Lý Mộ Uyển ngơ ngác nhìn ra cửa sổ, hồi lâu sau đó, đang định mở miệng nói chuyện tiếp thì khuôn mặt nàng đỏ lên khác thường, toàn thân run rẩy, bắt đầu ho khan dữ dội.
Liểu Phỉ và Tống Thanh lập tức lại lộ vẻ lo âu.
Lý Mộ Uyển tay phải giữ chặt lấy miệng, ho khan một lúc mới dần bình thường lại. Nàng nhìn thoáng qua máu tươi ghê người trong lòng bàn tay, cầm khăn lau đi, hạ giọng nói:
- Qua mấy ngày nữa, chờ cho thân thể ta khoẻ lên chút sẽ đem hồn huyết trả lại. Các ngươi… Hãy tự chạy trốn đi thôi… - Tông chủ!
Liểu Phỉ và Tống Thanh gần như đồng thời lên tiếng, ánh mắt lộ ra đầy vẻ chua xót. Tuy nói rằng hồn huyết hai người vẫn ở trong tay Lý Mộ Uyển nhưng một trăm năm qua, Lý Mộ Uyển không môt lần đem việc đó ra áp chế họ, lại lấy thân phận vãn bối đối xử với họ. Người chứ không phải cây cỏ. Trăm năm qua, một tia oán hận ngày xưa của hai người cũng đã sớm tan tành mây khói.
- Tông chủ, Âu Dương Tử đã nghiên cứu Tục Mệnh đan nhiều năm, cũng sắp thành công. Thân thể của ngươi nhất định sẽ có thể hồi phục.
Liểu Phỉ nói.
Lý Mộ Uyển lắc lắc đầu, nhẹ giọng nói:
- Không có ích gì đâu. Dù thật sự luyện thành cũng chỉ có thể khiến ta có thêm chút sức sống mà thôi. Mười năm qua, ta nhận ra rằng ta đã dần trở nên già đi… Có lẽ vài năm nữa, tóc ta sẽ bạc trắng… Hơn nữa, Vân Thiên tông cũng khó tránh thoát được kiếp nạn lần này… Tống Thanh chua xót nói:
- Tông chủ, chúng ta có thể tìm sự trợ giúp từ Cự Ma tộc. Tên tu sĩ ngoại lai này doạ Sứ giả của Cự Ma tộc phải bỏ chạy, tất nhiên Cự Ma tộc sẽ ra tay. Chỉ cần chúng ra kiên trì một đoạn thời gian là được.
- Cự Ma tộc… Lý Mộ Uyển lắc lắc đầu nói:
- Trong mắt của Cự Ma tộc, chúng ta chẳng qua chỉ là một công cụ để luyện đan mà thôi… Hơn nữa, ta nghe nói Cự Ma tộc vì việc giữa Thiếu tộc trưởng và Tằng Ngưu mà đang lâm vào tình trạng hết đường xoay sở, sợ rằng không rảnh để bận tâm đến chúng ta.
- Tằng Ngưu! Ai, nếu người này không xuất hiện, Cự Ma tộc tất nhiên sẽ không thể không chiếu cố chúng ta… Liểu Phỉ nói.
- Nếu là Tằng Ngưu kia có thể đến Sở quốc chúng ta, kiếp nạn nguy khốn này nhất định có thể được giải trừ!
Tống Thanh tự giễu nói. Lời này của hắn chẳng qua chỉ là cảm khái mà thôi, trong lòng căn bản là đến một phần vạn cũng không nghĩ đến.
Liểu Phỉ cười khổ nói:
- Tằng Ngưu, đó là tiền bối cao nhân mà ngay cả Thiên chi kiêu nữ Hồng Điệp cũng bị chặt mất một tay, sợ rằng đến tên của Sở quốc ta cũng chưa từng nghe qua.
- Các ngươi lui ra đi thôi, đem ý của ta nói cho hai vị đại trưởng lão đang bế quan, đợi ta đem hồn huyết trả lại thì đều tự rời khỏi đây đi… Lý Mộ Uyển nhẹ nhàng nói.
- Tông chủ, ngươi thì sao, hãy cùng đi với chúng ta.
Liểu Phỉ nói.
Trong mắt Lý Mộ Uyển lộ ra đầy vẻ xót xa. Lúc này đây, nàng không hề cảm thấy sợ hãi. Vân Thiên tông, dù có "chạy trời không khỏi nắng" thì nàng cũng không thể rời đi. Cho dù phải chết, nàng cũng muốn chết ở chỗ này. Đây chính là nơi ước định giữa nàng và Vương Lâm.
Nàng không nói gì, chỉ nhẹ nhè lắc đầu, ánh mắt hướng ra trời xanh mây trắng bên ngoài cửa sổ, trong mắt lại hiện lên thân ảnh của Vương Lâm… - Vương đại ca… Chỉ có một đầu tiểu thú từ trong mi tâm của Lý Mộ Uyển bay ra, quanh quẩn bên người nàng, cuối cùng dừng lại trên cây đàn, con mắt bé nhỏ nhìn Lý Mộ Uyển, lúc nháy lúc không.
- Tiểu Linh, chủ nhân ngươi đang ở đâu?
Tay ngọc của Lý Mộ Uyển vuốt ve trên đầu của tiểu thú, nhẹ giọng nói.
Quãng đường tám mươi vạn dặm, Vương Lâm một đường nhanh chóng bay đi. Một ngày nọ, hắn đứng bên cạnh Tu Ma hải, bỗng nhiên nội tâm chấn động, hắn nhìn về phía Sở quốc xa xa, không hiểu sao trong lòng lại dâng lên một tia rung động.
Hắn trước giờ vẫn chưa lần nào rung động như thế, lúc này lại đột nhiên xuất hiện.
- Tâm ma? Không có khả năng. Lấy tu vị của ta, tâm ma bình thường không thể tiến vào bên trong nguyên thần.
Thân mình của Vương Lâm vẫn không dừng lại, tiến vào Tu Ma hải.
- Nhiều năm cũng chưa gặp lại Uyển nhi. Phải mua chút gì đó mà nàng yêu thích… Khoé miệng Vương Lâm lộ ra một tia mỉm cười.
Thân mình Vương Lâm nhoáng lên một cái, hướng về Tu Ma hải nhanh chóng bay đi.
Dọc theo đường đi, tốc độ của Vương Lâm vẫn không chậm lại. Sau khi sử dụng mấy cái truyền tống trận, ngày nọ, khoảng một vạn dặm phía trước hắn xuất hiện một toà thành trì.
Thành này tên là Ma Nghịch thành, xếp thứ ba trong số mười đại thành của Tu Ma nội hải, so với những toà thành trì trước đây Vương Lâm từng đi qua đều rộng lớn hơn không chỉ mấy lần.
Trong ngọc giản bản đồ của Vương Lâm có miêu tả đôi chút về toà thành này. Chẳng qua những tư liệu này đều là trước khi Tu Ma hải bị xâm lấn. Lúc này đây, Tu Ma nội hải hỗn tạp với rất nhiều thế lực lớn nhỏ mới hình thành, nên có thay đổi gì hay không, Vương Lâm cũng không biết được.
Nhưng chuyến này hắn đến không phải là muốn gây chuyện, mà chỉ là muốn mua cho Lý Mộ Uyển ít quà tặng mà thôi.
Sau khi giao nộp mấy khối linh thạch cấp thấp, Vương Lâm tiến vào Ma Nghịch thành.
Bên trong thành phần đông là tu sĩ, đi lại rất náo nhiệt. Vương Lâm đội chiếc mũ rơm, vừa nhìn quanh mọi nơi, không khỏi mỉm cười. Phía trước, bên cạnh rất nhiều lầu các thì có một toà lầu năm tầng cực kỳ hợp nhãn, trên đó có một bảng hiệu thẳng đứng viết ba chữ: Luyện Khí Các.
Vương Lâm chậm lại, hướng về nơi này bước đến.
Sau khi tiến vào toà lầu này, Vương Lâm quét mắt nhìn qua, liền trực tiếp bước lên tầng hai. Những vật phẩm ở đây, hắn cũng không để vào mắt, vì thế đi thẳng lên tầng ba.
Trong tầng ba, có một người đàn ông trung niên đang cầm trong tay một quyển sách cổ, cẩn thận thưởng thức. Sau khi thấy Vương Lâm đi lên, hắn buông quyển sách xuống, cười nói:
- Vị quan khách này, Không biết ngài cần mua vật phẩm gì?
Vương Lâm nhìn lướt qua, bình thản nói:
- Đan phương.
Người đan ông trung niên mỉm cười nói:
- Đan phương thì Luyện Khí các có không ít. Không biết quan khách muốn mua loại đan phương nào?
- Ngũ phẩm trở lên!
Vương Lâm ngồi xuống ghế bên, nói.
Ánh mắt của người đàn ông trung niên lập tức trở nên ngưng trọng. Hắn tự uống một ngụm trà nói:
- Đan phương ngũ phẩm đều là vật vô giá. Luyện Khí các của Ma Nghịch thành cũng không có nhiều, chỉ có ba cái. Quan khách chờ một chút, ta mang đến cho ngài.
Nói xong, người này vội vàng lên tầng trên, không lâu sau cầm ba cái hộp gấm mang xuống. Theo sau hắn còn có một lão nhân hai mắt sáng ngời, thân thể phát ra từng trận linh uy.
Hắn thản nhiên nhìn Vương Lâm một cái, trầm mặc không nói gì.
Vương Lâm cũng tuỳ ý liếc nhìn lão nhân một cái, sau đó liền chú đến đến mấy hộp gấm trên tay người đàn ông trung niên.
Người đàn ông trung niên đặt hộp gấm xuống, cười nói:
- Đây là ba cái ngũ phẩm đan phương, hai cái trong đó là lấy từ Vân Thiên Tông của Sở quốc, còn một cái là đến từ Thiên Nhai Môn của đại mạc. Đây là ngọc giản ghi lại công hiệu của đan dược, mời quan khách xem.
Nói xong, tay hắn vừa lật đã xuất hiện ba khối ngọc giản, đặt trên hộp gấm.
Vương Lâm lần lượt cầm từng cái ngọc giản lên, bên trong chỉ có công hiệu của đan dược mà không có phương pháp luyện chế. Đan phương thì nằm ở trong hộp gấm.
Năm đó, trước khi rời đi Vân Thiên Tông, Vương Lâm đã nhìn qua một lượt tất cả các ngũ phẩm đan phương ở đây. Lúc này đây, hắn chỉ cần liếc mắt một cái là đã nhận ra ngọc giản chứa đan dược của Vân Thiên Tông, thần thức chỉ đảo qua một chút liền không để tâm nữa, mà tập trung vào ngọc giản miêu tả đan dược của Thiên Nhai Môn.
Hồi lâu sau đó, Vương Lâm buông ngọc giản xuống, bình thản nói:
- Ta muốn Quy Nguyên đan này của Thiên Nhai Môn. Luyện Khí Các của ngươi có lục phẩm đan phương không?
Người đàn ông trung niên do dự một chút, nhìn lão nhân bên cạnh. Lão ta thần sắc ngưng trọng, gật gật đầu, người đàn ông trung niên lập tức cười nói:
- Đan phương từ lục phẩm trở lên đều là vật vô giá, Luyện Khí Các của chúng ta cũng chỉ có một cái. Tuy nhiên, vật ấy không phải là để bán ra như bình thường mà là bán ra tại Tu Ma Hội đấu giá, tổ chức mười năm một lần. Quan khách nếu là muốn mua thì không ngại chờ thêm hai tháng. Hai tháng sau chính là lúc diễn ra Hội đấu giá.
Vương Lâm nhướn mày nói:
- Không cần, ngũ phẩm đan phương này bán như thế nào?
Người đàn ông trung niên cười nói:
- Quan khách muốn lấy vật đổi vật hay là dùng linh thạch để mua?
- Linh thạch!
Vương Lâm nói.
Trên mặt người này lộ ra vẻ khó xử, nói:
- Cái này, hễ là những vật phẩm đạt đến một cấp bậc nhất định, Luyện Khí Các ta thường không bán lấy linh thạch… Vương Lâm nhướn mày, đứng lên, tay phãi vỗ túi trữ vật, lập tức ném ra một vật, sau đó cầm lấy hộp gấm có chứa đan phương rồi bước xuống lầu.
Lão nhân sửng sờ, theo bản năng tiến lên một bước. Nhưng vào lúc này, từ bên trong mũ rơm Vương Lâm đang đội trên đầu loé ra một đạo hàn mang.
Tâm thần lão nhân lập tức chấn động, Nguyên Anh suýt nữa tiêu tan, hoảng hốt dẫm mạnh mấy bước, lui nhanh ra sau, không dám ngăn cản thêm chút nào nữa, để mặc Vương Lâm bước xuống tầng dưới.
Người đàn ông trung niên tiếp lấy vật Vương Lâm ném đến, chỉ nhìn thoáng qua, thân mình lập tức run lên, lộ ra vẻ mặt không thể tin nổi.
- Đây là… Nửa khối Cực phẩm linh thạch… Lấy hiểu biết của Vương Lâm, giá trị của ngũ phẩm đan phương và nửa khối Cực phẩm linh thạch cũng ngang nhau, hơn nữa Vương Lâm xuất ra không phải là nửa khối mà là một phần tư khối.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...