Mảnh ô Mộc này lớn bằng bàn tay, dài bốn tấc, màu đen ánh tím. Nhưng nếu quan sát cẩn thận sẽ có cảm giác bóng loáng đẹp đẽ, ý tứ hàm súc, có vẻ hay lạ.
Lực Thiên Đạo ẩn chứa trong ô Mộc hết sức rõ ràng, toát ra trùng trùng điệp điệp giống như một đóa hoa nở rộ. Dư Tắc Thành lặng lẽ cảm nhận, trong lực lượng này có một cảm giác cứng cỏi dẻo dai, dường như trong nháy mắt có thể phóng xuất ra vẻ đẹp vĩnh hằng siêu việt trần thế.
Dư Tắc Thành lập tức bị mảnh ô Mộc này thu hút, ra sức cảm thụ lực Thiên Đạo này. Lực lượng ẩn chứa trong đó làm cho hắn hết sức si mê, làm cho hắn không nhịn được lúc nào cũng muốn cảm nhận sự tồn tại của nó. Chỉ trong thoáng chốc đã trôi qua một ngày một đêm.
Dư Tắc Thành thu hồi tâm thần lại, lực lượng ẩn chứa trong ô Mộc này thật sự huyền diệu vô cùng. Sau một ngày đêm nghiên cứu, Dư Tắc Thành đã xác định vật ấy là mảnh vỡ của pháp bảo Hàng Long Mộc. Hàng Long Mộc là pháp bảo do trưởng lão Phật môn luyện chế, nhìn qua đơn sơ giản dị nhưng hùng mạnh vô cùng, pháp bảo này chuyên phá sinh vật Long tộc có hình thể to lớn, không gì là không phá nổi.
Xem ra pháp bảo này đã bị một Chân Nhất Thần Quân nào đó đánh cho vỡ nát, đây là một trong những mảnh vỡ của nó. Do lực Thiên Đạo đánh vỡ pháp bảo đã dung hợp cùng đặc tính của Hàng Long Mộc, cho nên mới sinh ra hiện tượng kỳ lạ như vậy.
Dư Tắc Thành cất mảnh ô Mộc này đi, lực Thiên Đạo của mình quá nhiều, cũng không cần thiết phải ra sức nghiên cứu. Hắn quyết định đi dạo một vòng, để xem công tác xây dựng Băng Tuyết thần cung thế nào. :
Dư Tắc Thành ra ngoài, nhìn thoáng qua xung quanh, xem ra sáu vị Nguyên Anh Chân Quân do Nam Vân Chân Quân mời tới đều ở trong những lầu các xung quanh nghiên cứu lực Thiên Đạo, cho nên mình không thấy mặt bọn họ đâu. Nguyên Anh Chân Quân như Dư Tắc Thành có được bảy loại lực Thiên Đạo, quả thật vô cùng hiếm có trên đời.
Dư Tắc Thành rảnh rỗi du ngoạn khắp nơi, trong lúc vô tình phát hiện ra vô số đệ tử Băng Tuyết thần cung đang tụ tập trong Thính Vân cung. Những đệ tử này tranh nhau chỗ ngồi bên trong Thính Vân cung, ai nấy tỏ ra vô cùng cao hứng.
Dư Tắc Thành thấy vậy bèn tiến ra ngoài Thính Vân cung, Tuyết Nhai Chân Nhân đột nhiên xuất hiện phía trước, thi lễ với Dư Tắc Thành:
- Sư huynh, huynh muốn đi đâu vậy?
Dư Tắc Thành nói:
- Không có gì, ta muốn ra ngoài dạo chơi một lúc.
Tuyết Nhai Chân Nhân nói:
- Sư huynh, để đệ đưa huynh đi.
Dư Tắc Thành lắc đầu:
- Không cần, ta tự đi là được. À, có chuyện gì vậy, vì sao có nhiều đệ tử tụ tập nơi này như vậy?
Tuyết Nhai Chân Nhân đáp:
- Tối nay sư phụ sẽ khai đàn giảng pháp, truyền thụ Phi Tuyết tâm pháp, một trong bảy mươi hai pháp thuật của Băng Tuyết thần cung chúng ta. Cho nên mọi người tụ tập về đây nghe pháp.
Dư Tắc Thành gật gật đầu, Tuyết Nhai Chân Nhân nói thêm:
- Sư huynh trở về sớm một chút, huynh cũng nên đi nghe, hay lắm đó!
Hai người vừa đi vừa nói, dọc đường Dư Tắc Thành nhìn thấy rất nhiều đệ tử Băng Tuyết thần cung, bọn họ lại không có vẻ gì là đi tới Thính Vân cung nghe pháp. Dư Tắc Thành lấy làm kỳ bèn hỏi:
- Tuyết Nhai sư đệ, vì sao những đệ tử này lại không đi nghe pháp?
Tuyết Nhai Chân Nhân liếc nhìn bọn họ, thần sắc của y lộ vẻ kỳ lạ, giống như là thương hại pha lẫn tiếc nuối, khinh thường:
- Bọn họ toàn là đệ tử hệ Băng, sư phụ giảng Phi Tuyết tâm pháp, cho nên bọn họ không muốn nghe.
Dư Tắc Thành lắc đầu:
- Pháp không phân sau trước, chẳng lẽ chỉ vì danh xưng của pháp thuật mà không học hay sao?
Tuyết Nhai Chân Nhân buông tiếng thở dài:
Lúc tổ sư Đặng Bát Cô thành lập Băng Tuyết thần cung, có ba mươi hai đệ tử. Chín ngàn năm trước, có một ngàn ba trăm sáu mươi bốn người, ba ngàn năm trước, có bốn ngàn bốn trăm bảy mươi người. Hiện tại có một vạn sáu ngàn hai trăm bốn mươi ba người, nhiều thật, quả là phúc của Băng Tuyết thần cung ta.
- Người ta có người này người khác, muôn màu muôn vẻ, không ai giống ai, khó lòng tránh khỏi có những kẻ tầm mắt hạn hẹp. Đây là số phận của bọn họ, không thể oán trách người khác.
Dư Tắc Thành cười ha hả, lời nói của Tuyết Nhai Chân Nhân hôm nay có vẻ khác thường, dường như lời nào cũng bao hàm ẩn ý.
Lúc này Dư Tắc Thành đi tới đại môn của Băng Tuyết thần cung, vô tình nhìn thấy mấy trăm tu sĩ thân không khoác đạo bào của Băng Tuyết thần cung. Bọn họ đang tán gẫu cùng các tu sĩ trông coi đại môn, có người lại đi dạo xung quanh.
Nhìn thấy những người này, Tuyết Nhai Chân Nhân bèn nói:
- Đây là đệ tử của Bắc Minh Bất Dạ thành, thành chủ của bọn họ trọng thương, không thể tự quay về, tự nhiên phải phái đệ tử tới nghênh đón. Sư huynh, hãy nhớ trở về sớm một chút, sư phụ giảng pháp có rất nhiều chỗ huyền diệu, cho dù huynh không tu luyện Phi Tuyết tâm pháp, nhưng nghe cũng sẽ có cảm ngộ.
Dư Tắc Thành gật gật đầu, giơ tay thả Côn Bằng ra, nhảy lên lung nó, bay vọt lên không.
Dư Tắc Thành bay giữa không trung, thấy hôm nay tiết trời rất tốt, không hề có bão tuyết gào thét. Nhưng không hiểu vì sao, Dư Tắc Thành lại có cảm giác đây chỉ là sự yên lặng trước cơn giông tố.
Dư Tắc Thành cỡi Côn Bằng bay lượn trên cao, hắn chỉ cần khẽ động niệm, Côn Bằng sẽ phi hành theo ý hắn. Trong quá trình nuôi dưỡng nó trong thế giới Bàn cổ, Lão Thất đã dạy dỗ nó trở nên ngoan ngoãn vô cùng, từ đó về sau chỉ biết răm rắp vâng lời, không còn dám suy nghĩ này nọ nữa.
Điều khiển Côn Bằng quả thật thích thú hơn điều khiển Kim Đăng Chiến Xa rất nhiều, một bên là vật sống, một bên là vật chết, cảm giác khác xa.
Côn Bằng ngao du chân trời, bay lượn trong gió Bắc, Dư Tắc Thành có cảm giác như nó đang khó chịu trong lòng. Dường như Côn Bằng này đang hận bay quá thấp, phi hành như vậy hoàn toàn không thể thỏa chí của nó.
Dư Tắc Thành bèn nói:
- Ngươi muốn bay thế nào thì cứ việc, hãy bay cho thoải mái.
Dư Tắc Thành vừa dứt lời. Côn Bằng lập tức gáy lên một tiếng thật dài, thân hình nó thình lình biến hóa, không ngừng khuếch đại. Đôi cánh dài ra có chừng mười dặm, sau đó vỗ mạnh một cái, bay vút lên cao.
Côn Bằng nương gió mà lên, sải cánh bao trùm cả đất trời.
Nháy mắt Dư Tắc Thành chỉ thấy ánh sáng lóe lên giữa không trung, cái vỗ của Côn Bằng không biết đã lướt qua bao nhiêu dặm. Theo nhịp vỗ cánh của Côn Bằng, trên trời sinh ra cuồng phong vô tận, thổi khắp bốn phương, Dư Tắc Thành cũng theo đó mà phiêu đãng trong gió lộng.
Dư Tắc Thành ngồi trên lưng Côn Bằng, chỉ thấy cảnh vật xung quanh lướt qua nhanh như chớp, thậm chí đến nỗi không kịp nhìn, cả thiên địa dường như phải run rẩy dưới uy thế của Côn Bằng.
Rốt cục Côn Bằng cũng đã có thể tung cánh thỏa sức bay lượn, nó bay mãi, không biết đã đi xa bao nhiêu vạn dặm, liên tục như vậy trong một canh giờ, sắc trời dần tối, nó mới chịu ngừng lại.
Lần tung cánh bay cao này không biết đã bay khỏi Băng Tuyết thần cung bao xa, Dư Tắc Thành nhìn cảnh vật xung quanh, thấy không còn là Bắc Cực Thiên băng tuyết ngập trời, mà đã hoàn toàn ra ngoài biển cả mênh mông, vầng dương đó rực chiếu trên biển xanh trông vô cùng nổi bật.
Dư Tắc Thành nói:
- Được rồi, thỏa thích rồi chứ, chúng ta về thôi, không biết có còn kịp nghe pháp hay không...
Côn Bằng lại bay trở về, lần này nó cũng bay nhanh hết sức, hưng phấn bừng bừng. Lộ trình trở về khá dài, bất quá Dư Tắc Thành thỏa chí ngắm cảnh, có cảm giác vô cùng hứng thú.
Rốt cục Dư Tắc Thành đã về tới Bắc Cực Thiên, lúc này hắn đã ra ngoài bốn canh giờ, sắc trời đã tối, thời gian nghe pháp đã trôi qua. Lúc này bão tuyết nổi lên vô cùng kịch liệt, trong bão tuyết còn pha lẫn mưa đá to bằng nắm tay, bay tán loạn khắp nơi. Dù mọi người có hộ thuẫn chân nguyên bảo vệ, nhưng trong thời tiết xấu như hiện tại, không ai chịu ra ngoài làm gì.
Trong cơn bão tuyết vô tận này, Dư Tắc Thành cũng muốn mau chóng trở về Băng Tuyết thần cung, dĩ nhiên nơi đó ấm áp hơn nhiều.
Đối với Băng Tuyết thần cung này, thủy chung Dư Tắc Thành vẫn có cảm giác vô cùng khó tả, hắn vẫn cảm thấy có chút gì đó khác thường, có cảm giác quỷ dị khó tả. Nhưng lại không thể nói rõ đó là cái gì, chỉ biết là ảo giác khiến cho người ta cảm thấy tâm thần bất ổn.
Phía trước ngàn dặm chính là Băng Tuyết thần cung, nơi đây là chỗ mình đã gặp Trương Vân Động, không biết hiện tại y đang ở đâu, mọi việc có thuận lợi hay không... Không hiểu vì sao, dần dần Dư Tắc Thành cảm thấy hết sức hài lòng về tên đồ đệ cắt lưỡi cầu đạo của mình. Lúc trước ở nơi này, mình từng dùng Nhất Nguyên Thủy pháp thân hóa thành gấu Bắc Cực, kết quả bị tuyết lở chôn vùi, quả thật là cười nộn ruột.
Trong lúc vô tình, thần thức Dư Tắc Thành quét qua, thình lình hắn kéo Côn Bằng, nháy mắt chuyển hướng bổ nhào xuống đất. Dư Tắc Thành đáp xuống, thu Côn Bằng lại, vỗ một chưởng xuống đất, lập tức tuyết phủ trên mặt bay lên, bên dưới lộ ra bảy thi thể.
Những thi thể này mặc kình trang màu trắng viền vàng bó sát người, bên ngoài khoác áo choàng trắng như tuyết, chính là đồng phục của đệ tử Băng Tuyết thần cung. Trong đó có một thi thể rõ ràng là Kim Đan Chân Nhân. Đan Điền vỡ nát, xem ra Kim Đan của y đã độn ra ngoài, không biết có chạy thoát hay không. Những người còn lại đều là tu sĩ Trúc Cơ, tất cả đều chết thảm tại nơi này.
Trước sau bọn họ có pháp trận bảo vệ, nằm trong pháp trận này, bọn họ chính là trạm canh ngầm của Băng Tuyết thần cung, canh chừng bên ngoài. Sau lần đại kiếp này, tất cả những cấm chế do Băng Tuyết thần cung bố trí ở Bắc Cực Thiên đều sụp đổ, cho nên chỉ có thể dùng biện pháp này canh gác bên ngoài.
Bảy người này chết vô cùng đột ngột, có người còn cầm chén trà trong tay định uống, chỉ có Kim Đan Chân Nhân kia dường như phát hiện địch tập, cho nên có phản ứng.
Dư Tắc Thành dùng Thấu Không Đại Thần Niệm thuật đảo qua, bảy thi thể này đã bị tuyết đông cứng ngắc, vẻ mặt không thể nào tin được vẫn còn giữ nguyên, đôi mắt vô hồn khiến cho người ta không rét mà run.
Những thi thể này tâm mạch vỡ vụn, nguyên thần tan nát, đáng sợ hơn nữa là bọn họ không hề có dấu hiệu gì là phản kháng, trong cơ thể cũng không có dấu hiệu vận chuyển chân nguyên. Cho dù là đồng môn đánh lén, đúng lý ra bên ngoài thân thể phải có dấu vết va chạm chân nguyên, để lại vết thương mới phải.
Phải biết rằng mỗi phái có cách vận chuyển chân nguyên khác nhau, đều có đặc điểm của riêng mình. Cho nên thường thì căn cứ vào vết thương, hoàn toàn có thể nhìn ra là môn phái nào đã hạ thủ.
Nhưng những thi thể này lại không có dấu hiệu bị tổn hại, ngoại trừ vết thương chí mạng bên trong ra, không còn dấu vết nào khác, vết thương chí mạng duy nhất của bọn họ là trái tim nổ tan tành, chính là bị chân nguyên của chính mình tự nổ mà chết.
Tự sát ư, không thể nào, vì sao lại tự sát? Chẳng lẽ là Bạo Tâm thuật của Tâm Ma tông?
Dư Tắc Thành do dự một hồi, sau đó đi tới đánh vào pháp trận một đòn. Pháp trận vỡ tan, hắn đi tới cạnh thi thể Kim Đan Chân Nhân kia, quan sát kỹ lưỡng. Người này sau khi tâm bạo, Kim Đan đã phá thể chạy ra.
Dư Tắc Thành lật xem trước ngực y, vận chuyển Thấu Không Đại Thần Niệm thuật, dần dần phát hiện một chỗ khác thường, ở trái tim tan tác của Kim Đan Chân Nhân kia có một tia chân nguyên khác thường tồn tại, sáu người còn lại đều là đệ tử Trúc Cơ, Dư Tắc Thành không thể phát giác ra tia chân nguyên này, chỉ có thể cảm ứng Kim Đan Chân Nhân kia.
Tia chân nguyên này không phải Hỏa không phải Thủy, không phải chân nguyên Ngũ Hành, không cương không nhu, không phải âm dương nhị khí, cũng không phải yêu khí ma công. Đây là một tia lực Nguyên Từ, đúng vậy, chắc chắn là lực Nguyên Từ.
Dư Tắc Thành quan sát cơ nhục trên ngực người này, nghiên cứu cẩn thận. Ngực người này hiên nhiên đã nát bấy, Dư Tắc Thành giơ tay tiếp xúc vào tia lực Nguyên Từ còn sót lại kia, đưa chân nguyên của mình xâm nhập vào. Lập tức ngực thi thể hoàn toàn vỡ nát, xuất hiện một tia sáng lóe lên, sau đó hóa thành một quả pháo tín hiệu, bay về phía Băng Tuyết thần cung.
Chỉ cần thân thể của những người canh gác ngầm này bị thương tổn, khí tức không còn, sẽ tự động phát pháo tín hiệu cảnh báo cho Băng Tuyết thần cung, lập tức tin tức kẻ thù xâm nhập vòng ngoài sẽ truyền về cung. Chẳng trách kẻ thù sử dụng lực Nguyên Từ này giết chết bọn họ, thậm chí không chạm vào thi thể, thì ra nguyên nhân là vì vậy.
Sau khi tín hiệu truyền ra, Dư Tắc Thành cũng không để ý, mà chăm chú nghiên cứu thi thể này, dần dần một cảnh tượng xuất hiện trước mặt hắn. Một tên địch xuất hiện, giơ tay đánh ra một đòn, phát ra bảy đạo chân nguyên, là chân nguyên ẩn chứa lực Nguyên Từ kỳ dị. Sau khi đánh trúng bọn họ, từ tính của lực Nguyên Từ làm tê liệt tiêu tan chân nguyên hộ thể của bọn họ, sau đó dồn ép chân nguyên trong thân thể, từ đó phân ra một luồng công kích thẳng vào tâm mạch, lập tức trái tim tự nổ mà chết.
Hảo thủ pháp, hảo công phu, chỉ một đòn hời hợt đã đưa lực Nguyên Từ nhập thể, dồn ép chân nguyên làm nổ trái tim. Những người này đều bị chân nguyên của mình giết chết, lực Nguyên Từ chỉ dẫn phát lúc đầu mà thôi. Kim Đan Chân Nhân này cũng không phải tầm thường, kịp thời tụ lực kháng cự, rốt cục giữ lại được một tia lực Nguyên Từ, mới để lại manh mối cho Dư Tắc Thành, khiến hắn điều tra được ảo diệu trong đó.
Lực Nguyên Từ này hùng mạnh thật, đặc tính của nó là làm rối loạn chân nguyên, bất cứ chân nguyên, thần công hộ thể nào cũng không chịu nổi một đòn lực Nguyên Từ này.
Dư Tắc Thành lặng lẽ cảm nhận lực Nguyên Từ, ngoại trừ tác dụng gây rối loạn chân nguyên, dường như nó còn có thể khắc chế kim loại. Phàm là phi kiếm pháp bảo tạo ra từ kim loại đều bị nó khắc chế, thậm chí nếu Nguyên Anh Chân Quân sử dụng lực Nguyên Từ, còn có thể khắc chế cả Ngũ Hành.
Trong lúc Dư Tắc Thành còn đang nghiên cứu, thình lình một tiếng nổ trầm đục từ xa vọng tới. Chấn động của nó khiến cho mặt tuyết phải run lên, chính là có người đang chiến đấu ở hướng Băng Tuyết thần cung.
Dư Tắc Thành đột ngột ngẩng đầu, nhìn thẳng về phía Băng Tuyết thần cung. Có người động thủ, có người tập kích Băng Tuyết thần cung.
Chỉ trong thoáng chốc, Dư Tắc Thành hiểu ra hết tất cả sự tình từ đầu chí cuối. Chuyện Vô Địch Quy Long thức tỉnh. Băng Ly Thần Quân tử trận, hết thảy là một âm mưu được bày ra để đối phó Băng Tuyết thần cung.
Có người cố ý kích hoạt Vô Địch Quy Long, làm cho băng tuyết Bắc Cực Thiên sụp đổ, khiến cho cấm chế do Băng Tuyết thần cung bố trí mấy ngàn năm qua hoàn toàn sụp đổ. Chuyện Băng Tuyết thần cung phải phái trạm canh ngầm ra ngoài đã nói rõ hết thảy, hiện tại là lúc phòng ngự của bọn họ yếu đuối bạc nhược nhất.
Hàn Khuynh Thần Quân đã trọng thương, phong bế mình trong Huyền Băng, trăm năm không tỉnh. Băng Ly Thần Quân tử trận, Băng Tuyết lão tổ sau khi trở về biến mất, thậm chí không tham gia vào tang lễ của Băng Ly, nhất định cũng đã trọng thương, cần phải bế quan chữa thương. Lúc này ở Băng Tuyết thần cung, ngoại trừ Tuyết Dung Thần Quân, không còn ai trấn thủ.
Đột nhiên Dư Tắc Thành nhớ lại cái liếc mắt của Ám Quang Thần Quân lúc nằm trên cáng. Một Chân Nhất Thần Quân đứng đầu một phái, đắc đạo mấy ngàn năm còn bị người khác răn dạy chẳng khác nào hài tử, đến Phật trên bàn cũng phải nhảy xuống. Chẳng trách nào lúc ấy mình đã cảm thấy khác thường, vẻ cung kính lắng nghe của y quả thật khác thường.
Không xong, Nam Vân cô cô... Dư Tắc Thành định chạy về cứu viện, bèn ngự kiếm bay lên nhưng sau khi phi hành được chừng trăm dặm, dần dần một nghi vấn khác nổi lên trong lòng hắn, đó là những lời Tuyết Nhai Chân Nhân vừa nói lúc chiều:
- Đây là số phận của bọn họ, không thể oán trách người khác
Vì sao hôm nay Nam Vân Chân Quân đột nhiên giảng pháp, tất cả đệ tử nhất mạch hệ Tuyết đều tập trung ở Thính Vân cung? Nơi đó có Nam Vân Chân Quân, có bảy Nguyên Anh Chân Quân được nàng mời tới trợ quyền, thế lực này có thể sánh bằng một phái. Dù là đối mặt Chân Nhất Thần Quân cũng không hề e ngại, tuyệt đối không sợ bất cứ ai tập kích.
Có lẽ... có lẽ lần trợ quyền này của Nam Vân Chân Quân thật ra không phải là trợ quyền cho người khác, mà là vì đêm nay... Lập tức Dư Tắc Thành nhớ tới mảnh ô Mộc, nhớ tới vẻ bất đắc dĩ của Tuyết Nhai Chân Nhân khi nói tới nhân số của Băng Tuyết thần cung. Đánh đi, cứ đánh đi, cuối cùng bọ ngựa bất ve, se sẻ chờ sẵn...
Trong đầu Dư Tắc Thành xoay chuyển muôn vàn ý nghĩ, hắn vừa nghĩ vừa ngự kiếm phi hành.
Dư Tắc Thành bay qua Vạn Nhận Băng Phong lĩnh, phía trước chính là Mật Vân Lôi Bạo nguyên. Trên bình nguyên này thỉnh thoảng sinh ra lôi bạo, lôi bạo này có tên là Bắc Cực Khảm Băng lôi, trong đó ẩn chứa hàn ý băng tuyết vô tận.
Bay tới nơi này, đột nhiên Dư Tắc Thành chậm rãi dừng lại. Phía trước là Băng Tuyết thần cung, lúc này trong cung vang lên tiếng hô giết rung trời, lửa ngọn bùng lên khắp chốn, vô số thanh âm chân nguyên bạo phát vang lên cả trong lẫn ngoài cung.
Đệ tử Băng Tuyết thần cung đều vận bạch bào băng giáp, địch nhân vận hắc bào quang giáp. Hai phe đại chiến kịch liệt, ánh băng tuyết, hào quang ngũ sắc lóe lên khắp nơi nơi.
Quan sát kỹ lại, trong không trung có hai trụ khí chân nguyên tồn tại, rõ ràng là có hai Nguyên Anh Chân Quân đã tử trận, chân nguyên trong thân thể còn chưa tản mát. Công phu cao cường như vậy không ngờ vẫn phải ngã xuống, quả thật khó tin.
Dư Tắc Thành không cần bay về phía trước nữa, bởi vì đã có một tu sĩ ngáng đường. Người này ngự trên một luồng hào quang màu lục, bay về phía Dư Tắc Thành.
Người này chính là một nữ tu sĩ, dáng người thon thả tuyệt đẹp, dáng vẻ uyển chuyển kiều mị. Một thân trường quần màu lục phất phơ trong gió, làm nổi bật thần thái đoan trang của nàng. Nữ tu sĩ này đứng lại lặng lẽ nhìn Dư Tắc Thành, từ xa nhìn lại quả thật dung nhan có vài phần diễm lệ.
Lúc này nàng lên tiếng nói, giọng nói không nhanh không chậm, có một nhịp điệu kỳ diệu:
- Đạo hữu, mời, tại hạ là Bích Lạc của Bắc Minh Bất Dạ thành, đạo hữu không phải là đệ tử Băng Tuyết thần cung, tội gì phải nhúng mình vào vũng nước đục này. Lần này là hành động của Bắc Minh Bất Dạ thành chúng ta liên thủ cùng ba mươi sáu đảo, bảy mươi hai lộ thủy mạch, trừ khử Băng Tuyết thần cung vạn ác đã ức hiếp chúng ta vạn năm qua. Xin đạo hữu quay gót dời chân, không nên tham dự vào chuyện này.
Giọng nàng trong trẻo du dương, nhìn kỹ lại, eo thon ngực nở, cổ dài, mái tóc dài màu lục búi cao, được cài bằng bảy chiếc Phi Phượng trâm. Mày thanh mục tú, ngũ quan tinh xảo như vẽ, phối hợp với giọng nói thánh thót oanh vàng của nàng, khiến cho người ta không thể không cảm thấy động lòng vì giai nhân trước mặt.
Dư Tắc Thành vẫn lặng im, dường như đang cân nhắc, thình lình quay phắt người lại, nhìn vào bóng râm dưới đất sau lưng mình, lạnh lùng hỏi:
- Đây là cách mà các người quật khởi đó ư?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...