Tiên Ngạo

Viên đan dược vừa cho Tần Tâm Chân Nhân có thể giúp y duy trì thân thần ma trong vòng mười hai canh giờ, tìm phụ nhân đang mang thai, tiến hành đầu thai, chuyển thế trùng sinh, sống một kiếp khác.

Tần Tâm Chân Nhân đứng giữa không trung, vái ba vái về phía Dư Tắc Thành và Nguyên Trần Thượng Sư, sau đó xoay người bay đi xa, tìm kiếm đối tượng đầu thai chuyển thế.

Đây là yêu cầu của Dư Tắc Thành, lúc trước phân thân của hắn nấp trên người Tần Tâm Chân Nhân quan sát Kim Tuyến Tôn Giả. Vì Tần Tâm Chân Nhân không gian sát phụ nhân kia, cho nên hiện tại Dư Tắc Thành thực hiện lời hứa, cho y một con đường sống, giúp y không phải tiến vào luân hồi, bắt đầu lại hết thảy.

Thật ra thần ma vốn không có vận may như vậy, nếu không bị siêu độ chuyển thế, nhập vào luân hồi, cũng bị đánh cho tan nát, hoàn toàn biến mất.

Rốt cục ba mươi sáu Vô Tướng thần ma, bảy mươi hai Hữu Tướng thần ma đã được siêu độ xong. Nguyên Trần Thượng Sư lẩm bẩm niệm chú, chợt nghe lão quát lớn:

- Lôi âm Phật pháp, Phật pháp lôi âm, thu cho ta!

Lập tức thế giới Minh Ma cắt đứt liên hệ với Dư Tắc Thành, hóa thành hào quang chậm rãi bay lên.

Đây là ước định từ trước giữa Dư Tắc Thành và Nguyên Trần Thượng Sư. Sau khi siêu độ xong xuôi, thế giới Minh Ma này sẽ thuộc về Nguyên Trần Thượng Sư, vật này trải qua lôi âm của lão siêu độ, nền tảng bên trong đã tan tành, cho dù Dư Tắc Thành giữ lại cũng không có tác dụng gì, chi bằng tặng cho lão còn có chút nhân tình.

Nguyên Trần Thượng Sư gầm nhẹ, thế giới Minh Ma bay lên, hóa thành hình dáng chiếc sừng của Đào Ngột Ma Thần, một trong Thập Đại Ma Thần của Si u Ma Cảnh ở Vực Ngoại. Nguyên Trần Thượng Sư lại đánh ra một đòn, miệng quát lớn:

- Còn không hiện hình, đợi tới khi nào?

Lập tức từ trong chiếc sừng bay ra mười tám bóng người, chính là mười tám Thiên Quỷ mà lúc trước Dư Tắc Thành dùng để luyện thành thế giới Minh Ma, hắn đã quên bẵng đi bọn chúng.

Nguyên Trần Thượng Sư nhìn mười tám Thiên Quỷ:

- Bọn ngươi đã chịu đau khổ giày vò nhiều vạn năm, hôm nay tội nghiệt đã dứt, có thể thoát ly bể khổ. Muốn quy y cửa Phật hay muốn siêu độ nhân tiên, các ngươi hãy tự mình lựa chọn!

Đám Thiên Quỷ đều cúi đầu, tỏ vẻ bằng lòng quy y cửa Phật.

Nguyên Trần Thượng Sư lại nói:

- Tốt lắm, hãy niệm theo ta.

- Tất cả ác nghiệp mà ta đã tạo ra đều do tham, sân si từ vô thi, do thân, khẩu, ý sinh ra. Hôm nay ta sám hối hết thảy...

Lập tức mười tám Thiên Quỷ cùng niệm theo. Theo tiếng tụng niệm, lực thần ma còn sót lại của đám thần ma kia chậm rãi rót vào người bọn chúng. Thân thể chúng dần dần thay đổi, hóa thành bộ dáng thần Phật. Sừng của Đào Ngột Ma Thần cũng dần dần biến hóa, trở thành một pho tượng Phật.

Mười tám Thiên Quỷ dần dần chui vào trong tượng Phật này, sau đó Nguyên Trần Thượng Sư giơ cao pho tượng, ném cho Tam Huyễn thiền sư:

- Lôi Âm tự ta lại có thêm một bảo vật, hãy cất cho kỹ. Tắc Thành, được rồi, siêu độ đã xong.

Như vậy là việc siêu độ đã xong, tất cả thần ma tiêu tan. Dư Tắc Thành lập tức cảm thấy thân thể nhẹ nhàng, tất cả oán niệm tiêu tan, không còn vướng bận, toàn thân tâm có cảm giác thoải mái chưa từng có từ trước tới nay.

Tuy rằng thế giới Minh Ma của mình đã trở thành một món pháp bảo của Tây Cực Lôi Âm tự nhưng không có lợi ai chịu làm cho? Dư Tắc Thành không quan tâm tới chuyện này, quay sang tạ ơn Nguyên Trần Thượng Sư:

- Cảm tạ Đại sư siêu độ thần ma, quả là công đức vô lượng.

Nguyên Trần Thượng Sư cười nói:

- Ngươi không nói ta chiếm phần hơn của ngươi là đủ.


Dư Tắc Thành cười nói:

- Đại sư nói chơi rồi.

Siêu độ kết thúc, trong quá trình này, Lạc Tĩnh Sơ đã rời khỏi, chỉ để lại cho Dư Tắc Thành một phong thư. Trong thư chỉ có vài lời ngắn ngủi, bảo Dư Tắc Thành không cần lo lắng cho nàng, nhất định nàng sẽ tìm được bảo vật gia tăng ngàn năm dương thọ cho Dư Tắc Thành.

Tuy rằng lời nói đơn giản, nhưng tình ý trong đó miên man, khiến cho người ta không thể nào khinh thường được.

Lạc Tĩnh Sơ cho rằng vì Dư Tắc Thành sử dụng Chuyển Sinh Minh Vương Quyết khi đại chiến với Nhất Nguyên Chân Quân, cho nên mới bị giảm bớt dương thọ. Vì vậy nàng nhất định phải tìm chí bảo gia tăng dương thọ ngàn năm cho Dư Tắc Thành.

Chuyện khó tiếp thụ nhất trên đời này là ân của mỹ nhân, Dư Tắc Thành buồn bã cáo từ Nguyên Trần Thượng Sư, rời khỏi Lôi Âm tự.

Dư Tắc Thành điều khiển Côn Bằng, phi hành giữa trời xanh. Thình lình biết mình chỉ còn lại mười năm dương thọ, có cảm giác như diệt độ ngay trước mắt. Cảm giác từng ngày trôi qua như bấm đốt tay đã bị bỏ quên trước kia, nay dần dần trở lại, hiện tại hắn thật sự cảm thấy một tấc quang âm, một tấc vàng.

Sau khi Dư Tắc Thành trở thành Kim Đan Chân Nhân, dần dần không còn coi trọng thời gian như trước, bởi vì sinh mạng hắn được tính bằng đơn vị hàng trăm hàng ngàn năm, cho nên không quan tâm tới.

Hiện tại biết mình chỉ còn mười năm dương thọ, cảm giác thấy thời gian là quý giá dần dần dâng lên trong lòng, không thể lãng phí sinh mạng ngắn ngủi của mình như vậy được.

Dư Tắc Thành ngồi trên Côn Bằng, nhìn khắp nơi, chợt nảy ra một ý, bèn trở vào thế giới Bàn Cổ. Hắn tiến vào cửa Hắc Ám, đi tới đại điện Ám Ma, tìm kiếm dược vật gia tăng dương thọ cho mình.

Trong đại điện Ám Ma có rất nhiều bảo vật, chỉ cần có linh thạch là có bảo vật. Cái gọi là chí bảo gia tăng dương thọ trong này có chừng hàng trăm loại, nhưng không có loại nào Dư Tắc Thành cảm thấy hài lòng. Đa số chỉ có thể gia tăng thọ mệnh trăm năm, thứ cao nhất cũng chỉ có thể gia tăng một trăm năm mươi năm, đối với Dư Tắc Thành thật sự không có ý nghĩa.

Mình là Nguyên Anh Chân Quân, dương thọ được tính bằng đơn vị ngàn năm, linh dược trăm năm như vậy, ăn vào bất quá gia tăng trăm năm. Lần sau ăn vào, công hiệu giảm đi phân nửa, coi như lãng phí một cơ hội quý giá. Không đến vạn bất đắc dĩ. Dư Tắc Thành sẽ không mua linh dược này.

Về phần linh dược có thể gia tăng ngàn năm dương thọ, nơi này không có một món nào. Ai có được bảo vật này cũng không ngại mình sống quá lâu, càng không dám mang ra bán.

Dư Tắc Thành vào đây tìm kiếm một phen nhưng không có thu hoạch gì, đành phải thối lui một bước. Hắn phát ra nhiệm vụ điều tra tin tức xem chí bảo gia tăng thọ mệnh ngàn năm ở nơi nào, chờ người khác tới cung cấp tin tức.

Sau khi bố trí xong, Dư Tắc Thành mới phát hiện trong thời gian qua, Vô Hình Ám Ma tông đã mở mười mấy lần hội nghị Hộ pháp trong môn, nhưng hắn đã bỏ qua không tham dự.

Trừ chuyện này ra thì không còn gì nữa, Dư Tắc Thành bèn rời khỏi đại điện Ám Ma, chờ vài ngày sau để xem nhiệm vụ mình treo có ai đáp ứng, xem có ai biết nơi nào từng xuất hiện chí bảo như vậy. Tối thiểu phải có một chút tung tích, mới có thể dễ tìm kiếm chí bảo ấy.

Côn Bằng phi hành bay xa vạn dặm. Dư Tắc Thành cũng không khống chế phương hướng phi hành của nó, để mặc nó muốn bay đi đâu thì bay.

Trong lúc không hay không biết, Dư Tắc Thành đã rời khỏi Thiên Phù đào, bay vào trong biển cả, sau đó tiến vào một lục địa, không biết đây là nơi nào.

Dư Tắc Thành rời khỏi đại điện Ám Ma, suy nghĩ về chuyện tìm chí bảo này, ngoài ra còn chuyện cố gắng trong mười năm thăng tiến Phản Hư Chân Nhất. Chuyện này tuyệt đối không có khả năng, pháp tắc Thiên Đạo không phải dễ dàng hiểu được như vậy, Phản Hư Chân Nhất hiện tại với Dư Tắc Thành chỉ là giấc mộng mà thôi.

Chuyện biến dị thân thể thành loài khác, Dư Tắc Thành cũng không nghĩ tới. Làm người không chịu, lại đi làm yêu ma quỷ quái, chẳng hay ho chút nào.

Chỉ có tìm bảo vật kéo dài thọ mệnh mới là biện pháp giải quyết tốt nhất. Thiên địa bao la, không thành vấn đề gì cả, nhất định mình có thể tìm được chí bảo kéo dài thọ mệnh trong vòng mười năm.

Trong lúc không hay không biết, Dư Tắc Thành cũng không biết mình đã bay được bao xa. Lúc này hồi phục tinh thần lại, nhìn xuống dưới chỉ thấy non sông gấm vóc, cảnh sắc xinh đẹp vô cùng.

Núi nguy nga hùng vĩ, nước xinh đẹp hữu tình, sông núi tuyệt mỹ, đây quả thật là một nơi đẹp tuyệt.

Lúc này đã bắt đầu vào Thu, cũng đã tới mùa thu hoạch, vô số nông dân đang thu hoạch trên ruộng vườn.

Nhìn khắp mặt đất, đâu đâu cũng thấy nông dân đang vất vả lao động. Bọn họ đổ những giọt mồ hôi của mình đổi lấy vô số lương thực, miệng nở nụ cười tươi.


Dư Tắc Thành ngẫm nghĩ một chút, nhìn thoáng qua sắc trời lúc này đã gần tối. Phía trước có một thôn trấn, hắn bèn điều khiển Côn Bằng bay về phía ấy, đáp xuống giữa đồng hoang, sau đó bước chậm về thôn ấy.

Tiến vào thôn trấn, chỉ thấy nơi nơi toàn là nông phu bận rộn, bọn họ đang thu hoạch hoa màu sau một năm cấy cày vất vả. Tuy rằng ai nấy mồ hôi ướt đẫm toàn thân, nhưng ai cũng nở nụ cười vui sướng.

Dư Tắc Thành tìm một nhà trọ trong trấn vào đó nghỉ ngơi. Nói là nhà trọ, thật ra tầng một là tửu lâu, tầng hai mới là gác trọ, có thể vừa ăn uống vừa nghỉ ngơi. Tên của nhà trọ này rất bình thường, là nhà trọ Đồng Phúc.

Dư Tắc Thành tiến vào, chỉ thấy có một lão nhân đang bận rộn phía trước, an bày phòng nghỉ cho hắn, sau đó quay sang làm cơm, có thể nói là bận túi bụi.

Dư Tắc Thành không lên lầu nghỉ ngơi, mà tìm một chỗ ngồi trên tửu lâu, gọi chút rượu. Thấy lão bản bận rộn như vậy, hắn bèn hỏi:

- Này lão bản, vì sao chỉ có mình ông, sao không thuê thêm vài tên tiểu nhị?

Lão bản đáp:

- Sao lại không thuê, đáng tiếc lúc này đang vào vụ mùa, tiểu nhị trong điếm đều đã về nhà làm việc. Một năm trời chỉ có mấy ngày này, cho nên ta cũng không tiếc vài ngày làm gì. Vì vậy ta mới cho bọn họ nghỉ hết, về nhà phụ giúp gia đình.

Dư Tắc Thành nghe vậy gật gật đầu, lão bản này cũng tốt, lòng dạ rộng rãi thương người.

Trong nhà trọ cũng không có rượu ngon, bất quá được ở chỗ ủ bằng lương thực nguyên chất không pha nước, cũng có mùi vị tạm được.

Đến lúc lên đèn, dần dần khách trong nhà trọ gia tăng, có chừng mười mấy người tới đây uống rượu.

Những khách nhân này theo như y phục toàn là nông phu, bọn họ tới đây gọi một mâm đậu hũ, uống vài bình rượu nhỏ, trông nhàn nhã vô cùng. Rượu và thức ăn thừa, bọn họ cũng mang về hết, tuyệt không lãng phí.

Thấy bọn họ như vậy, Dư Tắc Thành hết sức tò mò, lão bản cũng là người đa sự, bèn kể với hắn:

- Bọn họ đều là những nông hộ trong thôn này, bất quá đất đai hơi nhiều một chút, cho nên phải mời thêm người giúp đỡ thu hoạch. Sau khi trả công, đến tối mời uống chút rượu gọi là cảm tạ.

Dư Tắc Thành nhìn những người này, bọn họ vất vả cả đời, làm việc ngày đêm, một bình rượu nhỏ đã là hạnh phúc lớn nhất của họ. Bởi vì trong nhà bọn họ còn có thê tử đang chờ họ trở về, hôm nay thu hoạch khá nhiều, có thể mua thêm một hai khúc vài cho thân nhân mình may vài bộ y phục, có thể không sợ đói, cho nên bọn họ mới tươi cười rạng rỡ như vậy.

Đây cũng là một cách sống, tuy rằng như vậy vô cùng vất vả khó chịu, nhưng cũng có hạnh phúc của nó. Dư Tắc Thành nhìn bọn họ, không khỏi thấy cảm động trong lòng.

Cuộc sống, đây chính là cuộc sống.

Nếu năm xưa mình không gặp Bạch Đại ca, không bước lên con đường tu tiên, có lẽ mình cũng giống như bọn họ. Có lẽ mình sẽ mở một tửu điếm, nghênh đón khách nhân lai vãng, hoặc có lẽ cũng lao động, gieo trồng thu hoạch hoa màu như họ.

Dư Tắc Thành không nhịn được lại nốc một ngụm rượu, nơi này thật sự thanh bình hạnh phúc, rượu cũng cảm thấy ngon.

Bên ngoài có gió thổi qua, lá cây kêu xào xạc. Dần dần tiếng gió càng ngày càng lớn, sức gió thổi càng ngày càng mạnh.

Ban đầu lão bản còn bận rộn làm việc, nhưng trận gió này vừa nổi lên, lão chợt sững sờ, sau đó bước ra cửa nhìn trời.

Ngoại trừ lão bản này, ngoài đường còn có một ít lão nhân cũng chạy ra nhìn trời, gương mặt ai nấy vô cùng u ám, dường như có thân nhân vừa chết vậy.

Lão bản trở vào, dáng đi cứng nhắc, nhìn Dư Tắc Thành nói:

- Khách quan, khách quan, mau chạy đi thôi, quỷ phong đã tới! Ngươi còn trẻ, đừng để chết tại nơi này!


Dư Tắc Thành sững sờ, vội hỏi:

- Quỷ phong là gì vậy?

Lão bản đáp:

- Quỷ phong này nổi lên ba mươi năm một lần, mỗi lần như vậy ngàn dặm không sợi khói, tất cả đều chết hết. Xong rồi, chúng ta coi như xong...

Trong lúc lão bản còn đang nói, gió bên ngoài nổi càng ngày càng lớn, cây cối rung động rất mạnh, rơm rạ bay đầy trời.

Dần dần tiếng kêu khóc vang lên một mảng, cảnh sắc thanh bình vui vẻ vừa rồi đã hoàn toàn thay đổi, trở nên thê thảm đáng thương.

Dư Tắc Thành lại hỏi tiếp, lão bản đáp: Truyện Tiên Hiệp -

- Chỗ chúng ta cứ cách ba mươi năm lại có một trận quỷ phong quét qua, quỷ phong thổi tới chỗ nào, tất cả sinh linh đều bị cuốn đi, trong vòng mười dặm không ai sống sót. Năm nay chúng ta xong rồi, đáng tiếc cho bọn nhỏ, ngươi cũng còn trẻ quá...

Lão bản ngồi phệt xuống đất, không nhịn được òa khóc lớn.

Dư Tắc Thành chậm rãi bước ra ngoài, chỉ thấy cả thôn vang lên tiếng khóc trời sầu đất thảm, đâu còn cảnh tượng thái bình khi nãy.

Mười mấy lão nhân quỳ dưới đất dập đầu, cầu xin quỷ phong kia đừng tuyệt tình quá mức, hãy chừa lại một ít người sống.

Tất cả hoa màu vừa thu hoạch đều bị quỷ phong thổi đi hết sạch, hiện tại mạng người còn không giữ được, còn lòng dạ nào quan tâm tới chuyện này.

Dư Tắc Thành ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy phương xa hình thành một cơn lốc xoáy khổng lồ quét về phía này, tạo nên sức phá hoại kinh khủng.

Gặp chuyện bất bình phải ra tay.

Dư Tắc Thành giậm chân một cái, bay thẳng lên không, giơ tay lấy Định Phong Châu mượn của Hương Xuyên Chân Quân ra, thầm niệm pháp chú, sau đó quát lớn:

- Định cho ta!

Lập tức quỷ phong điên cuồng đang thổi quét giữa đất trời như bị hút đi, chỉ trong thoáng chốc đã biến mất, cơn lốc xoáy kia cũng bị đình trệ, sau đó hoàn toàn tiêu tan.

Định Phong Châu vốn định sử dụng ở Thiên Phù đảo, không ngờ lại phát sinh tác dụng ở nơi này, quả là thế sự khôn lường.

Quỷ phong biến mất, bốn bề yên lặng, Dư Tắc Thành khẽ mỉm cười. Có người nhìn thấy Dư Tắc Thành đứng giữa không trung, biết là do hắn ra tay, lập tức quỳ sụp xuống kêu to:

- Tạ ơn tiên sư cứu mạng, tạ ơn tiên sư cứu mạng.

Lập tức vô số thôn dân quỳ xuống hô theo, Dư Tắc Thành gật gật đầu, thình lình biến mất.

Thấy Dư Tắc Thành đã biến mất, mọi người không quỳ nữa, lúc này bao nhiêu hoa màu vừa thu hoạch được đã bị cuốn đi, rất nhiều nhà cửa tan tành. Không ít người không nhịn được cất tiếng òa khóc, năm nay không biết làm thế nào sống qua mùa Đông...

Đưa người phải đưa tới Tây thiên, Dư Tắc Thành lặng lẽ niệm chú, vô số đặc sản, lương thực trong thế giới Bàn cổ của hắn bay ra, từ trên không rơi xuống. Có được số lương thực này, cũng coi như một vụ thu hoạch khác của thôn dân nơi này.

Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, Dư Tắc Thành ngự kiếm bay lên. Lúc này những thôn dân bị nạn nhận được lương thực, đã có thể sống qua năm nay, khắp cả một vùng ngàn dặm, vô số lời cảm tạ vang lên, Dư Tắc Thành nghe thấy không khỏi mỉm cười.

Trận quỷ phong này vô cùng quái dị, chỉ thổi trong phạm vi ngàn dặm, không giống như tự nhiên hình thành chút nào, lòng Dư Tắc Thành vẫn cảm thấy nghi ngờ. Trong lúc này, bất chợt có hai đạo hào quang bay tới, dừng lại trước mặt hắn, hóa thành hai người.

Hai người này thân khoác pháp y hai màu đen trắng, một người toàn thân âm khí dày đặc, một người ma khí nặng nề, ắt một tên là đệ tử tà phái, tên kia là người trong Ma giáo.

Bọn chúng ngăn cản Dư Tắc Thành:

- Tiền bối, đây là chuyện của Tu Tiên Giới Huyền châu chúng ta, xin ngài đừng nên ngăn cản chúng ta thi hành công vụ.

Dư Tắc Thành nghe vậy sửng sốt, hỏi lại:


- Các ngươi muốn làm gì vậy?

Tên đệ tử Ma giáo nói:

- Mười hai phái Huyền châu chúng ta cứ cách ba mươi năm lại tiến hành một trận âm phong thu hoạch, lấy đó luyện chế Âm Hồn Châu. Lần này ngàn dặm nơi đây đã bị biến thành nơi luyện châu, cho nên chúng ta mới tạo âm phong tiến hành thu hoạch, nhưng bị tiền bối ngăn cản. Xem ra tiền bối không biết, cho nên chúng ta hiện thân xin ngài đừng ngăn cản chuyện của chúng ta.

Dư Tắc Thành hỏi lại:

- Nói vậy trận quỷ phong vừa rồi là do các ngươi làm ư?

Hai tên cùng đáp:

- Đúng là như vậy.

Dư Tắc Thành nói:

- Tốt lắm, các ngươi chết được rồi.

Bạch quang chợt lóe, là Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt Quang Tuyến, tên tu sĩ âm khí dày đặc hét thảm, hóa khí biến mất. Tên tu sĩ ma khí toàn thân thét to một tiếng, thi triển Thiên Ma Giải Thể, bạo phát thần lực chạy trốn thật nhanh.

Ba mươi năm một lần luyện chế Âm Hồn Châu, lấy dân chúng trong phạm vi ngàn dặm làm nguyên liệu. Đám dân chúng, nông phu hiền lành chất phác trong mắt bọn người này chẳng khác gì một bầy trùng kiến, bọn chúng dám phá hủy cuộc sống yên lành hạnh phúc của những người này, quả thật không thể tha thứ.

Các ngươi đã xem phàm nhân như trùng kiến, được, ta cũng sẽ xem các ngươi như trùng kiến. Hôm nay gặp phải tay ta, các ngươi chỉ có thể tự trách mình xui xẻo, vì hạnh phúc của dân chúng, vì nụ cười của bọn họ, ta phải nhổ cỏ tận gốc, diệt sạch các ngươi

Dư Tắc Thành cố ý buông tha tên đệ tử Ma giáo kia, sau đó âm thầm truy tung, để cho y dẫn đường, như vậy mới có thể diệt trừ sạch sẽ bọn yêu tà này.

Tên đệ tử Ma giáo cắm đầu chạy trốn, chạy vào trong một ngọn núi lớn trước mặt. Dư Tắc Thành đuổi theo sau, thấy vậy không khỏi sững sờ kinh ngạc. Núi này rõ ràng là danh lam thắng cảnh, đệ tử Ma giáo rất ít ai chịu tu luyện tại một nơi như vậy. Xem ra nơi này là danh môn chính phái, theo quy mô như vậy, hẳn là một thượng môn.

Dư Tắc Thành lặng lẽ theo sau, đi vào núi này, thình lình phía trước có người quát lớn:

- Xin đạo hữu dừng bước, tại hạ u Chân Chân Quân của Động Chân đạo xin có lễ!

Phía trước xuất hiện một đạo sĩ trung niên, khoảng hơn bốn mươi tuổi, là Nguyên Anh Chân Quân.

Động Chân đạo chính là một thượng môn vừa mới thăng tiến gần đây, truyền thừa đã sáu trăm năm, nền tảng cũng khá hùng hậu, tự cho mình là danh môn chính phái, cũng chưa nghe nói có làm qua chuyện ác gì, gia nhập hàng ngũ thượng môn vào ba trăm năm trước.

Dư Tắc Thành dừng chân thi lễ:

- Tại hạ Hiên Viên kiếm phái Dư Tắc Thành, đang đuổi giết một tên đệ tử Ma giáo, thấy y chạy vào nơi này, xin hỏi đạo hữu có thấy y không?

Trong lúc hai bên nói chuyện, lục tục có mấy người bay ra, lại thêm sáu tên Nguyên Anh Chân Quân xuất hiện, còn có hơn trăm Kim Đan Chân Nhân cũng kéo ra. Tên đệ tử Ma giáo mà Dư Tắc Thành truy tung cũng có mặt, lúc này y đang đứng sau một Nguyên Anh Chân Quân, rõ ràng là sư phụ của y.

U Chân Chân Quân ôm quyền nói:

- Thì ra là Diệt Độ Chân Quân. Chân Quân ngài hiểu lầm rồi, hai người bọn chúng phụng mệnh hành sự. Địa vực Huyền châu chúng ta cứ cách ba mươi năm lại tiến hành một lần hoạt động luyện hồn, bọn chúng chỉ chấp hành, không phải trái lệnh hành sự.

Dư Tắc Thành sửng sốt hỏi lại:

- Phụng mệnh hành sự ư, phụng mệnh ai vậy?

U Chân Chân Quân nói:

- Là mệnh lệnh chung của mười hai phái phía Bắc Huyền châu chúng ta, mười hai phái chúng ta định ra quy củ, cứ ba mươi năm thu hoạch một lần để luyện chế Âm Hồn Châu. Tất cả mọi người đã nhất trí, có thể nói chúng ta đại biểu cho cả Huyền châu này.

Dư Tắc Thành lại hỏi:

- Thì ra các ngươi đưa ra mệnh lệnh này, vậy các ngươi có hỏi qua các phàm nhân bị các ngươi luyện chế thành Âm Hồn Châu chưa?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận