Tiên Ngục


Một canh giờ đi qua, Tô Triệt còn đang điên cuồng thu lấy linh dịch...

Nửa ngày trôi qua, vẫn là không có người tới quấy rầy...

Hết một ngày trôi qua...

Ba ngày...

Linh mạch trong Tiên Ngục không ngừng lớn ra, nhưng mà, linh mạch cự đại dưới mặt đất của Thái Ất Môn, lại không nhìn ra giảm bớt chút nào.

Chỉ có thể nói, linh mạch này thật sự là quá lớn.

Trong nội tâm Tô Triệt không chỉ cảm khái một lần:

- Thái Ất Môn chiếm cứ bảo địa như thế, còn không hiểu được thấy đủ, vì sao còn muốn sinh sự không đâu, muốn là địch cùng cả Tu Chân Giới?

Trong linh mạch dưới mặt đất, Tô Triệt ẩn núp đến ngày thứ năm, cũng không biết trường đột biến ở Thái Ất Môn kia, đã phát triển đến loại trình độ nào.

Linh mạch vừa mới tạo thành trong Tiên Ngục kia, chiều dài đã mở rộng đến trăm trượng. Linh mạch nho nhỏ nầy, rốt cuộc có thể sinh ra nhiều ít linh khí, Tô Triệt tạm thời còn không có biết, cũng không có thời gian đi quản.

- Không sai biệt lắm, có thể ly khai rồi.

Khắc chế tham lam trong lòng, Tô Triệt tính toán thấy tốt thì thu, kịp thời bỏ chạy.

Bất quá, vừa mới tiềm hành trong linh mạch hơn mười trượng, chợt nghe lão Hắc truyền đến cảnh báo:


- Chủ nhân, có người đi xuống, đã đến gần bên này rồi.

Tô Triệt lập tức gián đoạn tất cả động tác, phong bế khí tức, phát huy hiệu quả ẩn thân của Ẩn Linh châu, tiềm phục ở trong linh mạch không nhúc nhích. Truyện Tiên Hiệp -

Trong tầng nham thạch bên ngoài Linh mạch, vài tên Kim Đan trưởng lão Thái Ất Môn thi triển thần thông độn địa, dọc theo linh mạch đang tuần tra thông lệ. Bất quá, ở dưới tình huống không có điều kiện tiên quyết đặc thù, bọn họ cũng không thể tùy ý lẻn vào linh mạch, đây là môn quy nghiêm khắc nhất hạng nhất của Thái Ất Môn.

Ngày bình thường, phải lấy được chưởng môn Chí Tôn phê chuẩn, mới có thể được cho phép tiến vào linh mạch tu luyện một thời gian ngắn. Trừ lần đó ra, bất luận kẻ xâm nhập phi pháp nào, đều chỉ có một kết cục: phế bỏ linh căn cùng tu vi, trục xuất sư môn, từ nay về sau vô duyên cùng tiên đạo.

Môn quy tông phái Tiên đạo, sẽ không dễ dàng cướp đoạt tánh mạng một con người, nhưng mà phương thức xử trí như vậy, so với trực tiếp xử tử càng có hiệu quả uy hiếp.

Trong Linh mạch, Tô Triệt rõ ràng cảm giác được, từng đạo thần thức cường đại xẹt qua bên người, ở sâu trong nội tâm đương nhiên là phi thường khẩn trương, lại còn phải khống chế trái tim, không thể nhảy lên một cái.

Tu vi Trúc Cơ kỳ, trái tim đình chỉ nhảy lên vài canh giờ cũng không ngại, bởi vì trong cơ thể có đầy đủ chân nguyên thời khắc làm dịu cơ năng thân thể; Huống chi, Tô Triệt còn có Tiên Ngục cung cấp sinh mệnh lực cuồn cuộn không dứt. Đợi cho những thần thức kia dần dần đi xa, Tô Triệt âm thầm may mắn:

- Ngọc Thanh sư huynh cho mình mượn Ẩn Linh châu, xác thực là rất dễ dùng.

Trong Tiên Ngục, lão Hắc vui đùa nói:

- Dứt khoát trực tiếp tham ô xuống, nói là bị mất, không trả cho hắn.

Trong nội tâm Tô Triệt cười cười, nhưng vẫn là bảo trì trạng thái bất động, không nhúc nhích.

Quả nhiên, hơn mười tức sau, lại một đạo thần thức càng cường đại hơn xẹt qua bên người...

- Kim Đan hậu kỳ…

Tô Triệt âm thầm may mắn, trong lòng tự nhủ, suy đoán của mình quả nhiên không kém, thủ đoạn tuần tra của Thái Ất Môn không có khả năng đơn giản như vậy.

Lại đợi trong chốc lát, mới cẩn cẩn dực dực tiếp tục tiềm hành, qua hồi lâu, cũng không có gặp được một tuần tra nào khác.

Dọc theo linh mạch đi như thế, từ đông hướng tây tiềm hành mấy trăm trượng, Tô Triệt dựa vào trực giác, cho rằng từ đây rời đi, hẳn là thích hợp nhất.

Vì vậy, nuốt chửng một quả Độn Địa đan, lộ ra khỏi linh mạch, thẳng đứng lặn xuống, một mực lặn xuống, một mực xâm nhập chiều sâu đến mấy ngàn trượng dưới mặt đất, lúc này mới cảm giác không sai biệt lắm, bắt đầu di động phương ngang.

Mình có rất nhiều Độn Địa đan, tiềm hành dưới mặt đất vài trăm dặm, rời xa Thái Ất sơn môn lại trồi lên mặt đất, hẳn là phương pháp an toàn nhất.

Nghĩ là nghĩ rất tốt, chỉ là, chỉ có điều tiềm hành mấy ngàn trượng, Tô Triệt đã cảm thấy thân thể tê rần, trong nháy mắt chân nguyên toàn thân bị phong bế triệt để.

- Ai?

Tô Triệt quá sợ hãi, trong nội tâm hô to một tiếng.

- Không biết chủ nhân.

Trong Tiên Ngục, vốn là lão Hắc ngồi dưới đất, cũng bị sợ đến nhảy lên:

- Trong phạm vi phương viên hai trăm trượng, không có người nào a.


- Không xong.

Tô Triệt đã là triệt để mất đi năng lực hành động, trong nội tâm tinh tường, có thể ở sâu trong tầng nham thạch dưới lòng đất, bên ngoài hai trăm trượng vô thanh vô tức khống chế được thân hình của mình, tu vi ít nhất cũng phải là Nguyên Anh kỳ.

Xích xích xích...

Từ giờ khắc này bắt đầu, Tô Triệt cảm giác được, mình ở sâu dưới lòng đất cao tốc lướt đi, tốc độ nhanh tới cực điểm, tựa hồ, so với tốc độ mình ngự khí phi hành cũng mau hơn một mảng lớn.

Người bắt mình, thực lực quá mạnh mẽ, hoàn toàn không có năng lực chống lại.

- Vậy thì, mặc cho số phận a.

Tô Triệt yên lặng tính toán thời gian, đã cao tốc lao đi gần một phút đồng hồ, tính ra đã sớm thoát ly khỏi phạm vi Thái Ất sơn môn. Cái này nói rõ, người bắt mình, không có khả năng là Nguyên Anh Lão tổ của Thái Ất Môn.

Bởi vì, nếu là người Thái Ất Môn, hẳn là bắt mình vào Thái Ất sơn môn tiếp nhận thẩm vấn mới đúng.

- Như vậy, người này rốt cuộc là ai?

Lại một lát sau, Tô Triệt cảm thấy thân thể chợt nhẹ, phạm vi thần thức bao phủ lập tức khôi phục đến sáu mươi trượng.

Trở lại mặt đất, gặp thấy mặt trời.

Tô Triệt mở hai mắt ra, chỉ là, vô luận là thần thức, hay là mắt thường, còn không có phát hiện người bắt mình đi là ai. Lão Hắc cũng giống như vậy.

Phanh…

Cái ót bị người hung hăng vỗ một cái, một tiếng nói cực kỳ quen thuộc vọng ở bên tai:

- Tặc tiểu tử, quá tham lam đi.

- Tử Tiêu sư tổ.


Tô Triệt hô to một tiếng, có thể nói là kinh hỷ đến cực điểm. Nguyên bản còn tưởng rằng, bị một vị Nguyên Anh Lão tổ bắt đi, lần này xem như hỏng bét, lại không nghĩ tới, dĩ nhiên là Tử Tiêu sư tổ.

Quả nhiên, thân ảnh Tử Tiêu trưởng lão chậm rãi ngưng hiện ra ở trước mắt, chỉ có điều, thần trí của mình lại không có cảm ứng đến hắn.

- Tử Tiêu sư tổ, ngươi như thế nào...

Không đợi Tô Triệt hỏi xong, Tử Tiêu cười tà tà:

- Ngươi cho rằng, chỉ có ngươi mới biết chiếm tiện nghi sao?

- A?

Tô Triệt kinh ngạc không thôi, chẳng lẽ, Tử Tiêu sư tổ cũng là...

Tử Tiêu khoát tay, lại gõ Tô Triệt một chút, khiển trách:

- Bổn sự không lớn, tặc đảm lại to... Coi như là ta, ẩn núp trong linh mạch ba ngày, cũng phải lui lại, chỉ là ngươi, lại còn không biết dừng lại, làm hại ta phải lo lắng chờ đợi hai ngày theo.

Tô Triệt thế mới biết, Tử Tiêu sư tổ cũng giống như mình, ẩn núp dưới mặt đất trộm lấy linh mạch, hơn nữa, nhất cử nhất động của mình, đều không có giấu diếm được hắn.

- Lấy ra mười khỏa thượng phẩm linh thạch.

Đột nhiên Tử Tiêu vươn tay ra, không giải thích được đòi hỏi linh thạch về phía Tô Triệt.

Mặc dù không biết nguyên nhân, nhưng Tô Triệt vẫn phi thường sảng khoái lấy ra mười khỏa thượng phẩm linh thạch.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui