Hỏa Thánh Ma Viên bên trong tấm võng ngũ sắc điên cuồng lăn lộn gào thét kéo theo thanh âm oanh minh ngập trời quanh quẩn, mười sáu vị cường giả Kết Đan phải toàn lực trấn áp mới kiềm chế được tình hình, hơn hai canh giờ sau, dược lực Xuân Dược tiêu tán, biểu hiện của Hỏa Thánh Ma Viên cũng giống như Hắc Điểu lúc trước, đều trở nên ảm đạm vô lực, rốt cuộc rơi vào hôn mê.
Xuống núi lần này trải nghiệm đầy đủ, có cùng đồng bạn sống chết kề vai, có trải qua ngập trời sinh tử...
Hỏa Thánh Ma Viên bị khống chế, nghe đồn được đưa lên Thượng Viện Bát Cực Đạo Tông tại đó giam cầm nghiên cứu, những chuyện tiếp theo cường giả tông môn sắp đặt, xử lý thế nào Diệp Bất Phàm Hoàn toàn không rõ, cũng không có bản sự xem xét, tuy nhiên Hỏa Thánh Ma Viên đối với hắn đã in hằn thật sâu vào tâm thức, hóa thành một cái bóng ma, nhất là thanh âm "Anh..Anh" Rên rỉ cùng ánh mắt khát tình như muốn nuốt người kia, mãi cho đến lúc này khi nghĩ lại, trong lòng Diệp Bất Phàm vẫn còn run run rét lạnh.
Diệp Bất Phàm trở lại Hạ Viện, vừa đi vào động phủ đã thấy Hắc Điểu xù lông nằm trên chiếc tổ nhỏ, nó đối với Diệp Bất Phàm hình như ghi hận mà không thèm mở miệng lấy nửa câu, ánh mắt luôn luôn hằn học, Diệp Bất Phàm cũng không quan tâm liền hừ lạnh một cái dằn mặt, trước khi hồi sơn hắn đã có ý định sẽ luyện chế thêm một ít Xuân Dược, Xuân Dược này vừa cứu mạng hắn, giống như ở trong cực hạn sinh tử nguy cơ, một viên Xuân Dược còn giá trị hơn cả mấy kiện nhị phẩm Pháp Binh.
Lúc này tín phù bỗng nhiên chấn động, Diệp Bất Phàm lấy ra tín phù thì suýt chút nữa nhảy dựng, Nhiệm Vụ Đường vừa thông báo điểm cống hiến của hắn được cộng thêm 200 vạn, Diệp Bất Phàm nhất thời mừng rỡ, cảm xúc vui sướng dâng trào lồng ngực, đối với việc này Diệp Bất Phàm cũng đã mơ hồ nghĩ tới từ trước.
Chuyện kia dưới mắt đám cao tầng tông môn chính là một kiện đại sự, đại sự này nếu nhìn nhận một cách sâu xa, thậm chí còn ảnh hưởng đến toàn bộ cục diện tương lai của Bát Cực Đạo Tông.
Sở dĩ Hoàng Thiên đế quốc nuôi dưỡng Hỏa Thánh Ma Viên mục đích cuối cùng vẫn là quấy phá, hòng thăm dò thực lực thực sự Bát Cực Đạo Tông, hiển nhiên cao tầng tông môn cũng sớm nhìn ra điều này, dưới áp lực do Hỏa Thánh Ma Viên mang lại buộc phải phái Hạ Viện Môn Chủ Triệu Thánh Anh hạ sơn trấn áp, một bên từ xa bày binh bố trận không muốn đánh rắn động cỏ, bên còn lại cũng không dám để lộ ra bất kỳ khe hở nào cho đối phương nắm bắt.
Trấn áp Hỏa Thánh Ma Viên trên căn bản chỉ là loại chuyện nhấc tay nhấc chân, nhưng đám cao tầng muốn ở trước mặt Hoàng Thiên đế quốc bày ra một tấm màn mê vụ che mắt, khiến cho đối phương cảm thấy mù mịt không thể thăm dò.
Hoàng Thiên đế quốc từ lâu đã có dã tâm đối với Bát Cực Đạo Tông, xuất binh chinh phạt cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi, tuy nhiên Hoàng Thiên đế quốc trước sau vẫn có ít nhiều úy kỵ.
Nắm bắt điểm này, Bát Cực Đạo Tông mới phải làm ra động thái, thứ nhất, không khiến cho đối phương thấy rằng mình quá yếu nhược, dưới tâm thế bị động dẫn đến Hoàng Thiên triều trực tiếp xuất binh, lại càng không để đối phương cảm giác được bản thân cường đại, xúc động đối phương xem như cái gai lớn trong mắt, dễ khiến cho toàn tông sớm ngày bị diệt.
Nói rõ ràng thì một bên muốn phí thêm chút thời gian tiếp tục thăm dò, một bên lại cần chính chút thời gian đó của đối phương để làm ra phòng bị, chung quy, song phương không ai dám vọng động.
Bát Cực Đạo Tông đã tính trước tất cả mới phái đi một lực lượng vừa đủ, là Hạ Viện Môn Chủ tu vi Nguyên Anh trung kỳ cùng mười sáu vị Đường Chủ, trưởng lão tu vi Kết Đan, nhưng hoàn toàn không tính trước được Hỏa Thánh Ma Viên kia lại quá mức khủng bố, giả như Diệp Bất Phàm không kịp thời xoay chuyển cục diện, thì Bát Cực Đạo Tông buộc phải xuất động tu sĩ tu vi cao hơn, có thể là cường giả Hóa Thần kỳ, mà điều này lại vô tình lộ ra chân tướng Bát Cực Đạo Tông trước sau đang ẩn tàng thực lực.
Thứ duy nhất bọn họ muốn là hướng tầm mắt Hoàng Thiên triều đến vị trí đại trận hộ tông, vì úy kỵ đại trận hộ tông, úy kỵ nội tình tông môn ngàn năm mà buộc phải tạm thời án binh bất động.
Diệp Bất Phàm tâm tình thư sướng, cảm giác bản thân mình lần này ban thưởng không thể chỉ ít ỏi như vậy mới tiếp tục ôm hy vọng, qua nửa ngày chờ đợi Diệp Bất Phàm buồn bã rời đi động phủ, hắn muốn dùng điểm cống hiến hối đoái một ít linh dược cùng tài liệu luyện đan.
Tiêu hơn 100 vạn điểm cống hiến, trong túi trữ vật của Diệp Bất Phàm chồng chất một đống linh dược, cùng mấy chục cái dược đỉnh lớn nhỏ, trở về động phủ Diệp Bất Phàm lập tức khai lô.
"Dựa theo kinh nghiệm lần trước thì Bổ Huyết Đan tại quá trình ngưng đan gặp phải ngoại lực quấy nhiễu sẽ dẫn đến bạo lô, bạo lô kéo theo đan dược biến tính, tiêu chuẩn thành đan là đan dược vẫn còn nguyên vẹn!" Diệp Bất Phàm lẩm bẩm, não hải bắt đầu mường tượng lại từng chút quy trình khảo hạch mấy hôm trước.
Một lúc sau Diệp Bất Phàm cắn răng lấy ra dược đỉnh, dùng Hỏa U Mục làm chất đốt, sau đó ném vào một loạt linh dược, rất nhanh, dược đỉnh sôi lên, Diệp Bất Phàm dùng thủ pháp khống chế nhiệt lượng, lại bắt ra hàng loạt pháp quyết, hai tay biến hóa, liên tục điểm lên dược đỉnh, muốn đốt cháy khí huyết của bản thân tạo thành nội hỏa, phụ trợ ngưng đan.
Nửa canh giờ trôi qua, dược đỉnh bắt đầu vặn vẹo, dược hương phun trào dữ dội, đúng như kế hoạch của hắn, nắp dược đỉnh thình lình bật tung, một cỗ khí huyết ngập trời bốc lên, mù mịt bao trùm động phủ.
Đến quá trình này Diệp Bất Phàm lại không biết làm gì để dẫn động bạo lô, hắn là Đan Tu, mà Đan Tu thế gian hoàn toàn không ai muốn phải nếm trải bạo lô.
Diệp Bất Phàm thở gấp cắn răng hét lên một tiếng:" Hắc Điểu lão huynh đệ! Ngươi trợ giúp ta!" Diệp Bất Phàm nhìn Hắc Điểu đang xù lông trên tổ, ánh mắt cầu khẩn.
"Lão huynh đệ!" Hắc Điểu tròn mắt, đây là lần đầu tiên Diệp Bất Phàm xưng huynh gọi đệ với hắn, cỗ bất mãn trong lòng nhất thời tiêu tán sạch sẽ, Hắc Điểu ưỡn ngực đập cánh lớn miệng kêu:" Diệp lão đệ! Ngươi muốn ta giúp đỡ cái gì cứ nói a! Lão huynh tùy thời có thể vì ngươi vào sinh ra tử!".
"Giúp ta thả phân vào dược đỉnh!" Diệp Bất Phàm ôn nhu mỉm cười giống như nhìn bằng hữu.
Ngoại giới, giữa trưa thái dương cao chiếu, ngoài đám đệ tử lười nhác thường xuyên ra ngoài đi dạo, còn lại tất cả đều ngồi tại động phủ bế quan tu luyện, không cần biết Đan Tu hay Linh Tu, miễn là tu sĩ thì phần lớn thời gian thường hao tổn ở trên tu luyện.
Lúc này bỗng nhiên một tiếng nổ kinh thiên động địa bất ngờ vang lên, tiếng nổ quá lớn khiến cho vách núi cũng ầm ầm chấn động, một vài tên Đan Đồ đang luyện đan đến quá trình mấu chốt bị dọa đến giật nảy người, tay chân luống cuống không thể khống chế nhiệt hỏa, theo đó một tràng tiếng nổ gần như là liên tục chấn động toàn bộ Hạ Viện Bát Cực Đạo Tông.
Mấy chục cái đan lô nổ bạo theo hiệu ứng dây chuyền.
Thanh âm này vô cùng khủng bố, tựa hồ sấm nổ trời quang, đừng nói Đan Đồ, mà ngay cả Đan Sư cũng phải hết sức chật vật, toát mồ hôi hột mới khống chế được tình hình, thậm chí tại Cổ Linh Đường, đám đệ tử đang nếm thử trùng kích Đan Điền đều bị dọa ngất, dưới linh khí phản phệ ngay tại chỗ phun ra máu tươi.
Theo đan lô nổ bạo, đan vụ ngập trời bốc lên, bốn bề vách núi lưng chừng Khâu Sơn hóa thành một mảnh mây mù, rốt cuộc tiếng chửi bới, tiếng la hét kinh thiên động địa quét ngang Hạ Viện đạo tông.
"Con em nó! Là kẻ nào?"
"Ai? Là ai giữa trưa bạo lô?".
"Đi xem, ta phải đánh hắn tàn phế mới hả giận!".
Biển người mang theo biểu cảm điên cuồng, tâm tình giận dữ hướng địa phương phát sinh chấn động hung hăng đi ngang, ai nấy thần sắc dữ tợn như muốn lập tức xé xác đối phương, tại Trận Hình Đường, Cổ Linh Đường, Pháp Binh Đường mấy trăm người cũng nhao nhau tụ tập hình thành đội ngũ.
Diệp Bất Phàm không biết chuyện này, sau khi bạo lô cả người hắn cực kỳ chật vật, y phục tơi tả, tóc trên đầu cháy khét, giống như đại tu sĩ mới độ qua thiên kiếp, nhưng mà khắc này trong lòng cực kỳ kích động:" Thành công! Vậy mà thành công!" Diệp Bất Phàm hét lớn, đối với Hắc Điểu tán thưởng xoa đầu một cái, ánh mắt trìu mến.
"Hắc Điểu lão đệ! Phóng rất chuẩn, phân rất tốt!" Diệp Bất Phàm cười tươi, sự chán ghét tưởng như thâm căn cố đế của hắn đối với Hắc Điểu phảng phất phai nhạt đi nhiều.
"Diệp lão đệ! Lại là Xuân Dược a! Ngươi không biết Xuân Dược này sau khi nuốt vào vậy mà có thể khiến cho tu vi tăng trưởng, nhìn ta xem, mới hai ngày tu vi đại nhảy vọt, đã là Khí Huyết viên mãn..Hắc Hắc!" Hắc Điểu bay đến, đậu trên vai Diệp Bất Phàm, cơ thể nó bộc phát ra cuồn cuộn huyết khí, cường độ này quả thực là Khí Huyết kỳ viên mãn.
Diệp Bất Phàm trợn mắt không dám tin tưởng.
"Diệp lão đệ! Ngươi có thể cho ta vài viên không? Lão huynh hứa về sau sẽ tích cực trợ giúp ngươi điều chế" Hắc Điểu tham lam nhìn đan dược trên tay Diệp Bất Phàm, ánh mắt cực kỳ chân thành.
"Lại có chuyện như vậy? Nhưng mà cũng tốt, lão đệ con em ngươi! Lão tử dùng ngươi thử đan!" Diệp Bất Phàm nói thầm, hắn mặc dù điều chế thành công nhưng căn bản cũng không biết có phải là Xuân Dược thực sự hay không, đang suy nghĩ tìm cách thử đan thì Hắc Điểu lại lao đầu vào làm vật thí nghiệm.
"Hắc Điểu lão đệ! Ta đối với bằng hữu chưa bao giờ keo kiệt, 10 viên Xuân Dược này chia đôi!" Diệp Bất Phàm mỉm cười xua tay, vẻ mặt chân thành nói.
"Đúng là huynh đệ tốt! Lão đệ! Ta nghĩ ngươi nên đặt cho nó một cái tên! Đây là Thần Đan, về sau nhất định sẽ nổi danh Tu Chân giới!" Hắc Điểu dùng cánh hết sức vỗ đầu Diệp Bất Phàm, giống như trưởng bối đối với hậu nhân động viên, không những vậy trong mắt còn lóe lên quang mang khích lệ.
"Gọi là Chí Tôn Bạo Dục Đan đi! Chí Tôn Bạo Dục Đan xuất, thiên địa oanh minh!" Diệp Bất Phàm suy nghĩ một chút, nhãn thần lập tức sáng lên, thanh âm từ miệng nổ vang, sục sôi khí thế như là lời tuyên thệ cho sự ra đời của một loại đỉnh cấp Thần Đan.
"Chí Tôn Bạo Dục Đan?" Hắc Điểu trợn mắt, cái tên này đi vào tai hắn cộng với khí thế của Diệp Bất Phàm vậy mà khiến cho tâm thần Hắc Điểu cũng sục sôi, trong lòng động đãng như một cơn kinh thiên sóng lớn vừa mới quét ngang.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...