Tiên Nghịch

Vương Lâm khi thấy pháp thuật này, trong nháy mắt liền lập tức nghĩ tới Cực Cảnh! Nhất thời hắn ngẩn ra, nhưng sau khi nhìn kỹ mới thấy thần thông này tuy có tương tự với Cực Cảnh nhưng hoàn toàn bất đồng.
 
- Tử chú thuật?
 
Vương Lâm trầm ngâm một chút, cuối cùng đoán được tên của pháp thuật này.
 
Năm đó khi ở tu ma hải, Cực Cảnh của hắn đã bị người khác nhận lầm là pháp thuật này. Từ đó Vương Lâm mới biết đến những chuyện liên quan tới pháp thuật này.
 
Tử chú thuật này tu luyện rất gian nan, Vương Lâm tu đạo năm trăm năm, đây mới là lần đầu hắn gặp.
 
Một người khác là một thiếu niên gầy gò, thấp bé. Thiếu niên này tu vi tuy chỉ là Kết Đan sơ kỳ nhưng lại có trực giác như dã thú, đối với bất cứ pháp thuật gì đều trước khi đối phương thi triển đã cảm nhận được pháp thuật dao động, nghĩ ra cách đối phó.
 
Nếu đối mặt với tu sĩ cao giai thì có lẽ trực giác sẽ không có tác dụng trọng yếu nhưng đối với tu sĩ cùng cấp bậc thì rõ ràng là đã chiếm ưu thế lớn, không chịu bất lợi gì.
 
Với định lực của Vương Lâm mà trong một khắc khi thấy thiếu niên này cũng không khỏi dâng lên một cảm giác ái tài, động tâm muốn thu đồ đệ. Nhưng cuối cùng hắn cũng bỏ qua.
 
Người thứ ba Vương Lâm có quen biết, chính là mãng hán trong động phủ số bảy trăm bốn mươi ba kia. Người này có một pháp bảo dạng bùa chú, sử dụng ra chém giết vô số. Khi chiến đấu với hắn, hễ là tu sĩ đối chiến với hắn đều bị hắn giết sạch.
 
Còn người cuối cùng hiển nhiên là Vương Lâm. Tất cả các trận đấu hắn đều chỉ hời hợt phất tay một cái là khiến đối phương hôn mê, do đó rõ ràng là khiến cho người khác chú ý.
 
Chẳng qua đây cũng là do Vương Lâm cố ý. Chỉ có khiến đối phương chú ý thì cuối cùng mới đạt được tư cách tiến vào nội môn, mới không khiến người khác quá ngạc nhiên.
 
Về phần Liễu Mi, Vương Lâm tin tưởng ngoài mục đích tiếp xúc với mình ra, chắc chắn có mục đích khác. Tuy rằng nàng không xuất hiện trong đại hội này nhưng nhất định sẽ có phương pháp tiến vào trong nội môn.

 
Ngày tháng qua mau, sau bảy ngày, một trăm đệ tử lọt vào vòng trong này lại tiếp tục đấu loại tàn khốc, cuối cùng chỉ còn lại bốn người.
 
Tình cờ chính là bốn người còn lại chính là bốn người được Luyện Hồn tông chú ý.
 
Một ngày nọ, Vương Lâm lên đài đấ. Hắn đứng trên đài, nhìn tu sĩ đối diện, khóe miệng nở nụ cười cổ quái.
 
Đối thủ của hắn không ai khác, chính là mãng hán ở động phủ số bảy trăm bốn mươi ba.
 
Người chủ trì trận đấu này là một tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ của Luyện Hồn tông. Người này tuổi đã trung niên, tóc mái điểm bạc, đảo mắt nhìn hai người, lạnh lùng nói :
 
- Bắt đầu đi.
 
Hắn vừa dứt lời, mãng hán nọ lập tức cười khổ, trong lòng thầm than, vội vàng nói:
 
- Ta nhận thua!
 
Tu sĩ Nguyên Anh kỳ nọ ngẩn ra, nhìn mãng hán kia nói:
 
- Người nhận thua?
 
Mãng hán vội vàng gật đầu nói:
 

- Ta nhận thua.
 
Vừa nói hắn vừa bước nhanh xuống đài, trong lòng kinh hoàng thầm nghĩ, trong cơ thể lão tử giờ có cấm chế của tiểu tử đó, phải nhận thua thôi. Nếu không chẳng may đối phương động tâm một cái, chẳng cần ra tay thì lão tử đã toi mạng rồi.
 
Sau khi xuống đài, hắn lập tức lộ vẻ lấy lòng Vương Lâm.
 
Vương Lâm cười cười, khẽ lắc đầu đi xuống đài. Tu sĩ Nguyên Anh nhìn thật sâu Vương Lâm, không nói gì, tiếp tục chủ trì một trận đấu khác.
 
Lão giả nắm chú thuật đấu với thiếu niên có trực giác đáng sợ kia. Trận chiến của hai người diễn ra cực nhanh.
 
Thiếu niên kia vốn không thể chống lại uy lực của Tử chú thuật, tại giây phút cuối cùng sắp bỏ mình thì bên trong Luyện Hồn tông đột nhiên bay ra một đạo linh quang, giải cứu hắn.
 
Đến giờ, ngoại vi đệ tử tham gia thi đấu chỉ còn Vương Lâm và lão giả tên họ Tư Mã kia.
 
Trận đánh của hai người diễn ra vào hôm sau.
 
Lên đài cao, ánh mắt Tư Mã âm trầm. Hắn khổ tu Tử chú thuật nhiều năm chính là vì thời khắc ngày hôm nay. Một khi đạt được thắng lợi cuối cùng, hắn có thể trở thành đệ tử nội môn. Hắn tin tưởng rằng mình sẽ có ngày kết anh.
 
Hơn nữa hồn phiên thuật của Luyện Hồn tông cũng có chỗ giao hòa với Tử chú thuật của hắn. Theo lời sư tôn hắn, nếu đồng thời tu luyện thì hiệu quả có thể đạt tới mức độ khó tin, so với Cực Cảnh trong truyền thuyết đã thất truyền vô số năm cũng chỉ kém một chút!
 
Nhớ tới sư tôn, ánh mắt Tư Mã hiện lên một tia cuồng nhiệt. Trong mắt hắn, sư tôn vô cùng cường đại, tu sĩ Nguyên Anh kỳ chỉ sau một tiếng "tử" từ miệng sư tôn hắn là toi mạng. Dù là Hóa Thần tu sĩ cũng rất hiếm người thoát được.

 
Theo suy nghĩ của hắn, tu vi của sư tôn hắn tuyệt đối có tư cách khiêu chiến lão quái Anh Biến kỳ.
 
- Tử chú thuật, trừ phi tu vi đối phương vượt xa ngươi, nếu không không cách này có thể kháng cự. Vi sư nghiên cứu nhiều năm, hiểu được một chú thuật này là do thượng cổ tu sĩ tu luyện Cực Cảnh không thành mới bắt chước mà sáng tạo ra loại thần thông này. Nếu có thể tu luyện tới đỉnh cao thì không chùng có thể đạt được một tia uy lực của Cực Cảnh.
 
Lời nói của sư tôn luôn quanh quẩn bên tai hắn. Ánh mắt Tư Mã kiên định, nhìn về phía địch nhân cuối cùng của mình.
 
Thanh niên tên Thanh Mộc trước mắt này hắn vốn không muốn tha, sát khí trong mắt lấp lánh, tay phải chỉ một cái, quát khẽ "tử".
 
Tử chú thuật theo lời hắn liền thi triển ra.
 
Tử Chú thuật chính là do thượng cổ tu sĩ sau khi nghiên cứu không thành công Cực Cảnh, mới bắt chước Cực Cảnh sáng tạo ta, rất khó có thể luyện thành, nhưng so với việc không thể nắm giữ được như Cực Cảnh thì nó lại có khả năng hơn.
 
Một khi luyện thành, chỉ cần thốt ra chữ Tử thì người nó chỉ tới sẽ lập tức tử vong.
 
Muốn tu luyện được công pháp này thì cần tam khí quy nhất!
 
Tam khí là tử khí, âm khí, sát khí.
 
Tử khí là vì hấp thu thi cốt khí ngưng kết mà thành. Thuộc tính của nó dù nói là âm nhưng trong âm chính là tử ý.
 
Thứ hai chính là âm khí, có tính chất nguyên âm. Dùng Thải Âm thuật để tích luỹ âm khí. Loại âm khí này ẩn chứa sinh ý.
 
Hai loại khí này dung hợp, lấy hai đường tu luyện khác nhau hình thành âm mang, phối hợp với loại khí thứ ba là sát khí! Tam khí hợp nhất, trải qua cửu tử nhất sinh trui luyện mới có thể bước đầu nắm giữ được Tử Chú thuật. Một khi tu luyện Tử Chú thuật, mỗi ngày phải chịu đựng những đau đớn mà thường nhân cũng khó có thể tưởng tượng được. Bên cạnh đó, cứ mỗi ba năm lại phải trải qua một lần đào thải cửu tử nhất sinh.
 
Cứ như thế, trải qua một số vòng tuần hoàn, Tử Chú thuật mới coi như có chút thành tựu. Nếu cứ tiếp tục tu luyện, khả năng tử vong còn lớn hơn nữa. Dù sao pháp thuật này cũng chỉ là bắt chước Cực Cảnh mà thôi.

 
So với Cực Cảnh, uy lực của nó yếu hơn rất nhiều, nhưng mức độ nguy hiểm trong quá trình tu luyện cũng vượt xa Cực Cảnh, nếu suy xét thấu đáo, không khỏi có chút mất nhiều hơn được. Lực công kích của nó tuy nói đáng sợ nhưng theo thời gian, ngày càng có ít người tu luyện Tử Chú thuật.
 
Trong miệng Tư Mã thốt lên một chữ Tử, thi triển Tử Chú thuật, tay phải điểm ra. Nháy mắt khi ngón tay này điểm vào hư không, một cổ sóng gợn quỷ dị bỗng nhiên xuất hiện, thoáng cái đã khuếch tán ra.
 
Hư không, giống như mặt nước yên lặng bị khi một hòn đá ném xuống, hoá thành từng trận sóng gợn.
 
Ánh mắt Vương Lâm loé ra quang mang kỳ dị. Thân mình hắn vẫn đứng nguyên tại chỗ, cảm thụ Tử Chú thuật. Nháy mắt khi ngón tay của Tư Mã điểm ra, hắn lập tức cảm giác được linh lực bên trong cơ thể đột nhiên chia ra một tia âm hàn khí.
 
Âm hàn khí này và tu luyện Hoàng Tuyền Thăng Khiếu quyết hoàn toàn khác nhau. Nó vừa xuất hiện, nháy mắt bên trong cơ thể Vương Lâm lại có một đạo khí tức mạnh mẽ xuất hiện.
 
Thứ khí tức này vừa xuất hiện đã khiến Vương Lâm sững người. Thứ khí tức này hắn vô cùng quen thuộc, nếu như sinh ra ở bản tôn thì hắn cũng không có gì lạ. Nhưng thân thể này trong đời giết người cũng không nhiều, vậy mà không ngờ lại có thể ngưng tụ ra sát khí thế này.
 
Sát khí này mặc dù mờ nhạt nhưng vừa xuất hiện liền dung hợp với âm hàn khí kia, hình thành một cỗ lực lượng kỳ dị cực kỳ sắc bén, theo thân thể hắn tiến vào bên trong nguyên thần.
 
Chỉ điều này đã chứng minh sự cường đại của Vương Lâm. Một tia Tử Chú thuật đã dẫn phát một lực phá huỷ kỳ dị nhưng chỉ với một ý niệm trong đầu, cỗ lực lượng kỳ dị này đã bị Nguyên thần cô đọng lại, còn có thể cẩn thận quan sát. Lấy những hiểu biết về Cực Cảnh của hắn, lúc này chỉ cần liếc mắt một cái liền đem căn nguyên của Tử Chú thuật nhìn thấu triệt.
 
Tử Chú thuật uy lực tuy mạnh nhưng so với Cực Cảnh thì kém hơn rất nhiều.
 
Cực Cảnh là một loại thiên kiếp biến dị, đối với các tu sĩ cùng giai thì một kích tất sát.
 
Nhưng Tử Chú thuật nàỳ cũng chỉ là một loại thần thông, nếu kẻ bị công kích có tu vi thấp hơn thì một kích tất sát nhưng nếu sử dụng đối với đối thủ mạnh hơn thì tác dụng cực kỳ nhỏ bé.
 
Đơn cử một ví dụ, tu vi Kết Đan trung kỳ sử dụng pháp thuật này, đối với những kẻ tu vi dưới trung kỳ thì có thể ung dung tự tại, gặp được tu sĩ cùng giai Kết Đan trung kỳ thì cũng có tỷ lệ thành công nhất định, dù không thành công cũng khiến cho tâm thần của đối phương chấn động.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui