Tiên Ngạo

Từ lúc bắt đầu trận chiến. Dư Tắc Thành đã phát hiện ra một đặc điểm của đối phương. Đó chính là ba người này điều khiển lôi vân nhưng không thể nào di chuyển, vẫn cố định bất động như lúc nãy. Có lẽ ba người bọn chúng không giỏi về vận động chiến, cũng có thể pháp thuật của chúng không cho phép vận động chiến.

Cho nên Dư Tắc Thành bắt đầu phi hành quay tròn xung quanh bọn chúng, vừa thu hút sự chú ý của chúng vừa bắt đầu bố trí kiếm trận của mình, không ngừng chất chứa kiếm khí của mình giữa không trung, chờ đợi bạo phát một đòn mạnh mẽ.

Vừa rồi đòn công kích cộng hưởng bùng nổ lôi vân kia đã âm thầm lặng lẽ phá hủy một nửa Thiên Lao Địa Phủ Quang kiếm trận mà Dư Tắc Thành bày ra. Nhưng hắn cũng không hề nản lòng thoái chí, mà lại bắt đầu bố trí tiếp tục.

Muốn tận hưởng mùi vị chiến thắng, vậy phải vất vả. Muốn đánh chết cường địch, vậy phải chịu được tịch mịch vô cùng. Chỉ có không ngừng canh tác, gieo xuống vô số hạt giống, sau đó mới có được thu hoạch, hái được quả thắng lợi.

Dư Tắc Thành lại bắt đầu chậm rãi bố trí. Đúng lúc này, ngoài xa tiếng pháo vang lên ù ù, hai đại thuyền đã phát động trận chiến giữa chúng trên mặt biển.

Nộ Hải Cuồng Sa Hạm của Dư Tắc Thành dưới sự điều khiển của Phó Tề Thanh, vừa di chuyển rất nhanh vừa tranh thủ công kích. Thái Ất Thanh Quang Pháo phát ra vô số pháo hỏa linh lực, ba trăm sáu mươi lăm Phi Sa Thiên Trảm Nhận bay ra tán loạn, cắt đứt vô số lôi kích của đại thuyền đối phương bắn ra. Cửa Nộ Hải Độc Nha Chủ Pháo bắn ra từng phát mạnh mẽ, khiến cho pháp trận phòng ngự của đối phương chấn động từng hồi.

Nhưng đại thuyền của đối phương không phải là vô dụng, pháp trận phòng ngự của nó tầng tầng dày đặc, tuy rằng lôi hỏa bắn tới như mưa nhưng nó vẫn phòng ngự vững vàng, không hề yếu thế, đại thuyền hai bên chiến đấu không ngừng.

Nếu tiếp tục kéo dài như vậy, dần dần Nộ Hải Cuồng Sa Hạm sẽ không chống đỡ nổi công kích của đại thuyền đối phương. Bởi vì xét về bản chất, một chiếc là do hạ môn chế tạo, chuyên dùng thăm dò du ngoạn Thương Khung hải, chiếc kia là chiến thuyền do trung môn chế tạo, chuyên cướp bóc người tu tiên. Bản chất hai bên chênh lệch với nhau khá lớn.

Nhưng đột ngột vào đúng lúc này, trên mặt biển xuất hiện vô số hào quang màu xám bạc, có chừng gần vạn con sa ngư xuất hiện. Có Hổ Đầu Sa, có Thực Nhân Sa, có Ngân Sa... Đám sa ngư này vừa xuất hiện đã ào ào xông tới đại thuyền của Bắc Hải Hạo Đãng tông, phát động công kích mạnh mẽ.


Lập tức đàn sa ngư này bắt đầu vờn quanh đại thuyền của Bắc Hải Hạo Đãng tông, theo bọn chúng bơi vòng quanh như vậy, dần dần hình thành một xoáy nước quanh đại thuyền, khiến nó cố định tại một chỗ, không thể tiếp tục di chuyển như trước. Lập tức bị pháo trên Nộ Hải Cuồng Sa Hạm bắn trúng liên tiếp.

Ngoại trừ số sa ngư này, cá voi, rùa biển khổng lồ mà bọn Dư Tắc Thành đã gặp khi trước, cũng đều xuất hiện. Chúng hợp sức cùng đàn sa ngư công kích mạnh mẽ về phía đại thuyền, khiến cho đại thuyền chao đảo từng hồi.

Trong có có một ít Hải tộc đã biến hình, hoặc điều khiển pháp lực, hình thành băng cầu thủy tiễn bắn về phía đại thuyền, hoặc tấn công tượng đầu thuyền.

Giữa lôi vân vang lên tiếng quát:

- Thâm Hải Sa Hoàng, ngươi vi phạm hiệp ước, ngươi muốn làm gì?

Trong biển có một người bay lên, chính là Thâm Hải Sa Hoàng đã từng đối mắt với Dư Tắc Thành. Y đã hóa thành hình người, có tu vi tương đương với người tu tiên cảnh giới Kim Đan đỉnh phong. Phía sau y có sáu bóng khác bay lên theo, tất cả đều có thực lực Yêu Vương.

Thâm Hải Sa Hoàng đáp:

- Hải Sa nhất tộc chúng ta là chủ nhân của Uyên Hải này, nơi đây là thiên địa, là thế giới của chúng ta, chúng ta không thể cho phép các ngươi lộng hành ở nơi này. Các ngươi hủy diệt vùng biển của ta, giết chết con dân của ta, nếu ta còn không ra tay, vậy chức Sa Hoàng này cũng nên nhường cho người khác!

Tên Kim Đan Chân Nhân kia quát lớn:


- Ngươi làm như vậy là bội bạc, là vi phạm hiệp ước. Trên đại thuyền chúng ta hiện tại không có Kim Đan Chân Nhân chủ trì đại trận, không thể Thuyền Nhân hợp Thể, không bắn ra Chấn Đãng diệt Thế Lôi được, các ngươi đây là thừa cơ hạ độc thủ sau lưng người khác.

Thâm Hải Sa Hoàng cười nói:

- Đâu phải là ta bảo các ngươi làm như vậy, ai bảo các ngươi rời khỏi đại thuyền? Đây là cơ hội khó tìm, ta sẽ nhân cơ hội này hủy diệt Thiên Đãng Hạm của các ngươi

Tên Kim Đan Chân Nhân kia thóa mạ:

- Thâm Hải Sa Hoàng, ngươi dám vi phạm Thương Khung hải, Hồng Hoang Lệnh, ngươi không sợ bị trừng phạt hay sao?

Thâm Hải Sa Hoàng cười nói:

- Ta là Hải Sa nhất tộc, Hải Sa nhất tộc chúng ta cho tới bây giờ vẫn tự do, không sợ gì cả. Thiên địa này là của chúng ta, không ai có thể chà đạp, cướp đi được!

Sau đó y quay lại nói với Dư Tắc Thành:

- Dư Tắc Thành, ta tới giúp ngươi, ngăn cản không cho ba người bọn chúng trở lại đại thuyền. Bằng không bọn chúng kích hoạt đại trận, Thuyền Nhân Hợp Thể, chúng ta sẽ không giữ lại đại thuyền của chúng được.


Dư Tắc Thành cười, xem ra vùng biển này vốn thuộc quyền khống chế của Hải Sa nhất tộc, sau đó Bắc Hải Hạo Đãng tông xuất hiện ở đây, hẳn là dựa vào Thương Khung hải, Hồng Hoang Lệnh gì đó, cùng bản thân mình có được thuyền lớn pháo mạnh, bắt buộc Hải Sa nhất tộc không thể không khuất phục, để cho bọn chúng cùng hưởng vùng biển này.

Đại chiến hôm nay mình đã giết liên tiếp ba tên Kim Đan Chân Nhân, hoàn toàn chọc giận bọn chúng, khiến bọn chúng phải rời khỏi đại thuyền đánh với mình một trận. Thâm Hải Sa Hoàng phát hiện cơ hội tốt, lập tức phát động một đòn chí mạng, muốn phá hủy đại thuyền của Bắc Hải Hạo Đãng tông, đoạt lại chủ quyền vùng biển này.

Y giúp mình thật ra cũng là mượn sức của mình. May mình chỉ là khách qua đường, sau khi xong việc sẽ lập tức rời khỏi, không tranh đoạt chủ quyền Uyên Hải này với y làm gì.

Thâm Hải Sa Hoàng dứt lời, định tiến lên hỗ trợ cùng Dư Tắc Thành đại chiến ba tên Kim Đan Chân Nhân kia.

Dư Tắc Thành bèn nói:

- Không cần, Sa Hoàng các hạ hãy dẫn quân tấn công đại thuyền kia, ba tên này giao lại cho ta, ta đã sắp sửa chém chết bọn chúng dưới kiếm.

Thâm Hải Sa Hoàng nghe vậy lập tức quay đầu, dẫn theo thủ hạ của mình xông về phía đại thuyền đang bị xoáy nước giữ chặt không thể di chuyển.

Lôi vân dường như lay động, ba tên Kim Đan Chân Nhân cùng nhau nghị luận để xem hiện tại nên làm gì, trở về khống chế đại thuyền hay chia nhau hành sự, cho một người trở về, hay tất cả ở lại giết chết Dư Tắc Thành trước, sau đó tất cả mới trở về.

Dư Tắc Thành vẫn đứng giữa không trung không cử động, dường như đang chờ đợi kết quả thương lượng của chúng. Trong thời gian mười lần hô hấp, hai bên hình thành cục diện kỳ dị, kiếm quang bất động, lôi quang không nổ, giằng co lẫn nhau.

Sau mười mấy lần hô hấp, bọn chúng đã xác định xong chiến thuật, quyết định nên làm gì nhưng lúc này tất cả đã quá muộn.


Bởi vì Dư Tắc Thành lập tức dẫn phát Thiên Lao Địa Phủ Quang kiếm trận mình đã khổ công bày sẵn. Lập tức trong phạm vi mười dặm quanh đây, ban đầu chỉ có một, hai điểm sáng xuất hiện, sau đó là một mảng sáng, cuối cùng là chín mươi chín mảng sáng bùng nổ, tất cả Thiên Lao Địa Phủ Quang kiếm trận đã khởi động toàn bộ. - .

Trong nháy mắt này, kiếm quang sáng rực như ban ngày, xung quanh kiếm trận bùng nổ phát ra kiếm quang vô tận, thiên địa biến sắc. Cả bầu trời nháy mắt trở nên tối đen do kiếm quang vô tận và lôi quang đầy trời, giờ phút này chỉ còn lại kiếm quang bất diệt của Dư Tắc Thành.

Trong khoảnh khắc này, Dư Tắc Thành ngự kiếm bay lên, sử dụng Cưu Kiếm Thuật, lấy lực Kiếm Cưu làm nguồn năng lượng, Thân Kiếm hợp Nhất, sử dụng Kim Dực kiếm hóa thành một luồng kiếm quang, nhảy vào trong lôi vân.

Lôi vân đầy trời bị kiếm quang bạo phát đè ép, hoàn toàn không thể vận chuyển, không còn tác dụng gì có thể ngăn cản Dư Tắc Thành, hắn dễ dàng xông vào lôi vân.

Kim Dực kiếm màu bạch kim của hắn hấp thu lực Kiếm Cưu ẩn chứa uy năng vô tận cuồn cuộn ập tới, hủy diệt tất cả. Một đạo kiếm quang này bùng nổ, kiếm quang màu bạch kim rực rỡ chói lòa, tất cả đều hóa thành hư vô.

Ba tên Kim Đan Chân Nhân lập tức hiện hình trước mặt Dư Tắc Thành, kẻ kinh ngạc, người sợ hãi, kẻ chuẩn bị sử dụng pháp thuật phản kháng.

Nhưng trong khoảnh khắc này không ai làm gì được. Dư Tắc Thành thoáng chuyển kiếm quang, chém về phía tên Kim Đan Chân Nhân mặt tím. Trên người y theo bản năng dâng lên vô số kết giới phòng ngự, khởi động vô số pháp bảo hộ thân. Nhưng hết thảy không còn ý nghĩa, một kiếm của Dư Tắc Thành chém xuống, tất cả kết giới sụp đổ, pháp bảo vỡ nát, một kiếm bay đầu.

Kiếm quang không hề dừng lại, vẫn chém thẳng về phía Tam Chấn Chân Nhân. Dường như Tam Chấn Chân Nhân không thể tin được cảnh tượng xảy ra trước mặt mình, cho nên kiếm quang tới sát cạnh người mà y vẫn không hề có chút phản ứng, thân thể lập tức chia lìa.

Kiếm quang tiếp tục chém tới, về phía tên Kim Đan Chân Nhân cuối cùng vẫn chưa nói một lời. Lúc này y gầm to một tiếng, tự bạo Kim Đan nhưng tiếng gầm của y còn chưa vang lên, toàn thân đã bị kiếm quang chém nổ tan tành.

Kiếm quang Dư Tắc Thành lại chuyển, thu hồi toàn bộ Kim Đan cùng túi trữ vật của Kim Đan Chân Nhân mặt tím và Tam Chấn Chân Nhân. Dư Tắc Thành còn đang muốn tìm kiếm Kim Đan của tên Kim Đan Chân Nhân thứ ba, phát hiện Kim Đan ấy đã bay vào trong lôi vân, dường như sắp sửa tự bạo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui