Vũ trụ vốn dĩ đen kịt giống như màn đêm vô biên vĩnh viễn bị hắc ám bao trùm, chỗ này một biển tinh hải quay cuồng, hàng tỉ ngôi sao lớn nhỏ đang triều bái lấy một khỏa hằng tinh cực lớn, kỳ dị ở chỗ khoả hằng tinh kia màu sắc bất thường, hai màu trắng đen xen lẫn vàng kim, vàng kim xung quanh, trắng đen ở giữa mơ hồ một con mắt cực lớn đang nhìn hướng vũ trụ thâm xử, hằng tinh nóng bỏng chiếu rọi tinh vực ngày đêm duy trì vận luật tuần hoàn, kéo dài ngàn vạn văn minh sinh mệnh.
Năm tháng rất lâu trước đó mảnh tinh vực này vốn gọi Thương Mang, về sau một vị tu sĩ ngoại vực bị địch nhân truy sát chạy đến, ở đây đồng quy vu tận mà ý chí hắn bất tử, cắn nuốt Thương Mang, vị tu sĩ kia tên gọi La Thiên cho nên mới có La Thiên tinh vực.
La Thiên đem đạo chủng sở tu cả đời buông xuống La Thiên tinh vực, lấy một bàn tay hóa tinh không đại thủ trấn áp một giới, năm ngón đại diện cho ngũ đạo, sinh mệnh nơi đây cắn nuốt đạo chủng mà dần dần xuất hiện văn minh Tu Chân.
La Thiên ý đồ bất thiện, hắn muốn dưỡng nên một cái vũ trụ tinh hạch chờ ngày cắn nuốt La Thiên tinh vực dục hỏa trùng sinh, nhưng không ngờ được ở trong năm tháng quá sâu phát sinh biến số.
Mượn đạo chủng của hắn, lần lượt bốn vị siêu thoát giả lục tục ra đời, mà La Thiên mặc kệ thân phận Đạo Chủ cũng vô pháp khống chế cục diện, bởi bốn người bọn hắn bất kỳ ai sinh ra đều là hạng người kinh diễm tuyệt luân.
Vị thứ nhất ở Thương Mang Giới đạp tứ bộ siêu thoát, La Thiên không thể can không thể nhiễu đành phải tận lực bài xích, trước đó một trận chiến vị kia chém xuống một ngón tay La Thiên, chém rơi nhất đạo thành tựu Quỷ Đạo, sinh mệnh nơi này gọi hắn Thương Mang lão tổ.
Vị thứ hai chém rơi một ngón ứng Ma Đạo, La Thiên bất lực, hắn đem thân nhân bằng hữu cùng trăm tỉ sinh linh Ma Giới Sửu Môn Đài ly khai La Thiên.
Lại qua vô tận năm tháng ở một mảnh tinh không gọi Nghịch Trần, một vị tu sĩ kiệt xuất tiếp theo Đạp Thiên siêu thoát như cũ chém xuống một ngón, chém ra Thần Đạo để cho La Thiên suy yếu cùng cực rơi vào ngủ say, hắn cũng giống với người trước bị La Thiên ý chí trục xuất, đành vận dụng kinh thiên thủ đoạn mang theo cố hương Tiên Thần đại lục mạo hiểm vũ trụ.
Cuối cùng một vị không những chém nát tinh không đại thủ thậm chí còn giết chết, cắn nuốt La Thiên ý chí nhất cử siêu thoát đạt đến đệ tứ bộ đỉnh phong, hắn không cầu Tiên Đạo mờ mịt mà dứt khoát chọn lấy Yêu Đạo lộ trình..
Vũ trụ ngoài vô hạn ra tựa hồ không có hình thái cụ thể, nó giống như một biển sao giữa bầu trời đêm, sáng tối sáng tối, im ắng khiếp người, mà lúc này ở giữa biển sao đang đạp lên tinh không một chiếc thuyền cô độc.
Thuyền đen cổ lão mỗi một cái khua chèo đều dễ dàng vượt qua vạn dặm thời không hướng chỗ sâu vũ trụ phát ra mãnh liệt âm thanh bén nhọn giống như đối với địa phương thâm xử có nhất định thèm khát.
Cô thuyền bên trên chở không ít người, cầm lái là một vị lão giả áo bào đen bộ dạng khắc khổ, hai cánh tay gầy yếu nhịp nhàng khua mái chèo, mỗi động tác đều phát ra dao động vận luật hóa thành khí cơ tựa hồ nhấc lên tinh không gợn sóng đẩy cô thuyền bay nhanh, áo đen lão giả hai mắt thanh minh nhìn tới một viên tinh cầu phía trước bỗng nhiên nhếch miệng cười.
"Các vị! Chúng ta có khách, mấy vạn năm rồi lang thang tinh không lão phu như cũ luôn cảm thấy cô độc..Vị Ương còn xa, bằng không đón khách nhân kia, bày một bàn rượu đàm đạo..Thế nào!" Bào đen lão giả cười nhạt, đối với đám người xung quanh cảm khái truyền âm.
"Vương mỗ cũng là khách quá giang không nên ý kiến, nhưng mà uống rượu đàm đạo tốt!" Một đôi con mắt bình tĩnh chậm rãi đóng mở, lời kia từ miệng một vị trung niên nhân, hắn đao thước dung nhan, khí thế thâm trầm như núi, mặc kệ tướng mạo có chút bình phàm ở dưới cô thuyền bay nhanh nhấc lên bạch y tóc trắng, nhìn hắn ngồi đó giống như một tôn Thần Linh lạnh nhạt.
"Huynh vừa nhắm mắt liền là vạn năm, nói đến cô độc phải là muội mới đúng..!" Bên vai trung niên một nữ phụ yêu kiều nhẹ vươn vai bĩu môi như trách móc, nam nhân nhu hòa nhìn, ấm áp cười, trong mắt có thể nhìn thấy một mạt nhu tình.
"Ngọc Yên! Nàng giúp ta một bàn rượu!" Cuối thuyền một cái áo trắng thanh niên thủy chung nhắm mắt, lúc này cũng mở mắt ra, hướng lầu gác phía trong cô thuyền kêu to gọi nhỏ.
Thanh niên tuấn tú dị thường, áo trắng giày vải giống như thư sinh tú tài lên kinh ứng thí, bất quá, khí tức hắn quá mức mênh mông, sau lưng mơ hồ gánh lấy hình bóng cửu sơn cửu hải:" Vương huynh, Tô huynh..Lão Quỷ..Chuyện cũ nói tới đâu rồi?" Thanh niên cười cười, trầm trầm thanh âm.
"Nói tới đâu?!" Đuôi thuyền góc phải lại một vị trung niên lên tiếng, nói xong đứng dậy vươn vai, hai mắt lạnh băng nhìn ra tinh không, hắn cả người ma khí tung hoành, mặc một cây vải bố phàm tục, toàn thân trên dưới đều là hình xăm cổ quái khắc vẽ minh văn, minh văn tử sắc tựa hồ tụ lấy vô tận điện lôi, giống như tùy thời đều muốn nổ tung ngập trời túc sát.
"Nói chỗ kia vũ trụ cảm nhận được một vị..Tân La chuẩn bị ra đời!" Mạn thuyền bên trái có ai đó nói, đầu thuyền lão giả lái thuyền gõ xuống mái chèo mấy cái lốc cốc âm thanh vui vẻ quay đầu nhìn, nhìn đến chỗ kia một lão nhân bộ dạng hiền hòa, nhìn trên người hắn trận trận quỷ khí phô thiên cái địa.
"Lão quỷ! Ta ngươi quen biết bao lâu? Đến tên thật của ngươi cũng không biết!" Lão giả chèo thuyền nửa cười nhàn nhạt hỏi.
"Có lẽ quen biết ở vô tận kỷ nguyên về trước..Tên ta vốn bị thế nhân xóa ở trong tuế nguyệt, có khi đến bản thân cũng không nhớ nổi..Diệt Sinh a! Không cần tiểu tiết, gọi lão quỷ đi!" Lão quỷ ha hả cười, giống như rất vui vẻ, lại giống như nghĩ lại mất mát cái gì.
Cô thuyền trôi chậm lặng lẽ đi vào một cái tinh vực vô danh, Diệt Sinh bỏ xuống mái chèo, đầu mái chèo gác một cây treo đèn cũ nát, hắn lẳng lặng gỡ cây treo đèn cầm trên tay đưa về phía trước tựa như muốn chiếu sáng u minh tìm kiếm cái gì, đèn dầu phát sáng, hai mắt thâm thúy xuyên thấu thời không, mấp máy nói thầm:" Không biết vị khách mới kia là ai ở trên Vũ Trụ Bảng?".
Chúng nhân tụ tập bên bàn rượu, ai nấy trầm mặc không nói, vạn vật im ắng giống như vũ trụ ban sơ, Diệt Sinh treo đèn đầu thuyền, đi tới trung tâm cô thuyền tùy tiện ngồi xuống.
"Ma vì chấp niệm luân hồi thiếu..Tô Minh! Ngươi là Ma". Vừa nói vừa nhìn trung niên minh văn.
"Yêu mệnh phong thiên sơn hải gian..Mạnh Hạo..Ngươi là Yêu không sai!" Nói, chỉ thanh niên thư sinh, giống như cười mà không phải cười.
"Quỷ oán sinh linh thương khung diệt! Lão quỷ..Ngươi hiểu ý tứ đúng không?" Nói, nheo mắt nhìn Thương Mang lão tổ.
"Còn ngươi..Vương Lâm huynh đệ..Bán Thần, Bán Tiên điên đảo điên..Ngươi thế nhưng không phải Tiên, ngươi có lẽ ngồi ở Thần vị!" Diệt Sinh nhìn trung niên tóc trắng Vương Lâm, thanh âm rơi xuống hóa thành đạo âm để cho bát phương oanh minh quanh quẩn.
"Còn lại đâu?" Mạnh Hạo một tay ôm lấy Sở Ngọc Yên, tay còn lại giữ eo Hứa Thanh, vẻ mặt cực kỳ hưởng thụ, nghiêng đầu có chút tò mò hỏi Diệt Sinh.
"Tiên vị vô chủ..Đế vị..Tồn tại kia ở trung tâm vũ trụ, là Chí Tôn Vị Ương đạo vực..Linh vị..Nhất niệm thành đạo, luyện linh thành pháp..Hắn còn chưa xuất hiện nhưng không qua được bao lâu chúng ta sẽ có thêm đồng đạo!.. Vẫn còn Thánh vị bỏ trống, chỗ kia để cho vạn giới siêu thoát giả sống chết tranh đoạt..Mà ngay cả các ngươi..Thần, Yêu, Quỷ, Ma cũng là thứ vũ trụ chi tu thèm khát, một khi ngã xuống tôn vị quy khư!"
Diệt Sinh chậm rãi nói, bộ dáng thong dong, hắn ở trong vũ trụ tại bên trong vô số kỷ nguyên sứ mệnh đưa đò cường giả hiển nhiên hiểu biết quá nhiều, hắn đợi rất lâu rồi, mãi cho đến hôm nay Thương Mang mới đi ra bốn vị siêu thoát giả, mặc kệ mượn dùng La chi đạo siêu thoát nhưng hắn dám khẳng định bốn vị trước mặt đều là vũ trụ kiêu nhân đỉnh phong cường giả.
Vương Lâm lạnh nhạt, Tô Minh âm trầm, Thương Mang tâm tư sâu kín, bọn hắn trước sau im lặng ngồi nghe chỉ có Mạnh Hạo kia chất phác, như cũ tò mò:" Vũ Trụ Bảng chỉ e là cái tên mà thôi, có danh không thực, ngươi nói xem vì lý do gì phải tranh đấu cướp đoạt? Còn nữa..Vũ trụ mênh mông tinh vực ngàn vạn sẽ không thiếu những siêu thoát giả như chúng ta a!..Vậy Thần, Yêu, Quỷ, Ma mấy cái xưng hào kia cũng không tự nhiên tới tay".
Đám người nghe vậy tựa hồ cũng có cùng thắc mắc đồng loạt nhìn Diệt Sinh.
"Vũ trụ giống như nhân mạng, rốt cuộc có sinh diệt..Tu sĩ chúng ta tại sao phải truy cầu cảnh giới cao hơn? Chung quy chẳng phải đều vì năng lực, vì sống lâu hơn một chút sao? Vũ trụ cũng vậy...Sứ mệnh duy trì, bảo hộ chỉ có những người đủ tư cách mới làm được..Tư cách kia viết trên Vũ Trụ Bảng..Tôn vị kia là xưng hào, là tu vi, là đạo pháp cũng chính là trọng trách!".
"Trọng trách!" Vương Lâm lẩm bẩm nói nhỏ trong mắt cực độ thanh minh, ngưng một chút rót xuống rượu trắng nồng nồng ngẩng đầu uống sạch, lại trầm ngâm:" Phải chăng chỉ có Vị Ương Đạo Vực mới chống đỡ được bước thứ năm tồn tại? Con đường tu luyện này điểm cuối rốt cuộc nằm ở đâu...Vương mỗ quả thực từng nhận một nửa truyền thừa, là Tiên truyền thừa..Vị kia mơ hồ Vũ Trụ Chi Tiên tu vi đã đến mức khó bề hình dung, hắn là tồn tại đạp ra bước thứ sáu!".
"Vũ Trụ Chi Tiên, bước thứ sáu?" Tô Minh rót một ly, đặt lên mũi hưởng thụ, nghe xong Vương Lâm nói giống như có chút bất ngờ.
"Ta cùng Mạnh Hạo tiểu tử đáng ra đã đi trên Tiên đạo...Cũng tựa hồ cảm ứng được hơi thở của tồn tại đầu nguồn kia..Nếu Tiên hắn đã là bước thứ sáu, hơn nữa hiện tại Tiên vị vô chủ...Như vậy kẻ nào lại có thể chém Tiên?" Thương Mang ngờ vực hỏi, bọn hắn đều là siêu thoát đỉnh phong cho nên đối với vũ trụ vận luật hay lý giải đại đạo ít nhiều hiểu rõ, bởi vì hiểu rõ mới tỏ ra kinh ngạc.
"Siêu thoát cảnh..Siêu thoát thật sao!" Tô Minh nghĩ nghĩ, nói thầm.
"Tu vi của mấy người chúng ta giống như có thể làm được rất nhiều chuyện...Có thể vĩnh sinh, có thể tạo vật, có thể chưởng khống pháp tắc..Có thể đảo sinh tử, nghịch luân hồi, có thể can dự thời không vận luật..Nhưng lại bị cấp độ hạn chế, giống như siêu thoát cảnh bước ra tinh vực hành tẩu vũ trụ, nhìn lại bản thân cũng chỉ là một tên tu sĩ! Rốt cuộc cái gì mới là siêu thoát?" Mạnh Hạo vuốt ve mái tóc Hứa Thanh, hắn tựa hồ vừa ngộ ra cái gì đó.
"Vị Ương Đạo Vực hệ thống tu luyện không giống chúng ta..Ngoài đệ nhất bộ có chút tương đồng thì phía sau lần lượt chia làm Hành Tinh cảnh, Hằng Tinh cảnh, Tinh Vực cảnh, Vũ Trụ cảnh..Bên trên mơ hồ Tạo Hóa cảnh.. Chỉ sợ Tạo Hóa đằng sau mới thực sự siêu thoát a!" Diệt Sinh khắc khổ cười, hắn tu đạo quá lâu, quá lâu cho nên không nhớ nổi năm tháng, thậm chí không nhớ tên thân nhân máu mủ, bằng hữu hàn vi, không ít lần hắn tự hỏi bản thân, rốt cuộc thì sinh mệnh dài đằng đẵng có ích gì, thông thiên triệt địa có ích gì? Cuối cùng chẳng phải vẫn cô độc sao?.
Những người từng đi qua nhân sinh hắn hầu như đều hóa đất vàng, hắn kiên trì cho đến hiện tại hết thảy là bởi vì đi duy trì cái kia..Sứ mệnh.
"Giống như...Tu đạo điểm cuối cùng chính là sinh mệnh điểm cuối!" Diệt Sinh nói rồi nhìn ra mênh mông tinh vực phía trước, nhìn một khỏa hằng tinh cực lớn màu xích kim bị biển sao vây lấy...Ở đó mơ hồ đi ra một cái thân ảnh.
Thân ảnh tại vòm trời từng bước đi lên, bộ dáng thanh niên trẻ tuổi, cả người y phục trắng tinh giống như bạch vân phiêu hốt.
Một bước tinh không rung động.
Hai bước chúng sinh bái lạy.
Ba, bốn, năm bước về sau hư vô vỡ vụn.
Sáu, bảy, tám bước tinh vực giới bích phá toái.
Càng đi càng lên cao, một bước cuối cùng bước ra chính thức đi vào mênh mông vũ trụ.
Siêu thoát..Đạp Thiên cửu bộ!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...