Tiên Ngạo

Đánh, đánh không được, chạy, chạy không được, vậy uống đi. Dư Tắc Thành cũng cười, nói lớn:

- Được, hôm nay ta mời ngài uống một trận cho thỏa thích.

Người nọ cười ha hả. nói:

- Đây mới là trang hảo hán, tiểu bằng hữu quả nhiên đối nhân xử thế phóng khoáng vô cùng.

Dứt lời y bèn xoay người nói với tiểu nhị đứng ở cửa điếm:

- Mang rượu cho ta, phải là Tử Phủ Túy Tiên Nhân, mang ra cho ta sáu vò, vào nội khố lấy cho ta, không được lấy hàng giả bên ngoài lừa gạt người. Lại mang lên cho ta chim bìm bịp chiên giòn, vịt hoang bát bửu, thịt bò năm món, môi cá, tôm tỳ bà, chim cút hầm tương, chân vịt ưóp dầu cải, cà ngâm mật, lại thêm một cái lẩu thập cẩm. Mau mau mau. chạy nhanh lên cho ta.

Tên điếm tiểu nhị vẫn không nhúc nhích, quay đầu sang nơi khác. Túy Tiên Nhân chính là rượu ngon nhất ở Khoái Hoạt lâu, trị giá hai mươi lượng bạc một vò, tên quỷ nghèo kiết xác kia làm sao có thể uống nổi.

Người nọ cười ha hả. tiện tay phất một cái, mười tấm vàng lá bay ra, lại nói:

- Còn không mau mang đồ ăn ra?

Tên điếm tiểu nhị khẽ cắn vàng lá, một tấm vàng lá nặng một lượng có thể đổi ba mươi lượng bạc, sau đó vội vàng nói:

- Được rồi, xin các vị chờ cho một chút.

Nói xong bèn chạv nhanh vào trong, số vàng lá kia đúng là của Dư Tắc Thành nằm trong túi càn khôn, không biết vì sao bị y vô tình lấy ra, tim Dư Tắc Thành đập thình thịch. Người nọ buông Dư Tắc Thành ra, ngồi xềp bằng dưới đất. Dư Tắc Thành phát hiện áo trắng của y trắng còn hơn tuyết, mới vừa rồi té ngã lăn lóc, không ngờ trên người y không có một vết bẩn, vẫn trắng tinh như vậy.

Người nọ nói:

- Tiểu tử, ta thả ngươi rồi, vì sao ngươi lại không đi?

Dư Tắc Thành đáp lại:

- Dường như số vàng lá kia là của ta, tiền bối ngài lấy tiền của ta mời ngài ăn uống, tự nhiên ta cũng muốn ăn no hãy đi. Ta tên là Dư Tắc Thành, xin hỏi đại danh tiền bối?


Người nọ lại cười cười nói:

- Ta gọi là Dương Sắc, ngươi cũng có thể gọi ta là Thất lang. Được rồi tiểu huynh đệ. cảm tạ ngươi thịnh tình khoản đãi.

Lúc nàv điếm tiểu nhị đem rượu và thức ăn ra một lượt, bày tất cà trên mặt đất, giống như bày trên bàn trong đại sảnh, không có chút cảm giác rằng bản thân mình đang bày đồ ăn trước cửa chính, xem ra là đã trúng Mê Hồn đại pháp.

Dương Sắc cầm vò rượu lên, vỗ một cái mở vò rượu rửng cổ uống ừng ực.

Chỗ mà Dư Tắc Thành và Dương sắc đang ngồi hiện tại chính là đại môn của Khoái Hoạt lâu, xung quanh người đến người đi nườm nượp. Nơi này chính là nơi phồn hoa nhất thành Lâm Hải. hôm nay lại là ngày hội Nguvên Tiêu, người đi đường vô số. Nhưng dường như tất cả khách qua đường không nhìn thấy hai người bọn họ, vẫn đi qua đi lại bên cạnh bọn họ, nhưng tuyệt đổi không đi đến gần bọn họ quá ba thước.

Tiểu nhị của Khoái Hoạt lâu cũng là như thế, đem rượu và thức ăn ra đại môn, bày trên mặt đất tựa như hết thảy đều là bình thường, không hề có chút tò mò vì sao hai người khách này lại tỏ ra kỳ quái như vậy.

Dư Tắc Thành nhìn hết thảy chuyện này, biết Dương sắc trước mắt mình tuyệt đối là một vị cao nhân, hẳn là cao thủ Trúc Cơ kỳ, không kém hơn bao nhiêu so vói Nhã Hương. Nghe nói thân thể cao nhân Kim Đan kỳ có dị tượng, giống như mình từng chứng kiến trên người Tây Tâm chân nhân có hơi nước quấn quanh. Hiện tại bộ dạng của Dương sắc cũng không có gì khác hơn mình, hẳn là không có tu vi cao như vậy.

Dương Sắc uống Túy Tiên Nhân, uống một hơi cạn hơn nửa vò, sau đó mới nói:

- Thống khoái, thống khoái.

Sau đó y lấv hồ cầm sau lưng ra đặt ở trước ngực, cầm này Dư Tắc Thành chỉ mới nhìn thấy lần đầu tiên, hình như là tam huyền cầm, lại giống như Cát Tha (ghi-ta) đặc biệt chỉ ở Tây Sở mới có, lại giống vĩ cầm lưu hành thời cổ Tần.

Dư Tắc Thành tò mò hỏi:

- Đây là đàn gì?

Dương Sắc nâng cầm đặt trước ngực, ngón cái bàn tay trái đặt ở giữa cần đàn, nắm đàn chắc trong tay. Những ngón còn lại bày ra tư thế hình bán nguyệt trên cần đàn, đầu ngón tay bấm vuông góc vào cung đàn, tay phải gảy đàn. Bàn tay phải đặt đối diện lỗ trống trên đàn buông thả tự nhiên, bốn ngón tay hướng xuống đất, ngón cái thỉnh thoảng lướt về phiá cần đàn.

Sau đó y bắt đầu chỉnh dây. Tưng, tưng, tưng, ba tiếng có âm sắc khác nhau vang lên, tất cả các ngón tay của Dương sắc khảy qua một lượt, hồ cầm phát ra thanh âm tuyệt vời, sau đó y mới nói:

- Cầm này tên gọi hồ cầm, do Công Tôn Tiểu Bạch sáng chế, chia làm Ngũ Duy Thập Nhị Huyền. Để cảm tạ ngươi đãi ta rượu ngon, ta sẽ đàn hát cho ngươi nghe.


Sau đó y cao giọng hát, thanh âm cao vút, nét hào hùng pha lẫn vẻ thê lương, vút tận trời

cao:

- Ánh trăng sáng vằng vặc, chiếu sáng tận giường ta.

Lòng lo không thể mộng, canh cánh suốt đêm dài.

Đông Tây nơi nào yên, khiến lòng ta lo lắng.

Chim Xuân bay về Nam, dáng lẻ loi cô quạnh.

Tiếng kêu lo được mất, gào thét nát lòng ta.

Nhìn cảnh khơi tâm sự, lệ chảy ướt áo choàng.

Đứng lặng mình than thở, thống khoái trút cạn lòng.

Thanh âm cực kỳ ảo não bi thương, làm cho người nghe như tan gan nát ruột. Dương sắc đánh đàn hát vang, Dư Tắc Thành lập tức cảm giác như y là người có tâm sự trùng trùng, hôm nay lại là ngày hội Nguyên Tiêu, nhất định y xúc cảnh sinh tình, không thể tự kềm chế. Chẳng qua mình chỉ là một người khách nghe đàn mà y ngẫu nhiên vớ được, cái gì không có

tiền uống rượu, cái gì Tiên Tần Linh Dẫn, bất quá chi là y muốn mượn cớ mà thôi.

Dương Sắc hát vang một khúc, nếu như là tình huống bình thường, xung quanh đã sớm vây quanh rất đông khách qua đường xem náo nhiệt. Nhưng lúc này tất cả mọi người dường như không nghe được, không nhìn thấy, vẫn thản nhiên qua lại bên cạnh bọn họ, dường như Dương Sắc và Dư Tắc Thành đang ở một thế giới khác. :

Dư Tắc Thành còn đắm chìm trong khúc ca mới vừa rồi, không, thật ra hắn đắm chìm vào Vô Hinh Ám Diệt Thần Thức Hóa Sinh Thuật của mình. Lúc này Dư Tắc Thành mới biết được tác dụng chân chính của Vô Hình Ám Diệt Thần Thức Hóa Sinh Thuật. Mới vừa rồi Dư Tắc Thành chiếm cứ trên người Dương sắc, y hát vang một khúc, kinh nghiệm khống chế hồ cầm của y trong nháy mắt đã trở thành kinh nghiệm của bản thân Dư Tắc Thành, lúc này Dư Tắc Thành đã hiểu rõ hồ cầm như lòng bàn tay.

Nếu không phải đánh đàn, nếu mình chiếm cứ trên người cao thủ tu tiên, cảm thụ cao thủ ấy sử dụng tiên thuật thần công thì sao? Như vậy chẳng phải là mình sẽ học được trong nháy mắt? Nghĩ vậy, tim Dư Tắc Thành lập tức nhảy dựng, chẳng lẽ Vô Hình Ám Diệt Thần Thức Hóa Sinh Thuật chân chính sử dụng là để học tập sao? Muốn học tập thứ gì, chỉ cần phụ thân sẽ được?

Dư Tắc Thành cũng cầm lấy một vò rượu khác, đưa lên miệng tu ừng ực liền hai ngụm, Dương Sắc nói:


- Có cảm ngộ rồi phải không, nhất mạch của lão Ám trăm năm qua dường như cũng chỉ có một mình ngươi, coi như ta giúp cho thằng ngốc ngươi có ngọc quý mà không hay không biết. Thế nào hát một khúc không?

Dư Tắc Thành nói:

- Đưa hồ cầm cho ta, ta cũng hát cho ngài nghe một khúc.

Dương Sắc nửa cười nửa không nhìn Dư Tắc Thành, Dư Tắc Thành tiếp nhận hồ cầm của Dương sắc, ôm vào lòng bắt đầu chỉnh dây. Hồ cầm này quả nhiên có mười hai sợi dây đàn, chia làm năm cụm, khó trách tên là Ngũ Duy Thập Nhị Huyền.

Dư Tắc Thành cầm lấy hồ cầm, hát hai câu đầu còn rất bỡ ngỡ, sang hai câu sau, lập tức toàn bộ kinh nghiệm mà Dương sắc mới vừa đàn tấu hồ cầm nảy sinh trong lòng. Xem ra điều mình nghĩ là thật, về sau mình phụ thân đại trù sư của Khoái Hoạt lâu sẽ học được xào rau, phụ thân thợ may tơ lụa mình sẽ biết may y phục. Nghĩ đến đây. Dư Tắc Thành không khỏi trong lòng cao hứng, bắt đâu khảy đàn, cất tiếng hát vang:

- Thường nghe động Ngọc Thanh, nơi đó có huyền cơ. Ngự không bay trên trời, vân du khắp chốn.

Bình minh khẽ giở sách, lắng nghe một khúc đàn.

Tiên nhân đàn cổ thạch, một khúc thanh tao vang. Cách thế nghe đan kinh, huyềnn huyền ghi minh ngọc. Kinh động chim lẫn người, thời gian trôi mau quá.

Hỏi ta đây lời gì, chỉ biết cười không đáp.

Tung mình lên mây cao ngắm hai con chim hộc.

Lười viết một quvển sách, nét chữ như giun bò

Đọc không thể đọc được, năm lượt lại ba phen.

Trở về hỏi phương sĩ trên đời ai đọc được.

Thân lãng tử vạ tai, đi đâu cũng mang nhục.

Nếu như không còn kịp, ta gõ cửa hát vang.

Khúc này do ẩn sĩ Lý Ích viết ra diễn tả lòng hâm mộ tiên nhân, lúc này Dư Tắc Thành chậm rãi hát lên, giọng hắn có hơi khàn khàn, lộ vẻ mơ ước về tiên nhân, tự tin về tương lai, lộ rõ quyết tâm tu tiên, niềm tin kiên định toát ra lập tức khiến Dương sắc khẽ gật đầu, không khỏi thở dài nói:

- Hay cho câu "Nếu như không còn kịp, ta gõ cửa hát vang"!

Sau đó y tiếp nhận hồ cầm từ tay Dư Tắc Thành, uống một ngụm rượu, cũng hát vang một khúc:


- Cảnh tiêu điều, lầu đứng trơ trọi giữa trời quang.

Nhân Thu cảm thấy buồn, lúc này chẳng khác nỗi lòng Tống Ngọc.

Làn khói lưa thưa trên xóm lưới, lá rơi lác đác đò thôn buồn. Trời bao la, sóng nhuộm tà dương, mênh mông ngàn dặm.

Đón gió mà rơi lệ, từ sau ly biệt, nhan sắc úa tàn, khép chặt rèm mi. Đáng tiếc năm xưa đột nhiên thất tung hình bóng.

Phong tư nho nhã hợp vui vầy, hoa rơi nước chảy chợt Đông Tây. Hận kia không dứt, ý tương tư đành gởi thác chim hồng.

Từ khúc buồn bã của Dương sắc nổi lên bốn phía, như đang kể rõ tao ngộ của mình, như giải bày nỗi niềm nhớ về quá khứ, thân nhân, ý trung nhân. Cũng như đang báo cho Dư Tắc Thành biết rằng, chỉ cần bước trên con đường tu tiên, có lẽ quê nhà, thân nhân, cha mẹ, huynh đệ sẽ vĩnh viễn rời xa, từ nay về sau thiên nhân cách xa nhau không có ngày gặp mặt. Dư Tắc Thành nghe vậy xúc cảnh sinh tình, lệ rơi đầy mặt.

Dương Sắc chậm rãi hát sau đó buông hồ cầm, giơ lên vò rượu bắt đầu uống như điên như cuồng. Dư Tắc Thành cũng cầm lấy vò rượu bắt đầu uống ồng ộc, sau đó lấy một tấm vàng lá quăng ra nói:

- Mang rượu cho ta, mang thêm năm vò Túy Tiên Nhân.

Sau đó cầm lấy hồ cầm, lần này đứng lên, không cần biêt hồ câm gì, không cần tư thế gì cả. Dư Tắc Thành vứt hết toàn bộ, hát to gần khản cổ:

- Hào khí không cần cưỡi thiết kỵ, anh hùng đâu chỉ bắn cung tên, trời sinh tài trí nay đâu mất?

Bay lên cùng chim điêu chim ngạc, chạy tới ngã ba biết về đâu, ra roi giục ngựa tới Tây Nguyên.

Chợt nghe én nhạn hót vang lên, giục ngựa quay về Bình Lăng viên, quay lại thanh lâu, khúc nhạc còn dang dở.

Nét ngọc mỹ nhân đáng ngàn vàng, nhớ thời niên thiếu chẳng kém ai, vui uống rượu say đứng tựa cửa.

Ai biết lòng ta nỗi bất bình, thời gian chìm đắm giữa bụi trần, sống chết dễ dàng như trở

tay.

Đắc ý thất ý chỉ một lời, thiếu niên vừa uống lại vừa hỏi nơi này báo thù cũng báo ân.

Hồ cầm bị hắn dùng sức vỗ phát ra thanh âm bốp bốp, hát xong một khúc này giọng Dư Tắc Thành lập tức trở nên khàn khàn, toàn thân có cảm giác vô cùng sảng khoái. Dư Tắc Thành ngồi xuống giơ vò rượu lên bắt đầu đổ rượu vào miệng. Không cần biết y là ai, mục đích là gì, hiện tại vào giờ phút này cứ coi như mình tửu phùng tri kỷ là được.

- Cứ như vậy hai người không coi ngàn vạn chúng nhân vào đâu, nâng chén uống điên cuồng, tận tình hát vang.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui