Tiên Ngạo

Nháy mắt thời gian đã trôi qua hai mươi lăm năm từ lần đại chiến hai môn phái trong liên minh Lục Kiếm, đã ba mươi năm sau lần đại chiến Tâm Kiếm Thiền Tông. Trong thời gian này, Hiên Viên kiếm phái không hề có hành động nào cả.

Tuy rằng Hiên Viên kiếm phái lặng yên bất động, nhưng vô số đệ tử thí luyện khắp thiên hạ. giương cao kiếm trong tay hành hiệp trượng nghĩa. cứu khốn phò nguy, vang danh thiên hạ.

Trong mấy năm qua, Dư Tắc Thành chỉ phải xuất thủ một lần duy nhất, chính là vào mười ba năm trước, Vương Thư Nguyên hiện thân ở địa vực Tuy Viễn.

Vương Thư Nguyên lại xuất hiện, hiện tại y đã là Phản Hư Chân Nhất, lãnh ngộ mười hai loại lực Thần Uy cho nên hiện thân.

Y hiện thân ở địa vực Tuy Viễn tàn sát người vô tội, tung hoành ba tháng giết chết bảy Chân Nhất Thần Quân, diệt ba môn phái tả đạo, diễu võ dương oai, xung là Vô Địch lão tổ, xung bá địa vực Tuy Viễn.

Thật ra tuy Dư Tắc Thành liệt Vương Thư Nguyên vào hàng ngũ phản đồ, nhưng y chưa từng làm chuyện gì có hại cho đệ tử Hiên Viên kiếm phái. Thậm chí có khi gặp phải đệ tử Hiên Viên kiếm phái đang thí luyện, y còn dạy kiếm pháp cho.

Chủ yếu là Vương Thư Nguyên căm hận Dư Tắc Thành. Dư Tắc Thành nghe tin y xuất hiện bèn chạy tới Tuy Viễn, hai người xa cách mười bảy năm qua, rốt cục gặp lại.

Gặp nhau như vậy cũng không biết nên nói gì, trời sinh tương khắc với nhau, đành dùng kiếm mà tâm sự.

Vương Thư Nguyên xuất thủ, thi triển mười hai loại lực Thần Uy của mình. Y muốn đánh bại Dư Tắc Thành, muốn Dư Tắc Thành phải vĩnh viễn bại dưới tay mình.

Dư Tắc Thành xuất ra một kiếm, một kiếm mà thôi, Kiếm Ý Thần Uy xuất hiện, vô địch thiên địa.

Mười hai loại lực Thần Uy của Vương Thư Nguyên không có nghĩa gì. Sau một kiếm của Dư Tắc Thành, tứ chỉ y cụt mất, lập tức độn xa vạn dặm. cuốn vó chạy dài.

Dư Tắc Thành không thèm truy sát, chỉ cười ha hả nhìn theo. Tiếng cười bay theo Vương Thư Nguyên tới mười vạn dặm. vang vọng bên tai y không ngừng.

Đúng lý ra một kiếm này, Dư Tắc Thành hoàn toàn có thể đánh chết Vương Thư Nguyên, nhưng hắn không làm. Có lẽ để cho y còn sống, vĩnh viễn bại dưới kiếm của mình mới là sự trừng phạt lớn nhất đối với y, hơn là giết chết y.

Dư Tắc Thành xuất ra một kiếm này, khiến cho vô số kẻ quan chiến kinh hãi. Nếu mười bảy năm trước, Dư Tắc Thành nhờ vào phi kiếm thập giai mới đạt danh hiệu thiên hạ đệ nhất nhân, hiện tại hắn chỉ cần một kiếm này. Kiếm này không gì là không phá nổi, không gì ngăn được, không ai chống nổi.

Thời gian qua, Dư Tắc Thành truyền thụ kiếm pháp cho môn hạ đệ tử, thế lực Hiên Viên kiếm phái tăng vọt. Trong số Kim Đan Chân Nhân năm xưa tham gia đại chiến Tâm Kiếm Thiền Tông, lại sinh ra thêm mười sáu Nguyên Anh Chân Quân.

Tính cả Dư Tắc Thành, hiện tại Hiên Viên kiếm phái đã có ba mươi Nguyên Anh Chân Quân, có thể nói hết sức hùng mạnh.

Sau đại chiến lần trước, hai vị sư thúc Đấu Lượng, Hương Xuyên thăng cấp Phản Hư Chân Nhất thành công. Sau đó một người trấn thủ Hiên Viên kiếm phong, người kia trấn thủ Thiên Đạo phong.

Trong ba mươi năm qua, Hiên Viên kiếm phái mở rộng sơn môn, hoàn thành ước mơ sáu đại kiếm cưu của Dư Tắc Thành năm trước, hắn bắt đầu nhận đệ tử vào nội môn trên phạm vi rộng.


Đệ tử gia nhập nội môn so ra dễ dàng hơn trước, nhưng cũng hung hiểm hơn nhiều. Vì tuyển đệ tử thích hợp cho Hiên Viên kiếm phái, Dư Tắc Thành chạy đôn chạy đáo, liên hệ khắp nơi, bố trí vô số nơi thí luyện giống như năm xưa mình từng tham gia thí luyện ở Nam Hải!

Những đệ tử mới này cũng không ngừng tham gia thí luyện như vậy, những thí luyện này nguy hiểm vô cùng, trong đó cạm bẫy trùng trùng điệp điệp.

Có cái kiểm nghiệm nhân phẩm, có cái kiểm nghiệm lòng tin. Nếu không đủ sức kiên trì, không thể vì kiếm cả đời, vậy sẽ cửu tử nhất sinh trong cạm bẫy.

Trải qua quá trình sàng lọc, những đệ tử không thể lãnh ngộ tinh thần Hiên Viên, không dám hy sinh vì người khác, xem phàm nhân như trùng kiến, tâm địa hẹp hòi, thủ đoạn tàn độc, ngầm tính kế hại đồng môn... lâm vào họa mê muội, chết vô số kể.

Còn có vô số đệ tử thượng môn khác tới định làm nội gián, tới tên nào chết tên đó.

Hiện tại tu sĩ Trúc Cơ của Hiên Viên kiếm phái tích lũy đã ba mươi năm đã có hơn năm

ngàn người. Kim Đan Chân Nhân đã có hơn trăm, ba mươi Nguyên Anh Chân Quân, hai Chân Nhất Thần Quân, thực lực có thể nói là khuếch đại thật mạnh.

Phát triển như vậy khiến cho Dư Tắc Thành vô cùng vui sướng. Đột nhiên hôm ấy có tin tức truyền đến khiến cho hắn kích động không ngừng, rốt cục Tầm Kiếm các đã tìm được thần hồn chuyển thế của Lưu Thi Vận.

Nhưng Tử Kiếm thuật kia xâm nhập vô cùng lợi hại, tuy rằng Lưu Thi Vận chuyển thế nhưng không có Linh Căn. không thể tu tiên được nữa. Điều này là tuyệt đối, cho dù Dư Tắc Thành trở về pháo đài Thiên Lại cũng không có cách nào thay đổi được hiện thực này.

Lập tức trước mặt hắn xuất hiện hai vấn đề khó khăn cần lựa chọn, là để cho nàng quên đi như vậy, sống sung sướng một đời phàm nhân, hay khiến cho nàng nhớ lại quá khứ, sống cuộc đời thọ mệnh dài hơn. sống trên vinh hoa phú quý, nhưng lụa giàu sang?

Trong thành Bác Vọng ở Miên quốc, Minh châu.

Đây chỉ là một góc hèo lánh ở Miên quốc, Minh châu. Trong thành Bác Vọng có ba đại thế gia từng xuất hiện tu sĩ tu tiên, nhờ vậy mà hưng thịnh. Thành viên trong gia tộc nhờ thế lực này trở thành quan lại trong Miên quốc, hưng thịnh một đời.

Trong thành cũng có gia tộc vào thời kỳ sa sút, gia tộc Lưu gia là một trong số đó. Tổ tiên gia tộc Lưu gia là tu sĩ Đan Hà sơn, do Đan Hà phái phản bội Hiên Viên kiếm phái, vị tổ tiên kia tử trận, hoàn toàn đi tới chỗ lụn bại.

Nếu không phải vị tổ tiên này thức thời, không chủ động ra sức cho Đan Hà phái, bọn họ đã không thể sống tiếp ở nơi này. Bất quá con cháu gia tộc Lưu gia bị bãi miễn chức quan, đất đai trước kia ban cho cũng bị thu hồi, sa sút thảm hại.

Một trong ba nhánh của gia tộc Lưu gia, tới đời Lưu Mần chỉ có được một nam một nữ.

Nam là Hán Năng, nữ là Thi Vận, cũng là hài tử tính tình hiếu thuận, tuy rằng cả nhà sa sút. nhưng sống cuộc sống hạnh phúc êm đềm.

Trong năm nay Lưu Mần chợt sinh thêm đứa nữa, bất ngờ phát hiện có được hai tầng Linh Căn. lập tức cả gia tộc Lưu gia vô cùng vui sướng. Chỉ cần hài tử này có thể tu tiên, vậy đó chính là cơ hội cho gia tộc Lưu gia quật khởi.


Lão tộc trường đích thân chạy tới, dốc hết linh thạch trong gia tộc giúp đỡ hài tử này bước lên tiên lộ.

Có thể nói rằng cả gia tộc Lưu gia dốc hết toàn lực, có tiền bỏ tiền, tất cả đều gởi sắm vào người hài tử này.

Nhưng con đường tu tiên dài đăng đẵng, hao phí rất lớn, một gia tộc Lưu gia nghèo khổ không thể nuôi nổi một tu sĩ tu tiên.

Thấy các bậc phụ lão trong tộc dốc hết sức mình tương trợ, thấy mọi người đật nhiều kỳ vọng như vậy, Lưu Mần không còn biện pháp nào khác, cuối cùng đành mang gà con gái cho một kẻ đao bút lại (phụ trách văn thư) từ ngoài thành tới, đối lấy trăm viên linh thạch. Nhờ đó móc nối quan hệ, đưa con mình tới Thanh Kiếm tông là phân chỉ của Hiên Viên kiếm phái học nghệ tu tiên.

So với lễ mừng tiễn đưa con trai đi học nghệ, hôn lễ của con gái tự nhiên đơn giản hơn nhiều. Con rể gia tộc Lưu gia cũng là đệ tử một gia tộc tu tiên, tên là Dư Tắc Thành, trùng tên với chưởng môn nhân của Hiên Viên kiếm phái, tám phần là do hâm mộ người ta cho nên mới lấy tên này.

Người này khổ luyện mười lăm năm. đạt tới cảnh giới Luyện Khí kỳ tầng hai, tu tiên vô vọng, chuyển sang quan lộ. Hắn là thân nhân của Huyện lệnh nơi này, làm cửu phẩm đao bút lại.

Pháo mừng nổ vang rân, chiêng trống khua vang. Tuy rằng hôn lễ vô cùng đơn giản, nhưng rốt cục hai người cũng đã thành hôn, Dư Tắc Thành cưới Lưu Thi Vận.

Dư Tắc Thành này cũng không phải là nam nhân anh tuấn. Lưu Thi Vận cũng không phải nữ nhân sắc nước hương trời. Bất quá lần đầu gặp mặt, hai người đều cảm thấy đối phương vô cùng quen thuộc. Đây là duyên phận đầy đưa. khiến cho hai người hạnh phúc bên nhau.

Sau khi thành hôn, hai người sống cuộc đòi hạnh phúc, bên nhau chàng chàng thiếp thiếp trong mấy năm trời.

Lưu Thi Vận sống dựa vào Dư Tắc Thành, Dư Tắc Thành cũng dựa vào Lưu Thi Vận.

Ra ngoài gặp chuyện gì bất lợi, trở về Dư Tắc Thành cũng kể cho Lưu Thi Vận nghe. Lưu Thi Vận đích thân xuống núi, hôm nay nấu món canh thịt đậu phộng, còn có một bầu rượu.

Một bát canh, một bầu rượu, hai người đối ẩm giải sầu, cười nói vô cùng vui vẻ.

Cảm tình đã có, dần dần trở nên sâu đậm.

Cũng như nữ nhân là nước, nam nhân là bùn, cả hai hòa quyện vào nhau.

Nếu không có nước hay không có bùn, vậy không còn là tình.

Sau khi thành hôn ba năm. bọn họ sinh con đầu lòng, dần dần nó bi bô tập nói, dần dần tập đi, cả nhà vui vẻ.


Nhưng sau khi sinh con. đột nhiên áp lực trở nên nặng nề hơn. Nhà người ta xa hoa lộng lẫy, mình nhà tranh vách đất. Cũng là người như nhau, vì sao minh lại như vậy... Dư Tắc Thành không khỏi động lòng.

Nhưng mình chỉ là một tên nha lại nho nhỏ, làm cách nào để kiếm tiền? Tới khi có người hối lộ, Dư Tắc Thành bắt đầu dấn thân vào con đường này.

Đầu tiên là tham nhỏ, trong lòng nơm nớp lo sợ, nhưng cũng không có chuyện gì. Sau đó là tham vừa. vẫn bình yên vô sự, dần dần nhà xây lầu mới, mua thêm đất vườn, càng ngày càng giàu.

Thể tử mấy lần dò hỏi, thậm chí đe dọa tuyệt tình bức bách, nhưng Dư Tắc Thành không biết hối cài, đáp ứng ngoài miệng, sau lưng vẫn ăn của đút.

Lòng tham con người vốn là không có đáy, cuối cùng tiến tới tham lớn, đòi tiền quá ngặt, rốt cục sự tình bại lộ. Tại

Dư Tắc Thành phạm tội, gánh vác trọng trách bị tống vào đại lao chờ ngày trọng hình xét xử.

Lúc này Lưu Thi Vận đau lòng khôn xiết, nhưng là hiền thể chẳng thể bỏ mặc trượng phu.

Trong cơn mưa bão tơi bởi, nàng mất ba ngày chạy đôn chạy đáo hỏi han. bán hết gia sàn lấy tiền, lần tìm quan hệ cầu viện.

Mỗi ngày mùa Thu mưa to gió lớn, nàng lặn lội mười dặm đưa bánh bao và sữa cho lang quân, tình cảm muôn vàn.

Dư Tắc Thành cảm động khóc rống, hối hận khôn thôi, chỉ trăng mà thể.

Hai người lặng lẽ ôm nhau qua chấn song nhà ngục, thể chẳng phân ly.

Sau Lưu Thi Vận hỏi thăm đúng chỗ, lo lót thành công. Để nhờ được người đứng ra lo liệu, cần phải tiêu tốn hết gia sàn.

Hai người ôm chầm lấy nhau bên ngoài nhà lao.

Nhà cửa ruộng vườn rộng lớn khi xưa. nay còn đâu nữa.

Hiện tại hai người ở một gian nhà tranh trống trước dột sau, gió lùa lạnh lẽo.

Nhưng trong nhà vô cùng ấm áp, tình cảm phu thể hòa hợp, vầy duyên cá nước.

Dư Tắc Thành phấn đấu làm lại từ đầu, đi bước nào chắc bước ấy, không bao giờ giẫm lên vết xe đổ khi xưa nữa.

về sau chức quan hắn chỉ đạt lục, thất phẩm, nhà có ngàn mẫu ruộng tốt, tôi tớ hơn trăm, con cái có đủ cả nam nữ. phiền não bao nhiêu cũng cảm thấy thật xứng đáng.

Con trai hiếu thuận, con gái ngoan ngoãn. đều gặp được nơi vừa ý, làm quan làm tướng, tiền đồ rộng lớn.

Cứ như vậy phu thể sống cạnh nhau cho tới khi đầu bạc.


Lúc này khi ra đường, phu thể chỉ có thể dìu đỡ lẫn nhau, mà không thể đi xa.

Ngày hôm ấy gió Xuân vừa nổi, hai người nổi hứng rũ nhau đi ngấm hoa. Nhưng chỉ còn đủ sức ra khỏi ngõ, ngắm hoa đào mọc ở ven đường.

Vui vẻ sống bên nhau, tay trong tay, cho đến khi răng long đầu bạc.

Chỉ trong thoáng chốc đã sáu mươi năm trôi qua...

Ai nấy đều đã già...

Rốt cục một ngày kia Lưu Thi Vận chết đi, thi thể vùi trong lòng đất lạnh.

Dư Tắc Thành ngồi trước mộ phần, thình lình phong ấn ký ức tan vỡ, rốt cục nhớ ra mình là ai.

Trong khoảnh khắc này phong ấn vỡ nát, pháp lực trở lại như xưa.

Bề ngoài già nua của hắn rạn vỡ từng mảnh một. hóa thành bướm bay phấp phới.

Nháy mắt toàn thân biến hóa, hai mất trong suốt, dáng vẻ cốt cách thoát tục xuất trần chăng khác Tiên Nhân.

Dư Tắc Thành ngồi trước mộ phần này, bướm kia vẫn lượn xung quanh, quãng đời sáu mươi năm về trước dần dần hiện ra trong lòng.

Thì ra sáu mươi năm trước hắn phong ấn ký ức, phân giải thần thông...

... Hóa thành phàm nhân, không để ý tới kiếp trước...

... Tay trong tay cùng Lưu Thi Vận, sống đến khi đầu bạc răng long...

... Quấn quít bên nhau, hạnh phúc một đời....

Từng cơn gió nhẹ mang theo bụi, thổi thẳng vào thân một kiếp phàm.

Sáu mươi năm ấy bao tình tứ. mưa gió qua rồi vắng bóng ai...

Hết thảy đã trở thành dĩ vãng như mây khói, Thi Vận đã đọa nhập luân hồi, không biết tới năm nào tháng nào mới có thể gặp lại...

Dư Tắc Thành khóc lớn trước mộ phần ba tiếng, sau đó bật cười to ba tiếng. Trước khóc sau cười, lời thể ba kiếp khi xưa. nay đã thực hiện xong một kiếp.

Hắn ngồi tĩnh tọa thật lâu. khoảng chừng bảy ngày bảy đêm. Chợt một tiếng sấm rền vang, Dư Tắc Thành ngự không bay lên, thần thông đại thành, ngộ ra Thiên Đạo, thăng tiến Phản Hư Chân Nhất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận