Tiên Nhân Sờ Đầu Ta Ta Dạy Tiên Nhân Trường Sinh Dịch


Mưa to sắp tới, trên quan đạo hẹp dài có không ít thương nhân vân du bốn phương đi lại vội vã, bọn họ hoặc tốp năm tốp ba, hoặc kết đội mà đi.

Xe lừa chuyên chở hàng hóa nặng nề để lại từng dấu vết hoặc cạn hoặc sâu trên mặt đất.

Quan đạo này tên là Mộ Vân Đạo, lấy hiện tượng khí hậu đặc thù ở đây để đặt tên, đi lên con đường này thì phải cẩn thận mưa rào đột nhiên xuất hiện, mưa này nhắc tới cũng hiếm lạ, rõ ràng nhìn mây rất nặng nề nhưng mà ấp ủ mấy canh giờ cũng không có mưa.

Cố Ninh An không có thói quen đem theo đồ che mưa, thứ nhất là hắn vốn thích xuất hành với quần áo nhẹ, đem những đồ che nặng nề đó không tiện lắm.

Thứ hai, trời mưa tìm một chỗ đụt mưa, nghe tiếng mưa rơi một chút, nhìn cảnh tượng mưa nhuận vạn vật cũng coi là thú vui.

"Hậu sinh! Sắp mưa, ngươi chớ đứng đó nữa!"

"Nhanh chân đi tới đi!"
"Nhiễm phong hàn thì khó chịu lắm đó!"
Một cỗ xe lừa đi qua bên cạnh Cố Ninh An, một người trung niên khống chế xe lừa vừa huy động roi da trong tay quật con lừa vừa quay qua nhìn Cố Ninh An gào lên.

Cố Ninh An nhìn người trung niên lái xe, ước chừng bốn mươi tuổi, tuổi như vậy, gọi hắn hậu sinh khiến cho biểu cảm trên mặt hắn trở nên có chút cổ quái.

Dù sao mặc dù hắn bây giờ thoạt nhìn chỉ có chừng hai mươi nhưng ba mươi ba năm trước khi hắn mới tới phương thế giới tồn tại Tiên Ma Si Mị này cũng là tướng mạo như vậy, ba mươi ba năm tuế nguyệt chưa từng để lại một vết tích nào ở trên người hắn.

"Đa tạ nhắc nhở!"
Đối phương nói thô ráp nhưng suy cho cùng vẫn là thiện ý nhắc nhở, Cố Ninh An chắp tay cảm ơn xe lừa đã đi xa, sau đó chỉnh lại bọc hành lý hơi trượt trên đầu vai, tiếp tục cất bước đi tới phía trước.

Năm đó, Cố Ninh An mới đến giới này, thân ở động quật trên đỉnh một tòa núi hoang, trong động quật có vết tích người ở lại, cũng có vết máu khô cạn biến thành màu đen và một số lông tóc để lại.

Động quật có người ở, xác nhận bị mãnh thú trong núi hoang nuốt ăn.

Người ở trước trong động quật này để lại cho hắn một thanh đao bổ củi rỉ sét, một quyển sách tên là "Đạo Đồ".

Dựa vào đao bổ củi, hắn hái quả dại bắt thú kiếm ăn, dựa vào sách, hắn học được một chút thuật pháp kỳ dị.

Tu hành năm năm trong núi hoang, có một ngày, một con cự hổ thân dài ba mét, miệng tanh hôi đột phá cạm bẫy Cố Ninh An bày trước động quật, nhân lúc hắn đang say ngủ chặn hắn ở trong động quật.


Vốn cho rằng là đại hạn sắp tới, kết quả Cố Ninh An chỉ điều khiển đá vụn trong động quật, tiện tay một chỉ, mãnh hổ ăn chủ nhân trước của động quật bị xỏ xuyên cái trán, khí tuyệt bỏ mình!
Thấy mình hơi có sức tự vệ, ngày kế tiếp Cố Ninh An quần áo nhẹ xuất hành, xuống núi du lịch.

Hao tốn năm năm, hắn đi rất nhiều nơi, nghe rất nhiều chuyện, càng hiểu rõ thế giới này nguy hiểm như thế nào.

Cho đến ngày nào đó, hắn thấy được một quyển sách giống y như “Đạo Đồ” trong tay mình trên tay một người kể chuyện.

Người kể chuyện nói: Cuốn sách này lưu truyền rộng rãi, trước kia có người tu hành, phát hiện vô dụng thì nó trở thành một quyển tiểu thuyết.

Không tin tà, Cố Ninh An tốn một văn tiền, mua ba quyển “Đạo Đồ” từ tay người kể chuyện.

Đọc xong, hắn mới nhận ra thuật pháp mình sở tu chỉ là giả thuật trong một quyển mà thời cổ người ta gọi đùa là “tiểu thuyết”.

Nhận ra được không thích hợp, hắn lại trở lại động quật trong núi hoang lần nữa, nghiên cứu bốn quyển “Đạo Đồ” xem nó có giống nhau không.


Phát hiện thuật pháp mình tu được đúng là giả, càng nghiên cứu thôi diễn hắn càng thần sắc tịch liêu! từ ngày hắn quan tưởng “Đạo Đồ” thuật pháp cho đến lại thức tỉnh lần nữa chính là hai mươi năm!
Khô tọa hai mươi năm, hắn giống như thần du thiên địa, chỉ cảm thấy vạn vật tịch liêu! trong khoảnh khắc trước khi hắn tỉnh lại, thân hình gần như hoàn toàn hư ảo trong suốt, giống như có thể tan thành mây khói bất cứ lúc nào.

Thời khắc hấp hối, trong đầu của hắn hiện lên nhân thú tinh quái gặp được trong năm năm du lịch giang hồ, những "Người" đó hóa thành từng sợi tơ hồng, xen lẫn trong thân thể hư ảo, để nó ngưng thực lần nữa.

Sau khi tỉnh lại, càng nghĩ càng không biết mình như thế nào lại lâm vào trạng thái "Quy Tịch", Cố Ninh An dứt khoát không nghĩ nhiều nữa.

Hắn đặt tên cho tơ hồng cứu mình một mạng là "Hồng Trần Khí" —— lấy hàm ý ngậm "Khói lửa nhân gian" !
Cho nên, sau khi xuống núi lần nữa, hắn định "Trở lại chốn cũ".




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận