Tiên Nghịch

- Không biết tự lượng sức mình! - Vương Lâm hừ nhẹ.
 
"Phanh" Linh quyết ấn lên trên cái ô, khiến cho nó lập tức xuất hiện vết rách, ánh sáng ngũ sắc tức thì mờ đi. Thân hình lão già giống như bị một lực lượng mạnh đụng vào, lui ra sau mấy trượng, vẻ mặt đỏ hồng khác thường. Một lúc lâu sau mới khôi phục bình thường.
 
Vương Lâm không muốn giết hắn, nên ánh mắt lại quay sang nhìn người con gái. Hai mắt người con gái áo xanh lộ ra vẻ kiêng kị, trầm lặng một chút, lấy một hộp gấm từ trong túi trữ vật ra, hai tay đưa lên.
 
Tay phải Vương Lâm phất nhẹ, hộp gấm bay vào trong tay. Hắn vỗ nhẹ một cái, hộp gấm vỡ vụn. Từ bên trong bay lên một cái ngọc giản. Hắn cầm ngọc giản ngưng thần nhìn qua, rồi ghi chép lại, sau đó vung tay ném ngọc giản cho người con gái, miệng nói:
 
- Nói nguyên nhân thu hút ta tới đây!
 
Người con gái áo xanh nhận ngọc giản, hít một hơi thật sâu rồi thấp giọng nói:
 
- Tiền bối! Lúc trước, vãn bối lỗ mãng quả thật không có cách nào khác. Xin tiền bối có thể vì phương thuốc lục phẩm này mà giúp vãn bối một lần.
 
Vẻ mặt Vương Lâm vẫn như thường không có gì thay đổi. Người con gái áo xanh cắn răng, nói tiếp:
 
- Vãn bối là người của Phiêu Miểu tông, phụ thân vãn bối là tông chủ. Hai mươi năm trước ông ấy đi vào tiên di chi địa cho đến nay chưa về. Tiên di chi địa chính là một trong hai vùng đất dữ của Chu Tước tinh, ngang hàng với Cửu U man hoang. Với tu vi của vãn bối không thể tiến vào. Xin tiền bối giúp vãn bối đi vào tìm về tro xương của cha. - Nói xong, ánh mắt người con gái áo xanh lộ ra vẻ đau buồn, chờ đợi Vương Lâm trả lời.

 
- Không có thời gian! - Vương Lâm bình thản nói. Hắn vỗ túi trữ vật, xuất ra một cái ngọc giản của lão già đầu bạc ném cho đối phương nói:
 
- Ngọc giản này trị giá hai vạn thượng phẩm linh thạch, xem như tiền phục chế. - Nói xong, thân hình hắn khẽ động hóa thành cầu vồng biến mất.
 
Người con gái áo xanh kinh ngạc nhìn phương hướng Vương Lâm biến mất, trong mắt lộ ra tuyệt vọng. Nàng vốn đã không hề ôm ảo tưởng, nhưng sau khi nhìn thấy Vương Lâm ở lầu ba, lão già bên người lập tức nói cho nàng biết người này chính là tu sĩ Hóa Thần. Vừa nghe trong lòng nàng lập tức nhen nhóm lên hy vọng. Sau đó lại nhìn thấy lão già đầu bạc của Luyện khí các cũng đến thăm hỏi, càng thêm xác định. Cho nên mới mua ngọc giản này, mục đích chính là đưa Vương Lâm tới.
 
Vương Lâm quả thực không có thời gian. Loại thuốc trên phương thuốc lục phẩm kia chính là lục phẩm Quy Nguyên đan. Trên thực tế thi Quy Nguyên đan ở nhất, nhị cấp tu chân quốc cũng đều có người luyện chế thành. Chẳng qua bọn họ luyện chế là thuốc Quy nguyên đan nhất, nhị phẩm. Công hiệu của Quy nguyên đan chỉ có một, đó là có thể trong thời gian ngắn khiến cho tu sĩ ăn vào sẽ khiến cho tốc độ hấp thu linh lực trong trời đất nhanh hơn mấy lần. Lục phẩm Quy Nguyên đan cũng là như thế, chẳng qua tốc độ nhanh hơn có thể nói là khủng bố. Nhưng nó cũng có hạn chế, mỗi người trong vòng một trăm năm chỉ có thể ăn một viên, nếu ăn nhiều thân thể bị linh lực tăng đột ngột mà kết tinh. Sau đó, sẽ biến thành một tinh thạch hình người, linh hồn bị phong ấn ở trong.
 
Trải qua thời gian dài tế luyện, tinh thạch hình người này sẽ càng ngày càng nhỏ, có tỷ lệ nhất định hình thành gần bằng cực phẩm linh thạch.
 
Ở thời kỳ thượng cổ, chân chính cực phẩm linh thạch trừ trời đất sinh ra, không có phương pháp nào có thể đạt được cho nên số lượng tự nhiên không nhiều lắm.
 
Vì thế, do có Quy nguyên đan bậc cao, cho nên cực phẩm linh thạch ở thời kỳ thượng cổ trên thực tế đều là như vậy mà thành. Chẳng qua tỷ lệ này cũng không hề cao.
 
Loại cực phẩm linh thạch đó có thể coi là gần tới cực phẩm. Sau khi nhìn miêu tả trong phương thuốc, với định lực của Vương Lâm cũng không khỏi mất bình tĩnh, phương pháp này quá mức độc ác.
 

Trong lòng hắn chợt nảy ra một ý. Dựa theo miêu tả trong đan phương thì trong loại cực phẩm linh thạch đó đều có một đường máu cực nhạt chỉ có tu vi đạt tới Hóa Thần mới có thể phát hiện. Hắn vỗ túi trữ vật, lấy viên cực phẩm linh thạch của mình ra, cẩn thận nhìn xem.
 
- Không ngờ, trong số những cực phẩm linh thạch ta có, trừ một khối ra còn lại đều có đường máu. - Vương Lâm trầm ngâm một chút, thân mình khẽ động rồi biến mất.
 
Mười ngày sau, ở bên ngoài Cổ truyền tống trận nước Sở, xuất hiện đám người Vương Lâm. Lúc này sử dụng Cổ truyền tống trận, Vương Lâm không biết có phải là ảo giác hay không nhưng hắn cảm nhận được khoảnh khắc vận chuyển trận pháp, mơ hồ có một tiếng thở dài như có như không, mang theo ý giải thoát. Thanh âm đó phát ra từ trong cực phẩm linh thạch.
 
Một lần nữa về tới Tiên di chi địa ở nước Sở, nơi đây cũng không có sự thay đổi nào so với lúc rời đi. Lữ Phi và Thiết Nham dừng lại ở ngoài trăm dặm tiếp tục ngồi xuống, ngưng luyện linh lực trong cơ thể, tranh thủ sớm một ngày đạt tới đại viên mãn.
 
Cuộc sống của Vương Lâm quay trở lại bình thường. Mỗi ngày hắn đều điều trị thân thể cho Lý Mộ Uyển. Lý Mộ Uyển thì nghiên cứu phương thuốc lục phẩm kia. Trong đan phương có rất nhiều linh thảo đều đã không còn, công việc của Lý Mộ Uyển là tìm kiếm đồ thay thế. Nàng không sợ chết, nhưng không muốn rời khỏi Vương Lâm. Vì có thể ở cùng Vương Lâm, toàn bộ tinh thần của nàng đều đặt vào phương thuốc này.
 
Những lúc ngẩng đầu lên nàng nhìn Vương Lâm đang nhắm mắt ngồi, trong mắt nàng đều lộ ra vẻ nồng nàn. Chẳng qua bên trong sự nồng nàn đó lại ẩn chứa thật sâu không muốn và quyến luyến.
 
Trong lòng Lý Mộ Uyển than nhẹ.
 
Sau một tháng, cố gắng tìm kiếm dược liệu thay thế trong phương thuốc , Âu Dương Tử cũng được Vương Lâm gọi đến. Đáng tiếc là Thiên Vân Tử, một vị ngũ cấp luyện đan sư cuối cùng của Vân Thiên Tông đã chết nhiều năm trước do Hóa Thần thất bại. Nếu không ba người đồng thời nghiên cứu đan phương chắc chắn nhanh hơn không ít.

 
Âu Dương Tử là một người luyện đan như điên. Cả đời hắn vì luyện đan mà sống. Giờ phút này nhìn đến lục phẩm đan phương giống như thấy được điều mình theo đuổi đã lâu, giống như lập tức phát điên. Gần như chỉ trong một ngày một đêm, hắn nghiên cứu thay thế một trăm ba mươi bảy lại dược liệu của lục phẩm Quy Nguyên đan cùng với dược tính chia lìa và phối hợp.
 
Mỗi khi tìm được một loại dược liệu thay thế, Liễu Phỉ và Tống Thanh ở Vân Thiên Tông sẽ lập tức tìm kiếm rồi đưa tới. Nếu ở trong Vân Thiên Tông không có, bọn họ sẽ mua của các phái lớn trong nước với giá cao. Nếu vẫn còn không được, vậy thì đổi lấy manh mối của dược liệu rồi Lữ Phi và Thiết Nham đi thu thập.
 
Thời gian thấm thoắt qua đi. Hai năm sau, một trăm ba mươi bảy loại dược liệu của lục phẩm Quy nguyên đan chỉ còn ba loại không tìm được thứ thay thế.
 
Hai năm thời gian này, Âu Dương Tử có thể nói là mất ăn mất ngủ. Hắn quên hết tất cả mọi thứ, đắm chìm trong lục phẩm đan phương.
 
Về phần Lý Mộ Uyển, trong hai năm đó, dung mạo chậm rãi có dấu hiệu già nua, sắc mặt cũng không trắng nữa mà lại có màu xám. Cũng trong hai năm, Vương Lâm không ngừng dùng linh lực điều trị thân thể mà không thể ngăn cản triệu chứng trước khi tuổi thọ chấm dứt Mỗi lần hắn nhìn dung nhan của Lý Mộ Uyển không ngừng già đi mà tim giống như dao cắt. Ánh mắt Lý Mộ Uyển càng đậm ý không muốn.
 
Vào một đêm ngoài trời mưa phùn tí tách , sau khi Lý Mộ Uyển đi ngủ, Vương Lâm đứng một mình trong mưa nhìn về phía ngọn núi đằng xa, nỗi đau đớn trong lòng càng ngày càng đậm.
 
- Thân thể Uyển nhi càng ngày càng yếu. Nếu cố gắng kết anh sợ là nguyên anh chưa hình thành thân thể sẽ lập tức tử vong. Khi đó do không có nguyên anh chắc chắn chí có một đường tiêu tan. Ngay cả hồn cũng không lấy được.
 
Vương Lâm ngơ ngẩn nhìn phương xa, lưu lại một tiếng thở dài, thân hình cúi xuống lấy một bầu rượu từ trong túi trữ vật ra uống một ngụm to, dựa vào nhà đá ngồi xuống.
 
Rượu này là rượu hoa quả. Số lượng ở trong túi trữ vật của Vương Lâm cũng không còn nhiều. Mỗi lần uống, trong đầu đều nhớ tới cảnh tượng Đại Ngưu khi còn nhỏ đưa rượu.
 

- Vương thúc, thúc tới kinh đô buôn bán là để chuẩn bị kiếm nhiều tiền rồi trở về lấy vợ sao?
 
- Chờ thúc thúc kiếm thật nhiều tiền, liền trở về lấy vợ.
 
Cảnh tượng năm xưa gợi lại trong lòng, Vương Lâm uống sạch bầu rượu. Hai mắt hắn lộ ra vẻ kiên định, ngẩng đầu nhìn bầu trời.
 
Đúng lúc này, bỗng nhiên trong phòng Âu Dương Tử nghiên cứu phương thuốc cách đó không xa truyền đến một tiếng hô nhỏ. Ngay sau đó Âu Dương Tử vội vàng lao ra khỏi phòng. Khi nhìn thấy Vương Lâm trong màn mưa thì ngẩn người. Nhưng ngay sau đó, hắn lập tức bước nhanh lên mấy bước, phấn khởi nói:
 
- Tông chủ, ta tìm được dược liệu thay thế ba loại cuối cùng rồi! - Ánh mắt Vương Lâm sững lại, nhìn về phía Âu Dương Tử. Âu Dương Tử vội vàng lấy ra một cái ngọc giản, sau khi đưa cho Vương Lâm nói:
 
- Ba loại dược liệu này đã tuyệt tích, nhưng ta tìm được ba mươi tư loại dược liệu. Nếu đem chúng phối hợp lại có thể có một ít tác dụng, tuy nói hiệu quả không mạnh như nguyên bản nhưng không kém nhiều.
 
Vương Lâm cầm lấy ngọc giản, thần thức quét qua lập tức ghi nhớ trong lòng.
 
- Những loại dược liệu này cũng không gặp nhiều, Vân Thiên Tông chỉ có bốn loại, sợ là phải tới một số tứ cấp tu chân quốc mới có thể lấy được. - Âu Dương Tử trầm giọng nói.
 
Vương Lâm đứng lên, cầm ngọc giản trong tay. Thân hình lóe lên biến mất. Vào thời điểm hắn rời đi, trong nhà đá Lý Mộ Uyển mở hai mắt, trong mắt lộ ra một tia không muốn.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui