Chiếc xe hoa đủ màu sắc nổi bật, dưới ánh mắt trời rực rỡ càng thêm bắt mắt. Tất cả các loại hoa cỏ trên chiếc xe còn lại không ngờ đều là những linh thảo hiếm thấy của Triệu Quốc.
Ngoài ra, trên chiếc xe hoa kia còn có rất nhiều đốm sáng lóe ra vô vàn tia sáng tỏa ra tứ phía, sáng bừng cả xe hoa rực rỡ dưới ánh mặt trời như một ngôi sao lấp lánh, thậm chí nếu đứngthẳng mà nhìn, có thể khiến cho người ta thấy chói mắt.
Với tâm chí của Vương Lâm cũng không khỏi ngây người một chút, thứ sáng rực trong suốt này, toàn bộ đều là linh thạch loại xấu.
Chỗ linh thạch khổng lồ này quý giá biết bao nhiêu, nhiều biết bao nhiêu, trên thực tế, số linh thạch hắn giữ, nếu bày ra, có thể tính ra gần trăm viên.
Chỉ có điều, sống lâu như vậy, kiến thức nhiều như vậy, đây là lần đầu tiên hắn gặp người phô trương đến thế.
Trên chiếc xe hoa kia, bốn phía là thiếu nam thiếu nữ, một đám đứng quanh ai nấy đều tuấn mỹ. Từ trên người bọn họ, chỉ có linh lực dao động của tầng thứ ba Ngưng khí kỳ, tuy nhiên, xem qua cũng biết cuồng vọn dị thường, thậm chí nếu so với một số tu sĩ Nguyên anh kỳ khiêm tốn cũng có thể hơn ba phần.
Theo xe hoa tới gần, Vương Lâm trong mắt bình tĩnh, vẫn thong thả ung dung đứng lên mà xem.
- Tiên giá của Tức Mặc đại tiên tới, xin nhường đường!
Một âm thanh sắc bén vang tới trước, theo sau là một thiếu niên quát lớn, trừng mắt nhìn chằm chằm Vương Lâm, một đống thi thể sau lưng hắn, gã cũng không thèm liếc mắt lấy nửa cái.
-Tức Mặc… Hắn trầm ngâm một chút, hai tiếng này hình như hơi quen quen, dường như đã nghe qua… Ngẫm nghĩ lại một lúc, bỗng nhiên hai mắt sáng lên, nhìn chằm chằm vào xe hoa, chậm rãi nói:
- Tức Mặc lão nhân?
- Lớn mật!
Gần như đồng thanh, cả đám thiếu niên đều rống lớn, hiển nhiên đã được luyện tập nhiều lần. Bằng đấy người cùng đồng thanh quát lên, cũng có thể làm người ta hơi kinh sợ.
Nhưng đối với Vương Lâm, chẳng là cái quái gì đáng kể!
- Làm càn, các ngươi lui ra!
Một âm thanh lanh lảnh vang lên từ trong xe, ngay sau đó, rèm chiếc xe hoa đi trước chậm rãi vén lên, lộ ra một chiếc giường lớn hoa lệ ở bên trong.
Trên giường là một người mập mạp như một núi thịt, vẻ mặt bóng loáng mỡ, béo tới mức không còn hình người. Trên người hắn khoác một tấm thảm rất đẹp, có khảm trăm viên trung phẩm linh thạch.
- Ngươi biết lão phu?
Lão già mập mạp nhìn thoáng qua đống thi thể sau lưng Vương Lâm, nhướn mày:
- Đạo hữu, bọn nó trêu chọc gì ngươi? Sao lại tùy ý giết lung tung?
Xem ra lão cũng như Vương Lâm, đều là Nguyên anh sơ kỳ, tuy yêu thú của Vương Lâm nhìn rất đáng sợ, nhưng hắn cũng chẳng thèm quan tâm.
Tức Mặc hoành hành tạo Triệu quốc mấy năm nay, từ khi tu luyện tới Nguyên Anh kỳ, trừ một số Nguyên Anh hậu kỳ lão quái lão còn tỏ vẻ e dè, các tu sĩ bình thường căn bản đều không đặt vào mắt. Lão tu luyện cũng dính dáng khá nhiều đến Ám Quang quyết. Môn pháp của lão là công pháp, chuyên môn lấy luyện chế khôi lỗi là chính, tuy lão chỉ là Nguyên Anh sơ kỳ, nhưng trong túi trữ vật của lão không hề ít cổ thi khôi lỗi.
Thực tế, Tức Mặc lão nhân nhiều năm trước, vẫn nghiên cứu, thường xuyên đi tìm một số thi mị ma vật linh tinh, dùng công pháp luyện hóa.
Khóe miệng Vương lâm nhếch lên một ý cười tàn nhẫn, cánh tay phải của hắn động khẽ, giao long cân từ sau quái thú bay đến cắp theo một cái đầu người, hắn bắt lấy, thản nhiên nói:
- Người này, ngươi biết chứ?
Tức Mặc lão nhân ngẩn người, lúc nãy lão nhìn chưa kỹ, chỉ nghĩ đây là một tu sĩ hiếu sát. Giờ thì nhìn kỹ rồi, đầu người chết bộ mặt dữ tợn, rất khó nhận ra, nhìn kỹ thêm tí nữa, lão bỗng trợn tròn hai mắt thất thanh:
- Đằng Cao?
Gã Đằng Cao này là con cháu Đằng gia ở Vô Phong cốc, thân phận là chưởng giáo, thế nên ở Đằng gia cũng được Đằng Hóa Nguyên coi trọng. Triệu quốc vốn không lớn, những nhân vật như vậy, Tức Mặc lão nhân hiển nhiên cũng có gặp qua.
Thần thức lão đảo qua, lúc này đây, lão xem xét cực kỳ cẩn thận, chậm rãi, sắc mặt rất khó coi. Hiển nhân lão rất rõ ràng tầm quan trọng của thi thể trước mắt.
Gần như hít một hơi khí lạnh, lão nhìn chằm chằm Vương Lâm:
- Những người này, đều là người Đằng gia?
Lão cẩn thận nói từng lời, thâm tâm cũng không dám coi thường đối phương. Tuy tu vi của Đằng gia cũng không cao, nhưng có thể giết nhiều như vậy, hơn nữa lại còn buộc lại một đống sau lưng, nếu không phải thằng điên, thì cũng là cuồng vọng đến mức không sợ lão tổ Đằng gia tới báo thù. Do đó, trong lòng lão âm thầm đối với Vương Lâm cẩn thận hẳn lên.
Lão đã thầm quyết định, người này tuyệt không phải dạng dễ trêu chọc. Phải biết rằng Đằng Hóa Nguyên đã đạt tới Nguyên Anh hậu kỳ, hơn nữa trong gia tộc này cũng rất nhiều cao thủ. Người này làm như vậy, coi như không thèm để Đằng gia vào mắt, cuồng nhân loại này, Tức Mặc thật sự không muốn chọc vào.
Da mặt hắn gần như lập tức giãn ra thành nụ cười:
- Hay! Giết rất hay!
Lão phu đã sớm thấy Đằng gia không vừa mắt, đạo hữu giết hết đi được thì thật là tốt. À… Đạo hữu cứ từ từ mà giết, lão phu còn có chuyện, đành đi trước vậy.
Dứt lời, lão vội vàng muốn đánh xe hoa lui về phía sau, tránh càng xa sát tinh càng tốt này!
Ý lạnh trong mắt Vương Lâm càng dày, hắn chậm rãi:
- Ngươi có muốn biết vì sao ta sát hại người Đằng gia?
Tức Mặc lão nhân thoáng dừng chân, lão cảm thấy dường như không ổn, do dự một lát, lắc đầu:
- Không muốn biết. Đạo hữu, tại hạ cáo từ!
Lời ra khỏi miệng, không chậm nửa giây, xe hoa bay nhanh về phía sau, thậm chí đám thiếu nam thiếu nữ kia lão cũng không rảnh để ý tới.
Vương Lâm không ngăn trở, vỗ vỗ túi trữ vật, tức khắc cấm phiên dưới tay run lên, trong vòng phạm vi ngàn dặm lập tức bị một tấm màn đen bao trùm.
Tức Mặc lão nhân quay đầu lại nhìn chằm chằm hắn, sắc mặt rất khó coi, lớn tiếng:
- Đạo hữu, việc của ngươi và Đằng gia, tại hạ không có nửa điểm muốn nhúng tay vào. Ý ngươi thế này là sao? Ngươi và ta tu vi tương đương, đừng nghĩ rằng lão phu sợ ngươi!
Vương Lâm vẫn bình tĩnh nhìn lão, khóe miệng lộ ra một ý châm chọc:
- Bốn trăm năm trước, tiểu đồ đệ của ngươi, bất ngờ mà chết. Không biết ngươi còn nhớ?
Nghe mấy lời này, lão ngẩn người, nhưng rất nhanh, nhìn chằm chằm Vương Lâm, không nói nửa lời.
- Tiểu đồ đệ kia của ngươi, là ta giết. Hắn có một đệ tử gọi Trương Hổ, người này và ta có tình đồng môn.
Vương Lâm đều đều nói từng lời.
Đống thịt béo trên mặt Tức Mặc lão nhân co giật một chút, ngoài cười nhưng trong không cười:
- Cần giết thì phải giết! Chuyện từ bốn trăm năm trước, lão phu đã quên!
Mặc dù miệng thì cười nói như thế, nhưng tay phải cũng đặt trên túi trữ vật, lập tức từ bên trong phụt ra bốn đám khói đen, đứng phân biệt bốn phía.
Bốn đám khói đen tan dần, lộ ra bốn bộ thây khô, Tức Mặc lão nhân, bình thường khi đánh nhay với người ta, rất ít khi sư dụng pháp thuật trấn địa của mình, lúc này chưa động thủ, đã gọi ra đủ bốn bộ thây khô, hiển nhiên cũng có chút cố kỵ với Vương Lâm.
Cả bốn bộ thây khô, mỗi cái đều tiếp cận tu vi Nguyên Anh sơ kỳ. Nhưng Vương Lâm cũng không thèm ngó lấy nửa cái, tiếp tục chuyện xưa:
- Sau đó, ta với Trương Hổ ở Đằng gia thành, bị cháu Đằng Hóa Nguyên truy sát gay go. Ta nghĩ, hẳn ngươi phải nhớ chứ?
Tức Mặc lão nhân mặt đỏ bừng đứng chết trân, một lúc sau hắn mới nói:
- Kỳ thật, họ Trương kia… Mới nói tới đây, ánh mắt chợt lóe, cả thân hình đầy thịt bất ngờ theo xe hoa bay đi, nhanh chóng lùi lại về phía sau. Cùng lúc đó, tay phải của hắn liên tục bắn lên trời bốn giọt máu tươi, rơi vào bốn thây khô.
Bốn bộ xác khô lập tức mở hai mắt, lóe ra hồng quang, tru lên vào tiếng như dã thú rít gào, đánh về phía Vương Lâm.
Ánh mắt Vương Lâm vẫn bình tĩnh, tay phải bắt quyết, khẽ quát:
- Cấm!
Lập tức, tám đạo cấm khí bỗng nhiên từ tấm màn đen giữa không trung xuất hiện, quấn quanh bốn bộ thây khô. Cùng lúc đó, Vương lâm động thân, không nhanh không chậm đuổi theo Tức Mặc lão nhân.
Tức Mặc lão nhân mặc dù thân thể nung núc những thịt nhưng tốc độ không hề chậm, vèo vèo mà chạy, chốc chốc lại sử dụng thuấn di. Nhưng thân ảnh Vương Lâm như tủy với xương, vẫn bám chặt phía sau lão, mặc cho lão di chuyển thế nào, vẫn thủy chung bám sát không rời.
Tức Mặc cắn răng, thân mình lập tức dừng lại, hai tay bắt quyết niệm, cả người đột nhiên run rẩy. Ngay sau đó, cả tấm thân béo núc của hắn quỷ dị nhúc nhích, chậm chậm co lại, cùng lúc đó, hơi thở của lão trở nên mạnh mẽ, tóc hắn không gió mà theo linh lực khuếch tán tung bay tứ phía. Tu vi của hắn cùng với sự co rút của đống thịt trên người hắn, đang từ Nguyên Anh sơ kỳ, điên cuồng tăng lên Nguyên Anh trung kỳ.
Sau cùng, hiện ra trước mắt Vương Lâm là một người đàn ông trung niên toàn thân cực kỳ kháng kiện, tướng mạo khá anh tuấn, mày rậm mắt to, đường nét rõ ràng, tràn ngập một vẻ cương trực ngay thẳng.
Tu vi của lão, như bão táp tăng đến đỉnh Nguyên Anh trung kỳ, chỉ còn cách hậu kỳ một chút.
Nhìn chằm chằm Vương Lâm, lão âm trầm:
- Ngươi hẳn là cảm thấy vinh hạnh. Ngươi là kẻ đầu tiên được nhìn thấy hình dáng lão phu sau khi kết anh. Ai, trên thế gian này, có thể làm cho lão phu toàn thân thi triển pháp thuật, thật sự quá ít, cao thủ khó tìm. Lão phu quả thật không nỡ giết ngươi, nếu cho ngươi thêm tám trăm năm nữa, có lẽ ngươi sẽ trưởng thành hơn nhiều. Như vậy đi, ngươi tự chặt một tay, lão phu niệm tình ngươi tu vi quá kém, trong vòng trăm năm sẽ không giết ngươi. Hy vọng sau trăm tuổi nữa, ngươi có thể đuổi kịp thực lực của ta. Lão phu thật rất mong ngày dó.
Nói xong, trên mặt lão kiêu căng ngạo khí, bắt hai tay sau lưng, ngẩng đầu nhìn trời, cả người phô ra dáng vẻ ngạo thiên hạ, lại còn thở dài phảng phất như có vẻ cô quạnh nữa kìa.
Sau khi thở dài lão liếc mắt nhìn thật sâu Vương Lâm, xoay người chậm rãi bay đi, mãi tới khi bay xa trăm thước rồi, bỗng nhiên tăng tốc, bay vèo đi không quay đầu lại.
Mắt Vương Lâm thoáng vẻ quái dị, bỗng hồng quang chợt lóe, cực cảnh thần thức chợt động, liên tiếp hóa thành vô số các tia chớp màu đỏ, bay nhanh đi.
Ngay lập tức, hai mắt Tức Mặc tối sầm lại, nét mặt không thể tin, thân mình chệch đi, từ giữa không trung cắm đầu rơi xuống, sau khi vài đạo cấm chế ầm ầm vang lên, cả người tan nát. Cùng lúc đó, một túi trữ vật từ đống thịt nát bay ra, rơi vào tay Vương Lâm.
Cả thân mình Vương Lâm lóe lên rồi biến mất ngay tại chỗ, thoắt cái lại thấy đứng ở chỗ bốn bộ xác khô, thấy bọn chúng vẫn đứng im không nhúc nhích.
Hắn nhìn vài lượt, hơi trầm ngâm, dùng thần thức kiểm tra bên trong túi trữ vật, xuất ra mấy tấm ngọc giản xem qua một chút. Một lát sau, hắn đã tìm ra trên khối ngọc giản có phương pháp luyện chế con rối.
Xem hết cả ngọc giản, Vương Lâm tay phải bắt quyết. Dựa theo hướng dẫn của khối ngọc giản, hắn đánh ra vài đạo linh quang khắc trên mi tâm con rối, lập tức bốn con rối hóa thành khói đen chui vào trong túi trữ vật.
Thuận tay hắn cất túi trữ vật vào ngực, thân mình khẽ động, dẫm lên Văn thú bay nhanh về Hợp Hoan tông.
Lúc này, trong Hợp Hoan tông, đệ nhất thủy tổ Âm Dương lão nhân sắc mặt âm trầm, hai tay bắt sau lưng đi đi lại lại trong điện, trong lòng không ngừng do dự không biết quyết định thế nào.
Trong đại điện còn có ba người đang ngồi ngay ngắn ở xunh quanh, một nam hai nữ, nam anh tuấn, nữ kiều mỵ, đều có tu vi Nguyên Anh kỳ. Cả ba người đầu mày nhíu chặt, hiển nhiên tâm sự trùng trùng.
- Đại sư huynh, ma tu chẳng lẽ thực sự có tu vi Hóa Thần kỳ sao? Sư muội thấy hơi khó tin!
Nữ tử mặc y phục tơ tằm màu vàng lên tiếng, âm thanh thật câu dẫn người ta.
Bộ y phục tơ tằm của nàng bó sát người, bày ra cả thân hình làm cho tim người ta đập thình thịch. Nếu không phải khuôn mặt nồng đậm u sầu thì hẳn là phong tình vạn chủng, quyến rũ động lòng người.
Âm Dương lão nhân hừ nhẹ một tiếng, dừng bước chân trầm giọng:
-Hoàng Đại Sơn của Thiên Đạo môn tu vi Nguyên Anh sơ kỳ, chỉ bị hắn nhìn một cái, lập tức bỏ mình. Tu vi bực này nếu nói là Hóa Thần kỳ thì vẫn còn coi thường hắn!
Nữ tử mặc váy vàng lông mày càng nhíu chặt.
- Sư huynh, hay chúng ta đuổi hết Đằng gia đệ tử đi. Như thế, ma tu kia sẽ không tìm tới Hợp Hoan tông ta.
Người đàn ông trung niên từ nãy vẫn không nói gì, lúc này trầm giọng nói.
Âm Dương lão nhân day day mi tâm lắc đầu:
- Như thế chẳng phải đã đắc tội cả Đằng gia sao? Đằng Hóa Nguyên kia tu vi thông thần, ta và hắn tuy cùng là Nguyên Anh hậu kỳ, nhưng nếu nói đến động thủ, ta vẫn còn phải lượng sức mình.
Cả đại sảnh chìm trong tĩnh lặng. Một lát sau, Âm Dương lão nhân ánh mắt chợt lóe lên, thâm tâm coi như đã có quyết định, thâm trầm lên tiếng:
- Kẻ kia đến giờ còn chưa đến, chắc có vấn đề. Thôi, lão thất phu Đằng Hóa Nguyên tính cách thù dai có thù ắt báo. Hôm nay nếu chúng ta giao Đằng gia ra, ngày sau, một khi hắn không chết, chúng ta sẽ gặp phiền toái không ngừng. Sư đệ, ngươi thông tri xuống, khởi động toàn bộ hộ sơn đại trận, ta thân chinh giữ chủ trận, nhất định phải ngăn tu ma kia lại!
Người đàn ông trung niên gật gật đầu, tuy nhiên vẫn hơi do dự:
- Sư huynh, nếu là Đằng lão tặc… chết thì sao?
Âm Dương lão nhân ánh mắt lóe lên, cười âm hiểm:
- Sư đệ, chớ coi thường Phác Nam Tử, người này muốn ra tay ngăn cản, dù tu vi hắn không đủ, chẳng lẽ tu vi của vị ở Thông Thiên tháp kia cũng không đủ sao?
Người đàn ông trung niên ngẩn người ra, lập tức ánh mắt thoáng chút giật mình, vội vàng đồng tình.
Lúc này, bên trong Hợp Hoan tông, một trung niên thần tình mệt mỏi, ho khan dồn dập đi ra khỏi phòng. Trên tay hắn cầm một bọc quần áo, cả người ủ rũ, chầm chậm bước ra.
Người này tuy chỉ ở tuổi trung niên, nhưng tóc cũng đã hoa râm, đi lại hơi tập tễnh. Một tiếng chuông trầm trầm vang lên quanh quẩn bên trong Hợp Hoan tông. Chín tiếng chuông liên tiếp vang lên, có nghĩa trong khoảng nửa nén nhang tất cả đệ tử phải tập hợp ở quảng trường đại điện, nếu chậm trễ một khắc sẽ bị nghiêm trị.
Nghe thấy tiếng chuông, người này vốn chẳng chú ý , nhưng sau khi vang lên chín tiếng chuông, hắn dừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía đại điện xa xa, có vẻ rất kinh ngạc. Hắn ở Hợp Hoan tông nhiều năm nay, đây là lần đầu tiên nghe thấy chín tiếng chuông liên tiếp.
Hắn do dự một chút, giấu tay vào giữa đống quần áo, chạy nhanh về hướng đại điện. Nhưng thân thể hắn đã quá hư nhược, mới chạy được vài bước đã thở hồng hộc, vào đến đại điện thì gần như tất cả mọi người đã tập trung, khoanh chân ngồi bên ngoài.
Cả quảng trường đông nghìn nghịt vô số đệ tử, đến cả bốn biệt viên xung quanh cũng bị đám đệ tử đến nhồi chật.
Dưới thân mỗi người đều tản mát một quầng sáng nhè nhẹ.
Người trung niên vội vàng trốn vào trong góc, tìm được một tấm thảm nhỏ khoanh chân ngồi xuống thở hổn hển mấy hơi. Bỗng nhiên từ tứ phía đồng môn ào lên một làn sóng kinh hô. Thấy tất cả đều ngẩng đầu nhìn trời, hắn cũng ngẩng đầu theo, cả người ngây ngốc.
Từ giữa không trung, không biết từ khi nào xuất hiện một con yêu thú cực kỳ dữ tợn. Con yêu này có cái miệng thật lớn, bên trong có một sợi thừng, cuối sợi dây trói vô số thi thể.
Trên đỉnh đầu nó là một người đang đứng, mái tóc bạc trắng bay bay theo gió, tướng mạo tuy bình thường nhưng sát khí tỏa ra dày đặc.
Người trung niên nhìn người đó một lát, bỗng nhướn mày, hắn có cảm giác hình như đã gặp qua người này ở đâu đó, nhưng nghĩ thế nào cũng không ra.
Vương Lâm nhìn sơn môn Hợp Hoan tông dưới chân, có thể cảm nhận được phía trên Hợp Hoan tông có một tầng hộ sơn trận pháp sợ rằng so với Thiên Đạo môn Vô Phong cốc mạnh mẽ hơn gấp đến mấy lần. UY lực của trận pháp này rất mạnh, trừ phi là tu vi đạt tới Hóa Thần kỳ, nếu không rất khó có thể công phá trong thời gian ngắn.
Mấu chốt của trận pháp này ở chỗ, nơi này tập hợp linh lực của hàng mấy ngàn đệ tử Hợp Hoan tông. bọn họ chỉ cần ngồi bên trong quầng sáng thì sẽ tự động trở thành người truyền linh lực cho trận pháp này. Do vậy, muốn phá trận, gần như là phải chiến đấu với mấy ngàn tu sĩ cùng lúc.
Đằng gia đệ tử ở ngay trong đại điện kia. Hiển nhiên, đám Hợp Hoan tông này muốn nghênh chiến với hắn. Ánh mắt Vương Lâm bình tĩnh quét khắp mặt đất, cuối cùng dừng tại người một lão già dứng trên quảng trường, chậm rãi nói:
- Nếu không mở trận pháp này ra, nơi đây sẽ máu chảy thành sông.
Lão già kia đúng là Âm Dương lão nhân. Lão nhìn Vương Lâm, lông mày càng nhíu chặt, nghe hắn nói, lập tức cao giọng:
- Đạo hữu, không biết tới đây có chuyện gì?
Khóe miệng hắn nhếch lên một tia cười lạnh, mắt dần xuất hiện một tia chớp đỏ. Trận pháp này tuy mạnh, nhưng nếu người hộ trận tử vong, cả trận tự nhiên sẽ sụp đổ.
Cực Cảnh thần thức chợt lóe lên trong nháy mắt, hóa thành một tia chớp đỏ như máu, bỗng nhiên dừng lại phía trên đại trận. Trận này thậm chí đến rung lên một cái cũng không có, khiến Âm Dương lão nhân ngẩn người ra.
Nhưng ngay sau đó, bên trên đại điện bỗng nhiên có mười mấy đệ tử hự thảm một tiếng, thất khiếu chảy máu ngã xuống bỏ mình. Ngay tại giây phút bọn họ tử vong, quầng sáng dưới thân lập tức lóe lên, nhưng sau đó vụt tắt rất nhanh, biến mất.
- Có mở ra không?
Âm thanh Vương Lâm lạnh như băng.
Âm Dương lão nhân cười lạnh không nói.
Cực Cảnh thần thức của hắn lại động, lúc này đây, là mười tia chớp màu đỏ đánh xuống trận pháp. Lập tức, hơn một trăm đệ tử trong trận miệng phụt máu tươi, thân mình co giật vài cái, ngã xuống bỏ mình.
Một cảm giác sợ hãi lan tỏa ngập tràn khắp các đệ tử còn lại.
- Có mở ra không?
Vương Lâm bình tĩnh nhìn Âm Dương lão nhân.
Sắc mặt lão trầm xuống, lẳng lặng khoanh chân ngồi xuống đất, toàn thân linh lực lưu chuyển, dung nhập vào bên trong trận pháp, nửa câu cũng không thèm trả lời. Bên người hắn là ba Nguyên Anh kỳ tu sĩ, cũng âm thầm cắn răng khoanh chân ngồi xuống.
Bỗng nhiên bên trên hàng trăm tia chớp từ Cực Cảnh thần thức hóa thành, gần như tạo thành một chuỗi, ầm ầm lao xuống đại trận. Cùng lúc đó, toàn bộ quảng trường, trong số đệ tử bốn xung quanh, gần ngàn thân người đột nhiên tự bạo, hóa thành một tầng sương máu. Lúc này, các đệ tử còn lại không ai còn dám ngồi thêm, mặc kệ hết sư môn trưởng bối khiển trách ra sao, hoảng sợ đứng lên.
- Có mở ra không?
Âm thanh Vương Lâm lúc này như thần chết đòi mạng, lạnh lẽo tràn ngập sát khí.
Âm Dương lão nhân miệng phun máu tươi, sắc mặt hết xanh lại đỏ, nội tâm kịch liệt đấu tranh. Một nam hai nữ bên cạnh lão cũng đã ngã ra, chắc chắn đã bị thương.
Vương Lâm hít sâu một hơi, vỗ túi trữ vật, xuất ra từ bên trong một bình ngọc, sau khi bóp nát, lập tức bay ra ba luồng tinh hoa của Nguyên Anh, Trong khi mọi ngườicòn đang trợn mắt kinh ngạc, hắn há mồm nuốt gọn vào trong bụng. Sau đó, từ trong mắt hắn hàn mang lóe lên, bắn ra hàng ngàn tia hồng quang rực rỡ. Tay phải của hắn chầm chậm nâng lên, trong lòng bàn tay dần ngưng kết một quả lôi cầu màu đỏ.
Trái lôi cầu này, hoàn toàn là do Cực Cảnh hóa thành, lớn dần lớn dần, tới khi gần bằng một nắm tay thì phiêu phiêu bay ra từ tay hắn.
Ánh mắt lão Âm dương tràn đầy vẻ hoảng sợ. Lão sống nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên thấy có người xem Nguyên Anh như thuốc ăn vào, lại nhìn lôi cầu không ngừng lớn kia, gần như lập tức rống to:
- Đạo hữu, xin hãy dừng tay. Ta mở. Ta mở! Việc của Đằng gia, lão phu mặc kệ!
Nói rồi lập tức đứng lên, nhanh chóng xuất ra một ngọc giản, sau khi xuất ra lại đánh vào đó một đạo linh bí quyết, lập tức cả trận pháp bao phủ Hợp Hoan tông bỗng nhiên lay động, gần như ngay khi lôi cầu kia hạ xuống thì tiêu tan không còn.
Lão già Âm dương đưa tay quệt mồ hôi đẫm trán, sau khi mở trận cũng không dám dây dưa, vội vàng cung kính:
-Tiền bối, đám người Đằng gia tất cả đều ở trong đại điện.
Vương Lâm cũng không thèm liếc mắt nhìn lão cái nào, xoay người đi vào trong đại điện. Bên trong không có âm thanh gì vang lên, chỉ một mùi máu tanh nồng nặc truyền ra.
Sau nửa nén hương, Vương Lâm vẻ mặt bình thản đi ra, tay phải vung lên, lập tức mãnh thú giữa không trung bay lên chui vào đại điện, cuốn ra mấy trăm thi thể.
Trên mặc các thi thể đó lộ ra nét oán độc và sợ hãi nồng đậm.
Bọn họ tuổi cũng không lớn, nếu không có sự xuất hiện của Vương Lâm, chắc chắn năm sau, sẽ có nhiều người có tu vi lên đến Kết Đan kỳ, thậm chí Nguyên Anh kỳ cũng không phải không có khả năng.
Chỉ có điều, bọn họ không nên mang họ Đằng!
Hoặc có thể nói, năm đó Đằng Lệ không nên quyết tâm khốc liệt truy sát Vương Lâm. Cái gọi là sai một ly đi một dặm, Đằng Lệ dưới suối vàng liệu có biết? Nếu biết, có lẽ năm đó cũng sẽ không một mực cắm cổ cắm đầu truy sát Vương Lâm.
Cũng có thể nói, Đằng Hóa Nguyên nếu năm đó không khơi mào hành động diệt cả gia tộc họ Vương, thì hôm nay, Vương Lâm cũng không đến bào thù, căn bản vì: Không có thù!
Sau khi giết Đằng Lệ, lại bị Đằng Hóa Nguyên giết, hết thảy thù hận coi như đã thanh toán. Trên thực tế, việc Vương Lâm làm hiện tại, không phải vì mình, mà là vì cha mẹ.
Ngay khi hắn chuẩn bị rời đi, đột nhiên từ quảng trường vang lên một tiếng gọi khẽ:
- Vương… Vương Lâm?
Âm thanh rất nhỏ, giọng nói đầy suy nhược thật khó nhận ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...