Dư Tắc Thành thả viên Kim Đan ra sau đó lấy một hộp đá cho vào trong đó, từ nay về sau thế giới Bàn Cổ hoàn toàn yên tĩnh. Dư Tắc Thành lại nhìn sang Mộc Tư Y đang nằm trên mặt đất, hắn thu hồi túi trữ vật và pháp khí trên thân thể hai nàng. Trên thi thể Kim Đan Chân Nhân. Dư Tắc Thành tìm được một đóa hoa sen màu bạch kim, do kim loại điêu khắc mà thành, trông vô cùng sống động.
Dường như Mộc Tư Y đã khôi phục chút nguyên khí. cất tiếng nói yếu ớt:
- Đó chính là Cửu Phẩm Kim Liên, bản mệnh pháp bảo của Kim Liên Chân Nhân sư phụ ta.
Dư Tắc Thành ném cho nàng:
- Ta đây thưởng phạt phân minh, thứ này cho nàng.
Sau đó lại nói:
- Nàng kéo hai thi thể này theo ta.
Dư Tắc Thành dẫn Mộc Tư Y đi tới trước màn sương đen: - .
- Nàng hãy ném hai thi thể vào trong đó.
Lúc này Mộc Tư Y đã chết lặng toàn thân, cái chết của sư phụ đã hoàn toàn phá tan ý chí của nàng, trở nên hết sức sợ hãi Dư Tắc Thành. Nàng lại giết sư muội, không còn đường lui, đành phải làm theo lời Dư Tắc Thành, ném hai thi thể vào màn sương đen. Lập tức trong màn sương đen vang lên một tràng tiếng nhai nuốt rào rào.
Dư Tắc Thành nói:
- Nàng hãy ở lại đây suy nghĩ cho thật kỹ, lần sau ta trở lại hy vọng nàng sẽ có câu trả lời. Nếu nàng không muốn sống nữa, cũng có thể nhảy vào trong màn sương đen này cùng đi với hai người kia.
Dứt lời, Dư Tắc Thành không thèm để ý tới nàng nữa. Nơi này Mộc Tư Y không thể chạm vào bất cứ thứ gì, không thể phá hoại được gì, hoàn toàn chính là một nhà giam thật lớn.
Dư Tắc Thành đi đến bên cạnh ao nước Tiên Lam Thần Tủy, vái sâu một vái:
- Cảm tạ Kiếm huynh và Chu Câu huynh lại cứu ta một mạng.
Phi kiếm cửu giai Sát Na Quang Hoa chợt lóe một cái như đáp lời Dư Tắc Thành, Chu Câu Tử chạm nhẹ vào vai hắn, sau đó biến mất giữa không trung. Có hai bảo bối này. Dư Tắc Thành có thể đối mặt với hết thảy cường địch Kim Đan. Nhưng nếu để lộ chút phong thanh, bị người khác biết được, vậy Nguyên Anh Chân Quân sẽ đổ xô mà tới vì hai bảo bối này, lúc ấy Dư Tắc Thành sẽ chết không có chỗ chôn.
Vừa rồi chính là tỷ dụ, khi Dư Tắc Thành lấy ra chiếc Tử Hà Thái Phượng Y đầu tiên, người ta đòi chiếc thứ hai, hắn lấy ra chiếc thứ hai, người ta lại đòi thêm chiếc thứ ba...
Dư Tắc Thành vừa định trở lại bản thể, đột nhiên Mộc Tư Y lên tiếng nói:
- Phải hủy diệt toàn bộ hoa đỗ quyên bên ngoài...
Dư Tắc Thành nghe vậy thầm giật mình, hỏi lại:
- Nói lớn lên một chút, ta không nghe rõ...
Mộc Tư Y lại nói:
- Bên ngoài...
Dư Tắc Thành lại kêu:
- Nói lớn một chút, không nghe...
Lần này Mộc Tư Y quát lớn:
- Phải hủy diệt tất cả hoa đỗ quyên bên ngoài. Môn phái chúng ta có thể mượn hoa truyền tin, toàn bộ hoa đỗ quyên bên ngoài rất có thể đã ghi lại tất cả những chuyện xảy ra khi nãy, cho nên đồng môn của ta sẽ phát hiện chuyện này...
Mộc Tư Y quát to một hơi, nàng đã không thể quay đầu chỉ còn nước nhắm mắt đưa chân. Dư Tắc Thành cười ha hả, rời khỏi thế giới Bàn Cổ trở lại giữa biển hoa. Hắn đưa mắt nhìn một vòng khắp biển hoa than dài một tiếng. Vừa rồi mình còn khen hoa đẹp, hiện tại phải ra tay tàn độc hủy hoa đi nhưng không còn đường nào khác...
Dư Tắc Thành bắt đầu sử dụng Băng Thiên Tuyết Địa. sau đó phóng xuất liệt hỏa, cuối cùng thả ra tất cả các mỹ nữ họa bì. Sau đó mọi người ai nấy thi pháp, hợp lực hủy diệt toàn bộ hoa đỗ quyên vùng này.
Vừa rồi Dư Tắc Thành còn khen ngợi hoa đỏ như lửa phủ khắp núi đồi, hiện tại biển hoa đã thật sự biến thành biển lửa. Lập tức cả biển hoa rộng hàng chục dặm bị thiêu cháy sạch sẽ. Bọn Dư Tắc Thành mất hết chừng hai canh giờ mới tiêu diệt toàn bộ những đóa hoa này không còn một đóa. Nhìn lại nơi này đã hoàn toàn biến thành một vùng đất trơ trọi khô cằn, vô cùng xấu xí.
Dư Tắc Thành cẩn thận kiểm tra vài lần, sau khi xác định không còn sót, hắn lại thả Mộc Tư Y ra bảo nàng kiểm tra lần nữa. Sau khi đã chắc chắn không có vấn đề. Dư Tắc Thành mới thu Mộc Tư Y trở vào thế giới Bàn cổ. Lần này thu vào. Mộc Tư Y không hề có ý kháng cự. Vừa rồi Dư Tắc Thành muốn thử nàng, tạo cơ hội cho nàng chạy trốn, nếu nàng thật sự chạy trốn, hắn sẽ giết chết nàng. Rốt cục Mộc Tư Y không hề có ý chạy trốn, mục đích của Dư Tắc Thành đã đạt, có thể giữ nàng lại.
Dư Tắc Thành thu hồi đám mỹ nữ họa bì sau đó ngự kiếm bay đi. Trận xung đột này hoàn toàn không có ý nghĩa gì, tuy nhiên cũng không phải không có thu hoạch, ít nhất cũng bắt được một mỹ nhân làm tù binh. Nhưng giữ Mộc Tư Y lại là phúc hay là họa hiện tại vẫn chưa thể phán đoán.
Lần này Dư Tắc Thành phi hành vô cùng cẩn thận cảm thấy có chuyện lập tức né tránh, rốt cục vào giữa trưa hôm sau đã bay tới Tứ Minh quốc. Còn chưa vào cảng, hắn đã dùng Thần Giác kêu gọi lập tức được rất nhiều người đáp lại, nối lại được liên lạc với mọi người.
Dư Tắc Thành dựa theo vị trí được chỉ dẫn bay vào một trang viên, nhìn qua chỉ thấy Đạo Ngân Chân Nhân còn có Long Thiên Hoàng và Minh Tinh sư tỷ.
Mọi người gặp lại ai nấy vui mừng, lúc này Dư Tắc Thành phát hiện còn thiếu hai người, là Trương Tiểu Phàm và Anh Ngạo cốt.
Dư Tắc Thành bèn hỏi:
- Trương sư huynh và Anh sư huynh chưa tới ư?
Long Thiên Hoàng đáp:
- Trương sư huynh đã chết. Anh sư huynh ra ngoài có việc.
Chết rồi ư? Nhớ lại họa trời lúc ấy, biển nổi sóng Thần, bệnh tật khắp nơi. Dư Tắc Thành than dài một tiếng - ôi... đáng tiếc, đáng tiếc, họa trời hôm ấy kinh khủng vô cùng, xô đẩy ta tới một góc Lư châu, mất một tháng ta mói chạy được về đây. Không ngờ Trương sư huynh đã chết trong họa trời hôm ấy, thật là đáng tiếc.
Dư Tắc Thành vừa dứt lời, Long Thiên Hoàng lắc lắc đầu khẽ nói với hắn:
- Trương Tiểu Phàm không chết trong họa trời. Sau khi chúng ta thất lạc, Đạo Ngân sư thúc bèn liên hệ với tông môn, mới phát hiện chi có hồn đăng của Trương sư huynh tắt bất quá vị trí tắt là ở trong Tứ Minh quốc, đại lục Lư châu. Hồn đăng của huynh vẫn chưa tắt, cho nên chúng ta mới ở đây chờ huynh.
Chết ớ Tứ Minh quốc, đại lục Lư châu ư? Vậy tức là không chết trong họa trời, nói cách khác, nhất định là Trương Tiểu Phàm đã lên bờ an toàn, chạy tới đây tập hợp nhưng không biết đã xảy ra chuyện gì đã chết trong Tứ Minh quốc. Hơn nữa hồn đăng của y đã tắt, chính là hình thần câu diệt, đã chết hoàn toàn.
Thì ra hiện tại Đạo Ngân Chân Nhân có thể tiến hành liên hệ từ xa với môn phái. Nghĩ vậy. Dư Tắc Thành lập tức đứng dậy nói với Đạo Ngân Chân Nhân:
- Sư thúc, con muốn liên hệ với môn phái, tốt nhất lập tức liên hệ với chưởng môn Thạch Cơ có chuyện quan trọng cần bẩm báo.
Đạo Ngân Chân Nhân sửng sốt:
- Liên hệ Thời Không cần rất nhiều chân nguyên và thần thức duy trì. Rốt cục con có chuyện gì cứ nói với ta.
Dư Tắc Thành đáp ngắn gọn:
- Hiên Viên Pháp Ấn phái mượn xác hoàn hồn.
Đạo Ngân Chân Nhân vừa nghe xong lập tức nói:
- Được, chúng ta lập tức tiến hành liên hệ Thời Không, dư nghiệt của Ngụy Hiên Viên chính là đại sự hàng đầu.
Dứt lời Đạo Ngân Chân Nhân bắt đầu bố trí bày ra trên một khoảng đất trống một pháp trận nhiều tầng, sau đó nhất nhất kích hoạt. Bất chợt trước mắt hào quang lóe sáng, bắt đầu tiến hành liên hệ Thời Không cùng Hiên Viên kiếm phái ở xa xôi.
Sau khi Đạo Ngân Chân Nhân truyền tin người xuất hiện đối thoại quả nhiên là chưởng môn Thạch Cơ. Dư Tắc Thành không dám nhiều lời vô ích có sao nói vậy, kể lại tỉ mỉ chuyện mình bị lạc giữa biển khơi, vô tình phát hiện ra Hiên Viên Pháp Ấn phái, giết hết toàn bộ. Sau đó hắn kể rõ chuyện mở được kho báu vị trí của hải đảo kia, bí quyết ra vào đại trận phòng ngự. Chỉ có tiên đan, linh thạch, pháp bảo thu được. Dư Tắc Thành không nói.
Chưởng môn Thạch Cơ lắng nghe hết thảy, sau đó mới nói:
- Dư Tắc Thành,con làm tốt lắm, quả nhiên không làm cho sư phụ con thất vọng, lần này ghi cho con một đại công. Con phát hiện được nhiều bí tịch như vậy, hãy phục chế mỗi loại một bản nộp lên môn phái, coi như là Thần công của phái ta.
- Những vật phẩm khác thuộc về con, sau này bảo vật lấy được trong mật thất Nguyên Anh kia con sẽ được chia một phần ba.
- Đảo ấy chính là vùng đất thứ ba mà Hiên Viên Pháp Ấn phái hoàn hồn trong bảy ngàn năm qua. Hai lần trước chúng gây ra cho phái ta rất nhiều thương tổn. lần này mới vừa manh nha đã bị con dập tắt. Tốt, tốt lắm ghi cho con một công lao đặc biệt.
Việc truyền tin đến đây là chấm dứt. Thì ra trước đây đã từng có hai nơi giống như vậy. Hiên Viên Pháp Ấn phái đã từng sống lại hai lần, chứ không phải như mình tưởng tượng, đại trận kia hao hết linh thạch cho nên mới lộ ra. Chẳng trách nào hết thảy những vật phẩm trong mật thất Kim Đan dường như được phân phối theo một con số cụ thể thì ra đó chỉ là một trong những chỗ hoàn hồn, nói không chừng vẫn còn nơi khác được bố trí y như vậy.
Dư Tắc Thành không khỏi tỏ ra vô cùng khâm phục người bố trí của Hiên Viên Pháp Ấn phái kia. Kế hoạch này được an bày cho mấy ngàn năm sau không ngừng hoàn hồn phục sinh, trùng chấn môn phái, người này quả thật khiến cho người ta phải nghiêng mình bái phục.
Đồng thời Dư Tắc Thành càng khâm phục Trung Hưng Tổ Sư hơn. Địch nhân hùng mạnh như vậy ở thời của Trung Hưng Tổ Sư hẳn không chỉ có một vài môn phái. Phái này không phải những môn phái như Hiên Viên Thông Thiên phái trước kia, thậm chí lúc Dư Tắc Thành nhập môn cũng chưa từng nghe qua, mà đã lợi hại như vậy. Những phái vẫn hay đối địch với Trung Hưng Tổ Sư còn hùng mạnh tới mức nào, bản thân Trung Hưng Tổ Sư hùng mạnh tới mức nào, chỉ cần tưởng tượng sẽ biết, quả thật là lợi hại.
Trang viên này là nơi mà Vô Lượng Khí tông dùng đón tiếp các môn phái tới Lư châu. Chủ nhân nơi này họ Mục tu vi Trúc Cơ, chuyên môn phụ trách nghênh đón tân khách các môn phái đổ về đây.
Mọi người tụ tập lại. Dư Tắc Thành mới hỏi mọi người còn ở lại chờ cái gì. Đạo Ngân Chân Nhân đáp:
- Chúng ta đang đợi Anh Ngạo cốt người này trước khi vào Hiên Viên kiếm phái chúng ta, chính là đệ nhất Thần bộ của Hạ quốc ở đại lục Cổ Tần, được xưng không có án nào là không thể phá. Y có được ba đại thần thông, có thể tìm khí, tìm mạch, tìm quặng, được xưng không đâu là không tìm được.
- Người này tính tình ngay thẳng không cong, cho nên không thể sống được trong chốn quan trường, cuối cùng thê tử ly tán cửa nát nhà tan, bị tống vào tử lao chờ ngày xử trảm.
- Sau được Hán Miễn tổ sư phát hiện, bỏ ra hai ngàn lượng bạc chuộc y ra khỏi thiên lao. Từ đó về sau y đại triệt đại ngộ bước lên tiên lộ. Nếu y không tìm thấy manh mối, vậy không ai có thể tìm thấy.
Mọi người ở đây chờ đợi, hôm sau lại có người của môn phái khác tới đây nghỉ ngơi hồi phục, sau đó lại lên đường tới Vô Lượng Khí tông.
Hôm sau lại có một môn phái tới nữa, lần này là Khiên Cơ tông. Dẫn đầu chính là ba Nguyên Anh Chân Quân, có mười sáu Kim Đan Chân Nhân đồng hành, lại thêm bốn mươi đệ tử Trúc Cơ hơn trăm đệ tử Luyện Khí kỳ. Bọn họ người đông đi chậm nên chỉ dừng lại đây một khắc, sau đó lập tức lên đường.
Bọn họ đi nhiều người như vậy không giống như đi tham gia lễ mừng chút nào. Trong số những người này, Dư Tắc Thành nhìn thấy Diệp Thiên, quả thật là trời đất bao la vẫn có ngày gặp lại. Thế nhưng nhìn từ xa lại. Dư Tắc Thành thấy Diệp Thiên đang trong trạng thái bất ổn. Thần sắc ảm đạm uể oải.
Sau khi Khiên Cơ tông rời khỏi, lại có một phi xa ghé lại nơi này. Phi xa này có hình dáng thô to, thân xe rất lớn hình dáng như thanh kiếm, từ xa nhìn lại toát ra ra hào khí bừng bừng.
Phi xa đáp xuống. Đạo Ngân Chân Nhân nhìn thấy tiêu chí của phi xa, không khỏi cau mày:
- Vì sao bọn họ cũng tới đây?
Cửa xe vừa mở, từ trên xe có tám người bước xuống, trong đó có hai Nguyên Anh Chân Quân, hai Kim Đan Chân Nhân, bốn đệ tử Trúc Cơ.
Tám người này vừa xuống xe, lập tức Dư Tắc Thành có cảm giác giống như kiếm bén vừa rút ra khỏi vỏ, toát ra hào khí kinh người, nhiếp hồn đoạt phách.
Đạo Ngân Chân Nhân tiến tới chào hỏi, thi lễ với hai vị Nguyên Anh Chân Quân kia:
- Tham kiến nhị vị sư thúc Liệt Thiên kiếm phái Khai Sơn, Phá Hải.
Thì ra là Liệt Thiên kiếm phái, lấy cương mãnh đệ nhất, tu kiếm chí cực, liệt thiên thành tiên mà nổi tiếng thiên hạ. Hai người kia đều là Nguyên Anh Chân Quân, một người có bộ mặt hết sức bình thường, không có gi hấp dẫn. Nếu lần đầu tiên nhìn lão sẽ không có ấn tượng gì nhưng nếu nhìn lại lần thứ hai, sẽ có cảm giác như thiên địa này không dung lão, dường như lão có thể hủy thiên diệt địa vậy. Người này là Khai Sơn Chân Quân.
Người còn lại có dáng vẻ tự nhiên phóng khoáng, mặt như bạch ngọc, mũi huyền đảm, diện mạo hiên ngang, tóc mai vén cao, cột bằng tử ngọc. Thân khoác pháp bào bảy sắc, liếc mắt nhìn qua dường như bên ngoài được bao phủ bởi một tầng kim quang mờ mờ, vạt trước thêu chín con lồng, vạt sau thêu cảnh sắc núi sông. Pháp bào này không phải vải không phải lụa, không biết dệt bằng thứ gì ắt là pháp bảo. Người này là Phá Hải Chân Quân.
(*Mũi huyền đảm: Dạng tướng mũi này có đặc điểm là chóp mũi rất tròn đẩy, hai cánh mũi nỡ và đầy đặn sơn căn hơi hẹp trông như treo một quả cật heo. Chính vì vậy mà người xưa còn gọi tướng mũi này là mũi cật heo. Đây là dạng tướng mũi có phú quý bẩm sinh.)
Khai Sơn Chân Quân liếc qua Đạo Ngân Chân Nhân, hỏi:
- Thì ra là Tiểu Ngân đó ư, sư phụ ngươi có khỏe không, vì sao còn chưa tới?
Đạo Ngân Chân Nhân vội đáp:
- Sư phụ lão nhân gia rất khoẻ, lần này do vãn bối dẫn đầu.
Khai Sơn Chân Quân lắc đầu:
- Hiên Viên kiếm phái các ngươi làm sao vậy, vì sao lần này lại bế tắc tin tức như vậy, ngay cả chuyện lớn như vậy xảy ra mà không biết. Mau bảo bọn ứng Long, Hữu Hùng tới sắp có trò vui.
Khai Sơn Chân Quân dứt lời, sắc mặt Đạo Ngân Chân Nhân đại biến, ông biết hai vị Chân Quân này sẽ không nói lời vô căn cứ, ắt có nguyên do, không khỏi lòng thầm kinh hãi.
Hai vị Chân Quân không nói gì nữa, cũng không thèm nhìn Đạo Ngân Chân Nhân một lần nào, dường như dưới mắt bọn họ. Đạo Ngân Chân Nhân chỉ là một đứa trẻ không hơn không kém. Quả thật cũng là như vậy, lúc bọn họ vang danh thiên hạ, lần đầu tiên tới Hiên Viên kiếm phái, lúc ấy Đạo Ngân Chân Nhân thật sự mới là một tiểu hài tử mà thôi.
Hai người nhắc nhở mấy lời vừa rồi, cũng coi như đã hết lòng giúp đỡ, không cần nói gì nhiều nữa, tiến vào khách phòng chuẩn bị nghỉ ngơi. Bọn họ tới đây khiến cho chủ nhân nơi này vui mừng đến độ điên cuồng. Chân Quân tới đây nghỉ ngơi, đây là chuyện đủ để khoác lác cả đời.
Dư Tắc Thành nhìn chăm chú bốn tên đệ tử Trúc Cơ của Liệt Thiên kiếm phái, có hai nam hai nữ, hai người trong đó chính là người hắn đã gặp năm xưa ở Tà Môn lục phái. Lúc ấy hắn còn chưa Trúc Cơ hai người ấy đã tung hoành thiên hạ.
Nam đệ tử tuổi khoảng hơn hai mươi, diện mạo anh tuấn, mũi cao mắt sáng, trông hết sức hiên ngang. Quả là một mỹ thiếu niên phóng khoáng, trông như cây ngọc trước gió.
Nữ đệ tử đĩnh đạc uy nghiêm, hai mắt sáng quắc hữu Thần, sống mũi thanh tú, quả thật xinh đẹp tuyệt trần.
Ánh dương quang chiếu vào mặt nàng càng làm lộ rõ làn da trong suốt như ngọc, tròng mắt nàng mơ hồ có màu xanh nước biển. Phong tư yểu điệu, dáng vẻ thướt tha quả thật đẹp xinh kiều diễm khó tả bằng lời.
Hai người này đứng cạnh nhau chẳng khác một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ, tựa như một bức tranh sơn thủy tuyệt trần.
Dư Tắc Thành đang nhìn chăm chú hai người, đột nhiên nữ nhân kia nhìn về phía Dư Tắc Thành. Ánh mắt Dư Tắc Thành gặp phải ánh mắt nàng, lập tức giống như hai thanh kiếm bén chạm vào nhau giữa không trung, khiến cho hai người phải nhắm mắt lại.
Sau phen va chạm này. Dư Tắc Thành cảm thấy đối phương chẳng khác nào lợi kiếm vừa ra khỏi vỏ, sắc bén vô cùng.
Nữ đệ tử kia chợt lóe một cái đã xuất hiện trước mặt Dư Tắc Thành. Lúc này Dư Tắc Thành mới phát hiện nàng còn cao hơn cả mình khoảng hai tấc khiến cho hắn phải thầm ngưỡng mộ trong lòng.
Nữ tử kia nhìn Dư Tắc Thành chăm chú, sau đó cau mày nói:
- Dường như ta đã gặp qua ngươi ở nơi nào...
Dư Tắc Thành mỉm cười, bắt đầu giờ trò đùa giỡn, bắt chước đáng vẻ cau có của nữ nhân:
- Thủ pháp này đã quá cũ rồi, người ta không phải là kẻ tùy tiện...
Lập tức mọi người ghê tởm thối lui một bước, thiếu niên kia gọi to:
- Sư muội về mau, đừng để ý tới hắn.
Nhưng nữ tử không động chút nào lại nói:
- Chắc chắn là ta đã gặp qua ngươi, nói ta nghe, gặp ở nơi nào vậy?
Dư Tắc Thành nói:
- Như vậy không có lễ phép chút nào, chẳng lẽ nàng không biết, lúc mình muốn hỏi người khác, phải tự giới thiệu về mình trước hay sao?
Nữ tử đáp:
- Liệt Thiên kiếm phái Bạch Tố ta đã gặp qua ngươi ở nơi nào?
Nàng hỏi lại lần thứ ba, tuy không cao giọng nhưng đã phóng xuất một làn kiếm khí. Dư Tắc Thành cảm thấy nàng có thể nghe ra lời giả hay lời thật của mình, đây là lần hỏi cuối cùng của nàng. Là bạn hay địch, tất cả tùy thuộc vào câu trả lời của hắn.
Dư Tắc Thành mỉm cười, bất chợt nghiêm mặt đáp:
- Sở Tây, Kỳ châu, nơi thí luyện của Tà Môn lục phái. Ta là Hiên Viên kiếm phái Dư Tắc Thành.
Mỗi một chữ nói ra. Dư Tắc Thành phóng xuất theo một cỗ kiếm khí lập tức va chạm cùng kiếm khí của Bạch Tố. Kiếm khí của hai người đối chọi với nhau, càng lúc càng bùng lên dữ dội, lập tức một cỗ khí thế hùng mạnh trào dâng ở giữa hai người.
Hai người đối chọi với nhau đã khiến cho toàn trường sửng sốt. Dư Tắc Thành vừa nói ra địa điểm, thiếu niên hiên ngang kia cũng tỏ ra sửng sốt nói:
- Thì ra là tên thừa gió bẻ măng, lấy hết tất cả Trúc Cơ đan của chúng ta đi.
Dư Tắc Thành lên tiếng nói:
- Lúc ta đoạt Trúc Cơ đan, các người còn dạo chơi ở Cổ Tần.
Dư Tắc Thành vừa đối kháng kiếm khí với Bạch Tố vừa lên tiêng đối đáp với thiếu niên kia, Tam Tâm Nhị Ý quyết của hắn đã đạt tới mức lư hỏa thuần thanh..
Đột nhiên Bạch Tố khẽ cười, nháy mắt tất cả kiếm khí biến mất vốn nàng thấy giữa lúc Dư Tắc Thành đang đối chọi kiếm khí với mình, còn có thể lên tiếng đối đáp cho nên đột ngột thu hồi kiếm khí. Hành động này biểu hiện thủ pháp khống kiếm của nàng đã đạt tới mức vô trung sinh hữu. Ý là ngươi đã có thể thi triển Phân Tâm Đa Dụng, ta cũng có thể nháy mắt thu kiếm, ngươi làm được, ta cũng làm được.
Vốn Dư Tắc Thành đang không ngừng gia tăng kiếm khí để đối kháng cùng Bạch Tố nhưng kiếm khí đối phương lại đột ngột biến mất như vậy lập tức mất đi mục tiêu đổi kháng, phát tiết ra ngoài. Đây cũng là một trong những mục đích của đối phương, Bạch Tố muốn xem Dư Tắc Thành xử lý tình huống này thế nào muốn làm cho hắn phải bẽ mặt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...