Tâm Nguyện thiền sư nói tiếp:
- Cảm giác có lại được pháp tắc Thiên Đạo một lần nữa quả thật là đặc biệt, năm xưa ta vất vả lắm mới thoát được nó, nhờ vậy mới có thể đoạt xá chuyển sinh, khi đó ta cảm thấy vô cùng cao hứng.
- Nhưng hôm nay ta không thể nào không chọn lại pháp tắc Thiên Đạo quen thuộc này, lại có cảm giác vô cùng thích thú, vì ta sẽ dùng nó tiêu diệt ngươi.
- Chín lần bất tử thì đã sao, trước mặt lực lượng hùng mạnh, dù là hàng trăm hàng ngàn lần bất tử, cũng phải chết như thường. Đúng, một kiếm mà thôi, mượn câu mà ngươi hay nói. Bạn đang đọc tại chấm cơm.
- Tái kiến, Dư Tắc Thành.
Dứt lời, lão nhìn thẳng vào Dư Tắc Thành, chuẩn bị ra tay. Một đòn sắp sửa xuất ra, dựa vào sự quen thuộc lẫn nhau giữa hai bên, lão biết nó thừa sức đánh cho Dư Tắc Thành tan xác.
Nhưng lần này lão nhìn Dư Tắc Thành, mới phát hiện ra Dư Tắc Thành đã thay đổi, không còn là Dư Tắc Thành trước đây. Hiện tại hắn phát ra khí tức vô cùng đáng sợ, mỗi lần khí tức này xuất hiện, đều đánh tan tành pháp bảo thập giai của lão.
Lập tức Tâm Nguyện thiền sư biến sắc.
Dư Tắc Thành lên tiếng nói:
- Đây là hình thái thứ ba của Tiên Tần Phá Diệt Chung Cực Hỗn Độn Kích. Hỗn Độn Lô. Nói thật ra, ta cũng không biết đòn này hùng mạnh tới mức nào, có lẽ hai ta sẽ đồng quy ư tận. Đây là lão ép ta, vốn đòn này phải khổ tu mấy trăm năm, nhờ lão nên ta mới có thể luyện thành trong vòng chỉ có trăm ngày. Cảm tạ lão, đây cũng là quân bài tẩy cuối cùng của ta.
Dư Tắc Thành vừa dứt lời, cả thiên địa đại biến, cấm chế sinh tử đạo đột ngột phát ra tiếng nổ rền vang kỳ dị, phát ra hào quang sáng chói.
Bên trong cấm chế, ở khoảng giữa Dư Tắc Thành và Tâm Nguyện thiền sư cách nhau chừng mười dặm, bắt đầu biến hóa về màu sắc. Sự biến hóa này đáng sợ tới mức khó tả bằng lời, cả thiên địa như đang rên rỉ, kêu gào dưới lực lượng kinh khủng này.
Trong vòng mười dặm xuất hiện cơn lốc xoáy, tất cả đất đá trở nên mềm nhũn, biến dị, trở thành vật chất có sắc thái kỳ dị.
Tất cả ánh sáng, tất cả nguyên khí, hết thảy vạn vật đang biến hóa, biến thành loại vật chất kỳ dị này.
Hỗn Độn sơ khai, chưa hề tạo vật, chỉ là Thái Nhất, nguyên khí chưa phân. Hỗn Độn là một.
Bản mệnh pháp bảo Hỗn Độn Lô của Dư Tắc Thành vừa xuất, tuy rằng chỉ bao trùm phạm vi mười dặm nhưng khí tức mà nó toát ra lại có thể khiến cho cả sinh tử đạo rộng vạn dặm hóa thành Hỗn Độn. Tâm Nguyện thiền sư hét thảm một tiếng, dưới pháp tắc quy về Hỗn Độn này, Phản Hư Chân Nhất cũng lập tức bị luyện hóa thành hư vô, hóa thành khí Hỗn Độn.
Dư Tắc Thành cũng dần dần cảm thấy mê man, giết địch một ngàn, mình tổn tám trăm, với thân Nguyên Anh của hắn khống chế pháp bảo này, lập tức lộ ra khuyết điểm tu vi không đủ. Giữa lúc cơn lốc xoáy đang thẳng lên chín tầng trời, Minh Thần Tử xuất hiện, thân thể Dư Tắc Thành nổ tan tành. Hắn cũng bị bản mệnh pháp bảo của mình hóa thành Hỗn Độn.
Sau khi Minh Thần Tử xuất hiện bèn rống to một tiếng, hóa thân Minh Thần cao ngàn trượng, chống lại Hỗn Độn muốn đánh cho tan tác khí Hỗn Độn này. Nhưng nỗ lực của y không có chút ý nghĩa nào, dù là muốn tránh né chạy trốn cũng là vô nghĩa. Khí Hỗn Độn bám sát theo bước chân y không rời, Minh Thần Tử cũng bị hóa thành Hỗn Độn.
Chuyển Sinh Minh Vương Quyết phục sinh Dư Tắc Thành trở lại thế giới này, hắn lại tiếp tục cẩn thận điều khiển bản mệnh pháp bảo của mình.
Quỷ Lệ Tử hiện thân, hóa thân Thiên Quỷ, liều mạng chạy trốn, thậm chí ngang nhiên vượt giới, muốn xé rách cấm chế bỏ chạy. Y đã dốc hết toàn lực, chủ yếu là muốn chạy trốn, tránh đi lực lượng Hỗn Độn đáng sợ này.
Nhưng tuy thế giới này rộng chừng vạn dặm, lại không có cách nào tránh thoát Hỗn Độn Lô. Bất kể y trốn tới đâu, khí Hỗn Độn cũng theo sát như hình với bóng, không thể trốn thoát. Rốt cục Quỷ Lệ Tử cũng bị luyện hóa, hóa thành Hỗn Độn.
Cuối cùng Tâm Nguyện thiền sư xuất hiện, lần này lão không tránh né hay chạy trốn, ngồi yên giữa Hỗn Độn. dốc hết toàn lực liều mạng chống lại Hỗn Độn.
Phật quang hộ thể, Thiên Đạo làm nguồn, Tâm Nguyện thiền sư kiên trì chống đỡ, ra sức kiên trì. Cũng nhờ lão ra sức chống cự như vậy, thân thể Dư Tắc Thành lại tự bạo.
Dư Tắc Thành cũng ra sức chịu đựng, cố gắng khống chế bản mệnh pháp bảo của mình, chuyển sinh bốn lần liên tiếp. Rốt cục nỗ lực của Tâm Nguyện thiền sư hoàn toàn vô ích không còn chịu đựng được nữa.
Tâm Nguyện thiền sư buông tiếng than dài:
- Ôi, mạng ta còn đâu...
Lúc này không phải là Tâm Nguyện thiền sư nữa, mà là Kim Tuyến Tôn Giả, Minh Thần Tử, Quỷ Lệ Tử cùng hợp thể với lão.
Thân thể lão bắt đầu trở nên mờ đi, thình lình lão đánh mạnh lên người mình một đòn, pháp bảo lập tức tan nát. Lão lại đánh vào mắt một đòn nữa, hai mắt nổ tung. Lão biết mình không chịu được nữa, bắt đầu tự hủy pháp bảo, hủy diệt hết thảy những gì có giá trị của mình, quyết không chừa lại cho Dư Tắc Thành.
Hư ảnh khổng lồ của Kim Tuyến Nguyên Thần Tháp sau lưng lão xuất hiện, nhưng tan tác chỉ trong nháy mắt, dù thành tro tàn cũng quyết không để lại cho Dư Tắc Thành.
Cuối cùng lão nói:
- Ta tu tiên năm ngàn một trăm hai mươi ba năm, cuối cùng cũng đoạn tuyệt tiên lộ, đáng tiếc, đáng tiếc...
- Dư Tắc Thành, ta đi trước một bước, nhưng ta sẽ trở lại.
Dư Tắc Thành lắc đầu:
- Lão sẽ không trở lại nữa, lão đã hình thần câu diệt, có nghĩa là biến mất hoàn toàn. Nhưng dù lão có trở về, lúc ấy ta cũng chỉ cần một kiếm mà thôi.
- Chết đi, hãy làm cho bao nhiêu người từng chết thảm trong tay lão cất tiếng hoan hô. Lão chết là đáng tội, tiên lộ của lão đoạn tuyệt từ đây, tiên lộ của ta càng thêm rộng mở.
- Chết đi, chỉ có nơi vĩnh viễn tử vong, đó mới là nhà của lão.
Thình lình thiên địa chấn động, Tâm Nguyện thiền sư kêu to một tiếng, nhìn Dư Tắc Thành đầy vẻ oán hận, thân thể nổ ầm ầm hóa thành tro bụi. Sau đó tro bụi tiêu tan, từ đạo ảo ảnh xuất hiện, đầu tiên là Kim Tuyến Tôn Giả, liều chết giãy dụa, hóa thành hư ảo Hỗn Độn. Sau đó là Minh Thần Tử, kế đến là Quỷ Lệ Tử, cuối cùng là Tâm Nguyện thiền sư.
Hình thần câu diệt, hoàn toàn tử vong.
Dư Tắc Thành thở ra một hơi thật dài, Hỗn Độn Lô tiêu tan, Dư Tắc Thành lập tức ngã xuống, toàn thân không còn chút sức lực nào.
Lúc này, trong vạn dặm của thế giới sinh tử đạo chỉ có một mảng hư không, không còn gì tồn tại, ngoại trừ Dư Tắc Thành.
Không biết cấm chế bên ngoài là do người nào thiết lập, quả thật hùng mạnh vô cùng. Chỉ cần chúng còn tồn tại, sẽ bảo vệ cho không khí trong sinh tử đạo này không khuếch tán ra Thanh Minh.
Dần dần ở trung tâm xuất hiện một cánh cửa màu bạc, là cửa truyền tống, lối ra sinh tử đạo, chỉ dành cho kẻ thắng.
Dư Tắc Thành nằm dài giữa không trung, không muốn cử động chút nào. Thấy cửa truyền tống xuất hiện, chợt hắn cười to, nụ cười thắng lợi. Mình đã thắng thật sự rồi, sau trăm ngày khổ chiến, mình đã giành được thắng lợi.
Kim Tuyến Tôn Giả đã hoàn toàn tiêu vong, hơn nữa không chừa lại cho mình một món gì, tất cả đều bị lão phá hủy thành tro tàn, ngay cả pháp bảo thập giai kia cũng bị lão phá tan. Thu hoạch duy nhất chính là chút lực Bản nguyên còn sót lại của lão, tuy rằng không mạnh lắm, nhưng không tới nỗi phải sử dụng Xá Sinh Thủ Nghĩa quyết để hấp thu.
Dư Tắc Thành nhắm nghiền mắt lại, tận hưởng khoảnh khắc say mê, sau đó thình lình đứng bật dậy. Thắng rồi, trở về thôi, tuy rằng Kim Tuyến Tôn Giả không chừa lại cho mình thứ gì nhưng ở Bất Ngôn tông, còn có vô số bảo vật đặt cược đang chờ mình thu lấy.
Nghĩ tới đây, Dư Tắc Thành như được tiếp thêm sức lực, nhảy vọt lên, đi về phía cửa truyền tống.
Đi tới trước cửa, thình lình hắn dừng lại, xoay người lấy trong thế giới Bàn cổ ra một chiếc áo choàng, phủ khắp người mình từ đầu tới chân, sau đó mới bước vào cửa truyền tống.
Quang ảnh lóe lên, Dư Tắc Thành xuất hiện bên trong cung điện. Áo choàng che phủ hắn từ đầu tới chân, khiến cho người ta không thể nhìn ra được hắn là ai.
Mọi người nhìn hắn chăm chú, không biết người thắng trở về là Dư Tắc Thành hay Kim Tuyến Tôn Giả.
Ở các đổ trường phường thị các môn phái, vô số Nguyên Anh Chân Quân. Chân Nhất Thần Quân đặt cược đều nhìn chăm chú vào thủy kính, để xem rốt cục là ai thắng.
Thình lình Dư Tắc Thành bước ra một bước, run lên một cái, áo choàng rơi xuống để lộ nguyên hình. Dáng vẻ của hắn vô cùng uy vũ, hết sức tự tin, xuất hiện trước mặt mọi người.
Thấy hắn xuất hiện, vô sô thanh âm vang lên, có tiếng kêu to kinh ngạc, có tiếng reo mừng hớn hở, có tiếng kêu thảm thiết vô cùng, lập tức cung điện vô cùng ồn ào huyên náo.
Ở đổ trường phường thị các phái, các tu sĩ đang theo dõi qua thủy kính cũng là như vậy, những tiếng kêu gào vang vọng chấn động đại lục Thương Khung.
Vô số tu sĩ đặt cửa Kim Tuyến Tôn Giả thắng ngây người trợn mắt nhìn, bảo vật đã bỏ bọn họ ra đi mãi mãi.
Vô số tu sĩ đặt cửa Dư Tắc Thành thắng, cho dù tu luyện đã mấy ngàn năm cũng không nhịn được, bật cười vang, hết sức vui mừng.
Sau khi xuất hiện trước mặt vô số Nguyên Anh Chân Quân, Dư Tắc Thành dứt khoát đi về phía trước, hết sức tự tin hăng hái.
Tới trước mặt chưởng môn Thạch Cơ, hắn nói:
- Báo chưởng môn, Dư Tắc Thành may mà không tới nỗi nhục mệnh, đã giết chết Kim Tuyến Tôn Giả trong sinh tử đạo, dương cao Hiên Viên Kiếm chúng ta, chém giết loại gian tà yêu ma.
Chưởng môn Thạch Cơ mỉm cười gật gật đầu:
- Giỏi, giỏi lắm...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...