất mặt nữa, đương nhiên là vô cùng nôn nóng rồi.”
Trương Khoảng tặc lưỡi nói: “Tuy hắn là người đọc sách nhưng tinh thần sức lực dồi dào lắm.
Sau khi khám nghiệm tử thi xong, ta còn ăn được một bát mì lòng, hắn thì cả một miếng cơm cũng chưa ăn là đã đi ra ngoài rồi, cũng không biết lấy đâu ra một hộp thuốc độc bảo ta kiểm tra thực hư.”
Thanh Đàn thầm nghĩ, chẳng lẽ là lấy từ hiệu sách Khê Khách? Tính toán thời gian thì có lẽ là lúc đó.
Điều lạ là nếu như hắn đi tra án thì sao lại đến hiệu sách một mình chứ? Hắn cũng không mang theo bộ khoái hay nha dịch nào?
Trương Khoảng thở dài: “Vụ này vốn dĩ đã khó giải quyết rồi.
Ôn tú tài còn đổ thêm dầu vào lửa.
Hắn ta ra hạn thời gian ba ngày, nếu không trả lại sự trong sạch cho hắn thì hắn sẽ lấy cái chết để chứng minh sự trong sạch.”
Thanh Đàn mỉm cười: “Huynh yên tâm đi.
Hắn sẽ không chết đâu, chỉ là ra vẻ nói vậy thôi chứ hắn căn bản chưa giẫm lên ván đinh.”
Trương Khoảng kinh ngạc: “Sao lại nói vậy? Sao muội biết?”
Thanh Đàn nở nụ cười xinh đẹp: “Vừa rồi, cuối cùng ta cũng suy nghĩ ra được tiên nhân làm thế nào để phân biệt được người dùng máu để kêu oan.”
Lòng tò mò của Trương Khoảng bị gợi lên, vội hỏi: “Phân biệt thế nào?”
“Mười tám ván đinh đó cực kỳ sắc bén, cho dù huynh đi giày dày thế nào thì khi lên đến mấy bậc cuối cùng, đế giày cũng sẽ bị đâm thủng.
Thiết nghĩ chân giẫm lên đinh sắt lít nha, lít nhít sẽ giống như vạn tiễn xuyên tâm vậy.
Người kêu oan đau đến mức đứng cũng đứng không vững, đương nhiên họ sẽ vịn tường mà đi.
Vì thế, người thật sự giẫm lên ván đinh thì tay nhất định sẽ dính đầy bột sơn màu đỏ, trên bức thư gửi đi chắc chắn cũng sẽ dính bột sơn.”
Thanh Đàn vươn bàn tay ra, cho Trương Khoảng nhìn lòng bàn tay của mình, trên đó dính một lớp bột sơn tường màu đỏ sậm thật dày.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Đêm qua ta đã đến tháp Thanh Thiên cũng nhìn thấy bức tiên nhân trạng của Ôn tú tài.
Trên thư sạch sẽ không có chút bột đỏ nào, cho nên hắn không hề giẫm lên đinh sắt.”
Trương Khoảng kinh ngạc: “Ý muội là, vết thương trên chân hắn là giả.
Hắn giả vờ khập khiễng cho người ta xem.”
Thanh Đàn gật đầu, nói tiếp: “Ôn tú tài ở U Thành thì giờ nào đến tháp Thanh Thiên cầu nguyện mà chẳng được.
Sao cứ phải là vào sáng sớm ngày đi Kinh Thành thì lại đi vòng đến tháp Thanh Thiên một chuyến chứ? Ra khỏi thành cũng không thuận đường, hơn nữa còn chậm trễ thời gian đi Kinh Thành, huynh không phát hiện ra điều kỳ lạ sao?”
Trương Khoảng nói: “Không sai, điều này có chút lạ.
Không hợp với lẽ thường.”
Thanh Đàn nheo mắt lại nhìn về phía xa xa: “Ta có trực giác, tiên nhân phán quyết không sai, hung thủ giết người chính là hắn.
Chỉ là không có bằng chứng, hắn chắc chắn sẽ không nhận tội.”
Trương Khoảng nói: “Ta nghe Thẩm Tòng Lan nói, Tống Tri huyện tiền nhiệm nhân từ nương tay, không tùy tiện tra tấn phạm nhân.
Nói không chừng đánh đòn một trận thì cái gì hắn cũng nhận hết.”
“Ôn tú tài có không ít đồng môn, đến lúc đó chắc lại nói hắn bị tra tấn phải nhận tội.” Thanh Đàn suy nghĩ một lúc: “Trời đông giá rét dân chúng sẽ không dậy quá sớm, nhưng ăn mày đầu đường xó chợ có lẽ đã từng gặp Ôn tú tài vào ngày mùng tám tháng chạp.
Huynh đừng vội về ngủ bù.
Chúng ta đi tìm ăn mày nghe ngóng một chút xem.”
Trương Khoảng gãi đầu nói: “Vừa rồi sao muội không nói mấy lời này với Thẩm Tòng Lan?”
Thanh Đàn liếc hắn một cái, cười nói: “Không cần ta nói, Thẩm Tòng Lan cũng biết Ôn tú tài chính là hung thủ.”
Trương Khoảnh hiếu kỳ nói: “Lời này nghĩa là gì?”
Thanh Đàn nói: “Hắn cố ý tiết lộ tin tức cho Ôn tú tài biết để quan sát phản ứng của Ôn tú tài.
Ôn tú tài không đánh mà khai, lộ tẩy rồi.”
Trương Khoảng vẫn chưa hiểu.
Thanh Đàn giải thích: “Thẩm Tòng Lan nói Ôn tú tài vẫn còn ở U Thành vào ngày Kiều nương tử trúng độc.
Ôn tú tài lập tức cãi lại, nói sáng sớm ngày đó hắn đã đi ra ngoài rồi, rõ ràng hắn ta biết rõ Kiều nương tử trúng độc vào ngày đó.
Nếu không phải hắn ta hạ độc thì sao hắn ta lại biết nhiều như thế?”
Trương Khoảng bừng tỉnh hiểu ra: “Thẩm Tòng Lan quả nhiên thông minh, không hổ là người của Đại lý tự.”
Thanh Đàn quan sát bên đường: “Con chó cắn Kiều nương tử chắc chắn đã chết rồi.
Bây giờ cũng chỉ có thể cầu may, xem xem có ai từng thấy Ôn tú tài và con chó đó không.”
Thật đúng là kỳ lạ, đi khắp U Thành mà không thấy một tên ăn mày nào.
Hai người tìm trên đường phố hồi lâu, Trương Khoảng cũng mờ mịt: “U Thành này giàu đến vậy hả? Không có ăn mày luôn?”
Thanh Đàn ngăn một người phụ nữ lại hỏi.
Người phụ nữ đó buột miệng nói: “Chắc chắn là Lý đại thiện nhân đang phát cháo ở cổng chùa Phổ Độ nên đám ăn mày đều đi lấy cháo hết rồi.”
Trương Khoảng hỏi chùa Phổ Độ ở đâu rồi cùng Thanh Đàn đi qua đó.
Quả nhiên, đám ăn mày đang vây quanh tầng tầng lớp lớp trước lều phát cháo.
Trương Khoảng nhìn thấy một người lớn tuổi, gọi ông ấy qua một bên, cho ông ấy mấy đồng tiền, hỏi ông ấy có từng nhìn thấy Ôn tú tài vào buổi sáng ngày mùng tám tháng chạp không.
Lão ăn mày nói không.
Trương Khoảng lại cho ông ấy mấy đồng, bảo ông ấy đi hỏi người khác.
Thanh Đàn không lên tiếng, đứng bên cạnh nhìn chằm chằm vào lều phát cháo, ánh mắt có chút kỳ lạ.
Trương Khoảng quay sang hỏi nàng: “Sao vậy?”
Thanh Đàn hất cằm về phía lều phát cháo: “Ta đang nhìn Lý đại thiện nhân.”
Thật không ngờ, Lý đại thiện nhân mà người phụ nữ nói đến lại là Lý Hư Bạch mà nàng đã gặp ở tiệm Tiểu Hương Sơn.
Trương Khoảng nhìn theo ánh mắt nàng, ánh mắt hắn không khỏi sáng lên.
Hắn cười đùa cợt nhả, trêu ghẹo: “Ôi chao, lang quân này tuấn tú quá.
Động lòng rồi hả?”
Thanh Đàn cười híp mắt lại: “Ta đã từng thấy không ít tên phá của.
Bọn họ thường đi đánh bạc, đi lầu xanh hoặc là bị người khác lừa gạt nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy kiểu phá của thế này.”
Trương Khoảng phản bác: “Cái này gọi là làm việc thiện, không phải phá của.”
Thanh Đàn ôi chao một tiếng: “Là do huynh chưa nhìn thấy cảnh hắn mua đồ thôi, không nhìn giá mà cứ ném bạc ra thôi.
Còn nữa, huynh biết hắn làm thế nào để khiến lão đường chủ của Hoài Thiện đường nhận hắn làm đồ đệ không?”
Trương Khoảng nghe Thanh Đàn kể lại xong, không nhịn được sự đau lòng mà giật giật khóe miệng: “Có thể là do nhiều tiền quá đó.”
Thật sự là người giàu thì giàu quá, người nghèo thì nghèo quá.
Ánh mắt Thanh Đàn nhìn Lý Hư Bạch một cách sâu xa, chua xót nói: “Người ta nói kẻ giàu có trên đời này nhiều như vậy, sao không thể có thêm ta trong số đó chứ.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...