- Vương mỗ mượn chỗ này tu luyện, không nếu gặp phải trường hợp bất đắc dĩ cũng không muốn đả thương người. Nếu người thối lui, sau này không quấy nhiễu sự tu luyện của ta thì chuyện hôm nay bỏ qua. - Hai mắt Vương Lâm lóe lên hàn quang, lạnh lùng núi.
Trên mặt quái nhân có chút ngơ ngác. Hắn mở miệng nói ra vài tiếng sắc nhọn. Vương Lâm nhíu mày. Hắn không hiểu bất cứ một từ nào của đối phương. Điều đó chứng tỏ đối phương cũng không hiểu lời mình nói.
Vương Lâm híp hai mắt, từ từ đi sang bên cạnh, tới một bức tường bị đổ. Quái nhân thấy Vương Lâm đi lại liền tỏ vẻ cảnh giác.
Vương Lâm vung tay, vẽ lên trên bức tường. Quái nhân ngẩn ngơ nhìn theo ngón tay Vương Lâm, một lúc sau nét mặt dần giãn ra.
Chỉ thấy ngón tay Vương Lâm nhanh chóng vẽ một bức tranh. Trên bức tranh đó có một đống đổ nát. Tiếp theo, hắn nhìn quái nhân chằm chằm, ngón tay chỉ vào giữa bức tranh, vạch một cái ra làm hai.
Sau đó, Vương Lâm chỉ quái nhân rồi chỉ vào một nửa bên phải của bức tranh. Sau đó hắn lại chỉ vào mình rồi đưa tay chỉ lên bên trái của bức tranh. Sau đó, ngón tay Vương Lâm chầm chậm kéo từ bên phải bức tranh sang bên trái. Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào quái nhân, sát khí toàn thân bộc phát. Ý tứ chẳng cần phải nói cũng biết.
- Nếu ngươi còn đến chỗ ta, Vương mỗ cho dù hao phí linh lực cũng phải tiêu diệt ngươi.
Trên mặt quái nhan tỏ vẻ đã hiểu. Hắn do dự một chút, đưa tay sờ sờ ngực, ánh mắt vẫn còn một sự sợ hãi nhìn thanh phi kiếm đang bay quanh người Vương Lâm.
Vương Lâm nhướng mày. Quái nhân thấy Vương Lâm không hiểu ý mình liền tỏ vẻ lo lắng. Cuối cùng hắn vỗ đầu, nhảy đến cách đó một khoảng đánh một quyền lên bức tường. Khi nắm tay hắn chạm trúng vào bức tường, ký hiệu toàn thân hắn chợt lóe lên một cái, bức tường hoàn toàn vỡ vụn.
Quái nhân cầm vài viên đá vụn lên, suy nghĩ một chút rồi ném những hòn đá đó về bốn phía. Làm xong, hắn nhìn về phía Vương Lâm, rống to lên vài tiếng trách cứ.
Vương Lâm nhíu mày, tay phải cách không chộp một cái. Nhất thời, những hòn đá bên người quái nhân bay lên, sau đó theo một trật tự nào đó phóng ra xung quanh. Sau đó, tay phải hắn bắt quyết đánh ra một đạo bạch quang, nhất thời sương mù chợt xuất hiện, bao trùm quanh một tảng đá.
- Ngươi nói là trận pháp này? - Vương Lâm nhìn chằm chằm quái nhân, chầm chậm nói.
Quái nhân lập tức huơ chân múa tay, có chút hưng phấn vỗ ngực. Nhất thời, những ký hiệu trên thân thể hắn chợt lóe lên. Hắn quát khẽ một tiếng, hai tay giang ra khiến cho mặt đất chấn động. Mặt đất chỗ tiểu mê tung trận pháp từ từ nhô lên để lộ một cái hố thật sâu.
Tiểu mê tung trận pháp lơ lửng trong không trung giống như một ngọn núi, bị quái nhân giơ lên đỉnh đầu. Hắn gật đầu với Vương Lâm một cái, vội vã xoay người rời đi. Đi được một đoạn, hắn dừng lại, quay đầu nhìn Vương Lâm, cao giọng gầm rú. Đồng thời, một tay hắn giơ ngọn núi lên, một tay làm một cái thủ thế với Vương Lâm, sao đó biến mất trong thành thị.
Vương Lâm nhìn chằm chằm thân ảnh của đối phương. Không phải hắn không giết được kẻ đó. Có điều những tấm phù trên người quái nhân quá sức cổ quái. Nếu không phải bất đắc dĩ, Vương Lâm cũng không muốn sống chết với kẻ đó. Vì vậy mà hắn lựa chọn phương thức giao tiếp.
Trong lúc hắn đang suy nghĩ, chợt biến sắc. Sát khí trên mặt chợt hiện lên. Phi kiếm vù vù rung động tỏa ra hàn khí kinh người. Quái nhân vừa bỏ đi đã quay lại.
- Ngươi muốn chết! - Vương Lâm nhìn về phía xa đang có một thân ảnh xuất hiện, lạnh lùng nói.
Quái nhân vội dừng lại, trong tay hắn cầm một vật hình tròn cuống quýt xua xua. Nét mặt hắn tỏ ý giải thích. Nhưng thấy ánh mắt Vương Lâm vẫn lạnh như băng đành ném vật trong tay về phía Vương Lâm.
Vương Lâm bình thản lui lại sau vài bước. Quái nhân dùng lực không mạnh nên cái vật hình tròn bay tới trước mặt Vương Lâm liền rơi xuống.
Sau khi ném vật đó đi, quái nhân nhếch miệng nhìn Vương Lâm cười rồi xoay người biến mất vào trong làn khí âm hàn.
Lúc này, sắc trời đã dần sáng. Vương Lâm cẩn thận nhìn theo hướng quái nhân bỏ đi. Một lúc sau, hắn mới thu hồi ánh mắt, từ từ đi tới bên vật thể hình tròn, cúi đầu nhìn.
Vật này chỉ to bằng một phần mười của thạch châu, trên nó dính đầy tro bụi. Thậm chí trên bề mặt còn có một số vết nứt. Nhìn nhìn một chút, nét mặt Vương Lâm chợt thay đổi. Hắn nhặt một tảng đá bên người, ném nhẹ vào hạt châu. Hạt châu lập tức lăn về phía sau.
Một chút linh lực dao động từ hạt châu tỏa ra.
- Đây là pháp bảo? - Hắn ngẩn người. Tay phải cách không chộp một cái, hạt châu liền bay lên. Hắn chăm chú quan sát một lúc lâu, cuối cùng ánh mắt lóe lên quang mang, không hề do dự nắm nó vào trong tay. Hắn dùng thần thức đảo qua một cái rồi thúc dục linh lực.
Nhất thời từ hạ châu tỏa ra một làn khói trắng dầy đặc bay lên không trung. Trong chớp mắt làn khói trắng hóa thành một lão già mặc bạch y.
Lão nhân có một cái mũi ưng, mắt diều hâu. Toàn thân tỏa ra hơi thở nguy hiểm. Lão tùy ý liếc mắt nhìn Vương Lâm một cái, mở miệng nói:
- Ngươi có dám cùng lão phu đánh một trận hay không?
Vương Lâm ngẩn người, lui lại phía sau vài bước nhìn kỹ. Thoạt nhìn, tu vi của đối phương đạt tới tầng thứ mười lăm của Ngưng Khí kỳ. Hắn sờ sờ mũi, hai mắt chớp chớp, gia tăng thêm linh lực.
Theo linh lực phát ra, khí thế của lão nhân lập tức tăng lên, cuối cùng đạt tới Trúc Cơ trung kỳ thì ngừng lại. Thân thể lão nhân dao động trong gió, ánh mặt lộ rõ chiến ý, nói:
- Ngươi có dám cùng lão phu đánh một trận hay không?
Vương Lâm ngẩn người. Hắn có chút đoán ra tác dụng của pháp bảo. Suy nghĩ một chút, hắn lại gia tăng linh lực.
Trong mắt lão nhân thoáng lóe lên quang mang sáng ngời, khí thế chợt tăng lên mãnh liệt. Giơ tay nhấc chân tạo ra từng trận gió rít. Cuối cùng tu vi lão tăng đến môt mức mà Vương Lâm không thể nhận ra được. Lúc này, lão nhân hít một hơi thật sâu, bộ dáng như một tuyệt thế cao thủ, liếc mắt nhìn thiên hạ, hai tay chắp sau lưng lộ ra vẻ cô đơn, hờ hững nói:
- Dưới Kết Đan kỳ không có tư cách đánh một trận với lão phu. Biến.
Trái tim Vương Lâm đập thình thịch. Hắn liền thu linh lực lại. Lão nhân lập tức biến thành một làn khói trắng, chui vào trong hạt chậu. Một âm thanh vang lên, trên hạt châu lại có thêm một vết nứt.
Vương Lâm nhìn hạt châu trong tay một lúc mà không nói được tiếng nào.
Đối với tác dụng của pháp bảo hắn hoàn toàn tâm phục khẩu phục. Đây đúng là một loại pháp bảo huyễn thuật, có thể tạo ra cảnh tượng giống như thật. Lão nhân mà nó huyễn hóa ra, cho dù là ánh mắt hay khí chất, lời nói, động tác chẳng khác gì một vị cao thủ thực sự. Nhất là cái câu cuối cùng:
- Dưới Kết Đan kỳ không có tư cách đánh một trận với lão phu. Biến.
Khí thế và vẻ mặt lão nhân lúc đó đã đạt tới đỉnh cao. Vương Lâm tự nhận cho dù là mình cũng khó phát hiện ra thật giả. Dù sao, hơi thở do lão nhân tỏa ra, trong mắt của hầu hết mọi người, chính là của cao thủ.
Hơn nữa, theo tu vi của bản thân tăng lên, linh lực quán nhập vào trong hạt châu càng nhiều, thì thực lực của lão nhân càng cao. Dùng để dọa người quả là rất tốt.
- Cái tên quái nhân này cũng có ý đấy chứ. Lấy đi tiểu mê tung trận pháp, lại đem tới cho ta thứ bảo bối này. - Vương Lâm thu hồi pháp bảo, khẽ cười nói.
Căn cứ vào tình huống vừa rồi, hắn biết quái nhân không sử dụng pháp bảo. Còn trong thành thị đổ nát này nhất định còn có loại bảo bối khác.
Bây giờ, ngôi thành thị tan hoang trong mắt Vương Lâm chợt biến thành một kho báu thần bí.
- Có thể trị liệu được bất cứ loại thương thế nào. Pháp bảo huyễn thuật, quái nhân thần bí. Không biết nơi này có bao nhiêu bí mật đây? - Vương Lâm sờ sờ cằm. Khi trời sáng hẳn, hắn lại bố trí trận pháp bên ngoài nơi tu liện. Sau đó hắn uống một giọt sương âm hàn, bắt đầu thổ nạp.
Thời gian trôi qua cực nhanh. Thoáng cái đã được hai tháng.
Vào một ngày, Vương Lâm khoanh chân ngồi dưới đất. Hai tháng thổ nạp khí âm hàn khiến cho trong cơ thể đã hình thành một luồng khí âm hàn đậm đặc. Đến lúc này, hắn chuẩn bị sử dụng Hoàng Tuyền thăng khiếu quyết để trùng khiếu lần đầu tiên.
Hai mắt Vương Lâm chớp chớp. Hắn đã thấu hiểu hoàn toàn Hoàng Tuyền thăng khiếu quyết. Ngay cả những điều miêu tả về tam đại khiếu huyệt cũng khắc ghi trong lòng.
Vị trí tam đại khiếu huyệt chia làm đan điền ở bụng, Khí Hải ở ngực, Tổ khiếu ở não.
Phải theo thứ tự phá hủy lần lượt ba khiếu huyệt đó mới có thể tạo nên hàn đan. Đơn giản mà nói, như Đan Điền theo Hoàng Tuyền thăng khiếu quyết miêu tả thì sau khi tầng thứ nhất đại thành, Đan Điền liền thông suốt. Nhưng nếu muột luyện thành tầng thứ hai của công pháp lại phải phá hủy Đan Điền sau đó lập lại.
Hoàng Tuyền thăng khiếu quyết đi theo đường lối không phá thì không lập. Phải phá trước thì mới có thể lập lại.
Vương Lâm suy nghĩ một chút rồi dựa theo phương pháp ghi trên công pháp, điều động luồng khí âm han trong tiểu phúc, bắt đầu trùng khiếu lần đầu tiên.
Dưới sự không chế của hắn, luồng khí âm hàn di chuyển càng lúc càng nhanh. Từng cơn đau nhức từ dưới tiểu phúc truyền đế. Vương Lâm nhớ rõ công pháp nên biết đây chỉ là những phản ứng bình thường khi đan điền bị đả thông gây ra. Đau đớn càng nhiều thì chứng tỏ thời điểm đan điền thông suốt đang tới gần.
Sự đau đớn đó không phải người thường có thể chịu đựng được. Nó giống như có một thanh dao nhọn đâm vào tiểu phúc. Từng giọt mồ hôi to như hạt đậu xuất hiện trên trán Vương Lâm. Chi trong vài giây, toàn thân hắn đã ướt sũng.
Luồng khí chuyển động một cách kịch liệt, hóa thành một dòng suối. Hơi thở âm hàn nhanh chóng tỏa ra bốn phía. Từ ngoài nhìn vào, bụng của Vương Lâm đã biến thành màu xanh.
Vương Lâm cắn chặt răng. Cơn đau càng lúc càng mạnh. Hơi thở âm hàn bao phủ toàn thân Vương Lâm.
Ngay lúc đó, trong nháy mắt luồng khí trong cơ thể xoay tròn, một cái hắc động chợt xuất hiện. Ngay khi nó xuất hiện, luồng khí âm hàn nhanh chóng chui vào đó.
Linh lực trong cơ thể hắn như bị một thứ gì đó cắn nuốt, từ khắp các vị trí chui vào hắc động.
Một loại biến hóa quỷ dị chợt xuất hiện. Bất chấp là linh lực trong cơ thể hay hàn khí bên ngoài, cứ xuất hiện ở đây là cả hai lao vào tranh đấu với nhau kịch liệt, như đang tranh giành địa bàn với nhau.
Dần dần, hơi thở âm hàn cùng với linh lực bắt đầu cắn nuốt, dung hợp với nhau. Cuối cùng nó hình thành một loại linh lực biến dị không giống bình thường, chậm rãi lưu chuyển trong hắc động.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...