Tiên Ngạo

Thắng, thắng lợi rồi... Dư Tắc Thành hết sức mừng rỡ, bật cười khanh khách. Kim Tuyến Tôn Giả đã bị đòn xung phong của xa trận húc cho tan xương nát thịt, Nguyên Anh cũng không kịp chạy, pháp bảo cửu giai Cửu Liên Tâm Đăng cũng bị ủi nát, hoàn toàn thắng lợi.

Dư Tắc Thành vô cùng cao hứng, tất cả thủ hạ cùng điều khiển Kim Đăng Chiến Xa cũng cao hứng la hét. Không có gì khoái trá bằng thắng lợi này, ba năm rình trộm, mình đã thăm dò hết tất cả tập quán của đối phương. Ba năm chuẩn bị, rốt cục đã đánh chết được kẻ thù, đánh chết triệt để, không chừa lại cọng lông sợi tóc nào, thật là khoái chí...

Dần dần sắc mặt Dư Tắc Thành trở nên sa sầm, mình cũng chưa được tống ra khỏi không gian này, có lẽ là vui mừng quá sớm... sắc mặt Dư Tắc Thành trở nên lạnh như băng, nhìn chăm chú vào chỗ Kim Tuyến Tôn Giả vừa thảm tử. Mình có được Chuyển Sinh Minh Vương Quyết, chắc gì người khác không có được thần công bậc này?

Quả nhiên nơi đó bắt đầu có lốc xoáy bốc lên, cao tận chín tầng mây, xông thẳng lên cao. Cấm chế bên ngoài dường như không ngăn nổi, cơn lốc xoáy này vẫn xuyên thẳng lên trên không ngừng.

Thình lình trên không vang lên vô số tiên âm mơ mơ hồ hồ. Trong thế giới Vực Ngoại này, đột nhiên vang lên tiếng phạm xướng mỏng manh nhưng hết sức rõ ràng, từng đợt từng đợt, như có như không. Tiếng phạm xướng xuyên qua ngăn cách của cấm chế, lan tràn ra khắp bốn phương tám hướng.

Cả Lang Gia Thủy Kính Thiên có thể nghe được, trên không vang lên giọng nói cao vút của một người:

- Cửa Ly phun ngọc nhị, Khám môn phun kim anh. Duyên long thần hỏa phát, hổ gầm tử quang sinh. Trời thu trăng sáng hiện, lắp tên bắn Kim tinh, nghiệp hỏa thiêu thiên địa, diệt độ tu tam sinh.

Trong không trung sinh ra trận gió, dường như có hào quang bạo phát. Nháy mắt hào quang hóa thành hình người, toàn thân tro bụi tung bay lả tả, đang bay lơ lửng giữa không trung.

Thanh âm cao vút chậm rãi hạ xuống, mơ hồ có tiếng tụng niệm rì rầm ảo diệu tuyệt luân. Tuy rằng nghe như mơ hồ hư ảo, nhưng lại rõ ràng quanh quẩn trong ý thức mỗi người.

Người này chậm rãi hạ xuống, lập tức tro bụi hội tụ, bao phủ toàn thân.

Gương mặt người này được một lớp hơi nước bao phủ, không thể quan sát được rõ ràng, chỉ nghe y lên tiếng nói:

- Ngươi thấy không, ta đã trở lại, từ chín tầng trời trở lại nơi này!

Giọng nói này rõ ràng là của Kim Tuyến Tôn Giả, lập tức những thành viên trong xa trận kinh ngạc ngẩn người. Dư Tắc Thành nhìn y chăm chú, thình lình buông tiếng thở dài:


- Nếu Kim Tuyến Tôn Giả thật sự trở lại, ta không sợ lão chút nào, đáng tiếc ngươi không phải lão. Lão đã chết đi triệt để, còn ngươi là ai?

Người nọ cười ha hả:

- Diệt độ tu tam sinh.

Dư Tắc Thành hỏi:

- Tâm Nguyện thiền sư ư?

Người nọ lắc đầu:

- Lão Hòa thượng kia là đời thứ nhất, ta là Minh Thần Tử đời thứ ba. Không cần phải sợ, tất cả là do lão quỷ Kim Tuyến cả, lão sợ chết, không dám trở thành Phản Hư Chân Nhất, lại không chịu nhường chỗ lại cho chúng ta. Làm cho chúng ta không thể tu luyện thành công trang thứ tư Kim Tuyến đại pháp, cho nên hiện tại ta mới chỉ đạt tu vi Nguyên Anh.

- Bất quá phải cảm tạ ngươi, Kim Tuyến Tôn Giả đã bị diệt, chúng ta đã có thể trở lại. Chỉ cần tu luyện thành công trang thứ tư Kim Tuyến đại pháp, trong thiên hạ không ai có thể giết được ta.

- Vì sao ngươi biết ta không phải lão?

Dư Tắc Thành đáp:

- Ta từng quan sát Kim Tuyến Tôn Giả ba năm, hết thảy nắm rõ như lòng bàn tay. Lão chỉ cần hơi lắc mông, ta đã biết lão chuẩn bị đánh rắm.

- Thì ra các ngươi tu luyện Cửu Thiên Huyền Kinh, chín trang kinh vô cùng vô tận, luyện thành một trang chính là một đời. Kim Tuyến Tôn Giả kia nhìn thấy bảo vật đặt cược nhiều như vậy, không nhịn được nên lấy cả hai bản thần kinh của mình đặt cả vào.


Minh Thần Tử chính là đời trước của Kim Tuyến Tôn Giả, từng là Phản Hư Chân Nhất của Minh Ma tông, y thở dài nói:

- Không có cách nào khác, trước kia đời thứ hai là Quỷ Lệ Từ chết quá đột ngột. Nguyên Anh vỡ nát, bị lực Thiên Đạo lôi kéo, chúng ta không thể không tập trung hết tất cả ưu điểm của mình cho đời kế tiếp, đoạt xá chuyển sinh, bằng không nhất định đã luyện thành Chân Nhất Thần Quân.

- Nhưng vẫn có khuyết điểm, Nguyên Anh của ta đoạt xá, chuyển thế trùng sinh, tất cả khuyết điểm sẽ bạo phát hoàn toàn, mới sinh ra tên phế vật Kim Tuyến Tôn Giả kia.

Dư Tắc Thành lại nói:

- Đừng nói người khác là phế vật, ta thấy lão sống tốt hơn ngươi nhiều, chưa biết được trong các ngươi, ai mới thật sự là phế vật.

Dứt lời, Dư Tắc Thành bắt đầu vận động, Minh Thần Tử thấy vậy bèn hỏi:

- Ngươi đang làm gì vậy?

Dư Tắc Thành đáp:

- Chỉ là vận động một chút, xem ra phải mất thêm ba canh giờ nữa. Đúng rồi, nếu ta giết chết ngươi, vậy đời trước của ngươi là Quỷ Lệ Tử kia có xuất hiện nữa không?

Minh Thần Tử còn chưa kịp đáp, Dư Tắc Thành bèn đã run tay, Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt Quang Tuyến bắn ra về phía y.

Minh Thần Tử cười sằng sặc, giọng y hết sức âm trầm:

- Sở dĩ ta xưng Minh Thần Tử, ắt phải có chỗ độc đáo. Ta tu luyện Minh Ma công, khác với những người khác. Người khác luyện hóa người khác, tra tấn người khác, còn ta luyện hóa bản thân mình, bởi vì ta chính là Minh Thần.


Trong lúc còn đang nói, Minh Thần Tử thình lình hóa lớn thân hình. Tuy Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt Quang Tuyến bắn trúng y, nhưng không gây ra phản ứng gì, bởi vì y đã hóa thân Minh Thần, không còn ở trong Ngũ Hành, không còn bị uy lực của Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt Quang Tuyến gây tổn thương.

Lúc này y đã biến thành một người khổng lồ cao ngàn trượng, đầu đội trời chân đạp đất, trên đầu mọc sừng. Môi y màu đỏ sẫm, làn da xanh lướt, hình dáng này rõ ràng là một Ma Thần viễn cổ.

Dư Tắc Thành phát động xa trận xung phong, lập tức xa trận hóa thành một đạo lưu quang xông thẳng tới. Minh Thần Tử phát ra tiếng rống to, dùng song chưởng ngăn cản. Xa trận va phải, đẩy y thối lui về phía sau chừng ngàn trượng, thình lình y ra sức xé mạnh.

Không ngờ xa trận bị Minh Thần Tử xé tan tành, miệng y thét lớn:

- Minh Thần giáng thế, vạn binh không thương, vạn pháp không sợ, lực mạnh ngất trời. Tiểu tử, ta phải nuốt chửng ngươi mới được.

Xa trận đã bị y xé rách, có hai đoạn nằm trong tay y. Một đoạn thình lình xuất hiện chín cái đầu rồng, cắn mạnh một cái vào bàn tay y. Tay y lập tức chuyển sang màu lục, y rống to lên một tiếng, đã trúng độc của Cửu Đầu Long.

Độc này không thể coi thường, sau khi Cửu Đầu Long cắn xong, lập tức toàn thân mềm nhũn, không thể cử động được nữa. Độc này chính là độc bản mệnh của nó, cho nên sau khi cắn xong không còn chút sức lực nào cả.

Minh Thần Tử giáng mạnh một đòn. Kim Đăng Chiến Xa vỡ nát, Cửu Đầu Long hét lên một tiếng thê thảm, bị đánh tan thành tro bụi, hóa ra một đạo hào quang bay về thế giới Bàn Cổ của Dư Tắc Thành.

Một Kim Đăng Chiến Xa khác vang lên tiếng chim bằng gáy, từ đó Côn Bằng bay ra, nháy mắt hóa lớn chừng ba trăm trượng. Hai bên lập tức quần thảo với nhau. Minh Thần Tử khổng lồ cùng Côn Bằng đánh loạn lên, lăn lông lốc dưới đất.

Hai quái vật này lăn tới đâu, những tiếng nổ ầm ầm vang lên tới đó, nhưng Côn Bằng chịu thiệt trong trận chiến này. Nó là giống chim bay trên trời, hiện tại cận chiến cùng đối phương dưới đất, đối phương to ngàn trượng, nó chỉ ba trăm trượng, tự nhiên phải chịu thiệt thòi.

Bất quá trong khoảnh khắc này, hai Chiến Linh Long Thần đã lao nhanh tới, pháp thể của chúng hóa thành cự long trăm trượng, mỗi con quấn lấy một chân đối phương, giữ chặt Minh Thần Tử. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn

Bảy phân thân Vạn Tái Hàn Huyền hợp nhất, thình lình hô to:

- Tắc Thành giúp ta!

Nhất Nguyên Thủy pháp thân lập tức nhảy lên, hóa thành Tuyết Hồn Châu, Vạn Tái Hàn Huyền xông tới, khẽ giáng một đòn trúng vào chân đối phương.


Sau đó có tiếng thiên địa cộng hưởng vang lên:

- Hồng Hoang đảo chuyển, Băng Hà thế kỷ!

Thân hình khổng lồ ngàn trượng của Minh Thần Tử bắt đầu run rẩy, trên người y dâng lên vô số hoa tuyết. Côn Bằng, hai Chiến Linh lập tức rời khỏi, tránh y ra thật xa.

Thân hình khổng lồ của y có thể chống cự vạn loại binh đao, có thể chống lại vạn pháp, nhưng dưới tuyệt chiêu Băng Hà đảo chuyển của Vạn Tái Hàn Huyền, lại được Tuyết Hồn Châu trợ lực, nháy mắt đã hóa y thành một khối băng.

Trước khi chết y còn quát lớn:

- Ta... ta sẽ trở về...

Sau đó hoàn toàn nổ tung, hóa thành hoa tuyết bay lả tả.

Băng tuyết đầy trời, bay là tả khắp nơi, giống như mùa Đông đang tới. Tuy rằng đã đánh chết cường địch, nhưng Dư Tắc Thành không hề cảm thấy vui mừng. Đánh chết một Kim Tuyến Tôn Giả, kết quả Minh Thần Tử xuất hiện, có câu diệt độ tu tam sinh, chẳng lẽ thật sự phải giết chết tất cả ba tên này, sự tình mới chấm dứt hay sao?

Xem ra chuyện này không phải kết thúc dễ dàng như vậy, còn có Quỷ Lệ Tử, Tâm Nguyện thiền sư gì đó, phải chăng bọn chúng sắp sửa xuất hiện?

Hoa tuyết đang bay phất phơ bỗng nhiên dần dần hội tụ, hình thành cơn lốc xoáy, bay thẳng lên chín tầng trời. Dư Tắc Thành không khỏi buông tiếng than dài:

- Tới rồi, ôi... Cửu Thiên Huyền Kinh này quả thật không thể coi thường. Thập Đại Tiên Điển... Lão Thất, kinh này có địa vị thế nào trong thời Tiên Tần vậy?

Lão Thất đáp:

- Thật là xin lỗi, Thống lĩnh Đại nhân, kinh này không có ghi lại ở thời Tiên Tần. Tuy rằng Tiên Tần đế quốc hùng mạnh thật, nhưng không phải chuyện gì cũng làm được.

Dư Tắc Thành gật gật đầu, bắt đầu thu hồi phân thân năm con rối Ngũ Hành. Trận chiến vừa rồi Vạn Tái Hàn Huyền xuất ra lực Băng Hà, toàn thân thoát lực, đã chìm vào mê man. Côn Bằng cũng bị thương nhẹ, Dư Tắc Thành thu chúng vào thế giới Bàn cổ để liệu bề chữa trị.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận