Tiên Ngạo

Trong tay lão điên còn ôm một người, Dư Tắc Thành vừa nhìn thấy hết sức vui mừng, không ngờ lại là Nhã Hương. Nàng vẫn chưa chết, trên người được bao bọc bời Hiên Viên Tử Vệ Bảo của mình. Xem ra sau khi bị lực Hư Vô hủy diệt, nhờ có Hiên Viên Tử Vệ Bảo cho nên thân thể nàng được tái sinh. Bất quá thần hồn của nàng đã bị Thống lĩnh Đại nhân Thích Đề Hoàn Nhân tộc tế luyện, không biết đã tiêu tan ở nơi nào. Hiện tại chỉ còn lại thân thể, chìm trong trạng thái hôn mê.

Lão điên đưa nàng cho Dư Tắc Thành:

- Nàng cũng rất may mắn. được ta phát hiện. Tên Dị tộc kia không được may mắn như vậy, không có pháp thê duy trì cho nên đã hoàn toàn tiêu tan trong hư vô.

- Tuy rằng lúc tên Dị tộc này chạy trốn, lực lượng y đã suy yếu đi gấp trăm lần, nhưng tốc độ cực nhanh. Hiên Viên kiếm cưu chậm hơn y vô số, chỉ có ta có thể đuổi kịp. Cho nên chỉ có ta tới đây, bọn sư phụ ngươi đang thu dọn chiến trường.

- Sau khi thu dọn xong, bọn họ sẽ tự trở về Hiên Viên kiếm phái, ngươi cũng không cần quay lại đó, hãy cùng ta về thãng Hiên Viên kiếm phái.

Kiếm cưu kia đã đù nhân số, Dư Tắc Thành có muốn về cùng cũng không được, chẳng bằng đi cùng lão điên.

Dư Tắc Thành đón lấy Nhã Hương, quan sát cẩn thận. Chỉ thấy mái tóc dài của nàng khẽ bay theo gió, mật như tranh vẽ, hai mất nhắm nghiền, không hề có chút hơi thở, tựa như đang ngủ. Trong lúc ngũ dường như còn khẽ nỡ một nụ cười yêu kiều, thần quang trên người ẩn hiện. Thân nàng không có vết thương nào, vẫn còn nguyên vẹn, nhưng không còn chút biêu

hiện tồn tại nào của thần trí linh hồn, chỉ là một mỹ nhân đang say ngũ, có khả năng ngũ luôn vĩnh viễn.

Dư Tắc Thành buông tiếng than dài:

- Lão điên tổ sư, vì sao các vị biết ta ở đây, các vị...

Trong lòng vô số nghi vấn khiến Dư Tắc Thành kích động vô cùng.

Lão điên nói:

- Không nên coi thường Hiên Viên kiếm phái ta, tuy rằng Thích Đề Hoàn Nhân tộc cất đứt phi kiếm truyền thư, đoạn tuyệt tất cả thủ đoạn thông tin của ngươi, nhưng khi ngươi quyết tử chiến không lùi, cất cao Hiên Viên chiến ca, hồn đăng của ngươi sẽ phát ra ánh sáng hết sức tinh thuần.


- Nhờ vậy mới khiến cho Tâm Kiếm các chú ý, vì nhiệm vụ của bọn họ chính là trông coi hồn đăng.

- Cho nên chúng ta lập tức chạy tới đây. Hiên Viên kiếm phái không bó một đệ tử nào, tuy rằng một đệ tử là con số nhỏ. nhưng là đại biểu cho toàn thể Hiên Viên kiếm phái ta.

- Kiếm trong tay chúng ta, Hiên Viên kiếm phái chúng ta còn đó, trong thiên hạ không ai có thê coi thường chúng ta, cho dù kè đó là Tiên Nhân hay Tu La cũng không được!

- DỊ tộc này ai cũng muốn giết, thiên địa này là của chúng ta, không phải Nhân tộc chúng ta ất sinh dị tâm. cho nên chỉ có một tộc có thể tiếp tục sinh tồn. Đây là Thiên Đạo, cho nên nếu bọn chúng trở lại thế giới Thương Khung này, vậy phải chết sạch.

Dư Tắc Thành gật gật đầu:

- Lúc ta lên cổ Lãng đào, nơi đó chẳng khác nào địa ngục. Chúng ta cùng Dị tộc không đội chung trời, có ta thì không có chúng.

Đột nhiên lão điên nghiêng tai như đang lắng nghe, sau đó mới nói:

- Được rồi, sư phụ ngươi đã thu dọn chiến trường xong, đã quét sạch dư nghiệt Thích Đề Hoàn Nhân không còn một mống. Không ngờ còn có ba trãm phàm nhân còn sống, còn có ba Kim Đan Chân Nhân bị bất trốn thoát giữ mạng trong trường đại chiến vừa rồi, bọn họ đã trở về Hiên Viên kiếm phái.

- Chúng ta cũng trở về thôi. Bạn đang đọc truyện được tại

Trên cổ Lãng đào vốn có hàng chục vạn phàm nhân, nhưng trận chiến giữa Dư Tắc Thành và Thống lĩnh Đại nhân Thích Đề Hoàn Nhân, cùng Hiên Viên tam kích lập tức khiến cho hàng chục vạn phàm nhân chỉ còn ba trăm người sống sót. Nghe được tin này, Dư Tắc Thành cảm thấy trong lòng đau nhói, rốt cục mình cũng không thể cứu được bọn họ...

Bất quá vẫn còn ba Kim Đan Chân Nhân sống sót, chính là ba người may mắn trong số mấy chục Kim Đan Chân Nhân bị tế luyện trong bình. Dư Tắc Thành cũng nghe lòng an ủi đôi phần.

Trong thời gian qua mình không thấy Ngữ Điệp đâu, không cần hôi cũng biết, nữ nhân đầu tiên của mình e rằng đã hồn phi phách tán, chết mất từ lâu.


Dư Tắc Thành ngẫm nghĩ một chút, sau đó mới nói:

- Sư tổ, hiện tại con không muốn trở về, chúng ta cứu Nhã Hương được không, hồn phách nàng đã tiêu tan, có còn cách nào cứu nàng không? Van xin người, sư tổ...

Lão điên nhìn Dư Tắc Thành, buông tiếng thở dài:

- Ngươi thật sự muốn cứu nàng sao, cũng không phải không có cách nào, có thể thử xem. Bất quá trong tương lai, ngươi ất phải trà giá vì chuyện này.

Dư Tắc Thành nói:

- Nếu năm xưa không nhờ nàng, sẽ không có con hôm nay. Vì cứu nàng, con có thể trà bằng bất cứ giá nào. Chịu ân giọt nước, báo đáp suối nguồn, thề phải cứu nàng, muôn thác không từ!

Lão điên nói:

- Được rồi, hãy nhớ kỹ lời thề của ngươi.

- Ta quan sát huyết mạch của nàng, chỉ thấy dường như hồn phách nàng bị hóa thành một thứ kỳ dị, dường như Dị tộc chỉ khống chế thân thể của nàng, như vậy vẫn còn một tia hy vọng.

- Nhưng mối nguy lớn nhất đối với nàng chính là nàng đã bị pháp thuật của Dị tộc tế luyện, đã đoạn tuyệt nhân quà cùng thế giới Thương Khung này. Ngoại trừ những bằng hữu của nàng đạt tới tu vi Nguyên Anh Chân Quân và Phàn Hư Chân Nhất còn có thê nhớ tới nàng, những người khác chỉ cần vừa quay đi sẽ lập tức quên nàng. Có thể nói nàng là một người ân hình giữa biến người mênh mông, nhất định cô độc cả đời, thậm chí ngay cả hài tử

của nàng cũng sẽ quên nàng.

Dư Tắc Thành hôi:


- Chuyện này con biết, lão điên, đây phải chăng là uy lực của pháp tấc Thiên Đạo Di Vong (làm cho quên đi)?

Lão điên nói:

- Không biết, chuyện này ta thật sự không biết. Đây là pháp thuật của Dị tộc, ta nghi ngờ pháp thuật này thuộc loại pháp thuật nhân quà, trên thế giới Thương Khung không ai có thê phá giải.

- Nếu như pháp trận tế luyện còn tồn tại, mọi người nghiên cứu nó, có lẽ còn chút hy vọng, thế nhưng...

Pháp trận ấy đã tan tành trong quá trình đại chiến của Dư Tắc Thành, còn đâu nữa.

Dư Tắc Thành lại nói:

- Hiện tại không lo được nhiều như vậy, chỉ cần có thể cứu sống nàng là đủ, xin lão điên sư tô giúp đỡ.

Lão điên nói:

- Được rồi, theo ta, ta dẫn ngươi đi thử một chuyến. Muốn cứu lại hồn phách cho nàng, có lẽ trên thế giới Thương Khung chỉ có hai môn phái là có khả năng. Một là Đại Tạng Ma Ha Phật tông, một là Cực Lạc Tiêu Hồn tông. Ngươi còn món pháp bảo cửu giai nào không?

Dư Tắc Thành nghe vậy cảm thấy ngạc nhiên:

- Còn, vẫn còn sáu món chưa luyện hóa.

Lão điên gật gật đầu:

- Tốt lấm. coi như đã đù trà thù lao.

Dư Tắc Thành nghi hoặc hôi:


- Sư tổ, Cực Lạc Tiêu Hồn tông này chẳng phải là Ma tông nổi tiếng thiên hạ. chuyên lấy máu huyết của người, hấp thu tinh hoa của địch, nuốt lấy nguyên dương, câu hồn đoạt nguyên thần người khác hay sao?

Lão điên gật gật đầu:

- Đúng vậy, bất quá vật cực tất phản, Cực Lạc Tiêu Hồn tông này lấy chuyện đoạt hồn phách người khác làm thủ đoạn tu luyện. Khi các nàng đạt tới chí cực, ngược lại có thể dựng lại hồn phách. Đạo lý này cũng áống như một kè chuyên về hạ độc, cũng sẽ rất giỏi về giải độc vậy.

Trong quá trình nói chuyện, lão điên kéo Dư Tắc Thành một cái, nháy mất hai người Súc Địa Thành Thốn, đã ra ngoài ngàn dặm.

Dư Tắc Thành biết pháp thuật Súc Địa Thành Thốn, phân thân lão điên năm xưa cũng từng thi triển Súc Địa Thành Thốn mang Dư Tắc Thành đi tham gia thí luyện Tà Môn Lục phái.

Hiện tại hai người cùng nhau phát lực, lập tức xuyên biển vượt châu trong nháy mất, vạn dặm như đường thăng, vô cùng nhanh chóng.

Hai người tới Đại Tạng Ma Ha Phật tông trước, vốn nghe tên, Dư Tắc Thành còn tường đây là một môn phái hết sức hùng mạnh, nào ngờ chỉ là một tòa phá miếu trên một ngọn hoang sơn.

Miếu này hoang tàn đổ nát, đại môn chỉ còn một cánh, ngói vỡ song gãy, trong miếu bất quá chỉ có mười mấy tăng nhân, già có trè có, ai nấy ngơ ngơ ngác ngác, không có vẻ gì là cao thủ xuất chúng hơn người.

Lão điên bảo Dư Tắc Thành ở ngoài chờ đợi, còn lão tiến vào trong miếu. Mấy canh giờ sau lão mới trở ra, còn có một hòa thượng béo theo sau.

VỊ hòa thượng này có cái bụng to vô cùng, trên người khoác một chiếc cả sa màu vàng rách bươm có vẻ như bằng tơ lụa. chiếu sáng óng ánh. Thế nhưng lại vạch ra để lộ cái bụng phệ to tướng, khiến cho người ta nhìn thấy không nhịn được cười.

Nhưng trong mất Dư Tắc Thành, tuy rằng hòa thượng béo này đang thất tha thất thểu đi tới, nhưng trên người lão mơ hồ toát ra khí tức Phật Đà đại tự tại, linh động vô cùng. Tuy rằng hai tay lão đang đặt trên bụng giữ chặt dây lung, dáng vẻ lôi thôi không giống hòa thượng chút nào, nhưng ngầm có khí thế ung dung vững vàng như non Thái, khiến cho người ta chỉ có thể nhìn lão bằng ánh mất tôn kính.

Hòa thượng béo này mi từ mục thiện, miệng luôn mim cười khoe hai hàm răng trắng như ngọc vụn, sương mặt tròn trịa không có nếp nhăn nào, hồng hào chẳng khác gì làn da trè nít. Nhất là cái bụng to tròn bóng loáng như thoa mỡ dường như phàn chiếu ánh sáng, nhìn qua

giống như thai phụ, làm cho người ta nhìn thấy có cảm giác đặc biệt vô cùng. Dư Tắc Thành quan sát thật kỹ, lúc này mới giật mình kinh ngạc phát hiện, không ngờ trên bụng của hòa thượng béo này có linh quang màu vàng mơ hồ lượn lờ.

Không ngờ hòa thượng béo này đã đạt tới trình độ có được Phật Tâm, tương đương Phàn Hư Chân Nhất, thế nhưng thanh danh bất lộ. Ngay cả Đại Tạng Ma Ha Phật tông này, từ trước tới nay Dư Tắc Thành cũng chưa từng nghe qua.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận