Tiên Ngạo

Nhưng dã thú đã mất đi lý trí, cho dù hùng mạnh đến mức nào cũng chỉ là dã thú.

Dư Tắc Thành lại chộp ra một trảo, là Thiên Đạo hệ Quang, Thiên Đạo đại biểu cho ánh sáng của mặt trời mặt trăng, hóa thành Quang Minh Kiếm. Kiếm này vừa xuất, hết thảy hào quang, thần lôi, Hỏa Diễm, sóng thần đều tiêu tan, đồng thời chém rơi một miếng thịt của Chung Cực Thần Uy Sĩ.

Hào quang vạn đạo, máu thịt tung bay, nhưng máu thịt này cũng nhanh chóng bị Quang Minh Kiếm đồng hóa, hóa thành hư vô.

Dư Tắc Thành lại chộp ra một trảo, xuất ra Thời Gian Kiếm, Không Gian Kiếm, Hắc Ám Kiếm

Nháy mắt Dư Tắc Thành xông tới, lấy Thiên Đạo làm kiếm, phát động tấn công Chung Cực Thần Uy Sĩ liên miên bất tuyệt.

Kiếm quang xoay vần, hóa thành Thiên Đạo Kiếm dài vô hạn. biến hóa vô hạn. hủy diệt vô hạn. Dưới kiếm quang này, Chung Cực Thần Uy Sĩ bị thương liên tục, từng miếng thịt bị cất ra, nháy mắt đồng hóa tiêu tan dưới Thiên Đạo kiếm.

Máu thịt này đại biểu cho lực lượng, năng lượng của Chung Cực Thần Uy Sĩ. dưới kiếm quang của Dư Tắc Thành cắt đứt một hồi, thình lình Chung Cực Thần Uy Sĩ nháy mắt lui lại phía sau ngàn dặm.

Y lên tiếng nói:

- Cảm tạ sư đệ, năng lượng dư thừa đã bị đệ cắt đứt. rốt cục đã giải thoát cho ta, ta đã tỉnh lại.

Dư Tắc Thành cười nói:

- Hay lắm, như vậy hai ta có thể đánh một trận chiến chung cực, cũng không uổng kiếp này.

Hai người đứng đối diện nhau, giờ phút này Dị tộc Tiên Tần, tồn vong Nhân tộc, sư huynh đệ... hết thảy đã bị gạt sang bên.

Giờ phút này này hai người chỉ thấy trước mặt minh là đối thủ, hai bên ra sức đánh một trận, dương oai kiếm ta, thách thức đối phương.

Trong mất hai người chỉ còn lại dục vọng chiến đấu, có được lực lượng hùng mạnh như vậy, nếu không đánh một trận cho sướng khoái, quả thật sống uổng một lần.

Nháy mắt thân thể hai người phát ra tiếng rung động lách cách. Bọn họ đang điều chinh lại thân thể của mình, nếu để thân hình quá cao, lực lượng phối hợp không hợp lý, vậy sẽ lãng phí chiến lực vô ích.

Hình thể hai người dần dần thu nhỏ lại, từ vóc dáng ngàn trượng rút lại còn trăm trượng, mười trượng, rốt cục trở về vóc dáng vốn có của mình. Thậm chí cả dung mạo cũng trở lại như thường, nhưng dường như Tứ sư huynh còn cao hơn Dư Tắc Thành một cái đầu.

Đây là biểu hiện của khống chế lực lượng không chuẩn xác, tự nhiên ở một mức độ nào đó, Dư Tắc Thành khống chế lực lượng hoàn hào hơn Tứ sư huynh mình.

Tinh Thần lập tức phát hiện ra vấn đề này, khống chế lực lượng đã không bằng đối phương, vậy không cần khống chế nữa, dốc hết toàn lực, dùng lực phá xảo, dùng lực Chung

Cực Thần Uy của mình đánh tan lực Sáng Thế của đối phương.

Ý niệm này vừa nổi lên trong đầu, trời sụp đất nứt, phong vân biến sắc, nháy mắt lực lượng vô cùng từ tay Tứ sư huynh xuất ra, điên cuồng đánh về phía Dư Tắc Thành.

Dư Tắc Thành thoáng động, xuất hiện ngoài trăm vạn dặm. động một lần nữa, lại ra ngoài ngàn vạn dặm. động lần thứ ba, ra ngoài ức vạn dặm.

Nhưng Tứ sư huynh thủy chung vẫn bám theo sau hắn. lực Thần Uy không ngừng bám theo, chỉ cần hắn dừng lại, sẽ đánh cho hắn nổ tan xác.

Hai người hóa hào quang, bay lượn qua lại giữa tinh không. Chỉ cần lắc mình một cái đã xuất hiện ngoài ức vạn dặm. sau đó hơi dừng lại, lại xuất hiện ngoài ức vạn dặm.

Chỗ Dư Tắc Thành tạm dừng lập tức nổ vang, hư không bạo phát những tiếng nổ ầm ầm.


Trốn, trốn, trốn... đuổi, đuổi, đuổi...

Nháy mắt Dư Tắc Thành không biết đã na di đi bao xa, phía trước xuất hiện một tinh hệ, trong đó có sáu ngôi sau quay xung quanh một vầng dương khổng lồ.

Nháy mắt Dư Tắc Thành độn tới một trong sáu ngôi sau, Tứ sư huynh lập tức na di tới. Trên ngôi sao này không có không khí. tĩnh lặng như chết, chỉ có vô số hố thiên thạch trên mặt đất.

Dư Tắc Thành vừa đáp xuống, Tứ sư huynh đã giáng xuống một đòn.

Rầm... cả bề mặt vạn dặm của ngôi sao này chấn động, lập tức một vụ nổ bùng lên.

Mượn vụ nổ này, Dư Tắc Thành tranh thủ cơ hội tránh đi đòn công kích tuyệt sát của Tứ sư huynh, nháy mắt phản kích.

Hiên Viên Kiếm của bản mệnh pháp bảo thế giới Bàn cổ.

Đây là vũ khí hùng mạnh nhất của Dư Tắc Thành, cho dù đã hóa thân Thiên Lại Cự Nhân, nhưng hắn vẫn có thể sử dụng được. Nháy mắt phía trên Tinh Thần xuất hiện một thanh âm:

- Chiến chiến chiến chiến chiến chiến chiến chiến chiến chiến chiến...

Trong thiên địa chỉ có một thanh âm này.

Giữa trời đất xuất hiện một thanh cự kiếm, kiếm này vừa xuất hiện lập tức phát ra ánh sáng chói chang, ánh sáng này lan tới nơi nào. mang theo hủy diệt tới nơi đó. Bất cứ sự vật gì cũng phải tiêu tan dưới ánh sáng này.

Sau đó kiếm kia đâm một cái, đâm trúng bề mặt ngôi sao. Chỉ trong thoáng chốc thiên địa mười vạn dặm sụp đổ, vạn vật hóa hư vô.

Một đám mây hình nấm khổng lồ bùng lên, dưới một kiếm này, mặt đất bắt đầu nổ tung. Vụ nố này nhanh chóng lan truyền tới trung tâm ngôi sao, sau đó lan tràn khắp ngôi sao. Lúc này ngôi sao sụp đổ vô cùng nhanh chóng, hoàn toàn tan tác.

Uy một kiếm này hủy diệt cả một vì sao, sỡ dĩ có được thần uy như vậy là nhờ Hiên Viên Kiếm khởi động, thông qua Dư Tắc Thành phát ra, sau đó thông qua Thiên Lại Cự Nhân bạo phát, cho nên lực lượng trở nên mạnh mẽ gấp vạn lần trước kia.

Thì ra thế giới Bàn cổ phải sử dụng như vậy, phải phối hợp với loại chiến thể cực hạn

như Thiên Lại Cự Nhân mới có thể phát huy trọn vẹn uy lực, xuất ra lực hủy diệt hùng mạnh tới mức này.

Nháy mắt Dư Tắc Thành bừng tinh ngộ.

Nhưng một kiếm này chỉ có thể hủy diệt vì sao kia, lại không hề có ảnh hưởng gì với Tứ sư huynh.

Lúc chữ "chiến" của Dư Tắc Thành vang lên, Tứ sư huynh cũng đang tụ lực thi pháp. Trên người y thình lình xuất hiện một cây Bồ Đề, sau đó một tràng tiếng tụng niệm vang lên:

- Bồ Đề vốn không gốc, sương sáng chẳng có đài, đã không có một vật, bụi trần dính vào đâu?

Nháy mắt y hóa thành một gốc cây đại thụ. đại thụ lại hóa thành một chiếc sương. Khi vụ nổ bùng lên, y chỉ còn hình mà không còn thần. Đây không phải là pháp thuật ẩn nấp trong một không gian khác, bằng không trúng một đòn Hiên Viên Kiếm cũng phải hóa hư vô. Không biết đây là bí pháp gì, quả thật là "đã không có một vật, bụi trần dính vào đâu?", cho nên không hề hứng chịu chút thương tổn nào cả.

Dư Tắc Thành cũng là như vậy, dựa vào thân thể của Thiên Lại Cự Nhân phát ra Hiên Viên Kiếm, lần đầu tiên hắn không cần tới Chuyển Sinh Minh Vương Quyết trùng sinh, vì nhờ thân thể Thiên Lại Cự Nhân chống lại lực cắn trà của Hiên Viên Kiếm.

Ngôi sao kia nổ tung, những tiếng ầm ầm kéo dài không ngớt, nháy mắt hai người đã độn xa ngoài trăm vạn dặm. đứng cách nhau ngàn dặm. đối diện với nhau.

Tứ sư huynh lên tiếng nói: Bạn đang đọc truyện được tại


- Phải chăng là Tiên Tần Phá Diệt Chung Cực Hỗn Độn Kích? Thật ra ta đã biết từ lâu rằng đệ có bí pháp này, khi ấy ta còn thào luận với sư phụ, không ngờ hiện tại phải hứng một đòn này của đệ.

- May là Chung Cực Thần Uy thể của ta đã đại thành, rốt cục luyện thành Bồ Đề Minh Cành pháp của ta, bằng không có lẽ hiện tại ta đã hóa hư vô còn gì...

Dư Tắc Thành nói:

- Đệ cũng thật không ngờ sẽ dùng kiếm này công kích sư huynh. Được rồi, đừng nói gì nữa. tiếp tục chiến đi thôi.

Nháy mắt ngôi sao ở xa xa bất chợt nổ tung, hoàn toàn tan tác, tiếng nổ vang rền coi như là tiếng tù và làm hiệu bắt đầu trận chiến.

Dư Tắc Thành lại vung kiếm bay tới. đại chiến cùng Chung Cực Thần Uy thể của Tứ sư huynh, hai người bắt đầu huyết chiến.

Lúc đầu trận chiến, hai người toàn dùng sức mạnh, bên dựa vào lực Sáng Thế, bên dựa vào lực Chung Cực Thần Uy. Ngươi một quyền, ta một kiếm, ngươi một chưởng, ta một cước, lấy mạng đổi mạng, lấy máu đổi máu.

Trận chiến này vô cùng kịch liệt, sao trời tan tác, vạn vật vỡ tan, hư không sáng chói, sinh linh đồ thán. Trong trận chiến này, có khoảng mười mấy ngôi sao hủy diệt trong trận chiến của họ, trong đó có hai ngôi còn có sinh linh sống sót. nhưng cũng bị bọn họ hủy diệt.

Trận chiến này hai bên khổ chiến một tháng, chủ yếu là Dư Tắc Thành bỏ chạy không ngừng, còn Tứ sư huynh truy kích không ngừng.

Nhưng dần dần Dư Tắc Thành không còn bỏ chạy nữa, bởi vì sau một tháng, tình hình chiến đấu của hai người đã thay đổi, không còn oanh kích ầm ầm, không còn làm tan tác các vì sao, không còn đối chọi thăng tay với nhau như trước nữa.

Theo trận chiến kéo dài, bọn họ càng ngày càng thành thục hơn với lực lượng mới của mình, quen thuộc ba ngàn Đại Đạo. Khuynh hướng chiến đấu của cả hai người dần dần nghiêng về hướng khống chế, lợi dụng lực lượng của mình hoàn mỹ hơn.

Dần dần có một tình huống mới xuất hiện, Dư Tắc Thành sử dụng lực Sáng Thế, khống chế ba ngàn Đại Đạo một cách hoàn mỹ, lần lượt sử dụng chúng, phát huy chiến lực của mình đạt tới cực hạn.

Mà Tứ sư huynh lại sử dụng hàng chục hàng trăm pháp tắc Thiên Đạo, Thiên Đạo hợp lực hóa thành lực Thần Uy công kích Dư Tắc Thành.

Dư Tắc Thành thấy chiêu phá chiêu, lúc sư huynh sử dụng lực Thần Uy, hắn thu tay lại, hoặc thay đổi một pháp tắc Thiên Đạo trong lực Thần Uy đó, lập tức phá được lực Thần Uy của Tứ sư huynh.

Dư Tắc Thành có được Niết Bàn kinh, có được Thiên Lý Bi, thế giới này không ai rành rẽ ba ngàn Đại Đạo như hắn. cho nên hắn mới dùng chiến thuật như vậy.

Lập tức Dư Tắc Thành chiếm thượng phong, có lần đánh tan tác thân hình Tứ sư huynh, y nhờ vào cái đầu còn sót lại, hóa thành mây đen cật lực bay xa ức vạn dặm mới có thể khôi phục lại.

Trận chiến này lại kéo dài một tháng nữa, trong tháng này là Dư Tắc Thành đuổi, Tứ sư huynh bỏ chạy, hoàn toàn nghịch chuyển, tới phiên Tứ sư huynh phải bỏ chạy trối chết.

Nhưng một tháng sau, dần dần tình thế lại thay đổi, rốt cục Tứ sư huynh tìm được biện pháp đối phó Dư Tắc Thành. Pháp tắc Thiên Đạo lực Thần Uy của minh bị sư đệ phá nhiều lần. vậy thì vứt bỏ nó đi, ta sẽ tự sáng tạo ra lực Thần Uy mới. Ta là Chung Cực Thần Uy Sĩ, có gì mà không làm được?

Thật ra cũng không hẳn là sáng tạo, mà là biến hóa một chút, khiến Dư Tắc Thành bất ngờ không thể phá giải trong một cái nháy mắt.

Lần này tới lượt Dư Tắc Thành chịu thiệt thòi, hắn dựa theo biện pháp trước kia định phá giải lực Thần Uy của Tứ sư huynh, kết quả bị đánh cho hộc máu, phải cuốn vó chạy dài.

Lần này Dư Tắc Thành cũng tìm ra đối sách rất nhanh, huynh tạo ra bất cứ pháp tắc Thiên Đạo gì mới, đệ cũng không phá giải nữa, mà là hủy diệt pháp tắc Thiên Đạo ấy.

Dần dần Dư Tắc Thành hiểu rõ hơn về lực Sáng Thế của mình. Thật ra lực Sáng Thế này là một loại lực lượng thuận theo tự nhiên, bảo vệ Thiên Đạo. Chứ không giống như Tứ sư huynh, nhờ vào thay đổi pháp tắc Thiên Đạo mà đạt được lực lượng hùng mạnh.


Dần dần Dư Tắc Thành có được cảm ngộ, rốt cục tới một ngày kia tích lũy đã đủ, Đại Đạo tự thành.

Lúc này Niết Bàn kinh đột ngột xuất hiện trước mặt Dư Tắc Thành, đồng thời Thiên Lý Bi của Yêu tộc cũng xuất hiện.

Một kinh một bi xoay tròn xung quanh Dư Tắc Thành. Tứ sư huynh ngoài xa lập tức có linh cảm vô cùng đáng sợ, y cảm thấy mình sắp sửa bại vong. Lập tức y bắt đầu liều mạng công kích Dư Tắc Thành, nhưng bất kể y phát lực thế nào, có một kinh một bi bay tròn xung quanh, công kích của y không thể làm thương tổn Dư Tắc Thành một mày may nào.

Trên Niết Bàn kinh, gương mặt dịu dàng của Tô Uyển Ngôn xuất hiện, nàng nhìn Dư Tắc Thành chăm chú:

- Dư Đại ca, không biết vì sao muội lại có cảm ngộ, muội đã nhớ ra muội là ai, muội không phải là Tô Uyển Ngôn.

Dư Tắc Thành nhìn Tô Uyển Ngôn, không biết nên nói gì cho phải. Mình không thể nói rằng muội không phải là người, muội chỉ là Khí Linh của Niết Bàn kinh... Thật ra Dư Tắc Thành cũng không hiểu vì sao hiện tại nàng lại xuất hiện ở nơi này.

Đột nhiên một đạo bạch quang xuất hiện trên người Tứ sư huynh ngoài xa, xông thẳng lên cao. Y đã sử dụng Linh Cưu Dần Sinh quyết của Hiên Viên kiếm phái, hấp thụ lực Thiên Đạo tương lai của mình, cũng giống như uống rượu độc giải khát, đạt được lực lượng hùng hậu vô cùng, phát ra công kích điên cuồng, nhưng vẫn là vô ích.

Tô Uyển Ngôn nhìn Dư Tắc Thành, nói tiếp:

- Muội không phải là Khí Linh của Niết Bàn kinh...

- Thật ra quá khứ muội có một tên khác, dường như... dường như... dường như là... Hiên Viên Hoàng đế!

Trong khoảnh khắc thốt ra những lời này, Tô Uyển Ngôn hoàn toàn biến hóa, từ một thiếu nữ thùy mị dịu dàng hóa thành một nam tử uy nghiêm.

Nam nhân này toát ra uy áp vô biên, không giận mà oai, khí thế ngút trời, làm cho thiên địa biến hóa bảy lần.

Nhìn thấy người này, Dư Tắc Thành không tự chủ được phải quỳ sụp xuống, đây là không thể khống chế được hành vi bản thân, là bản năng cơ bản trong huyết mạch của Nhân tộc. Hắn đã biết người trước mặt mình là ai, chính là Hiên Viên Hoàng đế năm xưa chấn hưng Nhân tộc.

Từ trước tới giờ, Dư Tắc Thành chỉ biết lai lịch của Vĩnh Hằng Bất Diệt Tam Thiên Đại Đạo Niết Bàn kinh là do Hiên Viên Hoàng đế viết ra, Đại Vũ thần đế sửa chữa, Tiên Tần Thủy Hoàng sửa bản thảo, là một trong chín bí pháp đứng đầu trong chín mươi chín bí pháp Tiên Tần.

Thì ra là như vậy, không ngờ Khí Linh của Niết Bàn kinh chính là một tia phân thần của Hiên Viên Hoàng đế.

Trong cuộc chiến kéo dài vô tận này, hiểu biết và ứng dụng không ngừng của Dư Tắc Thành về ba ngàn Đại Đạo đã liên tục kích thích Niết Bàn kinh, khiến cho Khí Linh của Niết Bàn kinh là Tô Uyển Ngôn phản bổn hoàn nguyên, tia phân thần của Hiên Viên Hoàng đế đã trở lại nhân gian.

Sỡ dĩ Nhân tộc có thể sinh sàn truyền thừa đời đời trên thế giới Thương Khung, mười giới Vực Ngoại, tất cả là do công lao của Hiên Viên Hoàng đế.

Năm xưa Đại Liên Minh Dị tộc thống trị cả thế giới, Nhân tộc khổ sỡ xiết bao, chịu tra tấn nhục hình đủ điều, đi tới bờ vực diệt tộc.

Lúc này Hiên Viên Hoàng đế đứng ra, ngài lập lời thể phải cứu vớt sinh linh. Sau đó ngài học nghệ, dương danh, triệu tập anh hùng trong thiên hạ. bắt đầu trận chiến phục hưng Nhân tộc.

Trận chiến Phục Hung này trải qua chín mươi chín lần đại bại, bị Đại Liên Minh truy nã mấy ngàn năm. bị phản đồ bán đứng, hảo hữu dần dần tử trận, thua trận liên tiếp. Hiên Viên Hoàng đế mấy lần binh giải đoạt xá chuyển thế, thay đổi vô số bí pháp tu luyện, nhưng vẫn không tìm được pháp tắc Thiên Đạo mạnh nhất.

Rốt cục ngài vẫn không thể cứu Nhân tộc ra khỏi bể khổ, không thể lật đổ nền thống trị của Đại Liên Minh Dị tộc.

Cuối cùng Cửu Thiên Huyền Nữ vì ngài mà chết, ý trung nhân không còn nữa, Hiên Viên Hoàng đế trở nên vô tình, đổi lại tu Tam Thiên Ngự Nữ, tập hợp ba ngàn Đại Đạo, phát minh Cực Lạc Miên Miên Vô Tuyệt Kỳ. Tuy rằng nhìn bề ngoài vô cùng phong lưu khoái hoạt, nhưng lòng vẫn vô tình. Sau khi đắc thành Đại Đạo, ngài tế luyện nên Hiên Viên Thần Kiếm.

Rốt cục vào lần khởi binh thứ một trăm, ngài mới lật đổ Đại Liên Minh Dị tộc, lập nên cơ nghiệp muôn đời cho Nhân tộc.

Nhưng Tiên tộc khống chế Đại Liên Minh Dị tộc lại vô cùng dũng mãnh. Hiên Viên Hoàng đế không thể đánh bại Tiên tộc, bèn phát động diễn biến hòa bình, phi thăng trở thành một thành viên trong Tiên tộc.

Tiên Nhân trong Tiên tộc càng ngày càng nhiều, rốt cục Tiên Giới bị Tiên Nhân tràn ngập, biến thành thế giới của Tiên Nhân. Tiên tộc hoàn toàn sa sút, Tiên Nhân nhiều vô số.

Đến lúc này, tu sĩ phi thăng trở thành vinh dự cao nhất, vô số tu sĩ bắt đầu nỗ lực phi thăng, xem phi thăng là mục tiêu tối cao.

Trước mặt Dư Tắc Thành chính là Hiên Viên Hoàng đế, là nhân vật trong truyền thuyết ấy.

Trong lúc Dư Tắc Thành đắm chìm trong dòng suy nghĩ, thình lình Hiên Viên Hoàng đế mờ bừng mất, nhìn thoáng qua thế giới này.


Cái nhìn này của Hiên Viên Hoàng đế như đã làm cho tất cả ba ngàn Đại Đạo tụ tập vào thân ngài. Dường như trong thiên địa này chỉ còn mình ngài tồn tại, hết thảy vạn vật đều trở nên ảm đạm mờ nhạt.

Hiên Viên Hoàng đế khẽ giơ tay ra, lập tức Dư Tắc Thành có cảm giác như có người vừa sờ trán mình.

Hiên Viên Hoàng đế thu tay về, lên tiếng nói:

- Thì ra ta đã ngũ lâu như vậy, thì ra thế giới đã biến thành bộ dạng thế này, quả thật là thương hài tang điền, thiên địa đại biến.

Hiên Viên Hoàng đế đưa mất nhìn sang Tứ sư huynh Tinh Thần, lắc lắc đầu:

- Chung Cực Thần Uy Sĩ của ngươi là do dung hợp mà thành, không phải là do tự mình tu luyện dần dần mà được, cho nên lực Thần Uy không tinh thuần, không có tác dụng gì lớn cả.

Dứt lời, ngài lại nhìn sang Dư Tắc Thành.

Sau khi Tứ sư huynh sử dụng Linh Cưu Dần Sinh quyết, tụ tập lực lượng vô cùng, nhìn thấy Hiên Viên Hoàng đế xuất hiện lập tức xoay người bỏ chạy. Hiên Viên Hoàng đế trước mặt, còn đánh chác gì nữa, chạy trước rồi hãy tính...

Dư Tắc Thành nhìn theo bóng y biến mất, không ngờ sư huynh còn có thể sử dụng được Linh Cưu Dần Sinh quyết. Thật ra vào lúc y trở thành Chung Cực Thần Uy Sĩ, y đã không còn là người, tất cả đặc tính con người trước kia hoàn toàn tiêu tan.

Hiện tại y chỉ là thể tập hợp của nhiều loại pháp tắc Thiên Đạo, không còn là Tinh Thần, đệ tử Hiên Viên kiếm phái trước kia, lời thể Hiên Viên cũng không còn hiệu quà, nhưng không ngờ y vẫn có thể sử dụng được Linh Cưu Dần Sinh quyết.

Đúng vậy, thật ra đó cũng không phải là Linh Cưu Dần Sinh quyết, mà do y sử dụng lực Thần Uy Thiên Đạo, thi triển ra pháp lực đồng dạng với Linh Cưu Dần Sinh quyết.

Hiện tại Tứ sư huynh không phải Nhân tộc, cũng không phải là Ma Già Bà tộc. Rốt cục y là loại người thế nào, cũng không ai biết được.

Hiên Viên Hoàng đế nhìn Dư Tắc Thành:

- Khí Linh hậu bối của ta rất thích ngươi, hy vọng ngươi cho nó một cơ hội.

- Mượn pháp lực của ngươi dùng một chút...

Hiên Viên Hoàng đế chộp ra một trảo, lập tức pháp lực trên người Dư Tắc Thành tiết ra ngoài, tụ tập vào thân thể ngài.

Sau đó ngài khẽ phát lực, lập tức pháp lực ngưng kết, hóa thành một người, rõ ràng là thân thể thật của Tô Uyển Ngôn.

Hiên Viên Hoàng đế lại nói:

- Thật ra các ngươi đã đi sai đường, tuy rằng các ngươi phát hiện tác dụng khống chế lực Thần Uy, nhưng vẫn còn thiếu sót rất nhiều.

- Lực Thần Uy là gì, chính là uy của thần, không cần pháp lực nhiều hay ít. cho dù xuất ra một chút lực lượng nhỏ bé, nhưng cũng có thể biểu lộ được uy thần.

- Ngươi hãy xem, hiện tại ta sử dụng lực Khí Linh chỉ là một phần ngàn vạn lực lượng mà ngươi có, nhưng với chút lực lượng nhỏ nhoi ấy, ta lại có thể tạo ra sinh mạng cho Khí Linh của mình.

- Pháp lực này phải vận chuyển thế này, Thiên Đạo kia phải khống chế thế này... thế này...

Hiên Viên Hoàng đế dần dần dạy cho Dư Tắc Thành bí quyết sử dụng pháp lực. Tuy rằng chỉ có vài lời ngắn ngủi, nhưng Dư Tắc Thành như vừa nghe được kinh văn của sách trời, giống như nghi thức Thể Hồ Quán Đinh, vô số vấn đề nghi nan từ trước tới nay lập tức thông suốt rõ ràng.

Sau một lúc, thân thể Tô Uyển Ngôn đã được chế tạo hoàn mỹ, Hiên Viên Hoàng đế chộp một trảo vào thân thể mình, lôi ra một hồn phách:

- Tiểu cô nương này là hậu bối của ta, từ nay giao cho ngươi, hãy đối xử tử tế với nó.

Dứt lời, Hiên Viên Hoàng đế giơ tay ra, lấy hồn phách dung nhập vào trong thân thể Tô Uyển Ngôn, sau đó mới nói:

- Tiểu cô nương. hai ta đều là linh hồn từ một món pháp bảo sinh ra, cũng coi như hữu duyên, để ta cho ngươi thứ này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui