Hiền điệt nữ mà Hoa Vô Hà nhắc tới có lẽ là bà ngoại của Lạc Tĩnh Sơ, còn Vương mật trắng có lẽ là Trung Hung Tổ Sư Vương Âm Dương. Lần trước Hoa Vô Hà từng nói điệt nữ của y thích tên đại nho gì đó, tiểu tử kia lại sang Đại Tần choi trò aiác đấu, khiến cho bàn thân tàn phế. Kết quà làm hại điệt nữ của y vì tiểu tử kia mà trăm hoa tiêu tán, thành toàn Ngũ Hành Linh Căn cho người ta, cuối cùng phi thăng thành Tiên Nhân. Theo như lời Hoa Vô Hà. chỉ có Trung Hung Tổ Sư Vương Âm Dương là phù hợp.
Lần trước đại phá Bát Tàn môn, tổ sư gia hạ giới, cuối cùng quà thật có để lại mấy đạo tiên khí. có lẽ lưu lại cho hậu duệ của ông là Lạc Tĩnh Sơ, giúp nàng không hoàn toàn tiêu tan.
Đột nhiên Dư Tắc Thành lạnh lùng hôi:
- Là ai đà thương nàng, lão khốn kia rốt cục là ai?
Hoa Vô Hà nói:
- Ai ư, không liên quan gì tới ngươi, ngươi không phải là đối thủ của lão. Lão ở trong thế giới Tiểu Thiên, ngươi có thể làm gì được?
Thình lình Dư Tắc Thành nhìn thẳng Hoa Vô Hà. aằn giọng nói:
- Rốt cục lão là ai, mau nói cho ta biết! Truyện Tiên Hiệp -
Ánh mất Dư Tắc Thành như có lửa cháy bừng bừng. Lạc Tĩnh Sơ vì mình nên thọ trọng thương, dám đà thương nữ nhân của mình, mình nhất định phải báo thù cho nàng. Kè nào
dám đà thương nàng, mình sẽ hủy diệt, bằm thây làm vạn đoạn, khiến cho kè đó trọn đời không được siêu sinh.
Dưới ánh mất hung hãn của Dư Tắc Thành, dần dần Hoa Vô Hà cũng phải nhượng bộ, bèn nói:
- Lão gọi là Thanh Sơn Tiểu Đạo, tu luyện Thanh Sơn Lục Thủy Thiên Đạo quyết, là nhân vật cùng thời với Trung Hung Tổ Sư Vương mật trắng của các ngươi.
- Lão cũng có được thế giới Bàn cổ, hơn nữa đã biến hóa thế giới ấy thành thế giới Tiểu Thiên nơi Vực Ngoại. Tĩnh Sơ nắm được pháp tấc Thời Gian còn bị lão đánh trọng thương, ngươi không phải là đối thủ của lão, không nên ào tưởng.
Dư Tắc Thành nói:
- Thanh Sơn Tiểu Đạo ư, lão ở nơi nào, thế giới Tiểu Thiên kia nằm ở đâu, làm cách nào để đi tới đó?
Hoa Vô Hà nói:
- Ngươi đừng nằm mơ, ngươi có đi cũng chỉ là chết một cách vô ích, ta sẽ không nói cho ngươi...
Dư Tắc Thành chăm chú nhìn y, ánh mất vô cùng kiên quyết, vừa lạnh như băng lại vừa nóng như lửa, hai cảm giác trái ngược cùng tồn tại.
Dưới ánh mất ép hôi của Dư Tắc Thành. Hoa Vô Hà buông tiếng than dài, đành nói:
- Thanh Sơn Tiểu Đạo tế luyện thế giới Bàn cổ của lão thành Thanh Sơn Lục Thủy Thiên Địa Gian, ẩn trong hư không. Lão lại bày ra bốn trận Thiên Tuyệt, Địa Liệt, Hàn Băng, Kim Quang trong Thập Tuyệt trận. Chỉ có Phàn Hư Chân Nhất có được ba ngàn Đại Đạo, mới có thể tới được Thanh Sơn Lục Thủy Thiên Địa Gian của lão.
- Nhưng tới đó thì làm được gì, Thanh Sơn Lục Thủy Thiên Địa Gian kia chính là thế giới Bàn Cố của lão, hết thày đều do lão định đoạt. Không ai có thê làm lão bị thương ở đó, ngay cả đi ngươi cũng không đi được, biết lão ở đâu thì có tác dụng gì?
Dư Tắc Thành nhìn sang Tô Uyển Ngôn:
- Uyển Ngôn, muội có muốn báo thù cho mẫu thân mình không?
Tô Uyển Ngôn đáp:
- Muội bằng lòng.
Dư Tắc Thành lại nói:
- Được, vậy cho ta mượn pháp thể của muội sử dụng một chút.
Tô Uyển Ngôn gật gật đầu:
- Được, muội có thể biến lại nguyên hình, chỉ cần huynh có thể báo thù, muốn làm gì cũng được.
Trong lúc còn đang nói chuyện, Tô Uyển Ngôn dần dần biến hóa, toàn thân nàng bất đầu trở nên mơ hồ, huyết nhục biến mất, mái tóc tiêu tan, dần dần biến thành một quyển sách thật
dày. Nàng đã hiện nguyên hình, chính là Niết Bàn kinh.
Dư Tắc Thành lấy mấy trang Niết Bàn kinh dang dỡ trong thế giới Bàn cổ của mình ra, cho vào quyển Niết Bàn kinh thật dày này. Đồng thời trong cơ thể Dư Tắc Thành chợt vang lên một tiếng trong trèo, Thiên Lý Bi thình lình xuất hiện, phối hợp chặt chẽ cùng Niết Bàn kinh. Lập tức hào quang lóe sáng, Niết Bàn kinh và Thiên Lý Bi hóa thành một đạo lưu quang, dung nhập vào cơ thể Dư Tắc Thành.
Dư Tắc Thành nói:
- Được rồi, vấn đề pháp tấc Thiên Đạo đã được giải quyết, tuy rằng ta không thể sử dụng ba ngàn Đại Đạo, nhưng cơ thể của ta đã có lực Thiên Đạo, hẳn là có thể tránh được Thập Tuyệt trận kia.
- Nói cho ta biết, làm sao ta mới có thể tới được Thanh Sơn Lục Thủy Thiên Địa Gian kia?
Hoa Vô Hà nhìn Dư Tắc Thành, buông tiếng than dài:
- Ôi, được rồi, ngươi đã cố tình đi chịu chết, ta đây sẽ đưa ngươi đi. Ngày mai vào giờ Thìn, ta sẽ sử dụng Thời Không ng di đưa ngươi vào Thanh Sơn Lục Thủy Thiên Địa Gian, ngươi đã muốn chết như vậy, cứ việc đi thôi...
Dứt lời, Hoa Vô Hà thình lình biến mất, chỉ còn lại mình Dư Tắc Thành trong hoa viên.
Dư Tắc Thành nhìn trăm hoa xung quanh, trong lòng chợt cảm thấy đau buồn khôn tà. Ý trung nhân vì mình mà đã tiêu tan, nàng đã bó qua cơ hội sống để hy sinh cho mình, quà thật là khó nhận ân mỹ nhân.
Dư Tắc Thành ngồi lặng ở đó không nhúc nhích, nhớ lại tình cảnh hai người du ngoạn khắp nơi, hết thày cảnh tượng hiện ra rõ ràng trước mất.
Một lúc lâu sau, Dư Tắc Thành tinh lại đứng lên, tiến vào cửa Hắc Ám đi tới đại điện Ám Ma. Sau đó hắn bất đầu bán đi tất cả đặc sàn mình có trong thế giới Bàn cổ, lần này là thanh lý sạch sẽ, gần như lấy ra hết thày đặc sàn mình có bán đi hết.
Lập tức hàng vạn loại đặc sàn được rao bán trong đại điện Ám Ma, khiến cho bọn Kim Tâm Đại trường lão cũng phải kinh động. Dư Tắc Thành cũng không nhiều lời vô ích. bán rè cho bọn họ tất cả đặc sàn này, gần như bán đổ bán tháo, như vậy mà cũng thu được hơn trăm phương linh thạch.
Dư Tắc Thành hạ quyết tâm, đối phương cũng có thế giới Bàn cổ, lại là tiền bối cao nhân. Thứ giúp mình có thê đánh một trận với lão chỉ có Phá Diệt Chung Cực Kích này. Lần này mình ra đi chính là liều mạng, cho dù là chết cũng phải đi.
Nếu giữ khư khư những đặc sàn này trong tay, không bằng bán đi để làm vài chuyện. Đáng tiếc thời gian quá ngắn. không thể trở về Hiên Viên kiếm phái.
Sau khi nhận được số linh thạch này, Dư Tắc Thành đồng thời treo thường. Nếu ai có thể tìm được hạt giống tiên hoa không có ở thế giới Thương Khung, mỗi hạt giống như vậy thường cho ba ngàn vạn linh thạch.
Thay vì mình mình vất và tìm kiếm, chỉ bằng phát ra nhiệm vụ, nhờ người khắp thiên hạ
hoàn thành, như vậy Lạc Tĩnh Sơ mới có cơ hội khôi phục.
Sau khi nhận được hạt giống, Dư Tắc Thành sẽ bó ra giá cao để gieo trồng trên thế giới
Thương Khung, nhất định trong vòng trăm năm phải làm cho một trăm lè tám loại hoa tươi sinh sàn.
Dư Tắc Thành cũng không phải chỉ bó ra linh thạch tiến hành an bày gieo trồng là xong chuyện. Nếu như những loại hoa này không có giá trị của riêng nó, cho dù mình trả giá cao tới đâu cũng chỉ có thê sinh sôi này nỡ nhất thời, mà không thê sống một đời.
Phài phân tích được tác dụng của các loại hoa này, tỷ như hoa hướng dương có thể cho hạt. khiến cho người ta ăn đê giết thời gian, như vậy là có ý nghĩa sinh sàn. Tỷ như thiên vu quả có thể làm thuốc, tự nhiên sẽ có người gieo trồng. Tỷ như hoa anh túc có thể khiến cho người ta cảm thấy phiêu hốt lâng lâng, vậy cũng có thế sinh sàn được.
Hết thảy đều phài có người thao tác, Dư Tắc Thành bất đầu bó ra một số linh thạch khổng lồ, tiến hành an bày chuyện này.
Sức mạnh của linh thạch là vô địch. Dư Tắc Thành vừa treo thường, lập tức có người đưa tới hạt giống các loại hoa. Hạt giống này có thể tìm thấy nơi Vực Ngoại, chỉ nhật một cái đã có thế kiếm được ba ngàn vạn linh thạch, còn dễ dàng hơn cả nhật tiền, không ai bỏ qua chuyện tốt như vậy.
Chuyện này chấm dứt, Dư Tắc Thành bèn viết một phong thư cho sư phụ. Có thể lần này minh ra đi sẽ không về được, cho nên thư này cũng coi như là di thư, an bày rõ ràng hậu sự của minh. Đồng thời còn để lại một chiếc nhẫn trừ vật, trong đó có những thứ dành cho sư phụ và đồ đệ minh.
Ngày mai sẽ gởi lại cho Hoa Vô Hà. nếu như minh thật sự không về, vậy cũng chỉ có thể làm phiền y.
Dư Tắc Thành sắp xếp đâu vào đấy rõ ràng, sau đó tiếp tục ở lại đau buồn nhìn hoa nỡ xung quanh.
Không biết Hoa Vô Hà xuất hiện khi nào, đưa cho Dư Tắc Thành một bình rượu:
- Tiểu tử ngươi khá lấm, còn có tình có nghĩa hơn bọn kia, Tĩnh Sơ quà thật không nhìn lầm ngưoi.
Dư Tắc Thành nói:
- Thật ra mấy hôm trước, ta nên nhìn ra vẻ khác thường của nàng mới phải.
Hoa Vô Hà nói:
- Ngươi không thể nhìn ra, nàng nắm giữ Thiên Đạo Thời Gian, không ai có thể nhìn ra nông sâu của nàng. Ta chỉ không hiểu, vì sao ngươi muốn đi chịu chết?
Dư Tắc Thành đáp:
- Tiền bối không biết, vì ngài không có yêu người khác. Đôi khi có những chuyện, dù biết rõ mình không làm được nhưng vẫn phải làm. Người ta còn sống là phải làm đến cùng, không thể thối lui hay chùn bước.
Không trung dần dần bừng sáng, thái dương sắp sửa mọc lên. Dư Tắc Thành nhìn chăm chú vào nơi mật trời sắp mọc, lặng yên không nói.
Thời gian gần đây du ngoạn khắp nơi không phải là vô ích. Lãnh ngộ tâm cảnh Phàn Hư Chân Nhất khiến cho Tiên Tần Luyện Khí thuật của Dư Tắc Thành lại đạt tới trạng thái đinh
phong, sinh ra cho hắn một tia sáng.
Chỉ cần dung nhập tia sáng này vào trong Kiếm Đạo của mình, là có thể khiến cho Kiếm Đạo của mình đột phá bình cảnh, ngộ ra kiếm ý. Thật ra kiếm ý này chính là thể hiện cho pháp tấc Thiên Đạo, chỉ cần lãnh ngộ kiếm ý tiến thêm một bước, vậy sẽ trở thành Phàn Hư Chân Nhất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...