Thanh Đàn lập tức nói: “Ta không tin.”
“Vậy để ta dẫn muội đến lối vào xem thử.” Phật Ly chống hai tay xuống đất muốn đứng dậy.
Xem ra là vì quá đói nên khi hành động vô cùng tốn sức.
Thanh Đàn nhỏ tuổi, còn chưa có sự đề phòng nam nữ, cô bé sốt ruột đi xem cơ quan nên dứt khoát ôm ngang hắn lên.
Phật Ly lấy làm kinh hãi, thẹn đến mức cổ cũng đỏ lên.
Nhưng hắn đã đói mấy ngày rồi, thật sự không có sức phản kháng, cũng thật sự đi không nổi, chỉ có thể đỏ mặt và để mặc cho Thanh Đàn ôm hắn đi đến lối vào.
Thanh Đàn đặt tiểu hòa thượng xuống, phát hiện ra hắn cao hơn mình một cái đầu.
Hắn vịn vào vách tường, cố gắng đẩy một miếng gạch đá ra, bên trong lộ ra một chiếc vòng sắt nhưng nó chỉ còn lại một nửa: “Mọi người đều cho rằng cơ quan của cửa đá đều được thiết lập ở lối ra nhưng thật ra là không đúng.
Triệu Tê bố trí tất cả các cơ quan ở lối vào.”
“Triệu Tê là ai?”
“Là người thiết kế ra cơ quan.
Bên dưới cửa đá có một cái ròng rọc, chỉ cần tìm được vòng sắt, khởi động ròng rọc là có thể xê dịch cửa đá, mở cửa mộ ra.
Đáng tiếc là cơ quan bị nổ cả rồi.”
Thanh Đàn không tin, hỏi lại: “Sao huynh biết?”
“Bởi vì ta đã từng học thuật cơ quan của Mặc gia.”
“Mặc gia là gì?”
Phật Ly muốn giải thích, lại cảm thấy giải thích thì sẽ vô cùng phiền phức, trong thời gian ngắn cũng không nói rõ được, hơn nữa nói chuyện rất tốn sức, bây giờ hắn cực kỳ yếu, không có tâm tình giảng bài cho người ta, thế là nói cho có lệ: “Muội đọc thêm nhiều sách một chút đi.”
Thanh Đàn nghe ra được hắn dường như đang ghét bỏ mình, phản bác: “Sao huynh coi thường ta? Ta nhỏ hơn huynh, đương nhiên là không biết nhiều bằng huynh rồi.
Chờ ta lớn bằng huynh, chắc chắn ta sẽ biết nhiều hơn huynh.”
Phật Ly chán nản nói: “Muội sẽ mãi mãi nhỏ hơn ta, cho nên đời này muội cũng sẽ không biết nhiều hơn ta được đâu.”
Thanh Đàn cười ha ha: “Vậy thì chưa chắc.
Nếu như không gặp được ta thì huynh đã đói chết rồi, đời này cũng chỉ biết được bao nhiêu đó thôi.
Ta sẽ sống đến một trăm tuổi, trên thông thiên văn dưới rành địa lý, chắc chắn sẽ vượt qua huynh.”
Phật Ly đã hao hết sức lực, ngã xuống, nằm trên mặt đất, cam chịu nói: “Tiếc là muội cũng không sống đến một trăm tuổi được đâu.
Chẳng mấy chốc nữa chúng ta sẽ bị mắc kẹt và chết hết trong này.”
“Ai nói chúng ta sẽ chết trong này? Cho dù cơ quan cửa đá bị nổ rồi thì ta cũng có thể ra ngoài.
Sư phụ đã cho ta một viên Thần Lực Đan.
Uống vào thì có thể nâng cao công lực, kích thích nội lực, đẩy cửa đá ra.”
Tiểu hòa thượng cười giễu: “Nếu như trên đời có thứ như vậy thì giang hồ đã sớm chém giết nhau đỏ cả mắt rồi.”
Thanh Đàn khinh thường nói: “Ngay cả Phong Hầu mà huynh cũng không biết, đương nhiên là huynh cũng không biết Thần Lực Đan rồi.”
Tiểu hòa thượng yếu ớt vươn tay ra: “Để ta xem Thần Lực Đan tròn méo ra sao.”
Thanh Đàn lấy quả bầu từ trong ống tay áo, đổ Thần Lực Đan ra, hóa ra nó là một viên thuốc màu đỏ xấu xí.
Phật Ly cầm Thần Lực Đan lên, nhìn kỹ viên thuốc dưới ánh thì yếu ớt thở dài: “Đồ ngốc, đây là thuốc độc được làm từ tương đậu.”
Thanh Đàn hừ nói: “Nói bậy.”
“Thật đó.” Phật Ly thương xót nhìn cô bé: “Chẳng trách sư phụ muội lại chuẩn bị lương khô đủ bảy ngày cho muội.
Bảy ngày sau nếu như muội không ra khỏi đây được thì sẽ cứ thế mà chết đói.
Cho nên hắn đã cho muội một viên thuốc độc, để muội chết cho nhanh, tránh cho muội đói chết.”
Tim Thanh Đàn đập thình thịch, cô bé nhớ ra một chuyện.
Lúc trước cô bé chịu đòn, chịu đói dưới tay Đặng Thọt là chuyện thường ngày cho nên cô bé đã từng nói với Giang Tiến Tửu là đời này cô bé không muốn chịu đòn, chịu đói nữa.
Chẳng lẽ sư phụ vì thỏa mãn tâm nguyện của cô bé, không để cô bé chịu đói nữa nên cho cô bé uống thuốc độc để chết nhanh hơn một chút sao?
“Thuốc này tên là Tương Tư Huyết, uống vào thì thất khiếu sẽ chảy máu.”
“Nói bậy!” Trong lòng Thanh Đàn bối rối đến mức không nhịn được mà giơ chân đá hắn, bảo hắn câm miệng lại.
Vào lúc mũi chân chạm vào cùi chỏ hắn, tay hắn run lên, Thần Lực Đan lại rơi vào miệng hắn.
“Nhanh trả lại cho ta!” Thanh Đàn biến sắc, nôn nóng vội vàng nhào tới, cạy miệng hắn ra.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Phật Ly đã đói mấy ngày vốn yếu ớt không có sức, bị Thanh Đàn bóp cổ cạy miệng.
Cô bé không móc Thần Lực Đan ra được còn hắn thì bất tỉnh trước.
Thanh Đàn vừa vội vừa tức, chỉ muốn đánh hắn một trận đột nhiên thấy trên đầu hắn bốc lên hơi nóng, trên trán chảy ra mồ hôi lớn như hạt đậu có thể nhìn thấy bằng mắt thường, tay chân cũng bắt đầu mất kiểm soát mà run rẩy.
Thanh Đàn vốn tức giận vì hắn uống Thần Lực Đan của mình, giờ phút này lại bị dáng vẻ của Phật Ly dọa sợ.
Sắc mặt hắn tái nhợt, cả người phát run, đau khổ vô cùng mà nói: “Đau quá, đau quá.”
Thanh Đàn kinh ngạc nhìn hắn, cả người tựa như rơi vào hầm băng, hơi lạnh thấu xương chậm rãi dâng lên từ dưới chân.
Sư phụ thật sự đưa thuốc độc cho cô bé sao?
Phật Ly thở hổn hển, hít vào từng ngụm khí lớn, những giọt mồ hôi lớn bằng hạt đầu trên đầu hóa thành khói trắng, làn da cũng từ tái nhợt trở thành ửng đỏ.
Tay chân hắn không ngừng run rẩy, tựa như có một lực không biết tên đang lôi kéo tay chân hắn, trên người phát ra tiếng ken két ma quái.
Cuối cùng hắn cũng yên tĩnh lại, nằm im không nhúc nhích.
Hắn chết rồi sao?
Thanh Đàn khom lưng sờ tay hắn, không khỏi giật mình vì da thịt hắn nóng như sắt nung.
Người chết thì sẽ lạnh và trở nên cứng ngắc, xem ra hắn chưa chết.
Khoảng một khắc sau, màu ửng đỏ đáng sợ trên mặt Phật Ly dần nhạt đi, Thanh Đàn nghe thấy hắn nhỏ giọng nói: “Nước, nước.”
Thanh Đàn chạy đi lấy túi nước đến, nước bên trong đã bị hắn uống hết sạch, cô bé cẩn thận hỏi: “Huynh thế nào rồi?”
Khắp cả người Phật Ly đều không thoải mái, vừa căng vừa đau, hắn ưỡn người một cái đứng dậy.
Vừa rồi hắn vẫn vô cùng yếu ớt, ngồi dậy cũng cực kỳ khó khăn, cần Thanh Đàn giúp đỡ kéo hắn dậy nhưng bây giờ hắn lại nhanh nhẹn tự mình đứng lên, cả người tràn đầy sức mạnh.
Hắn nhìn Thanh Đàn, lại nhìn tay mình: “Hình như ta nhận nhầm rồi.
Đây không phải là Tương Tư Huyết.”
“Đương nhiên là không phải! Sao sư phụ lại lừa ta chứ!” Thanh Đàn chợt phản ứng lại, thở hổn hển lắc lư hắn: “Thuốc này đắt lắm! Huynh bồi thường cho ta mau!”
Cô bé giơ quả đấm, đánh tiểu hoàng thượng một trận.
Phật Ly đuối lý, ban đầu không đánh trả nhưng thấy cô bé dùng sức càng ngày càng lớn, hắn bèn đưa tay nắm lấy cổ tay cô bé.
Thanh Đàn đau đến mức la to một tiếng.
Bàn tay tiểu hòa thượng giống như khóa sắt vậy, khóa chặt hai tay cô bé lại, không thể động đậy chút nào.
“Mau buông tay ra, cổ tay ta sắp gãy mất rồi.”
Phật Ly buông tay nàng ra, khó hiểu mà nhìn thoáng qua bàn tay mình.
Hắn tập võ từ nhỏ, có nội công, thử vận công thì chợt cảm nhận được sự khác thường.
Trong người có một luồng khí dâng trào không ngừng, giống như dời núi lấp biển, hận thể xông ra khỏi da thịt.
Dưới tình thế cấp bách, hắn đè tay lên vách đá muốn thả chân khí ra, vậy mà trên vách đá đó lại xuất hiện một dấu bàn tay!
Phật Ly khiếp sợ không thôi, chẳng lẽ trên đời này thật sự có thần dược có thể làm tăng nội lực, có thể khiến võ công của người ta tiến bộ cực nhanh ư?
Thanh Đàn ngoại trừ kinh ngạc thì còn có căm phẫn.
Nếu như cô bé uống Thần Lực Đan thì cô bé cũng sẽ lợi hại như vậy, ai bắt nạt cô bé, cô bé sẽ tát kẻ đó một cái, đóng dấu bàn tay lên sọ não kẻ đó!
Chân khí trong cơ thể Phật Ly cuồn cuộn liên tục, hắn không chờ nổi nữa mà đi đến trước cửa đá trên lối giữa.
Hắn im lặng, tập trung dồn khí vào đan điền, bất ngờ ra sức, cửa đá nặng ngàn cân vậy mà lại xê dịch dưới sức đẩy của hắn, bên dưới phát ra tiếng ken két nặng nề, đường ray hoạt động lại rồi!
Một tia sáng mảnh như tơ bạc chiếu xuyên qua ngôi mộ, Phật Ly một lần nữa ra sức, cửa đá chậm rãi dịch chuyển, bên trong có một cái rãnh lõm vào, trong rãnh là một chiếc hộp sắt đen vuông vức xấu xí.
Hắn vô cùng kích động lấy hộp sắt ra, đi ra ngoài từ khe hở của cửa đá và tảng đá chặn cửa.
Bên ngoài là núi rừng hoang dã, nhưng có thể lờ mờ nghe thấy tiếng nước ào ào, nơi này là một khe núi phía sau thác nước.
Núi cao nên rừng rậm càng ẩn khuất.
Thanh Đàn đi theo sau, tiểu hòa thượng quay đầu cười tươi nhìn cô bé.
Hắn có đôi mắt sáng như sao, da thịt lại trắng trẻo trong suốt làm cho Thanh Đàn nhìn đến mức ngây dại.
Sao hắn lại đẹp như vậy, trên mặt thậm chí còn không có nốt tàn nhang nào.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Hình xăm trên trán luôn khiến cô bé tự ti, cho nên xưa nay cô bé luôn dùng tóc mái che lại nhưng tóc cô bé mềm mại, gió thổi qua đã để lộ ra một đóa hoa mai màu đỏ.
Quả nhiên tiểu hòa thượng đã nhìn thấy hình xăm của cô bé, tò mò hỏi: “Trên trán muội là gì vậy?”
Thanh Đàn lấy một tay che trán, một tay chỉ vào hộp sắt trong tay Phật Ly nói: “Đó là đồ mà tổ tiên sư phụ ta để lại, nhanh đưa cho ta.”
Phật Ly cười với cô bé: “Đây không phải là đồ của tổ tiên sư phụ muội để lại, là của Triệu Tê để lại.”
“Sao huynh biết?”
“Mặc gia yêu hòa bình ghét chiến tranh.
Khi Đại Chu muốn tiêu diệt Nam Việt [*], Triệu Tê của Mặc gia đã đi tìm Nam Việt Vương nhưng Nam Việt Vương cho rằng ông ấy là tên lừa gạt.
Mặc gia đã sớm suy tàn rồi, trên đời này làm gì còn người Mặc gia nữa? Ngay cả một cơ hội gặp vua mà ông ấy cũng không có, còn bị bắt ngồi tù ba năm nữa, mãi đến khi Nam Việt bị diệt thì ông ấy được mới thả ra.
Triệu Tê nản lòng thoái chí nên niêm phong đồ mà cự tử [**] Mặc gia mấy đời trước để lại trong một cái hộp sắt, chỉ có người tinh thông thuật cơ quan thì mới có thể lấy được hộp sắt.”
[*] Nam Việt: là một quốc gia được lãnh đạo bởi nhà Triệu tồn tại trong giai đoạn 203 TCN – 111 TCN trước khi bị nhà Hán tiêu diệt.
[**] Cự tử (巨子): Học phái Mặc gia tôn xưng người có đạo hạnh đáng làm bậc thầy là “cự tử”
Thanh Đàn nói: “Vậy tổ tiên của sư phụ ta chắc chắn là cự tử Mặc gia.”
Phật Ly cười: “Cự tử Mặc gia không phải là ngài vàng mà cha truyền cho con, con truyền cho cháu.
Căn bản là không có chuyện ông cha truyền lại, sư phụ muội lừa muội đó.”
Thanh Đàn tức giận nói: “Huynh mới là đồ lừa gạt! Huynh nói thuốc sư phụ ta cho ta là thuốc độc, lừa lấy mất Thần Lực Đan của ta.”
Phật Ly lúng túng nói: “Là do ta nhận nhầm.”
“Đưa hộp sắt cho ta.” Thanh Đàn đưa tay cướp lấy, tiểu hòa thượng lại ôm vào lòng: “Người tới trước thì lấy trước, đây là do ta lấy được trước.”
Thanh Đàn nói: “Nếu không phải ta cứu huynh thì bây giờ huynh thành ma rồi, cái gì huynh cũng không có đâu.”
Phật Ly chân thành nói: “Muội đã cứu ta một lần, có cơ hội ta nhất định sẽ báo đáp.
Cái hộp sắt này không thể đưa cho muội được, ta xin lỗi.”
Thấy mình cãi không thắng được, Thanh Đàn dứt khoát trực tiếp đưa tay cướp lấy.
Phật Ly chợt lách người, đưa tay điểm huyệt cô bé.
Thanh Đàn bị đóng đinh tại chỗ, trong lòng sợ vừa hận, tức giận trừng mắt nhìn hắn.
Nếu trong mắt cô bé có dao thì đã đâm tên hòa thượng thối khốn kiếp này lủng mấy trăm lỗ rồi.
“Đừng lo lắng, một khắc sau sẽ tự động giải thôi.” Phật Ly nói xong lại lắc đầu: “Mà cũng không được, nếu trong núi có sói là nó sẽ ăn thịt muội mất.”
Nói xong hắn ôm cô bé lên, nhún người nhảy lên cây, để Thanh Đàn ngồi trên một chạc cây, sau đó suy nghĩ một lúc, lại lấy ra một quả bóng nhỏ màu vàng óng ánh từ trong vạt áo, đeo lên cổ nàng: “Cái này có thể ngừa côn trùng, rắn độc.”
Thanh Đàn trừng to mắt, cắn răng nghiến lợi nhìn hắn chằm chằm: “Đồ khốn kiếp này, Phật Tổ sẽ đánh chết ngươi.”
Phật Ly làm mặt quỷ: “Ta là đệ tử cửa Phật, Phật Tổ không nỡ đâu.”
Cãi nhau không lại, đánh cũng không lại, Thanh Đàn tức giận đến mức đỏ cả mắt.
Phật Ly thấy nàng tức giận giống như con cá nóc thì cười hì hì nhéo mặt nàng: “Đừng tức giận, muội xem ta tốt với muội biết bao nhiêu.
Sợ muội bị sói làm thịt nên ta đã giấu muội trên cây, còn sợ có rắn độc nên ta tặng cả bóng vàng ta quý nhất cho muội, bên trong quả cầu này là trân phẩm hiếm có, mua cũng không mua được đâu.”
Thanh Đàn giận ghê gớm: “Thần Lực Đan mới là trân phẩm hiếm có, ai mà thèm thứ đồ nát này của ngươi!”
Phật Ly nói xin lỗi: “Thần Lực Đan vào bụng đã thành phân rồi, bồi thường cho muội cái này vậy.”
Thanh Đàn hung ác nói: “Ngươi chờ đó, sau này ta mà tìm được ngươi, ta sẽ đánh cho ngươi vãi cả cứt ra.”
Phật Ly cười hì hì nói: “Hì hì, muội không tìm được ta đâu.”
Thanh Đàn cắn răng trợn mắt, trơ mắt nhìn tiểu hòa thượng nhảy xuống dưới đất và cầm lấy hộp sắt rời đi, chớp mắt một cái đã không thấy bóng dáng hắn đâu nữa..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...