Ngày ngày Dư Tắc Thành đều tới đại điện nhốt Lưu Ly Chân Quân, dùng nàng ta để luyện tập Tự Tại Kim Kiên Nhãn của mình. Dưới uy áp của thế giới Bàn cổ, Dư Tắc Thành bắt đầu tiến hành thôi miên, sửa chữa ký ức, thay đổi tính cách của nàng. Lưu Ly Chân Quân chính là đối tượng luyện tập tốt nhất của Dư Tắc Thành, đến ngày nào đó mình có thể khống chế thôi miên nàng, đó là lúc tiên nhãn đại thành.
Lưu Ly Chân Quân chỉ biết vất vả chịu đựng, trong thế giới Bàn cổ này, cho dù nàng là Nguyên Anh Chân Quân cũng chỉ như cá nằm trên thớt, tùy ý Dư Tắc Thành đùa giỡn.
Dư Tắc Thành luyện tập một lúc, hao hết chân nguyên, kết thúc tu luyện rời khỏi nơi này, đi sang một đại điện khác tra xét.
Thanh Ngưng vẫn đang trong trạng thái mê man. Lan Miểu vẫn nằm trong trạng thái chết giả, không có chút tiến triển nào, chỉ có thể tiếp tục chờ đợi.
Rốt cục Dư Tắc Thành cũng trở lại đại điện, nơi lão nhân kia bị áp giải tới. Lão vừa nhìn thấy Dư Tắc Thành, thần sắc tỏ ra kinh hoảng hỏi:
- Ta là cháu ngoại của Chân Nhất Thần Quân Nghiệt Vô Tâm, Đại đệ tử của chưởng môn Đan môn, ngươi là người phương nào, vì sao bắt ta đến đây?
Dư Tắc Thành đáp:
- Ta là người thế nào không quan trọng, hãy nói cho ta nghe lão làm thế nào sau khi trúng kiếm có thể chết đi sống lại hai lần liên tục như vậy mà không chết, nhất định có nguyên nhân.
Lão nhân nhìn Dư Tắc Thành, sau đó nhìn thoáng qua hoàn cảnh xung quanh, đột ngột nở nụ cười thê thảm, dường như đã quyết định chuyện gì.
Lập tức thế giới Bàn cổ lóe hồng quang, chế ngự lão nhân chặt chẽ. Lão Thất nói:
- Báo Thống lĩnh Đại nhân, lão già này muốn tự bạo Kim Đan, hủy diệt không gian thứ nguyên của mình. Ta đã chế ngự lão, nhưng không thể kéo dài thời gian khống chế quá lâu. Xin Thống lĩnh Đại nhân hãy ra mệnh lệnh, ta lập tức nuốt chửng không gian thứ nguyên của lão.
Dư Tắc Thành gật gật đầu:
- Thật sự không ngờ lão già này lại có ý chí kiên quyết như vậy, lập tức quyết định chọn cái chết. Ta còn tưởng lão là hạng người tham sống sợ chết, được rồi, ngươi hãy nuốt không gian thứ nguyên của lão đi thôi.
Lập tức lão nhân bị treo ngược lên không, vô số ánh sáng chiếu rọi vào thân thể lão. Lão ta phát ra những tiếng thê lương thảm thiết, nhưng hết thảy không có ý nghĩa gì.
Một lúc sau Lão Thất nói:
- Báo Thống lĩnh Đại nhân, không gian thứ nguyên của lão này là Nguyên Khí Thiên Đảo, trong đó có một dược viên rộng chừng ba dặm, vừa khéo chúng ta có thể dùng bổ sung cho thế giới Bàn cổ.
Một lúc sau, một tiếng chấn động vang lên, lão nhân kia lập tức tuyệt khí. Sau đó Kim Đan của lão bị lấy ra, còn thế giới Bàn cổ lại có thêm một cung điện rất lớn.
Dư Tắc Thành vô cùng kinh ngạc, bèn hỏi:
- Không phải ngươi nói là dược viên sao, vì sao lại trở thành cung điện như vậy?
Lão Thất đáp:
- Đây là dược viên, trong đó có một trăm ba mươi sáu người trông giống như người làm vườn, xin Thống lĩnh Đại nhân kiểm tra qua.
Dư Tắc Thành nháy mắt na di, tới trong cung điện, chỉ thấy khắp nơi toàn là pha lê màu trắng sữa, cung điện tinh xào huy hoàng. Bốn vách cung điện là tường cao, đứng dưới chân tường nhìn lên, có thể thấy hết thảy được tạo ra từ pha lê. Pha lê này trong suốt sáng loáng, trơn nhẵn.
Dư Tắc Thành cũng không hề bị tòa cung điện xa hoa này làm cho rung động. Cả cung điện phòng ốc vô số, tận trong cùng quả thật có một dược viên rất lớn, trong đó gieo trồng các loại linh dược quý hiếm, kỳ hoa dị thảo.
Dư Tắc Thành vừa xuất hiện trong này, khắp nơi lập tức vang lên vô số tiếng thét chói tai. Có khoảng trăm mỹ nữ phát ra tiếng kêu chói tai kinh hoảng, ngơ ngác nhìn Dư Tắc Thành.
Số mỹ nữ này có người chạy trốn tứ tán, có kẻ đứng ngây dại người ra tại chỗ, có người trốn xuống gầm bàn, run lên cầm cập.
Dư Tắc Thành hỏi:
- Đây là ai vậy?
Lão Thất đáp:
- Theo sự phán đoán của ta, đây là những người làm vườn ở dược viên này.
Dư Tắc Thành suýt chút nữa phun ra một búng máu, cái gì là người làm vườn, nơi này rõ ràng là chốn hậu cung của Lý Chân Nhân kia, đây toàn là những mỹ nữ mà lão bắt được.
Dư Tắc Thành đáp xuống mặt đất, nơi đây cây xanh hoa đỏ, suối trong róc rách, cầu nhô uốn lượn, lương đình thủy tạ, lại thêm vô số mỹ nữ nơi này, thật sự là một chỗ hậu cung hưởng thụ không gì bằng.
Dư Tắc Thành cất tiếng than:
- Đây mới gọi là sống, lão khốn này thật biết hưởng thụ, xem ra ta phải khẩn trương luyện chế lão thành Kiếm Linh, như vậy là có thế biết hết các bí mật của lão.
Lập tức vô số mỹ nữ họa bì xuất hiện, bắt đầu dọn dẹp nơi này. Chỉ trong thoáng chốc, Bích Linh trở lại báo:
- Báo chủ nhân, phần đông nữ tử nơi đây vô cùng kỳ quái, dường như thần trí các nàng chưa được khai mở, chỉ có được ý thức ngang với hài tử sáu, bảy tuổi mà thôi, không một người nào có được ý thức trưởng thành.
Dư Tắc Thành nói:
- Ta sẽ lập tức luyện chế Hồn Si, trước hết hãy chiếm cứ thần thức lão già này, để xem rốt cục xảy ra chuyện gì.
Dư Tắc Thành lập tức luyện chế Hồn Si, dung hợp cùng Kim Đan. Lần này hắn không luyện chế bằng Kiếm Linh thuật của mình, mà do Lão Thất khống chế, luyện chế ra nô lệ của thế giới Bàn Cổ, cho nên thành công rất nhanh.
Lập tức Dư Tắc Thành biết được bí mật này, không ngờ Lý Chân Nhân lại mắc chứng ấu dâm, những nữ tử này đều bị lão bắt vào đây khi mới năm, sáu tuổi để phục vụ sở thích bệnh hoạn của lão. Sau đó dù số nữ tử này lớn lên, nhưng ý thức cũng chỉ như hài tử, thần trí chỉ dừng lại ở mức hài tử năm, sáu tuổi mà thôi. Những ai thần trí phát triển đều bị lão giết chết, lão rất thích cảm giác này.
Sau khi biết chuyện, suýt chút nữa Dư Tắc Thành nôn mửa ngay tại chỗ, vội vàng truyền lệnh nuôi dưỡng các nữ tử này đàng hoàng tử tế. Đợi sau khi hắn trở lại Thiên Mục tông, nếu có thể dạy dỗ được sẽ dạy dỗ, nếu không được sẽ nuôi dưỡng suốt đời. Đối với những nữ tử đáng thương này, Dư Tắc Thành hoàn toàn không có chút hứng thú.
Lão già này vì duy trì hậu cung của mình, vì nuôi dưỡng dược liệu trồng ở dược viên phía sau, hàng ngày phải hao tốn một số linh thạch không nhỏ, cho nên nợ ngập đầy đầu. Lần này lão bị người ép trả nợ, cho nên không thể không dẫn người vào khu vực mỏ quặng trong Thanh Minh lấy khối hắc thạch kia.
Dư Tắc Thành biết được chuyện này giật mình kinh hãi, lão già này địa vị rất cao, tài nguyên vô kể, hoàn toàn có thể sánh với tài sản của mình. Không biết rốt cục vì lý do gì khiến cho lão mắc nợ ngập đầu., sa đọa tới tình trạng như vậy...
Đan dược trong dược viên của lão nuôi trồng không ngờ mỗi ngày phải tiêu hao một trăm vạn linh thạch, một tháng là ba ngàn vạn linh thạch, rốt cục là đan dược loại nào?
Không hỏi thì thôi, sau khi biết được phải giật mình kinh hãi. Không ngờ dược viên kia trồng nguyên liệu luyện chế Vân Lang Ngọc Sương Cửu Đỉnh Thần Đan. Nguyên Khí Thiên Đảo này có thể thôi thúc tuổi của dược liệu bằng linh thạch.
Dư Tắc Thành lắc đầu quầy quậy, lão khốn này thật sự điên rồi, Vân Lang Ngọc Sương Cửu Đỉnh Thần Đan kia không dễ luyện chế chút nào, tốn nhiều linh thạch như vậy hoàn toàn là ném tiền qua cửa sổ.
Dường như nhìn ra vẻ khinh miệt của Dư Tắc Thành, lão nhân kia lúc này đã trở thành nô lệ trong thế giới Bàn Cổ tỏ vẻ vô cùng bất mãn, xoay người đi vào đám hoa cỏ, vạch ra dưới ngàn đóa hoa tươi che giấu, để lộ một đóa kỳ hoa.
Đóa hoa này có hình dáng kỳ dị, có tất cả bốn chiếc lá, nhưng lúc này đã mất đi hai lá, phát ra mùi thơm ngào ngạt. Lập tức Dư Tắc Thành giật mình lần nữa, đây là Vân Lang Ngọc Sương Cửu Đỉnh Thần Đan. không ngờ lão Lý Chân Nhân này có thể lén lút luyện chế ra thần đan như vậy, cho nên lão mới nhờ vào hai chiếc lá của nó mà thoát chết được hai lần.
Đây là Vân Lang Ngọc Sương Cửu Đỉnh Thần Đan, vô thượng thần đan trong truyền thuyết! Dư Tắc Thành không khỏi kích động không thôi, chộp lấy thần đan.
Hắn hỏi:
- Đan này không phải là thần đan mà Đan môn triển lãm hay sao, vì sao lại rơi vào tay lão?
Lý Chân Nhân thẫn thờ đáp:
- Đây là thần đan mà Đan môn muốn triển lãm, nhưng không phải thần đan Đan môn luyện chế. Sau khi bọn họ luyện chế thành công, ta dựa theo phương pháp luyện chế của bọn họ tế luyện được thần đan này.
Dư Tắc Thành lại hỏi:
- Đan này thật sự có thể khiến người sống lại sao?
Lý Chân Nhân đáp:
- Người chết thì đã chết, cho dù sống lại cũng không còn là người đó nữa. Lời đồn chỉ là lời đồn, không hề có chuyện người chết sống lại.
Dư Tắc Thành hỏi: Tại
- Không phải nói đan này là hoàn hồn đan sao? Chỉ cần người chết chưa quá ba năm, thân thể được giữ gìn nguyên vẹn, tim óc còn tốt, không hư thối, ăn một viên vào, tam hồn thất phách sẽ tự động trở lại, còn có khả năng làm cho xương trắng mọc thịt, người chết sống lại?
Lão già đáp:
- Trong môn chúng ta còn có một truyền thuyết, nếu liên tục sử dụng hai viên có thể làm cho thi thể chết trong vòng ngàn năm sống lại. Ta chính là bị điều này mê hoặc, cho nên mới mắc mưu luyện chế đan này.
- Sử dụng đan này có thể khôi phục thân thể nguyên vẹn như lúc ban đầu, nhưng hồn phi phách tán, sau khi sống lại sẽ trở thành một tên đần độn, không còn nhớ được gì, chẳng khác nào kẻ ngốc.
- Nếu hồn phách người này chưa mất, có thể trở về thân thể một lần nữa, có thể nói là sống lại một nửa. Bởi vì cho dù hồn phách bản thân trở về cũng sẽ xảy ra dị biến, biến thành một người khác.
Lý Chân Nhân buông tiếng thở dài, sau đó nói tiếp:
- Chuyện này rốt cục vì sao, trước mắt ta vẫn chưa nghiên cứu được. Bất quá sự tình đáng sợ nhất là từ đó về sau người ấy sẽ trở thành một phế nhân, không còn ký ức, không có khả năng tu tiên nữa, thân thể hoàn toàn hư hại, Linh Căn tiêu tan, không có biện pháp gì giúp cho y có được năng lực tu tiên trở lại.
- Chuyện duy nhất làm cho người ta cao hứng chính là, nếu luyện chế đan này thành công, sẽ nhận được một viên chủ đan, vài viên phó đan. Ta luyện chế ba viên thần đan này đều nhận được một chủ bốn phó. Chủ đan chính là đóa hoa này, phó đan chính là lá. Chỉ cần sử dụng phó đan là có thể có cơ hội một lần thoát chết trong thời gian trăm lần hô hấp. Cho dù thân thể bị chém tan tác thành từng mảnh cũng sẽ lập tức liền lại, không tổn thương sợi tóc cọng lông.
- Phó đan này ngoại trừ có thể giúp thoát chết một lần, còn có thể dùng trị liệu cho người khác. Chỉ cần người nọ không chết, là có thể giúp cho thân thể y đạt tới trạng thái tốt nhất. Nhưng điều tiếc nuối duy nhất chính là trong quá trình trị liệu, hồn phách người nọ bị chân nguyên xung kích sẽ phát sinh hiện tượng thần thức sụp đổ, thần trí suy yếu.
- Phó đan còn có thần hiệu như vậy, chủ đan cao cấp là chúng ta đã luyện chế sai ở điểm nào, nếu không nhất định sẽ không yếu kém như vậy.
Sau khi Dư Tắc Thành nghe xong bèn hỏi:
- Lão luyện chế đan này rốt cục là vì mục đích gì?
Lý Chân Nhân đáp:
- Lòng tham che mờ lý trí, vào ba mươi năm trước, trong quá trình khai thác mỏ quặng ở Thanh Minh, ta phát hiện ra một cỗ thi thể Đại Thần Uy Sĩ thời Hiên Viên Hoàng đế. Nhục thân người này đã thành thánh, kim cương bất hoại, tự mình nhốt trong quan tài pha lê hàng vạn năm, hồn phi phách tán.
- Ba năm trước luyện ra được thần đan, ta đã biết được khuyết điểm của nó, không khỏi nghĩ rằng nếu hai viên thần đan có thể giúp cho thi thể ngàn năm sống lại, như vậy có thể nào ba viên thần đan sẽ giúp cho thi thể vạn năm sống lại hay không? Thi thể Đại Thần Uy Sĩ này đã hồn phi phách tán vô số vạn năm, có thể tùy ý đoạt xá. Cho dù là không thể tu tiên, nhưng nhục thân người này đã thành thánh, kim cương bất hoại, dù là Chân Nhất Thần Quân cũng không có được thần uy như vậy.
- Ta muốn đoạt xá thi thể này, tối thiểu sẽ tồn tại được trên thế gian này thêm vạn năm nữa. Có thời gian vạn năm như vậy muốn làm gì mà không được? Vì thế ta tiêu hết gia tài, thu thập nguyên liệu luyện đan, rốt cục luyện ra được ba viên thần đan.
Dư Tắc Thành bèn hỏi:
- Vậy rốt cục thì sao?
Lý Chân Nhân đáp:
- Chỉ dùng có hai viên thần đan, thi thể Đại Thần Uy Sĩ kia đã khôi phục sức sống. Sau đó ta còn chưa kịp đoạt xá thân thể y, y đã dựa vào phản ứng theo bản năng phá vỡ tầng tầng cấm chế do ta bày ra chạy mất. Y xông thẳng ra ngoài, thân thể đã thành thánh, không ai có thể ngăn cản được, không ai có cách khắc chế.
- Pháp thể si ngốc này đã biến mất như vậy, y không hề có ý thức, hết thảy chỉ hành động theo bản năng, ta tìm mãi không thấy, nói không chừng y đang ở một góc thành thị nào đó làm một tên khất cái đần độn.
- Coi như ta táng gia bại sản, cuối cùng chỉ còn lại một viên thần đan, bên ngoài nợ vô số kể, thật sự là một cơn ác mộng.
Lý Chân Nhân vừa kể xong, Dư Tắc Thành kinh ngạc sững sờ, không thể nói nên lời. Không ngờ trên thế gian này lại có nhiều chuyện ly kỳ như vậy.
Dư Tắc Thành lại hỏi:
- Vậy lão còn có thể luyện chế Vân Lang Ngọc Sương Cửu Đỉnh Thần Đan này chăng?
Lý Chân Nhân đáp:
- Có gì mà không được, bất quá có ba vị dược thảo chủ yếu trong đó đã thôi thúc phát triển hết, gần như không còn, đó là Bất Tử thảo, Ngôn Thụ hoa, Tử Lê quả, nếu muốn luyện chế phải tìm mua. Tử Lê quả có thể mua được ở Đan môn, nhưng Bất Tử thảo, Ngôn Thụ hoa, chỉ có thể trông vào cơ duyên, đến Bồng Lai Tiên Sơn ở Thập Phương Vực Ngoại mới có thể tìm được.
Dư Tắc Thành hỏi:
- Luyện chế một lò đan dược cần bao nhiêu linh thạch?
Lý Chân Nhân đáp:
- Một lò chỉ có thể luyện ra được một viên thần đan, ta luyện thành một lò, hỏng ba lò, tổng cộng ba trăm sáu mươi năm loại dược liệu nhờ vào nguyên khí dược viên của ta thôi thúc cho đủ tuổi cũng cần tiêu hao linh thạch. Tổng cộng luyện chế một viên thần đan như vậy mất khoảng một phương linh thạch.
Dư Tắc Thành nghe vậy ngây người, lão già này quả thật giàu có vô cùng, luyện ba lò thần đan tốn ba phương linh thạch. Ba phương này cũng không phải con số chỉ có nghĩa trên tài khoản như trong Vô Hình Ám Ma tông, mà là linh thạch trên thực tế. Dư Tắc Thành không khỏi vô cùng khâm phục Lý Chân Nhân:
- Lão ca độc thật, lão kiếm linh thạch bằng cách nào vậy?
Lý Chân Nhân đáp:
- Đây là số của cải ta tích lũy mấy trăm năm qua, dốc hết gia sản, còn mượn nợ một số lớn. Nếu thành công, ta sẽ là người mạnh nhất Đan môn, lúc ấy chuyện gì cũng không thành vấn đề, không ngờ cuối cùng thất bại...
- Chết rồi cũng tốt, không cần lo về số nợ kia nữa, coi như phiền não tiêu tan.
Dứt lời Lý Chân Nhân không nói thêm gì nữa, bình thản đứng yên ở đó.
Dư Tắc Thành ngẫm nghĩ một chút, sau đó lại hỏi:
- Đan môn có bảo bối gì, mật khố ở đâu, có lẽ lão cũng biết phải không?
Lý Chân Nhân đáp:
- Đan môn là nhà của ta, có gì mà không biết.
Hai người một hỏi một đáp, nhờ có Lý Chân Nhân, dần dần Dư Tắc Thành biết rõ nội tình Đan môn như lòng bàn tay.
Đan môn này quả nhiên là do Tư Mã Tương Như bồi dưỡng, vô số năm trước, Đan môn chẳng qua chỉ là ngoại môn của Thiên Mục tông dành cho đệ tử trông coi dược viên. Sau này dần dần phát triển, luyện chế linh dược cho Thiên Mục tông, dần dần kết thành môn phái.
Bốn ngàn năm trước, nhờ có cường giả trợ giúp, không ngừng truyền thụ bí pháp khiến cho Đan môn dần dần trở nên hùng mạnh. Bí pháp Kim Đan Linh hợp, Khí Hải Quy Tàng kia là do cường giả nọ tặng cho. Cuối cùng vào ba ngàn năm trước Đan môn cũng quật khởi, nhờ vào chiến thuật biển người ba ngàn Kim Đan Chân Nhân, mới trở thành thượng môn, đổi khách thành chủ, hàng phục Thiên Mục tông.
Dư Tắc Thành hỏi từng điểm một, tìm hiểu tất cả những chuyện mình muốn biết, sau đó quay lại hỏi Lão Thất:
- Lão Thất, chúng ta có thể phát triển dược viên này không?
Lão Thất đáp:
- Không thành vấn đề, Nguyên Khí Thiên Đảo của lão không có nguồn phát nguyên khí, chỉ có thể nhờ linh thạch bổ sung. Thế giới Bàn cổ chúng ta có bản nguyên Thủy Hỏa của mình, cho nên không cần tiêu hao linh thạch, chắc chắn sẽ phát triển dược viên tốt hơn cả lão.
- Chỉ có điều khi thúc giục tăng trưởng năm tuổi của dược thảo cần rót linh thạch vào, chuyện này không thể tránh khỏi. Ngoài ra hơn trăm "người làm vườn" kia cũng không cần giữ lại, có thể trục xuất hoặc tiêu hủy.
Dư Tắc Thành gật gật đầu, xoay người na di vào dược viên, tất cả dược thảo trước kia của mình trong thế giới Bàn cổ, hiện tại đã được chuyển vào dược viên này, cây Bồ Đề, Tiên Linh Vân Hà quả, đã được chuyển vào đây. Lý Chân Nhân hiện tại trở thành người làm vườn chuyên coi sóc dược viên này, gieo trồng linh dược, luyện chế linh đan cho Dư Tắc Thành.
Lần này Dư Tắc Thành thu mua Kim Đan, tất cả đã bị Lão Thất thu lấy, số Kim Đan này sau khi luyện hóa, phối hợp với Hồn Si của Dư Tắc Thành hoàn toàn có thể trở thành các loại nô lệ bên trong thế giới Bàn cổ. Hơn nữa theo như kế hoạch của Lão Thất, dần dần đã có hai loại quân đoàn chiến đấu hình thành hình thức ban đầu.
Một là quân đoàn Kiếm Sủng Kim Đan, xây dựng theo hình thức cơ bản của Lục Lục Quy Nguyên Thiên kiếm trận của Dư Tắc Thành. Trong số Kim Đan này, chọn ra những Kim Đan có chiến lực dũng mãnh, phối hợp với kỹ thuật lấy được của Thiên Mục tông, dùng thế giới Bàn Cổ làm nguồn cung cấp năng lượng, để cung cấp nguyên lực cho đám Kim Đan này.
Sau đó chọn phi kiếm ưu tú làm bản thể, luyện chế Kiếm Sủng gởi trên phi kiếm. Sáu Kim Đan làm một nguyên, sáu nguyên làm một đoàn, sử dụng liên tục một trăm lẻ tám Kim Đan như vậy sẽ tạo thành ba quân đoàn Kiếm Sủng Kim Đan.
Vốn ra Dư Tắc Thành có thể tổ chức thêm được vài nguyên, nhưng có một số Kim Đan Chân Nhân giống như Lý Chân Nhân vậy, không thích hợp cho chiến đấu, cho nên chỉ có thể tạm thời bằng lòng với số lượng hiện tại. Phi kiếm thì Dư Tắc Thành không thiếu, kế hoạch này chỉ cần Dư Tắc Thành trảm hồn luyện si, sau đó trải qua trăm ngày bồi dưỡng là có thể mang ra sử dụng cho mình.
Loại quân đoàn thứ hai chính là mỹ nữ họa bì của Quỷ Hào phái. Trong quá trình phát triển những năm qua, được linh khí sung túc trong thế giới Bàn Cổ bồi dưỡng, dần dần tất cả những mỹ nữ họa bì này đã đạt tới Trúc Cơ kỳ. Hơn nữa theo sự an bày của Dư Tắc Thành. Lão Thất tiến hành tổng kết Không Ma Kinh, Huyết Ma Kinh và Minh Ma Kinh chọn lọc lại, tìm ra một loại ma công phù hợp cho những mỹ nữ họa bì này.
Và như vậy Dư Tắc Thành có thể triệu tập sử dụng quân đoàn chiến đấu thứ hai của mình. Chỉ cần hắn kêu lên một tiếng, lập tức sáu mươi mốt mỹ nữ họa bì sẽ hóa thành ác quỷ ma đầu đáng sợ xuất hiện bên cạnh Dư Tắc Thành. Bọn họ sẽ có trạng thái hữu hình vô chất, phi hành trôi nổi trên không, tốc độ cực nhanh, nháy mắt có thể vượt qua ngàn dặm, có thể xuyên qua hết thảy chướng ngại, có thể hấp thu hết thảy chân nguyên, có thể hấp thu hết thảy huyết nhục hồn phách của các sinh linh, biến chúng trở thành năng lượng của mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...