Dần dần Dư Tắc Thành phát hiện bóng của mình trở nên mờ đi, lập tức thân thể hắn bất đầu tan vỡ.
Vương Thư Nguyên sững sờ nhìn chăm chú, mình thắng rồi sao, mình thắng được Dư Tắc Thành ư, có chuyện gì vậy?
Lúc này một tiếng nổ rền vang, diễn võ đạo tràng tồn tại đã vạn năm trên Thiên Đạo phong này bất ngờ hoàn toàn sụp đổ.
Sau tiếng nổ ầm vang, ào cảnh biến mất, cả hai người đồng thời trở về Vạn Kiếm các. Lúc này Vương Thư Nguyên mới phát hiện ra Kiếm Ý Hỗn Độn của mình đang bị Dư Tắc Thành hấp thu từng chút một.
Bàn thể Dư Tắc Thành sắc mật hồng hào đứng đó, còn bàn thể của mình suy yếu, té phịch xuống đất, chân nguyên cạn kiệt, Nguyên Anh khô héo, kiếm ý tiêu tan.
Sau khi phá vỡ diễn võ đạo tràng, trở về thực tại, Dư Tắc Thành mới phát hiện ra bàn thể mình đang hấp thu Kiếm Ý Hỗn Độn của Vương Thư Nguyên, hắn vội vàng ngăn càn không cho thế giới Bàn cổ tiếp tục hấp thu nữa.
Dư Tắc Thành nhìn thấy tình trạng thê thảm của Vương Thư Nguyên, không biết làm sao giải thích chuyện mình phá hủy diễn võ đạo tràng, vội vàng nói:
- Thật là có lỗi, lỗi quá... Quà nhiên kiếm pháp của sư đệ xuất quỷ nhập thần, ta thua rồi...
Vương Thư Nguyên sững sờ nhìn Dư Tắc Thành, đột nhiên nổi giận quát lớn:
- Huynh bại rồi sao, huynh thắng mà nói bại, đây là làm nhục đệ...
Sau đó chợt y buông tiếng thở dài, chán nàn hôi:
- Đây là kiếm ý gì vậy?
Dư Tắc Thành lập tức nghẹn lời, bất quá dùng kiếm ý mới để giãi thích chuyện phá vỡ diễn võ đạo tràng này, cũng có thể tạm chấp nhận được. Dư Tắc Thành ấp úng hồi lâu, chợt nhớ tới khi còn nhô, nghe kể chuyện trong Hắc bang, rằng trong chốn giang hồ có một vị đại tiên ở Tinh Tú hài sỡ trường Hấp Tinh đại pháp, chuyên hấp thu nội lực của người khác, cho nên Dư Tắc Thành bèn giải thích:
- Đây là Kiếm Ý Hấp Tinh ta vừa mới lãnh ngộ gần đây, có thể hấp thu lực lượng của vạn vật. chuyển thành kiếm ý.
Vương Thư Nguyên lại sững sờ nhìn Dư Tắc Thành, lão gia gia bên cạnh nói:
- Không thể nào, chỉ mới vài ngày lại có thêm một loại kiếm ý mới, quà thật là khốn kiếp. Kiếm Ý Hấp Tinh... ta sống mấy vạn năm cũng chưa từng nghe qua...
Vương Thư Nguyên nghe như vậy, thở dài một tiếng, ngã lăn ra đất không muốn đứng lên. Thầm nghĩ mình vất và tu luyện, hao phí biết bao tâm huyết, nếm trài bao tủi nhục mới có thể luyện thành Kiếm Ý Hỗn Độn. Nhưng đối phương lại có thêm một kiếm ý mới, hoàn toàn khắc chế mình, chẳng lẽ cả đời này mình vĩnh viễn không thể theo kịp hắn hay sao?
Thấy dáng vẻ của Vương Thư Nguyên như vậy, Dư Tắc Thành lấc lấc đầu ngán ngẩm.
Bất quá mình còn việc quan trọng trên người, phải cấp tốc rời khôi. Hẳn là Vương Thư Nguyên có thể thích ứng, dù sao y không phải bại dưới kiếm mình lần đầu, có lẽ không lâu sau sẽ khôi phục lại.
Dư Tắc Thành bèn nói:
- Sư đệ, đệ hãy ở lại đây nghi ngơi một lúc, ta đi một chuyến sẽ trở lại.
Dứt lời, Dư Tắc Thành quay đầu rời khôi.
Vương Thư Nguyên nằm dài dưới đất, nước mất không kềm được lăn dài. Lại thất bại, thậm chí đối phương không tiếc già vờ thất bại để gạt mình, có thể thấy hắn coi thường mình tới mức nào. Không cam lòng, quà thật không cam lòng, chăng lẽ mình vĩnh viễn không thê nào đánh bại hắn?
Lão gia gia bên cạnh nói:
- Đừng nàn lòng thoái chí như vậy, Vương tiểu tử, ta sẽ giúp ngươi, ta cũng không tin...
- Ta sẽ liều mạng, ta truyền cho ngươi Tâm Kiếm thuật, Thiền Kiếm thuật, Ngộ Kiếm thuật!
Vương Thư Nguyên vô cùng sửng sốt. hôi lại:
- Tâm Kiếm thuật. Thiền Kiếm thuật. Ngộ Kiếm thuật, không phải là ba môn kiếm thuật của Tâm Kiếm Thiền Tông hay sao, chẳng lẽ ngưoi là...
Lão gia gia nói:
- Không được nói nhăng nói càn, ta chính là phân thân của Kiếm Lão Nhân. Không phải ngươi chưa từng thấy qua Kiếm Lão Nhân. Tâm Kiếm Thiền Tông gì chứ, ta khác với tâm ma đó, ta đây là kiếm thuật tinh thuần của Kiếm Lão Nhân.
- Ngươi có biết Tâm Kiếm thuật, Thiền Kiếm thuật, Ngộ Kiếm thuật là gì không?
Thấy có hy vọng mờ ra trước mất, Vương Thư Nguyên cũng cố ý lảng tránh chuyện Tâm Kiếm Thiền Tông, lão gia gia nói tiếp:
- Tâm Kiếm thuật, trong lòng nghĩ thế nào thì có thể ảo hóa thành kiếm. Lòng càng rộng rãi, kiếm sẽ có uy lực càng lớn. Có thể làm cho xương trắng sinh thịt, biển sinh lục địa, chỉ cần trong lòng ngươi nghĩ bất cứ chuyện gì, kiếm thuật này có thê thực hiện giấc mộng trong lòng ngưoi.
- Thiền Kiếm thuật được xung thiền ý vô địch, tam vô lậu học, ý niệm vô địch, khẩu xuất tức pháp, cài biến hết thày, đây là lực Thần Uy.
- Ngộ Kiếm thuật là Kiếm Lão Nhân sửa đổi từ Tiên Tần Luyện Khí thuật mà ra, có thể cảm ngộ linh quang, đột phá hết thày bình cảnh.
- Ngươi tu luyện ba môn kiếm thuật này xong, hoàn toàn có thể ngộ ra lực Thần Uy. Đến lúc ấy, một tên Dư Tắc Thành nho nhô đã là gì, chỉ cần liếc mất một cái là có thể đánh bại hắn.
Lão gia gia bất đầu huênh hoang khoác lác, ba hoa một hồi, đột nhiên nhớ lại chuyện gì, vội vàng nói:
- Bất quá hết thày phải dựa vào bàn thân ngươi, ta chỉ có thể chỉ dẫn phương hướng, dạy ngươi lãnh ngộ lực Kiếm Đạo mà thôi. Sau này kiếm ý, lực Thần Uy phải do bàn thân ngươi tu luyện, không được đòi hôi ích lợi gì từ ta. Người ta phải dựa vào bàn thân mình, nếu ngươi không cố sắng, không ai có thể mang lại lợi ích gì cho ngươi, ta cũng không có...
Bài học của Dư Tắc Thành lần trước, khiến cho nó suốt đời khó quên.
Vương Thư Nguyên nghe vậy bất đầu đứng dậy, ngọn lửa hy vọng nhen nhóm trở lại trong lòng, cất tiếng hôi:
- Lực Thần Uy? Nhưng vạn năm qua cũng chưa có người nào có được lực Thần Uy kia mà?
Lão gia gia bật cười ha hà:
- Tiểu tử ngốc, vào thời Tiên Tần, ai có được lực Thần Uy đều tổ chức tiệc ăn mừng, tuyên cáo khắp thiên hạ. cho nên trước kia có sự tồn tại của Thần Uy Sĩ. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn
- Sau thời Tiên Tần. không biết Thủy Hoàng nghiên cứu chuyện gì, bất đầu bất Thần Uy Sĩ khắp nơi, dù là Thần Uy Sĩ ở đại trận con rối Tiên Tần cũng vậy. Lúc ấy có chừng bảy vị Thần Uy Sĩ bị Thủy Hoàng mòi đi, sau đó hoàn toàn biến mất. Hơn nữa Thần Uy Sĩ của Tiên Tần đế quốc cũng biến mất không ngừng.
- Cho nên từ đó về sau. mọi người đều sợ, dù có được lực Thần Uy cũng giữ kín. không dám để lộ ra.
- Ôi, chuyện này thật ra cũng có liên quan tới nhân tâm. Trước kia người ta tính tình chất phác thành thật, có sao nói vậy, hiện tại đạo đức suy đồi, chỉ biết chăm chăm đòi lợi ích của
người khác, nếu không có lợi bèn trở mật ngay tức khắc.
- Hiện tại người ta có được thứ gì đều cất giấu, tới khi giao thủ ngươi mới biết được người ta còn quân bài gì chưa lật. Ngươi hãy xem vì sao trong lịch sử, có một số người nhìn bề ngoài không phải cường già, nhưng có vô số cao thủ chết trong tay chúng? Bời vì bọn chúng rất có thể là Thần Uy Sĩ. không nói đâu xa, lão điên của Hiên Viên kiếm phái các ngươi chính là Thần Uy Sĩ, còn có Hỗn Độn lão tố của Hỗn Độn Thánh Ma tông cũng là Thần Uy Sĩ...
Nhờ những lời nói hươu nói vượn của lão gia gia, dần dần Vương Thư Nguyên tìm lại được một tia hy vọng. Y lại nhìn thấy hào quang thắng lợi như trước, ào tường rằng mình sẽ luyện thành lực Thần Uy, đánh bại Dư Tắc Thành. Cũng vì chuyện này, dần dần Vương Thư Nguyên bị lão gia gia lôi vào trong bóng tối, không biết rằng lần này vạn kiếp bất phục.
Sau khi Dư Tắc Thành đánh bại Vương Thư Nguyên, trở vào thế giới Bàn cổ, nhìn qua lập tức mừng rỡ. Chỉ thấy màn sương đen Hỗn Độn đã khuếch đại gấp đôi, khôi phục khoảng tám phần khi trước. Xem ra sau này phài đại chiến với Vương Thư Nguyên thêm vài lần nữa. y quà thật là một viên Hỗn Độn Thánh Thạch sống...
Dư Tắc Thành vô cùng cao hứng, đi ra Gò Hiên Viên, lặng lẽ kích hoạt Tiên Tần Tầm Linh Phong.
- Thiên địa hợp ta. ta hợp thiên địa, thần nhân phụ ta, ta phụ thần nhân, tinh phách toàn hợp, không bó thân này, tìm linh phụ thể, thiên hạ vô tung, cấp cấp như luật lệnh.
Lập tức huy chương này phát ra một đạo hào quang, hào quang này soi sáng không trung, tất cả ký ức của Dư Tắc Thành về Lưu Thi Vận đều xuất hiện trong hào quang này. Sau đó tất cả hóa thành một con ong vàng bay đi xa.
Con ong này to bằng nắm tay, đang bay thẳng về phía Đông. Bất quá chỉ cần nó vượt qua Dư Tắc Thành năm mươi trượng sẽ lập tức quay trở lại, nó chỉ là chỉ dẫn phương hướng mà thôi.
Dư Tắc Thành gật gật đầu, nhìn về phía Đông, nháy mất kích hoạt truyền tống trận mà mình bày sẵn, đi tới đại lục Nguyên châu.
Đại lục Nguyên châu đầy độc hoạt thể, nhưng TỊ Trần thuật của Dư Tắc Thành chuyên khắc chế độc này, cho nên không hề thương tổn.
Dư Tắc Thành nhìn Tiên Tần Tầm Linh Phong kia. con ong này vẫn bay về phía Đông, Dư Tắc Thành lập tức tiếp tục truyền tống.
- Thi Vận. muội ở đâu, đừng sợ, ta tới cứu muội đây...
Ong vàng tiếp tục phi hành về phía Đông, Dư Tắc Thành nhanh chóng thông qua truyền tống trận mà mình đã thành lập, nhắm hướng Đông đi tới. Hắn thông qua mấy truyền tống trận, có khi ngự kiếm phi hành, có khi sử dụng Súc Địa Thành Thốn, dùng tốc độ tối đa rốt cục chạy tới cửa ải địa vực.
Vượt qua cửa ải địa vực này là tới địa vực cổ Tần, thì ra nàng ở nơi này.
Sau đó tiếp tục đi tới, đột nhiên Dư Tắc Thành ngẩn người, không ngờ lần này ong vàng kia thay đổi phương hướng, bay về phía Tây. Chuyện này không có khả năng, nếu là như vậy, chỗ mà thân thê của Lưu Thi Vận bị phong ấn là phiêu bạt không chừng, không phải bị truyền tống tới một địa điểm cố định, mà đang di chuyển không ngừng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...