Tiên Nghịch Nhị Bản

Du Long Hoành Thiên hắn mới học được thức đầu tiên Thôn Nguyệt, nếu như có thể học xong thức thứ hai thậm chí thứ ba nhất định có thể cùng đối phương liều mạng, nhưng mà hiện tại muốn liều mạng cũng không có lưng vốn, bởi vậy sau khi chém ra một kiếm mặc kệ phản phệ trọng thương Diệp Bất Phàm trực tiếp lùi lại nhếch miệng gầm lên một tiếng điều động toàn lực chém ra kiếm thứ hai.

Ở trong sát na khi kiếm thứ hai hướng đối phương chém tới, mượn nhờ kiếm ảnh lóng lánh che mắt, vận dụng Tàng Thân Thuật, lấy địa hình phức tạp điên cuồng đào thoát.

Ở dưới nguy cơ tốc độ bộc phát ra chính là cực hạn, không hề có quỹ tích cố định mà phương vị liên tục thay đổi, giữa chằng chịt đại thụ giống như chướng ngại che chắn, chỉ cần mấy cái hô hấp Diệp Bất Phàm đã tách ra một đoạn, không ngừng lại, tốc độ càng nhanh tiếp tục trốn chạy.

Lúc này bên trên luân bàn năm tên thanh niên đồng loạt bước xuống, sử dụng phi kiếm gào thét đuổi giết, bọn hắn tu vi không cao chỉ vào khoảng ngưng khí hậu kỳ.

Diệp Bất Phàm vừa chạy vừa âm thầm suy tính:" Đám người kia không đáng ngại, nhưng mà thiếu niên gọi Hàn Cao có lẽ vẫn chưa muốn động thủ, hắn để cho ta sức lực toàn bộ hao tổn trước khi xuống tay! Như vậy chỉ có một cái cơ hội duy nhất...Tiếp tục chạy, tìm một chỗ ẩn nấp, hoặc..".

Trung vi Khâu Sơn đang diễn ra đại hội liệp yêu, hiện tại nhân số không ít hơn nữa còn có rất nhiều hội nhóm cường đại, nếu như muốn sống chỉ có thể hòa vào số đông, ở giữa hỗn loạn tìm đường tránh né, đây là cách cục tốt nhất mà hiện tại Diệp Bất Phàm có thể nghĩ ra.

Phi kiếm bay vọt tán rừng nhấc lên ngập trời kiếm minh, rất nhanh liền áp sát Diệp Bất Phàm.

Lúc này động tác Diệp Bất Phàm bỗng nhiên chậm lại, đôi mắt lóe lên ánh sáng sắc bén, hắn không bỏ chạy nữa mà trực tiếp quay đầu, quyết liệt ánh mắt chằm chằm nhìn vào một tên thanh niên có tu vị thấp nhất, Ngưng Khí hậu kỳ.

Du Long kiếm khí hóa thành một đoàn ánh sáng lóng lánh, tốc độ nhanh chóng mở ra hư vô một đầu vết rách như tên bắn.

"Xoẹt!".


Thanh niên trợn mắt há hốc mồm, kiếm khí vô cùng nhanh, theo phản xạ hắn chỉ kịp đưa tay đón đỡ.

Một dòng máu nóng phun thẳng bầu trời, khuôn mặt hắn giờ phút này vô cùng dữ tợn, đôi mắt trợn ngược tràn đầy vẻ khiếp sợ, tích tắc sau thủ cấp vô thanh vô thức rơi xuống, thân thể theo đó cũng đổ sụp, bốn tên còn lại đầu tiên là hãi nhiên sau cùng tỏ ra điên cuồng.

Diệp Bất Phàm lại quay người chạy trốn, hắn vốn tốc độ không được nhanh nhưng trong rừng rất nhiều chướng ngại, Diệp Bất Phàm luôn tìm cách thay đổi phương vị, cho nên đám người kia cũng không dễ bắt kịp. 

"Trước hết phải loại bỏ một vài tên, nếu không ta hoàn toàn chẳng có chút cơ hội nào trốn thoát".

Diệp Bất Phàm cân nhắc, lại âm thầm đánh ra một chỉ vô định vào không trung, mục đích cầm chân đám người này

Lúc này một tên vọt tới sau lưng Diệp Bất Phàm, cũng cách không đánh ra một chưởng.

Một chưởng kia đánh trúng vào lưng, khiến cho Diệp Bất Phàm miệng phun máu tươi, khuôn mặt tái nhợt khí huyết tán loạn, nương theo đà của chưởng lực đẩy người vọt nhanh về trước, nhưng sau lưng lại thổi tới một luồng hơi thở lạnh lẽo.

Thanh niên truy sát cất tiếng cuồng tiếu, cánh tay đã đặt ở phía trên đỉnh đầu Diệp Bất Phàm, nhưng cũng một khắc này hắn cảm thấy hình như có gì đó không ổn.

Một chưởng kia không phải chụp vỡ đầu đối phương mà đánh lên một vật thể vô cùng sắc nhọn.

Trường kiếm xuyên thấu bàn tay, không dừng ở đó mà một đường đâm thẳng vào yết hầu đối phương, bát phẩm pháp binh vô kiên bất tồi, không gì không phá.


Lại một kẻ nữa ngã xuống, lần này Diệp Bất Phàm không quay đầu, hắn lấy tính mệnh của mình ra đặt cược cho một kiếm vừa rồi.

Ba tên còn lại ngây ngốc một chút nội tâm triệt để kinh hãi bọn hắn tuy không phải cường giả hàng đầu, nhưng dù sao cũng một đời chém giết, kinh nghiệm thực chiến hết sức phong phú, nhưng mà một chỉ kia lại vô cùng chuẩn xác xuất nhập bất kỳ chứng tỏ đối phương đã cân nhắc rất kỹ càng.

"Ngươi bản lĩnh không nhỏ, kỹ năng đối chiến sắc sảo, nhưng giết của ta quá nhiều đồng môn huynh đệ, chắc chắn sẽ chết rất khó coi".

Không trung quanh quẩn cuồng âm, khí tức Trúc Cơ buông xuống giống như trấn áp một vùng không gian để cho hư vô bốn phía oanh minh vặn vẹo.

Dứt lời, Hàn Cao hai tay chắp lưng một bộ nhàn nhã lấy tốc độ sét đánh đuổi sát, lấy từ trong túi trữ vật ra một lá phù màu vàng, lá phù này bên trên được thêu chỉ đỏ tạo hình ký tự khó hiểu, xung quanh hoàng kim quang sắc chập chờn phiêu động nhìn qua lóng lánh chói mắt.

Kim phù vừa xuất, bầu trời đột nhiên tối sầm lại, gió thổi mây phun, phong vân biến sắc, cả một vùng hư không như bị một chiếc lồng sắt chụp xuống.

Diệp Bất Phàm thở dốc, khuôn mặt bắt đầu có dao động chi ý.

Hắn cảm giác được lá phù này chứa đựng một loại lực lượng cực kỳ kinh khủng, thần thông kia tuyệt đối không phải thứ mà phàm nhân có thể kháng cự, ẩn chứa một tia nhỏ nhoi pháp tắc.

"Định dùng kiếm giết ngươi, nhưng mà ta lấy kiếm nhập đạo, chỉ giết địch nhân đồng cấp, mà ngươi như cũ chưa đủ, cho nên dùng phù này!"

Hàn Cao lạnh băng chi sắc lẩm bẩm nói nhỏ, hai tay liên tục bắt ra hàng loạt thủ quyết, trong sát na này lá phù bỗng nhiên nổ vụn tạo thành một cỗ lực lượng bạo tạc quét sạch tứ phương.


Diệp Bất Phàm bị lực lượng kia cuốn đi không biết bao xa, khi hắn lấy lại nhận thức thì một đoạn đau đớn xé rách tâm can ầm ầm kéo đến, lúc này y phục đã rách nát, trên thân máu tươi ướt đẫm, đầu tóc rối bời.

Không khí xung quanh thoang thoảng mùi cháy khét, dư ba lực lượng còn sót lại vậy mà khiến cho một vùng phạm vi mười trượng hư vô vặn vẹo không ngừng, Diệp Bất Phàm lúc này như một người đã chết, hơi thở cực kỳ bất ổn, thỉnh thoảng lại có vài sợi máu từ thất khiếu tràn ra.

Ba tên thanh niên truy sát đứng tại sau lưng thiếu niên Hàn Cao lạnh nhạt nhìn Diệp Bất Phàm, một kẻ trong số đó nhàn nhạt cất lời.

"Ta thực không nghĩ giết một tên ranh con như ngươi lại phải tốn nhiều công sức đến vậy..Nhưng mà hiện tại kết thúc, đám đồng bạn kia của ngươi chỉ cần còn tại Khâu Sơn nhất định chạy không thoát!".

Nói, lười nhác nhấc đao chém xuống, Diệp Bất Phàm vô lực hoàn toàn phó mặc...Nhưng mà lúc này...

Bỗng nhiên có một cái bóng đen từ bầu trời vọt xuống, giống như ma quỷ tốc độ khủng khiếp nhấc lên bốn phía trùng điệp hắc phong tàn ảnh..

Thanh niên thu đao kinh nghi nhìn lên.

Một con Hắc Điểu trọc đầu vũ mao đen tuyền móng vàng mỏ bạc, trên thân vậy mà tỏa ra khí thế Trúc Cơ.

Hắc điểu miệng ngậm tẩu thuốc nhỏ không biết nhặt được ở đâu, sà xuống trước mặt đám người, bộ dáng cao hứng cất tiếng.

"Mấy vị tiểu huynh đệ! Không có gì phải sợ, ta giữa đường bay nhanh tắt lửa, xuống hỏi xin các ngươi mồi lửa!"

Đám người kinh dị ồ lên một tiếng, xưa nay chim nói tiếng người đã hiếm thấy vậy mà con chim này còn là Trúc Cơ...Hàn Cao giống như thích thú ha hả cười...Hắn chung quy vẫn là thiếu niên mà thiếu niên nhìn thấy chuyện lạ tất nhiên hứng thú không bỏ.


Hắc Điểu ngó nghiêng quan sát, bỗng nhiên nhìn thấy một cái thân ảnh quen thuộc, thiếu niên kia mặc kệ cả người đầy máu, nhưng nó vừa nhìn liền nhận ra, chỉ sợ cả đời cũng không thể tiêu biến.

"Tiểu Diệp Tử!" Hắc Điểu rùng mình một cái, thân là Linh Điểu tự nhiên tâm trí không thua kém nhân loại, rất nhanh liền phân tích ra tình huống, càng cảm nhận được đối phương bên kia có một cái Trúc Cơ tu sĩ, hơn nữa là Trúc Cơ hậu kỳ, cho nên không chút nôn nóng mà lặng lẽ truyền âm.

"Tiểu Diệp Tử, ngươi cố gắng duy trì..Bọn hắn để ta xử lý!".

Diệp Bất Phàm lúc này đã mất đi ý thức, bỗng đại não vang lên một cái thanh âm quen thuộc, Diệp Bất Phàm giãy dụa muốn mở mắt nhìn xem nhưng vô lực.

"Các vị tiểu huynh đệ! Có lửa hay không?" Hắc Điểu cắn cắn tẩu thuốc một bộ nôn nóng hút.

"Có a! Lại đây Hàn mỗ thắp thuốc cho ngươi!" Hàn Cao vẫy vẫy, sảng khoái cười, nói liền dùng linh khí đốt lên một lửa nhỏ trên đầu ngón tay phải.

Hắc Điểu cao hứng đốt thuốc, rít vào một hơi sảng khoái.

"Điểu gia xưa nay không nợ của người...Ngươi giúp ta một mồi lửa, Điểu gia tặng các ngươi mấy viên đan dược..Thượng phẩm Bổ Huyết Đan!" Hắc Điểu rít thêm một hơi, há miệng nhả ra một làn khói trắng, gật gù nói.

"Còn như vậy? Một mồi lửa đổi Bổ Huyết Đan! Lãi lớn..!" Một trong ba tên thanh niên thích thú cười.

"Nó cũng là yêu thú Trúc Cơ, không tự dùng linh khí đốt thuốc được a!" Đồng bạn bên cạnh cười cười giống như tò mò hỏi.

"Yêu thú không giống nhân loại, không thể tu luyện Tiên Pháp..Nhưng mà con chim này lấy đâu ra Bổ Huyết Đan!" Hàn Cao lạnh nhạt giải thích, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì.

"Đệ tử Vạn Kiếm Tông tìm thấy một cái động phủ, bên trong lô đỉnh ngã nghiêng còn có một mảnh linh điền, chẳng lẽ con chim này là từ động phủ kia bay ra?" Hàn Cao kinh nghi bất định nói thầm, càng nghĩ càng cảm thấy xác đáng..Hắn âm trầm nhìn Hắc Điểu bắt đầu suy tính.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui