Tiên Nghịch

Nàng nhất thời ngẩn ra, cảm thụ lại thân thể, phát hiện không có bất cứ điều gì bất thường. Nàng không ngờ được, một chưởng vừa rồi của Vương Lâm chỉ là trong nhất thời đột nhiên có cảm ngộ, chỉ mới đạt được bề ngoài, còn chưa có lực công kích gì hết.
 
Sau khi xuất ra một chưởng này, linh lực toàn thân Vương Lâm nhất thời tiêu tán toàn bộ. May mà do hắn chịu ảnh hưởng của khu thú quyển nên đã quen thuộc với tình trạng này, lập tức uống đan dược, sau đó không đợi đan dược hoàn toàn phát huy tác dụng đã tung ngọc giản, mở trận pháp, tùy ý chọn một mảnh vỡ của tiên giới, biến mất.
 
Khi Hồng Diệp ngẩng đầu lên thì thân ảnh Vương Lâm đã biến mất. Ánh mắt nàng lộ ra vẻ lạnh lẽo.
 
- Có truyền tống trận, xem ra thân phận người này tuyệt đối không tầm thường. Hơn nữa đạo pháp của hắn phi phàm, vừa tỉ mỉ lại vừa lớn mật, pháp bảo lại nhiều vô số, hẳn phải là một tinh anh đệ tử được ngũ cấp tu chân quốc ở Chu Tước tinh toàn lực bồi dưỡng.
 
Ánh mắt Hồng Diệp lóe lên, trầm mặc một chút, sau đó xoay người bay về phía xa, tìm kiếm khí tiên giới.
 
Vương Lâm lúc này đã tới một mảnh vỡ tiên giới khác, chưa kịp xem xét kỹ mà chọn bừa một cái nên khi hắn tới đây không khỏi ngẩn người. Nơi này giống như một thế giới của lửa vậy, khắp nơi trên mặt đất đều là nham thạch nóng chảy đỏ sậm, thỉnh thoảng lại có một bọt khí nổi lên, vỡ tung, tỏa ra mùi hăng hắc.
 
Bầu trời là một mảnh tối đen, thỉnh thoảng lại xuất hiện những khe nứt không gian.
 
Vương Lâm đứng giữa không trung. Hắn nhìn bốn phía một chút. Mảnh tiên giới này hiển nhiên không như hai mảnh trước. Chính xác mà nói nơi này tùy thời có thể tan vỡ. Nhất là trên bầu trời thỉnh thoảng lại xuất hiện khe nứt không gian, như những miệng ác ma muốn cắn nuốt người, khiến cho người ta kinh hãi.
 
Vương Lâm nhướng mày. Hắn đoán không nổi vì sao truyền tống trận của Đại La phái lại được kiến tạo ở một địa phương hiểm ác thế này. Chẳng lẽ càng trong hoàn cảnh ác liệt thì khí của tiên giới lại càng nhiều sao.
 
Vừa tự hỏi, Vương Lâm vừa bay ra khỏi trận pháp. Thần thức của hắn tản ra, tận lực né tránh các khe không gian, từ từ bay xuống. Đoạn đường này cũng bình an vô sự, nhưng ngay khi Vương Lâm chỉ còn cách mặt đất không tới một trăm trượng thì đột nhiên một cái khe không gian thình lình hiện ra ngay bên cạnh hắn.
 

Vương Lâm vô cùng kinh hãi. Thần thức của hắn không hề phát hiện bất cứ thứ gì. Bhưng hắn dù sao cũng không còn phải là kẻ mới tập tễnh tu chân, phản ứng cực nhanh, hầu như ngay trong nháy mắt lúc cái khe xuất hiện, cả người hắn đã dời sang bên cạnh vài trượng.
 
Cái khe kia xuất hiện nhanh, biến mất cũng chóng, dường như vừa xuất hiện đã lập tức biến mất.
 
Trán Vương Lâm toát mồ hôi lạnh. Hắn cúi đầu nhìn quần áo bên trái mình đã có chỗ bị thôn phệ, biến mất hoàn toàn.
 
Hắn cẩn thận nhìn bốn phía. Giờ phút này mảnh tiên giới này đối với Vương Lâm đã nguy hiểm chẳng khác nào khi ở chỗ của cổ thần.
 
Sự xuất hiện của những cái khe không gian này quá mức kỳ dị, căn bản là không thể sớm phát hiện được. Vương Lâm trầm mặc một chút, cẩn cẩn thận thận. Hắn phải mất thời gian một nén nhang mới thành công hạ xuống được mặt đất.
 
Độ an toàn tương đối của nơi này cũng cao. Chưa nói tới khe không gian, trên mặt đất đầy nham thạch nóng chảy, lan tràn khắp nơi. Nhưng Vương Lâm tuy cẩn thận nhưng cũng không hề giảm tốc độ, từ từ bay về phía trước. Hắn muốn xem thử, vì sao Đại La phái lại thiết lập truyền tống trận tới nơi này.
 
Bốn phía xung quanh là một khoảng không tĩnh lặng. Chỉ thỉnh thoảng có tiếng ầm ầm từ mặt đất truyền tới, hoặc vài bọt khí vỡ tan trong dung nham. Những âm thanh này lần lượt vang lên, khiến cho người ta không tự chủ được, sinh ra cảm giác nóng bức từ trong nội tâm.
 
Trong lúc phi hành, Vương Lâm dần dần hiểu rõ hoàn cảnh nơi này. Mảnh tiên giới này không lớn. Chuẩn xác mà nói, trong ba mảnh tiên giới mà hắn đã gặp, nơi này là nhỏ nhất. Ở phía đông nam của mảnh tiên giới này có một đại động trên mặt đất. Ngoài nơi đó ra thì ở đây cũng không còn chỗ nào khác thường cả.
 
Một lúc lâu sau, Vương Lâm bay tới bên trên đại động. Hắn nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy bên trong động tối đen như mực, không có chút ánh sáng nào.
 
Hắn trầm ngâm một chút, không mạo hiểm đi vào mà dùng thời gian mấy ngày cần thẩn tìm tòi khắp mảnh không gian này, sau khi xác định không có bất cứ điều gì dị thường mới quay lại phía trên đại động này.

 
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, đang định đi vào thì đột nhiên trên bầu trời có ánh sáng lóe lên. Một tòa truyền tống trận xuất hiện giữa không trung.
 
Sắc mặt Vương Lâm lộ vẻ vui mừng. Hắn đang do dự không biết có nên tiến vào nơi này hay không thì lại có người tới đây. Nếu đã có người đi trước mở đường, hiển nhiên nguy hiểm đối với mình cũng giảm đi không ít. Thân thể Vương Lâm liền biến mất.
 
Lúc này truyền tống trận giữa không trung lộ ra thân ảnh hai người. Hai người này trên lưng đều đeo bảo kiếm, sau khi ra khỏi truyền tống trận liền nói: - Lục sư đệ, ngươi lần đầu tới nơi này, nhất định phải chú ý khe không gian ở xung quanh. Nơi này hết sức nguy hiểm, lúc này cũng phải cẩn thận!
 
Người bên cạnh hắn vội vàng cúi đầu vâng dạ. Hai người cẩn thận, chầm chậm hạ xuống, bay về phía đại động.
 
Dọc đường, có mấy cái khe xuất hiện bên cạnh họ, nhưng hai người này đều sớm phát hiện được, thường trước khi cái khe không gian xuất hiện một khắc liền tránh khỏi. Cả đoàn đường họ hữu kinh vô hiểm, tốc độ nhanh gấp mấy lần Vương Lâm trước đây, đã đi tới trước đại động.
 
Tu vi hai người này đều là Hóa Thần sơ kỳ, hiển nhiên không thể phát hiện ra Vương Lâm, người thần thức đã đạt Hóa Thần hậu kỳ.
 
- Tam sư huynh, nơi này chính là động phủ của tiên thú năm đó sao? Lục sư đệ nhìn đại động dưới chân, nghi hoặc hỏi.
 
- Không sai. Nơi này chính là một trong mười sáu động phủ của tiên phú nơi tiên giới. Thủy tổ lão nhân gia sau mấy lần tiến vào tiên giới mới ngẫu nhiên phát hiện ra. Chẳng qua người biết nơi này hẳn không ít. Lần trước ta tới đây đã gặp ba nhóm người tới tìm kiếm linh thú chi linh.
 
Tam sư huynh gật đầu nói. Sau đó dường như hắn nhớ tới một chuyện, lại dặn:

 
- Sau khi tiến vào nơi đây không thể sử dụng thuấn di, vì thế nhất định phải cẩn thận.
 
Hai người vừa nói chuyện, thân thể vừa rơi xuống, tiến vào bên trong đại động.
 
Thân ảnh Vương Lâm xuất hiện bên ngoài đại động, lóe lên, yên lặng bám theo. Thần thức hắn tản ra, vừa cẩn thận quan sát bốn phía, vừa nhìn chằm chằm vào hai người phía trước.
 
- Tam sư huynh, tiên thú chi linh này đã qua nhiều năm như vậy, có thể còn sót lại hay không. Hơn nữa dù là còn thì sợ là với sức hai người chúng ta cũng rất khó có thể lấy được.
 
- Lục sư đệ, ngươi có điều còn chưa rõ. Tiên thú chi linh này nếu thực sự còn sót lại, trải qua nhiều năm thiếu hụt tiên giới khí như vậy thì ắt đã suy yếu tới cùng cực. Nếu chúng ta có thể tìm được, đưa về môn phái nuôi thì coi như lập được đại công rồi! Năm đó thủy tổ đại nhân cũng là ở chỗ này bắt đc một thú linh thần kỳ, sau đó mới thống nhất Thuẫn tinh, tạo nên uy danh của Đại La phái ta.
 
Vương Lâm nghe hai người nói chuyện, nội tâm rung động, thầm nghĩ, hóa ra nơi này là tiên phủ của tiên thú ở tiên giới. Hắn vừa nghe hai người này nói chuyện vừa thầm đoán.
 
Nơi này hẳn là nơi tiên thú của tiên giới năm đó sinh sống. Khi xảy ra kiếp nạn năm ấy, tiên thú cũng không phải bị diệt hết mà còn có một ít tiên thú trốn ở đây.
 
Cũng vì lý do này mà ở đây lại được thiết lập truyền tống trận.
 
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, theo sát hai người kia.
 
Động này cũng không sâu lắm. Chẳng bao lâu hai sư huynh đệ kia đã tới lòng động, lập tức tiến về phía trước.
 
Thần thức Vương Lâm đảo qua, âm thầm kinh hãi. Đáy động này là một động phủ rất lớn, bốn phía dày đặc các cửa động nhỏ.

 
Hắn trầm ngâm một chút, hướng về phía một cửa động bay tới. Nơi đó chính là nơi mà hai sư huynh đệ kia tiến vào.
 
Đang phi hành, ánh mắt Vương Lâm đột nhiên sững lại. Thần thức của hắn chứng kiến ở cách hai sư huynh đệ kia hơn trăm trượng có một bức tượng đá lớn tầm mười trượng.
 
Bức tượng này khắc một loài chim có cánh rất lớn.
 
- Năm đó thủy tổ đại nhân chính là tìm được tiên thú ở nơi này. Sư đệ, ngươi hộ pháp giúp ta, để ta thu tiên giới khí.
 
Lục sư đệ sau khi nghe xong vội vàng điểm vào bảo kiếm sau lưng. Bảo kiếm lập tức bay lên, lượn trên đỉnh đầu hắn. Hắn cẩn thận quan sát bốn phía, hễ có động tĩnh gì liền lập tức ra tay.
 
Tam sư huynh hài lòng nhìn sư đệ một cái, hít sâu một hơi, cũng không biết là dùng thần thông gì, hai tay đột nhiên gân xanh nổi lên. Hắn quát khẽ một tiếng, đột nhiên đặt hai tay lên trên bức tượng. Những tiếng ầm ầm vàng lên, bức tượng chậm rãi dời sang một bên. Sắc mặt người này tái nhợt, lui lại vài bước, hai tay biến hóa pháp quyết. Một luồng gió mạnh lập tức nổi lên, thổi vào tượng đá.
 
Tượng đá nọ lại dời đi một chút, lộ ra một hắc động rộng chừng một nắm tay. Một tia tiên giới khí từ trong đó tỏa ra.
 
Người này lập tức vỗ túi trữ vật, xuất ra một cái tiểu hồ lô màu xanh. Lập tức tiên giới khí kia liền bị hồ lô này thu lấy.
 
- Lục sư đệ. Lần này thu hoạch của chúng ta không tồi. Tiên giới khí này đủ để ngưng kết hai hạt tinh thể. Ngươi một mảnh, ta một mảnh, xem như hoàn thành yêu cầu thấp nhất của môn phái.
 
Tam sư huynh cười ha hả, hai tay chậm rãi đặt lên thạch điêu, chậm rãi di chuyển nó về vị trí cũ.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui