Tiên Ngạo

Mà kiếm cưu của Dư Tắc Thành lại có nguồn gốc từ Kiếm Lão Nhân, là Cưu Kiếm Thuật do Kiếm Lão Nhân truyền thụ cho thần cưu. Trong mắt Kiếm Lão Nhân, thần cưu hung ác bất quá chỉ là một sủng vật của mình, trông nó tròn tròn béo béo, hết sức đáng yêu. Vì vậy cho nên kiếm cưu của Dư Tắc Thành béo tròn hơn người khác, có nét thần diệu của riêng mình.

Còn chuyện rốt cục thần cưu có hình dáng thế nào, chỉ có bản thân nó mới biết mà thôi. Kiếm cưu của Công Tôn Nạp Lan hay của Dư Tắc Thành thật ra chỉ có hình dáng theo trí tưởng tượng của bọn họ mà thôi, hình dáng của thần cưu chân chính e rằng chỉ có thần cưu hiện trên Tiên Giới tự mình biết được.

Công Tôn Nạp Lan chậm rãi đáp xuống đất, bắt đầu thi pháp mở hồ lô trong tay mình. Sau khi thi pháp chừng một khắc, y chợt ném mạnh hồ lô xuống đất, lập tức hồ lô vỡ nát, từ trong hồ lô có hai nữ tử lăn ra. Một nử tử có vóc người thon thả đang ôm chặt một bé gái, dùng thân thể của mình che chở cho nó. Trên người cả hai có vài tầng hào quang bảo vệ, nhưng lúc này chúng đã trở nên vô cùng mỏng manh yếu ớt.

Dung mạo của nữ tử này trong mắt Dư Tắc Thành cũng chỉ bình thường, tuy rằng cũng là một trang quốc sắc thiên hương, nhưng so ra còn kém hơn Trác Văn Quân, Lạc Tĩnh Sơ ba phần.

Công Tôn Nạp Lan chạy tới ôm chầm lấy hai người, nữ tử kia quay đầu lại nhìn y:

- Công Tôn Đại ca, chúng ta vừa thoát được một kiếp...

Công Tôn Nạp Lan ôm chặt nàng:

- Đúng vậy, chúng ta đã vượt qua, Hiên Viên kiếm phái sẽ không phái người đuổi bắt chúng ta nữa, Âm Dương tông thì sư phụ của nàng vừa bỏ chạy, tối thiểu trong vòng mười năm tới, sẽ không ai tới quấy rầy chúng ta.

Nữ tử nở nụ cười buồn bã:

- Mười năm sau ư, Đại ca, là muội đã hại Đại ca, lẽ ra Đại ca có thể trở thành chưởng môn Hiên Viên kiếm phái...

Công Tôn Nạp Lan ngắt lời:

- Đừng nói nữa, Long nhi, vì nàng, ta có thể làm bất cứ chuyện gì...

Hai người ở đó thủ thỉ tâm tình, âu yếm nhìn nhau, trong mắt cả hai chỉ có nhau, hoàn toàn không quan tâm tới sự tồn tại của Dư Tắc Thành và bé gái kia.


Dư Tắc Thành nghe những lời nói đầy yêu thương này không khỏi rùng mình vài lượt. Vì sao Công Tôn Đại sư huynh lại thay đổi tới mức này?

Lúc này đứa bé kia đã đi tới, năm nay nó chừng tám, chín tuổi, hết sức dễ thương, gương mặt thanh tú, mái tóc đen mơ hồ như muốn ngả vàng, đôi mắt to tròn lúng liếng trong suốt ngây thơ, toàn thân khoác y phục bằng lụa trắng.

Nó nhìn Dư Tắc Thành bằng ánh mắt ngây thơ tinh khiết, đầy vẻ tò mò, gương mặt trắng mịn phớt hồng hai bên má. Tuy còn nhỏ tuổi nhưng đã lộ ra tiềm lực sau này làm điên đảo chúng sinh.

Nó lên tiếng hỏi:

- Đại ca ca, là huynh đã cứu chúng ta ư?

Dư Tắc Thành nói:

- Phải gọi sư thúc, ta là sư đệ của phụ thân con.

Bé gái lại nói:

- Huynh không phải, các sư huynh đệ của phụ thân lúc nào cũng muốn bắt chúng ta trở về, chúng ta trốn chui trốn nhủi một thời gian dài. Rốt cục phụ thân không trốn nữa, dẫn theo chúng ta trở về, kết thúc một đoạn nhân duyên gì đó. Từ đó về sau, bọn sư huynh đệ của phụ thân không còn tới bắt chúng ta nữa, chúng ta cho rằng có thể sống bình yên, đâu ngờ bọn người xấu bên mẫu thân lại tới, ôi...

Xem ra lời đồn là thật, Công Tôn Đại sư huynh thật sự đã bỏ Hiên Viên kiếm phái, dẫn theo Thánh Nữ Âm Dương tông bỏ đi xa, thậm chí không chịu trở về Hiên Viên kiếm phái.

Sau khi Dư Tắc Thành nghe thấy tin này, không hiểu vì sao hắn cảm thấy trong lòng vô cùng vui sướng, nhưng trên mặt vẫn không lộ vẻ gì. Bên kia rốt cục Công Tôn Đại sư huynh và thê tử y cũng chấm dứt chàng chàng thiếp thiếp, y quay đầu lại nói với Dư Tắc Thành:

- Cảm tạ Dư sư đệ trượng nghĩa ra tay, nếu không có đệ, e rằng ta đã bị y ép chết tại nơi này.


Dứt lời bèn vái dài sát đất, lão bà của y cũng vái Dư Tắc Thành, nhưng ánh mắt của nàng tỏ ra không mấy tin tưởng hắn.

Dư Tắc Thành bèn hỏi:

- Công Tôn Đại sư huynh, chẳng lẽ sư huynh thật sự ra khỏi môn phái, không còn...

Công Tôn Nạp Lan ngắt lời:

- Đúng vậy, ta không còn là Đại sư huynh của đệ nữa, ta đã bị trục xuất khỏi Hiên Viên kiếm phái. Trong môn đã báo tang, nói rằng ta xung kích cảnh giới Nguyên Anh thất bại mà chết, xin sư đệ hãy giữ bí mật cho ta.

Dư Tắc Thành gật đầu:

- Sư huynh cứ yên tâm, đệ quyết không nói ra ngoài.

Công Tôn Nạp Lan nhăn nhó cười nói:

- Thật ra ta là một người ích kỷ, một người nhu nhược, đã phụ kỳ vọng của sư phụ đối với mình. Sư phụ vẫn muốn ta kế thừa chức vị chưởng môn nhưng mỗi lần ta nhìn thấy sư phụ mệt nhọc vô cùng, ngày ngày vắt óc khổ tâm suy nghĩ vì Hiên Viên kiếm phái, giống như một cái máy, đây không phải là cuộc sống mà chúng ta mong muốn.

- Mỗi lần chém giết cường địch, mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ thí luyện, được mọi người hoan hô, trong lòng ta cũng cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Ta không phải là nhân vật anh hùng có thể nghịch chuyển càn khôn, ta chỉ là một người bình thường, ta thật sự vô cùng mệt mỏi.

- Lúc ấy ta gặp sư tẩu đệ, ở bên cạnh nàng, lúc nào ta cũng có cảm giác yên tĩnh khó tả bằng lời. Nàng không phải là yêu nữ câu dẫn ta như lời của những người khác nói, nhưng dù nàng đúng là yêu nữ, ta cũng vui lòng chấp nhận. Ta thích cảm giác chung sống cạnh nàng, cho dù phải bỏ đi hết thảy, ta cũng muốn được sống cạnh nàng.


- Sư tẩu đệ là Thánh Nữ Âm Dương tông. Âm Dương tông toàn là bọn khốn kiếp, bọn chúng nam trộm nữ kỹ, lô đỉnh vô số, còn bày đặt ra Thánh Nữ, nói cái gì phải giữ gìn trinh tiết, làm cho người ta cười đến trẹo quai hàm. Vì vậy ta và sư tẩu đệ bèn chung sống với nhau, chúng ta muốn được ở bên nhau mãi mãi.

Dư Tắc Thành gật gật đầu:

- Sư huynh, đệ ủng hộ huynh, đúng rồi, các vị muốn đi đâu vậy?

Công Tôn Nạp Lan nhìn đống hoang tàn đổ nát dưới chân, giọng buồn bã: Nguồn: https://truyenfull.vn

- Nơi đây từng là nhà của chúng ta, mười mẫu đất vườn, nuôi được mười sáu chú gà con, rốt cục đã bị hủy trong trường đại chiến khi nãy. Ôi, không biết ở đâu mới là nhà của chúng ta...

Xem ra y thật sự trong lòng nguội lạnh như tro tàn, chỉ muốn tìm nơi ẩn cư, vui thú điền viên. Dư Tắc Thành thoáng động trong lòng, bèn nói:

- Sư huynh, đệ biết một nơi rất tốt, đệ vừa từ nơi đó trở về.

Dứt lời, Dư Tắc Thành bèn ghi lại tọa độ tinh đồ của Tam Thiên giới vào một trúc giản đưa cho Đại sư huynh.

Công Tôn Nạp Lan nhận lấy xem thử, lập tức mừng rỡ, kích động nói:

- Còn có một nơi thế ngoại đào nguyên vậy sao, hay, hay quá, Long nhi, chúng ta có nơi gởi thân rồi...

Dứt lời y đưa trúc giản cho thê tử xem, hai người tỏ ra hết sức vui mừng, một không gian Ngoại Vực như vậy rõ ràng là một nơi thế ngoại đào nguyên.

Dư Tắc Thành cũng vô cùng vui sướng, đi đi, sư huynh, đi luôn đừng về nữa, nơi đó không thể đạt tới cảnh giới Nguyên Anh, sư huynh nên ẩn cư ở đó sống cuộc sống yên tĩnh cho đến cuối đời. Chức chưởng môn Hiên Viên kiếm phái cứ giao lại cho đệ, đệ thích làm anh hùng... Huynh cũng sẽ vĩnh viễn không biết đệ đệ của mình chết trong tay ai, mà y chết trong tay ai cũng không quan trọng...

Bé gái bên cạnh chợt nói:

- Ca ca, vì sao huynh cười đáng sợ như vậy?


Sắc mặt Dư Tắc Thành lập tức sượng sùng, nói:

- Gọi thúc thúc, ta không phải ca ca con.

- Đúng rồi sư huynh, cho huynh thứ này, đây là tinh thuyền có thể phi hành trong Thanh Minh, tên là Băng Tinh Duy Ngã Chu, có thể đưa một nhà ba người các vị tới Tam Thiên giới. Bất quá tinh thuyền này phi hành cần tiêu hao linh thạch, cho nên sư huynh phải chuẩn bị sẵn nhiều linh thạch một chút.

Dứt lời Dư Tắc Thành đưa cho Công Tôn Nạp Lan. Băng Tinh Duy Ngã Chu là tinh thuyền Hàn Băng hình trụ, do hàng ngàn hàng vạn khối băng nhỏ trong suốt tạo thành, xinh đẹp tinh khiết, có hình lục lăng màu trắng toát. Thân thuyền trong suốt như pha lê, toát ra khí tức lạnh lùng, thần quang thấm nhuần vạn vật.

Nhìn thấy tinh thuyền này, cả nhà Công Tôn Nạp Lan lập tức bị hấp dẫn, y gật đầu nói:

- Cảm tạ sư đệ, đại ân không nói hết bằng lời, linh thạch sư huynh của đệ vẫn có, Hiên Viên kiếm phái chúng ta không thiếu gì linh thạch.

- Sư huynh cũng không có gì cảm tạ đệ, đệ hãy cầm thứ này, sau khi trở về thay ta giao lại cho chưởng môn Thạch Cơ.

Dứt lời, Công Tôn Nạp Lan đưa một trúc giản cho Dư Tắc Thành, hắn bèn nhận lấy. Hai người ôm quyền cáo biệt, ai đi đường nấy.

Bé gái kia nhìn theo bóng Dư Tắc Thành, chợt kêu lớn:

- Tái kiến Đại ca ca, sau này nhớ tới thăm chúng ta, tái kiến...

Dư Tắc Thành ngự kiếm bay đi, thầm nghĩ từ nay về sau cả nhà Đại sư huynh sẽ sống ở Tam Thiên giới- đúng như ý muốn của bọn họ, sẽ không còn ai quấy rầy sống một cuộc đời hạnh phúc. Nhờ vậy Đại sư huynh sẽ không xảy ra xung đột với mình nữa, quả thật là một phương pháp giải quyết hoàn mỹ.

Thật là cao hứng, kết cục này là tốt nhất. Dư Tắc Thành cảm thấy tâm trạng thoải mái vô cùng, gia tăng tốc độ hóa thành một đạo lưu quang bay thẳng về phía chân trời.

Dư Tắc Thành vừa phi hành vừa lấy trúc giản ra, không nhịn được muốn nhìn xem Đại sư huynh nhắn gởi chuyện gì cho chưởng môn Thạch Cơ. Lòng hiếu kỳ kích thích hắn không ngừng, rốt cục Dư Tắc Thành vẫn quyết định nhìn xem.

Nhưng không thể xem được bằng cách thông thường. Dư Tắc Thành vận khởi Thấu Không Đại Thần Niệm thuật, dùng cảm ứng bao quanh trúc giản tiến hành quan sát.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận