Tiên Ngạo

Nhất thời Phượng Mâu Chân Quân ngây ngốc đứng ở đó, triệt để kinh ngạc đến ngây người, thì ra từ ba ngàn năm trước Thiên Mục tông một mực bị người khống chế, thì ra chưởng môn những năm này đều là nội ứng, khó trách vô số lần môn phái chấn hưng đều thất bại, vô số tiền bối tài hoa hơn người là thế, nỗ lực là thế, cuối cùng cũng là thất bại, thì ra tất cả đều là như vậy.

Đột nhiên Phượng Mâu Chân Quân cảm giác cuộc đời mình tất cả đều là hư ảo, tình yêu của mình, cố gắng của mình, đời người của mình, toàn bộ đều là hư ảo, nàng thoáng cái tê liệt ngồi trên mặt đất, đã không có một chút thanh âm.

Lục Đồng Chân Quân tiếp tục nói:

- Ngươi cho là Mục pháp này là rau cải trắng, nói tìm được liền tìm được, Thập Bát Mục Pháp thần công kia đều là Đan tông và Diệt Tuyệt tông chúng ta tìm được.

- Ngươi cho là bố trí hơn hai mươi năm, vì sao người khác cũng không có phát hiện, đây đều là chúng ta yểm hộ khống chế, thời khắc cuối cùng, máu huyết của tất cả đệ tử Thiên Mục tông không đủ khả năng kích hoạt đại trận, cho nên không thể làm gì khác hơn là tự mình bại lộ tin tức, dẫn tới một liên quân đại chiến như vậy, tới trận đại hỗn chiến toàn bộ chết hết, ngươi xem tinh huyết cũng đã đủ dùng rồi.

Đột nhiên Phượng Mâu Chân Quân ngẩng đầu, hung hăng nhìn Thiên Mục Thần Quân, quát:

- Ngụy Vô Hành, tên khốn nạn, ngươi đã hại chết hai vạn đệ tử Thiên Mục tông chúng ta, bọn họ đều yêu ngươi như vậy, tôn kính ngươi như vậy, vì ngươi chúng ta có thể bỏ qua tất cả, có thể vứt bỏ sinh mạng, có thể chết vì ngươi, thế nhưng ngươi dẫn dắt chúng ta đi tới, dẫn dắt chúng ta đi tới một bước này, lại từ bỏ chúng ta, ngươi không phải là người, ngươi là tên khốn nạn, ta làm sao có mắt như mù, coi trọng ngươi...

Lục Đồng Chân Quân nói:

- Hắn rất nhanh cũng không phải là người rồi, hắn và sư phụ ba người bọn họ lúc nữa sẽ trở thành Tiên Nhân phi thăng Tiên Giới, mà ta sẽ trở thành Phản Hư Chân Nhất, Liễu Châu còn lại sẽ thuộc khống chế của ta.

Trong khi hắn tự thuật, trên mặt tràn ngập thần sắc khao khát và hâm mộ.

Vào lúc này Thập nhị phân thân đan thân đều trở về, quỳ ở trước người của Nghiệt Vô Tâm. Nghiệt Vô Tâm nói:

- Chúng ta phải nhanh lên một chút. Tổng cộng có mười một Kim Đan Chân Nhân đã chạy trốn, rất nhanh chuyện này sẽ bại lộ, chúng ta phải hành động nhanh hơn một chút.


Xem ra trong những Kim Đan Chân Nhân chạy trốn đầu tiên, có mười một Kim Đan Chân Nhân đã chạy thoát ra ngoài, liên quân mười ba phái vạn người, chỉ có mười một người bọn họ còn sống.

Nghiệt Vô Tâm chợt lóe đi tới trước mặt Dư Tắc Thành, liếc mắt nhìn Dư Tắc Thành, hỏi:

- Hắn có khỏe không?

Dư Tắc Thành không biết trả lời thế nào, bên tai lại vang lên thanh âm của Phản Hư Chân Nhất vừa dạy hắn nói như vậy:

- Ngươi nói, hắn đã chết rồi, vẻ mặt bi ai một chút.

Dư Tắc Thành lập tức sắc mặt bi ai nói:

- Hắn đã chết rồi.

Nghiệt Vô Tâm thở dài một tiếng, không hỏi nữa. Đúng lúc này, Thiên Mục Thần Quân đột nhiên vọt tới bên người Nghiệt Vô Tâm, thoáng cái quỳ xuống, hướng về phía Nghiệt Vô Tâm dập đầu ba cái.

Ba lạy này cực kỳ có lực, sau đó Thiên Mục Thần Quân đứng lên nói:

- Phụ thân, người đối với con có ân dưỡng dục, ân dạy dỗ, suốt đời khó quên, nhi tử ngày hôm nay bái biệt phụ thân, mong phụ thân bảo trọng.

- Một đời của nhi tử đều sống ở Thiên Mục tông này, nơi này có sư trưởng của ta, có đồ đệ đệ tử của ta, có người thân của ta, có người yêu của ta, có tình nhân của ta, tất cả của ta đều ở chỗ này.

- Bọn họ đã vì ta có thể trả giá tất cả, bọn họ thực sự đã vì ta đều triệt để hóa thành tro bụi, bọn họ ở bên dưới chờ ta, ta nghe được bọn họ đang gọi ta, gọi ta chưởng môn của Thiên Mục tông này.


- Ta cả đời này, đều sinh hoạt dưới sự chỉ huy của người, cuối cùng ngày hôm nay ta muốn làm một việc thuộc về mình, ta là chưởng môn của Thiên Mục tông, ta nên vì Thiên Mục tông mà chết.

Trong khi nói những lời này, trên toàn thân Thiên Mục Thần Quân xuất hiện vô số con mắt, những con mắt này thoát ly thân thể của hắn, ở không trung hư ảo hóa hình, đây là Thiên Mục Thần Quyết.

Đột nhiên Thiên Mục Thần Quân lao lên, vọt thẳng đến chỗ Không Minh Chân Nhất Thần Quân, ôm chắc lấy hắn, những con mắt này bay ra bay về phía hai người bọn họ, nhất thời trên người hai người sinh ra vô số ba động.

Không Minh Chân Nhất Thần Quân kinh hãi, giãy dụa quát:

- Chất tử (cháu trai) ngươi điên rồi sao? Mau buông ra, mau buông ra, ta phải xuất thủ.

Trên người Thiên Mục Thần Quân xuất hiện vô số quang ảnh. Không Minh tiếp tục hô:

- Tâm ca cứu ta, nhi tử của ngươi điên rồi, ta không chịu nổi, ta phải xuất thủ.

Nghiệt Vô Tâm triệt để kinh ngạc đến ngây người. Một người là nhi tử của mình, một người là bạn tốt ngàn năm của mình, mình nên làm gì bây giờ?

Không Minh Chân Nhất đột nhiên hô:

- Không tốt, hắn muốn phá không vượt giới- Tâm ca cứu ta, cứu ta, Vạn Thế Không Minh lực cho ta...

Trong nháy mắt thân hình của hai người biến mất, thời gian không đến mười lần hít thở, ba câu nói, hai người toàn bộ biến mất, Nghiệt Vô Tâm ở bên kinh ngạc đến ngây người, đợi đến khi hắn vọt tới, lại nhìn nhi tử của mình, huynh đệ của mình toàn bộ tiêu tán, không biết Thiên Mục Thần Quân đã sử dụng pháp thuật gì, giống như là Phá Không Vượt Giới chi thuật, mượn đó tạo thành lực lượng tự hủy đáng sợ nhất, không ngờ có thể hủy diệt Phản Hư Chân Nhất, hai người triệt để tiêu vong, biến mất ở trên thế giới này.


Nghiệt Vô Tâm ngây ngốc đứng ở đó, giống như sợ ngây người, mãi đến khi Lục Đồng Chân Quân nói:

- Sư phụ, sư phụ, tỉnh lại, tỉnh lại...

Nghiệt Vô Tâm giật mình một cái tỉnh lại, Lục Đồng Chân Quân nói:

- Sư phụ, sư huynh và Không Minh sư thúc...

Nghiệt Vô Tâm trong nháy mắt khôi phục bình thường, nói:

- Hắn cầu người được người, rốt cuộc đạt được đạo của mình rồi, chết thì chết đi, như vậy chỉ có một mình ta phá trụ phi thiên, biết đâu cơ hội càng lớn hơn một chút.

Trong nháy mắt Nghiệt Vô Tâm khôi phục tỉnh táo. Cho dù nhi tử của hắn, bạn tốt ngàn năm của hắn chết, cũng không thể dao động tâm của hắn, ngăn cản đạo của hắn, chết rồi càng tốt, cơ hội của mình càng lớn hơn một chút.

Lục Đồng Chân Quân nhìn thoáng qua Phượng Mâu Chân Quân, nói: Tại

- Sư phụ, xử trí nàng thế nào? Sư huynh đã mất.

Nghiệt Vô Tâm nói:

- Giao cho ngươi, ta xem ngươi có ý với nàng ta. Ta đi rồi, bất kể thành công hay không, tất cả đều cho ngươi, mười hai thần thú Thiên Đan phân thân này cũng cho ngươi.

Mười hai thần thú Thiên Đan phân thân chính là mười hai người tu vi Nguyên Anh quỳ thành một hàng trước mặt Nghiệt Vô Tâm, Thiên Đan phân thân không phải người cũng không phải thú. Những người này đều có lực chiến đấu cực mạnh do Đan tông tích lũy vạn năm luyện chế, mỗi một phân thân đều là Nguyên Anh của Nguyên Anh Chân Quân phối hợp với thân thể của Ma thần luyện chế mà thành, hùng mạnh không gì sánh được.

Trong nháy mắt quyền khống chế những phân thân thần thú này đã hoàn thành chuyển giao, Lục Đồng Chân Quân có được quyền khống chế những phân thân thần thú này, ánh mắt của toàn bộ những phân thân thần thú này đều nhìn về phía hắn, đợi mệnh lệnh của hắn.


Lục Đồng Chân Quân vươn tay, nhất thời yên lặng hạ lệnh, mười hai phân thân thần thú này bắt đầu hành động, bắt đầu dọn dẹp chiến trường, thu thập những pháp bảo phi kiếm. Lục Đồng Chân Quân sẽ không phi thăng Tiên Giới, những pháp bảo này đối với hắn vẫn rất hữu dụng.

Thu thập xong những pháp bảo phi kiếm này, mười hai phân thân thần thú thủ hộ ở bên ngoài nơi này, phàm là sinh linh bước vào phạm vi tám trăm dặm quanh đây toàn bộ chém giết.

Nghiệt Vô Tâm vươn tay, nói:

- Chúng ta đi.

Trong nháy mắt không gian thay đổi, Dư Tắc Thành lần nữa nhìn lại, chỉ thấy mình đã ở trên đỉnh của Trọng Lâu Phàn Thiên Trụ.

Ngoại trừ mình, còn có Phượng Mâu Chân Quân cũng ở nơi này, chẳng qua hai mắt của nàng đã nổ, cái chết của Thiên Mục Thần Quân kích thích cực lớn đối với nàng, nàng yên lặng không nói. Không nỗi đau nào hơn lòng mình đã chết, nàng đã không còn chút ý chí cầu sinh.

Ngoại trừ bọn họ còn có Nghiệt Vô Tâm và Lục Đồng Chân Quân. Lục Đồng Chân Quân nhìn thoáng qua Dư Tắc Thành, nhẹ giọng hỏi:

- Sư phụ, hắn?

Nghiệt Vô Tâm nói:

- Con của cố nhân, một lời hứa hẹn, một lời thề của ta năm xưa, ta còn ở thế gian này, ta sẽ bảo hộ hắn.

Lời nói này có vấn đề, hắn còn ở thế gian này sẽ bảo hộ Dư Tắc Thành, nếu hắn chết, hoặc phi thăng, vậy thì không quản, rõ ràng là ra lệnh cho Lục Đồng Chân Quân, sau khi chuyện này kết thúc giết chết Dư Tắc Thành.

Dư Tắc Thành nghe vậy trong lòng khẽ động, thế nhưng hắn cũng không nói gì, chỉ thành thành thật thật đứng ở phía sau mọi người, yên lặng nhìn xem.

Đến nơi đây Lục Đồng Chân Quân bắt đầu thi pháp, lần lượt niệm động pháp chú, lần lượt thi triển pháp thuật, trong lúc nhất thời, trong phế tích trên thiên trụ chậm rãi xuất hiện một pháp trận cực lớn, pháp trận do một ngàn khối linh thạch thượng phẩm, vô số tài liệu trân quý chế tạo thành.

Nghiệt Vô Tâm bên kia cũng không nhàn rỗi, hắn cũng đang thi pháp không ngừng. Tinh Huyết Thiên Nguyên Trận vô tận trên không trung bắt đầu có biến hóa, huyết vân vô tận tụ tập cùng một chỗ, dần dần ở trên thiên trụ hình thành một huyết cầu cực lớn, lớn đủ trăm trượng, lơ lửng trên không trung.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận