Đột nhiên Dư Tắc Thành mỉm cười, cơ hội tới rồi. Một trong những trưởng lão của Vô Hình Ám Ma tông là Côn Bằng Yêu Vương, chính là Phó Cốc chủ Vạn Yêu cốc, y cũng là Côn Bằng, Côn Bằng nhất tộc có số lượng cực ít, đây không phải là cơ hội của mình sao? Hoàn toàn có thể mượn chuyện này móc nối quan hệ, tạo quan hệ tốt với Côn Bằng Yêu Vương.
Nghĩ bèn làm ngay, Dư Tắc Thành bắt đầu hành động, tiến vào đại điện Ám Ma liên hệ với Côn Bằng Yêu Vương.
Trong lúc chờ đợi, Dư Tắc Thành nhìn thoáng qua số tiền đặt cược, hiện tại bảo vật đã nhiều gấp đôi trước kia, vô số tu sĩ trầm trồ quan sát. Đừng nói là có được, chỉ nhìn bảo vật thôi đã khiến cho người ta có cảm giác vô cùng thích thú.
Những bảo vật này xuất hiện bằng ảo ảnh, tựa như đang ở ngay trước mắt mình. Lại có thần thức thuyết minh lai lịch, uy lực của chúng, làm cho người ta cảm thấy mơ màng khôn tả.
Trong lúc Dư Tắc Thành còn đang quan sát những bảo vật này, chợt có một đạo thần thức hùng mạnh truyền đến:
- Số Bảy, ngươi tìm ta ư, có chuyện gì vậy? Lần này ta vô cùng coi trọng ngươi, cho nên đã đặt một phương linh thạch vào cửa ngươi đó!
Một phương linh thạch bình thường là một con số không nhỏ, nhưng so với vô số bảo vật đặt cược kia quả thật không đáng kể gì, rõ ràng vì Dư Tắc Thành là đệ tử Vô Hình Ám Ma tông, y thân là Đại trưởng lão, không thể không ra vẻ một chút, làm như mình đứng về phía Hộ pháp bản môn.
Dư Tắc Thành nói với giọng vô cùng cung kính:
- Tiền bối, tại hạ có chuyện muốn nhờ, số là ta có một vị đạo hữu, chính là một Côn Bằng mới vừa hóa hình, muốn nhờ tiền bối chỉ cho y thuật biến hóa, để có thể xuất lực trong trận chiến này.
Dứt lời, Dư Tắc Thành truyền tống qua ba chiếc lông Côn Bằng, để chứng thực lời mình.
Sau khi Côn Bằng Yêu Vương nhận được lông chim, trầm ngâm rất lâu, một lúc sau mới nói:
- Không thể ngờ rằng Côn Bằng nhất tộc còn có tộc nhân tồn tại. Thiên địa này đã biến hóa không nhỏ, vốn tưởng không còn Côn Ngư nào có thể hóa Bằng, không thể ngờ được...
- Nói đi, ngươi có yêu cầu gì, chỉ cần ta có thể giúp được sẽ làm hết sức mình.
Dư Tắc Thành bèn nói:
- Ta muốn cầu một pháp thuật hóa thân thành người cho Côn Bằng, ngoài ra nếu có pháp thân Đại Yêu Ma càng tốt, ta cần hai cỗ pháp thân Đại Yêu Ma.
Côn Bằng Yêu Vương nói:
- Phải chăng ngươi có được Tiên Thiên Linh Bảo thế giới Bàn cổ?
Tức thì Dư Tắc Thành nghẹn lời, làm sao y biết được chuyện này?
Côn Bằng Yêu Vương nói tiếp:
- Không cần phải sợ, Côn Bằng nhất tộc chúng ta năm xưa chính là hảo hữu với Hiên Viên Hoàng đế. Năm xưa Hiên Viên Hoàng đế đã cỡi Côn Bằng Thiên Nữ hùng mạnh nhất tộc ta đại chiến tứ phương, sau Côn Bằng Thiên Nữ và ngài cùng nhau phi thăng.
Dư Tắc Thành nghe vậy lập tức hiểu ra, có lẽ Côn Bằng Thiên nữ này là một trong ba ngàn ngự nữ của Hiên Viên Hoàng đế. Nghĩ tới hình dáng Côn Bằng giương sải cánh ba ngàn dặm, hùng vĩ mạnh mẽ, hắn không khỏi cảm thấy vô cùng khâm phục Hiên Viên Hoàng đế.
Côn Bằng Yêu Vương nói tiếp:
- Sau thiên địa đại biến, sau khi Đại Võ Thần Đế trị thủy, tộc của ta không còn đất để hóa hình, không còn Côn Ngư hóa Bằng nữa. Bất quá vào thời Tiên Tần, tộc ta đã trải qua một lần hưng thịnh, năm xưa ta chính là một trong mười hai tọa kỵ của Thủy Hoàng bệ hạ, cùng ngài đại chiến vô số Dị tộc, đại chiến Tiên Giới.
- Nhớ tới năm xưa ta lại cảm thấy máu nóng sôi trào. Chúng ta đánh lên Tiên Giới, trảm tiên phá giới, thích thú biết bao...
- Khi đó tộc ta hưng thịnh, chỉ cần hậu bối đệ tử tìm được một quan lại Tiên Tần nào đó có được thế giới Bàn Cổ, là có thể mượn nhờ thế giới Bàn cổ hóa Côn thành Bằng.
- Lúc Thủy Hoàng bệ hạ ra đi là lúc con thứ hai, thứ ba của ta hóa hình, ta thật sự thương chúng, chủ nhân ta không muốn ta đi, để ta ở lại chăm sóc con mình, trước khi đi còn để lại cho ta một điểm gốc Thời Không nơi Vực Ngoại.
- Không ngờ lần chia tay này lại kéo dài ba vạn năm, rốt cục Tiên Tần sụp đổ, tộc ta không còn sinh ra hậu duệ. Nhờ vào điểm gốc Thời Không kia, con cháu tộc ta nhất nhất ra đi. Vốn ta chỉ cần chờ vài ngàn năm nữa, ba tộc nhân cuối cùng trưởng thành, chúng ta sẽ cùng nhau rời đi, không ngờ còn có được cơ hội này.
Nghe xong những lời này, Dư Tắc Thành không khỏi sừng sờ, Côn Bằng Yêu Vương nói tiếp:
- Dư Tắc Thành, chúng ta tiến hành giao dịch đi. Hiện tại trên đại lục Thương Khung này còn mười một Côn Ngư, ta sẽ bắt chúng cho vào thế giới Bàn cổ của ngươi, ngươi giúp ta nuôi dưỡng chúng, khiến chúng hóa thành Côn Bằng.
- Đến lúc ấy chúng ta sẽ cùng nhau rời khỏi thế giới Thương Khung này, tất cả của cải ta có trên thế gian này sẽ để lại hết cho ngươi. Yên tâm đi, số của cải này vượt xa tưởng tượng của ngươi.
- Côn Bằng của ngươi đã bị thế giới Bàn cổ thuần hóa, ta sẽ không mang đi, nó thuộc về ngươi.
Dư Tắc Thành đáp:
- Được, bất quá cần một kỳ hạn, ngoài ra ta biết không phải chỉ mình ta có thế giới Bàn Cổ.
Côn Bằng Yêu Vương nói:
- Ta biết, nhưng thế giới Bàn cổ của những người khác không đủ trọn vẹn Ngũ Hành như ngươi. Năm xưa Trung Hưng Tổ Sư Vương Âm Dương của Hiên Viên kiếm phái các ngươi từng giúp ta luyện hóa bảy Côn Bằng.
- Mười một Côn Ngư này là tộc nhân mà ta tìm được gần đây nhất, lấy ngàn năm làm kỳ hạn. Nếu hết ngàn năm mà chúng không thể hóa Bằng, vậy không phải là tộc nhân chúng ta. Ngươi thấy thế nào, có khả thi chăng?
Dư Tắc Thành gật đầu:
- Được, bất quá ta muốn vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt đã.
Côn Bằng Yêu Vương cười nói:
- Ngươi có được thế giới Bàn cổ như vậy, một Kim Tuyến Tôn Giả nho nhỏ làm sao chịu nổi một đòn? Hơn nữa ta còn nghe được mùi Chuyển Sinh Minh Vương Quyết trên mấy chiếc lông kia...
- Tóm lại nếu ngươi thất bại, vậy có nghĩa là ngươi không đáng cho ta chú ý. Quy luật tự nhiên là mạnh sống yếu chết, nếu ngươi chết thì ráng chịu, không phải là chuyện của ta.
Dư Tắc Thành gật đầu:
- Đúng vậy, mạnh sống yếu chết, một Kim Tuyến Tôn Giả nho nhỏ như vậy, ắt ta thắng chắc, lão chỉ là hòn đá lót đường trên tiên lộ của ta.
Côn Bằng Yêu Vương nói tiếp:
- Được, đây là thuật hóa hình của Côn Bằng, ngươi đưa cho nó tu luyện. Đây là pháp thân của hai con Thanh Bạch Long Thần thuộc Long tộc ở Thương Khung hải năm xưa, cho ngươi luôn. Ngoài ra ngươi còn thiếu nguyên liệu gì hãy nói với ta.
Dư Tắc Thành thoáng động trong lòng, vội kể ra một danh sách, chính lả tải liệu thuộc bảy Nguyên Tinh cần có để luyện chế phi kiếm. - .
Côn Bằng Yêu Vương nhìn thoáng qua, sau đó mới nói:
- Những tài liệu này đã biến mất, ngoại trừ mấy lão già vào thời Tiên Tần đế quốc chúng ta quả thật không mấy người có được. Ta thật sự hâm mộ thế giới Bàn Cổ, có bảo vật này còn có thể có được bảy Nguyên Tinh, có thể luyện chế ra phi kiếm thập giai.
Sau đó Côn Bằng Yêu Vương cũng đưa đủ các tài liệu này cho Dư Tắc Thành. Tuy rằng ngoài miệng y nói hời hợt rằng mạnh sống yếu chết, thật ra vẫn dốc hết toàn lực ủng hộ Dư Tắc Thành. Tiền đặt cược trong Vô Hình Ám Ma tông lập tức gia tăng vô số bảo vật đặt Dư Tắc Thành thắng cuộc. Phi kiếm cửu giai Phong Vân Xung Tiêu kiếm, mười hai món pháp bảo cửu giai, mười Côn Bằng Phi Thiên Sí, ba mươi sáu hạt Vạn Vân Cụ Phong Châu...
Từng đống pháp bảo đặt vào, lập tức Dư Tắc Thành từ người đặt cược nhiều nhất rơi xuống vị trí thứ hai.
Rõ ràng những bảo vật này toàn là những thứ quý hiếm của Côn Bằng Yêu Vương. Y dốc hết gia tài của mình đặt cho Dư Tắc Thành thắng cuộc. Dư Tắc Thành chỉ có thể buông tiếng than dài, đây gọi là có lợi ắt có hại, thật ra rốt cục không có chút ích lợi gì với mình.
Phân chia bảo vật sau khi thắng cược có quy luật như vầy, ai là người đặt cược nhiều nhất sẽ có tư cách lựa chọn chiến lợi phẩm trước tiên, dựa theo số bảo vật mà mình đã đặt cược quy ra linh thạch mà chọn bảo vật có giá trị tương ứng.
Những chiến lợi phẩm này đã gia tăng giá trị lên hơn một phần năm so với ban đầu, đó là phí tổn cho Bất Ngôn tông. Người ta không thể mở ra một trường đặt cược không công như vậy, để cho mọi người cùng chơi.
Hơn nữa nếu muốn một món bảo vật nào đó mà không phải là người lựa chọn đầu tiên, còn có thể đặt thêm bảo vật hay linh thạch để giữ lại quyền lựa chọn của mình, đương nhiên con số này sẽ chui vào túi Bất Ngôn tông. Cho dù không chiếm được bảo vật kia cũng sẽ không được trả lại.
Tuy rằng những người khác có quyền ưu tiên lựa chọn, nhưng nếu mình đã có đặt bảo vật để giữ lại quyền lựa chọn của mình, vậy người khác cũng phải đặt thêm bảo vật. Chuyện này có công thức tính toán kỹ càng, dựa theo thứ tự mà điều chỉnh. Người đầu tiên nộp bảo vật để giữ lại quyền lựa chọn chỉ là kẻ được chọn thứ mười, giữ được một phần mười quyền lựa chọn. Nếu đối phương chịu bỏ ra bảo vật giữ lại quyền lựa chọn của mình, vậy bảo vật sẽ thuộc về đối phương, bảo vật giữ lại quyền lựa chọn của kẻ kia coi như mất không.
Trong đó còn có quy tắc trao đổi pháp bảo giữa người đặt nhiều nhất của hai cửa. Thật ra đây không phải là một trường đặt cược, chính xác là một hoạt động giao lưu pháp bảo, chỉ có điều tính phiêu lưu rất lớn, có người vui mừng, có người buồn bã.
Nói chung quy củ này vô cùng phức tạp, nhưng lại tương đối công bình. Nói đến cùng chỉ có Bất Ngôn tông hốt một mớ lớn. Thật ra với những bảo vật này, linh thạch đã không còn ý nghĩa, đa số toàn là những thứ có bao nhiêu linh thạch cũng không mua được.
Đầu tiên Dư Tắc Thành là người đặt cược nhiều nhất, sau khi Côn Bằng Yêu Vương dốc hết gia sản đặt vào, hắn bèn rơi xuống vị trí thứ hai. Sau đó lại có người đặt tiếp, hắn lại rơi xuống thứ ba, thứ tư. Nói cách khác, đã có ba vị đại lão gia coi trọng Dư Tắc Thành, đặt cho hắn thắng. Cường giả tồn tại mấy ngàn năm giống như Côn Bằng Yêu Vương, có được bảo vật chắc chắn nhiều hơn Dư Tắc Thành gấp mấy chục lần. Phi kiếm cửu giai của người ta phải dùng bao nhiêu cọng lông chim hàng ngàn năm mới chế ra được một cây, nhưng người ta chỉ dùng để xỉa răng mà thôi.
Đây là ưu thế về thời gian, cho dù Dư Tắc Thành có được thế giới Bàn cổ, bất quá hắn mới tồn tại chưa đủ trăm năm, không thể nào vượt qua đối phương được.
Tuy rằng người đặt cược gia tăng, quyền chọn lựa bảo vật bị rơi xuống thấp, nhưng người ta thường nói Tái ông mất ngựa, chợt có chuyện may xảy đến. Nhất Nguyên Thủy pháp thân của Dư Tắc Thành đã tìm được hai lần tập kích Kim Tuyến Tôn Giả.
Lần đầu tiên, Kim Tuyến Tôn Giả còn đang thưởng thức bữa ngon của lão, ăn tim đại hán, đột nhiên đại hán kia bật cười sằng sặc, tiến tới ôm chầm lấy lão, nháy mắt tự bạo.
Tự bạo như vậy chính là bí pháp tự bạo của Thiên Mục sư huynh và Không Minh Thần Quân năm xưa. Lập tức Kim Tuyến Tôn Giả hình thần câu diệt, nhưng ngày hôm sau người ta lại thấy lão xuất hiện như thường.
Lần thứ hai, thình lình trên không xuất hiện một chiếc cự trảo, chính là Bằng trảo. Trảo này xuyên qua Thời Không, to chừng ngàn trượng, chộp xuống một cái, Kim Tuyến Tôn Giả lập tức tan thành nhiều mảnh, chết ngay tức khắc.
Bất quá hôm sau lão lại xuất hiện như thường, sau đó dặn dò sự vụ trong tông, hoàn toàn biến mất, mai danh ẩn tích, tất cả mọi người không biết lão đi đâu.
Bởi vì hai lần ám sát này thành công, cho nên bên ngoài Ma cung, trên đại lục Quân châu, xuất hiện nhiều kẻ ám sát hơn nữa, đáng tiếc bọn họ không tìm được Ma cung. Những người này đều đặt cửa Dư Tắc Thành thắng lợi, vì muốn giành pháp bảo cho nên đi nước cờ này.
Sở dĩ bọn họ không tìm được Ma cung, là vì bọn người đặt Kim Tuyến Tôn Giả thắng lợi đã tự động tụ tập bảo vệ Kim Tuyến Tôn Giả. Hai bên bắt đầu đại chiến trên đại lục Quân châu, toàn là những nhân vật không phải tầm thường, thỉnh thoảng có thể thấy họa trời xuất hiện ở đại lục Quân châu.
Đến khi Kim Tuyến Tôn Giả biến mất, thật sự biến mất, những người này mới chịu giải tán. Phân thân của Dư Tắc Thành ở lại Quân châu vô ích, bèn trở về với hắn.
Chuyện ám sát như vậy lại không xảy ra với Dư Tắc Thành, tất cả mọi người đều cho rằng Dư Tắc Thành tất bại. Hắn trở thành Nguyên Anh Chân Quân bất quá chỉ mới hai, ba năm, có người nghi ngờ rằng hắn còn chưa thể thích nghi với biến hóa Nguyên Anh này. Hắn không biết Kim Tuyến Tôn Giả là người thế nào, cho nên mới mù quáng ký tên vào khế ước sinh tử đạo, mà quả thật là như vậy.
Tuy rằng Bất Ngôn tông có bán tin tình báo rõ ràng tỉ mỉ về Dư Tắc Thành, nhưng mọi người đều biết Bất Ngôn tông là vì tiền, vì lợi ích riêng, chỉ là thổi phồng giả dối.
Đương nhiên có người tới nhìn trộm, nhưng không ai ám sát, sợ rằng hắn chết đi rồi, ván cược hủy bỏ.
Bất quá Dư Tắc Thành không rảnh quản tới bọn họ, hai Chiến Linh Thiên ất, Thiên Quyền đã chiếm cứ hai pháp thể Thanh Bạch Long Thần, hóa thân thành một Thanh Long và một Bạch Long, sau đó lại hóa thân thành người, có thêm hai tên xa phu nữa.
Đám mỹ nữ họa bì không đủ tu vi, không thể khống chế Kim Đăng Chiến Xa. Trong lúc này, đột nhiên Thanh Thành chạy tới giao lại Thanh Loan cho phụ thân mình, để nó xuất lực trong trường đại chiến này.
Nhưng không biết vì sao Kim Đăng Chiến Xa do Thanh Loan điều khiển lại không thể dung hợp cùng xa trận của bọn Dư Tắc Thành. Xem ra phải dung hợp cùng thế giới Bàn cổ giống như năm con rối Ngũ Hành. Côn Bằng, Vạn Tái Hàn Huyền... phải thuộc về yêu ma của Dư Tắc Thành mới có thể dung hợp vào xa trận. Trên người Thanh Loan đã có dấu ấn Thiên Ma của Thanh Thành, không thể dung hợp vào xa trận, cho nên đành thôi.
Rốt cục Nhất Nguyên Thủy pháp thân trở về, năm con rối Ngũ Hành đầy đủ, thêm vào Cửu Đầu Long, Côn Bằng đã hóa thân thành người, bảy phân thân của Vạn Tái Hàn Huyền, Lưu Ly Chân Quân, hai Chiến Linh Thiên Ất. Thiên Quyền phụ thể Thanh Bạch Long Thần, tổng cộng điều khiển mười tám chiếc Kim Đăng Chiến Xa, lập tức hình thành một xa trận, uy lực hiện ra.
Mười tám Kim Đăng Chiến Xa hình thành xa trận thật lớn. Xa trận này có thể xếp thành một hàng dài, cũng có thể tụ tập lại, mười tám chiến xa hóa thành một chiến xa, co rút lại một điểm. Hoàn toàn có thể tụ tán tùy tâm, hoàn toàn nghe theo đầu xe điều khiển, đầu xe chính là Dư Tắc Thành.
Pháp thuật của Kim Đăng Chiến Xa lại thay đổi một lần nữa, Lưu Tinh Thanh Nhận Vũ và Hồng Liên Nghiệp Hỏa Hải không thay đổi, chỉ có số lần triệu tập pháp thuật từ ba tăng lên bốn, uy lực, phạm vi pháp thuật cũng tăng lên.
Kim Đăng Lưu Ly Tráo hóa thành Bất Diệt Kim Quang, chỉ cần kẻ điều khiển chiến xa bất diệt, bốn chiến kim đăng bốn góc sẽ hấp thu các loại lực tự nhiên như phong, sương, thủy, tuyết, băng, nhật, nguyệt, tinh, khí, vân, Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, lôi, điện, thanh, quang, từ... phát ra thần quang, biến hóa thành Bất Diệt Kim Quang, Kim Đăng Chiến Xa sẽ không phải chịu mảy may thương tổn.
Nguyệt Chiếu Không Minh Tiễn hóa thành Tốn Quang Nguyệt Trần Pháo, hấp thu lực Nguyệt Quang, mỗi Kim Đăng Chiến Xa có thể triệu tập bốn con Thái Âm Hàn Nha trợ trận. Mỗi con Thái Âm Hàn Nha có cảnh giới tương đương cảnh giới kẻ điều khiển chiến xa, đồng thời có thể bắn ra một phát Tốn Quang Nguyệt Trần Pháo, tầm bắn xa trăm dặm, tương đương với một đòn liên thủ của tất cả mọi người trong xa trận, cứ sau sáu trăm lần hô hấp có thể bắn ra một đợt.
Bích Hải Triều Sinh Ba chuyển hóa thành Cửu Thủy Qua Toàn Triều, lấy Kim Đăng Chiến Xa làm trung tâm, xung quanh mỗi chiến xa sinh ra bốn xoáy nước, càn quét phạm vi ngàn trượng. Sau đó hóa thành chín đợt thủy triều mênh mông trong ba canh giờ, thủy triều cuồn cuộn đục ngầu, sắc bén như kiếm trận, cuốn phăng hết thảy.
Mỗi lần ngự xa phi hành, chỉ thấy bên cạnh xa trận hình thành biển lửa hồng liên, chín đợt thủy triều, Thủy Hỏa tương dung mênh mông mãnh liệt. Lại thêm Lưu Tinh Thanh Nhận Vũ từ trên trời rơi xuống, Tốn Quang Nguyệt Trần Pháo bắn tầm xa, có bảy mươi hai con Tam Túc Kim ô, bảy mươi hai con Thái Âm Hàn Nha trợ trận. Trước xa trận còn có bảy mươi hai đóa hỏa liên, bảy mươi hai xoáy nước, toàn là cạm bẫy chết người đối với những ai tiếp cận.
Cuối cùng dưới sự bảo vệ của Bất Diệt Kim Quang, có thể nói là tuyệt đối an toàn. Từ đây có thể biết được vì sao Tần Hằng Công năm xưa dùng ba ngàn Kim Đăng Chiến Xa có thể tung hoành thiên hạ. Khi đó pháp thuật triệu tập của ông không biết đạt tới mức nào, có lẽ là bao trùm trời đất, địch nhân chưa kịp nhìn thấy chiến xa đã chịu diệt vong.
Mà chỗ đáng sợ nhất của mười tám chiến xa này cũng không phải ở những pháp thuật trên, mà là xung phong, số Kim Đan Chân Nhân liên kết thành xa trận càng nhiều, tụ tập càng nhiều, phát huy lực lượng càng lớn. Khi chiến xa nhóm trận xung phong, không phải là cộng thêm uy lực, mà gia tăng theo cấp số nhân. Mười chiến xa nhóm trận xung phong tạo ra uy lực cao gấp trăm lần một chiến xa.
Khi mười tám chiến xa hình thành thế xung phong, tất cả những vật triệu tập đều đi theo chiến xa. Biển lửa hồng liên, chín đợt thủy triều bắt đầu co rút lại, cuối cùng hóa thành một đạo hào quang tấn công hủy diệt hết thảy.
Có xa trận mười tám chiến xa này, Dư Tắc Thành có thêm được một thủ đoạn để giành thắng lợi.
Sau khi chuẩn bị xong xa trận, Dư Tắc Thành bắt đầu hạng mục chuẩn bị tiếp theo, chính là luyện kiếm.
Muốn làm được chuyện lớn, trước đó phải chuẩn bị thật tốt, cho nên Dư Tắc Thành phải luyện kiếm. Đầu tiên là luyện chế ba thanh phi kiếm cửu giai Sát Na Quang Hoa, Hằng cổ Nhật Nguyệt, Cửu Thiên Đạp Ca đạt tới mức độ dung hợp hoàn mỹ với bản thân mình.
Sát Na Quang Hoa đã theo Dư Tắc Thành bao nhiêu năm, luyện chế nó thuận lợi vô cùng. Nháy mắt phi kiếm này đã dung hợp với Dư Tắc Thành thành một thể, trở thành một phần thân thể hắn, dung nhập vào trong mắt trái.
Dung hợp như hiện tại khác với trước kia dung hợp vào thế giới Bàn cổ, chính là hợp thể chân chính, trở thành một phần thân thể, hoàn toàn nghe theo mệnh lệnh của Dư Tắc Thành.
Sẽ không xuất hiện tình huống tiêu cực như trước kia, lực Thiên Đạo khác không thể điều khiển nó.
Giờ phút này, Sát Na Quang Hoa đã vĩnh viễn thuộc về Dư Tắc Thành, không thể chia lìa.
Sau đó Dư Tắc Thành bắt đầu tế luyện Hằng cổ Nhật Nguyệt. Phi kiếm này cần nhiều thời gian hơn, tế luyện nó chừng trăm ngày, rốt cục dưới nỗ lực của Dư Tắc Thành. Hằng cổ Nhật Nguyệt cũng đã dung nhập hoàn toàn vào mắt phải của hắn.
Cửu Thiên Đạp Ca lại đơn giản hơn, vì Dư Tắc Thành đã được Kiếm Linh thừa nhận. Rốt cục cả ba thanh phi kiếm cửu giai đã hoàn toàn thuộc về Dư Tắc Thành.
Luyện chế xong ba thanh phi kiếm này chẳng qua chỉ mới là bắt đầu. Dư Tắc Thành tiếp tục nỗ lực, dựa theo bí pháp do Trung Hưng Tổ Sư Vương Âm Dương để lại luyện chế bảy Nguyên Tinh. Hắn đã có năm trong bảy loại Nguyên Tinh, bắt đầu luyện chế chúng trở thành hình thái Nguyên Tinh chân chính.
May là Côn Bằng xưa kia là tọa kỵ của Hiên Viên Hoàng đế, lưu trữ được không ít tài liệu quý hiếm vào thời đó. Những tài liệu này hiện tại đã biến mất, Dư Tắc Thành chỉ sử dụng một nửa, còn thừa một nửa cho vào thế giới Bàn Cổ dần dần nuôi dưỡng. Mặc dù thế giới Bàn Cổ có thêm tác dụng gia tăng thời gian, nhưng một nửa này cũng phải chờ hàng chục năm sau mới có thể dùng tới.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...