Thân hình Vương Thư Nguyên từ trên không rơi xuống, trong quá trình rơi xuống nhanh chóng tự lành thương thế. Lần này y không nhiều lời nữa, mà đột ngột toàn thân hóa thành một đạo hào quang bay nhanh như điện với lộ tuyến hình chữ chỉ về phía Dư Tắc Thành, định tránh né Dư Tắc Thành công kích, sau đó tiếp cận.
Khoảng cách mười dặm hẳn đến trong nháy mắt, nhưng chợt một kiếm đâm ra nhanh như chớp. Một kiếm này xuyên qua vô số cây cối trong rừng, đâm qua khe hở giữa hai tảng đá rất lớn. Đúng lúc Vương Thư Nguyên vừa bay tới điểm này lập tức bị một kiếm kia đánh trúng, đầu y vỡ nát lần thứ ba.
Sau mười mấy lần hô hấp. Vương Thư Nguyên lại khôi phục như trước, bất quá dòng khí Hỗn Độn trên người y đã không khôi phục đủ một phần tư như trước. Có thể mỗi một kiếm kia đã làm tiêu hao loại chân nguyên kỳ dị của Vương Thư Nguyên. Dần dần mọi người ngồi xem bên ngoài đã hiểu được.Biện pháp của Dư Tắc Thành đối phó Vương Thư Nguyên. Mới đầu thân thể bất tử của y quả thật khiến cho người ta giật mình kinh hãi nhưng nếu đã quen cũng không đáng sợ gì, cho dù bất tử thì đã sao chỉ cần giết y thêm vài lần là được.
Sau khi Vương Thư Nguyên khôi phục lại bình thường, lần này sắc mặt y đại biến. Lần này y không nhanh chóng xông tới như trước nữa, y biết mình không tránh nổi kiếm nhanh như điện của Dư Tắc Thành. Nếu đã là như vậy, phải đánh bừa thôi... Vương Thư Nguyên bắt đầu lặng lẽ niệm chú, lập tức trước mặt y xuất hiện một khí thuẫn, thuẫn này vừa xuất hiện lập tức hóa thành một dòng Hư Vô vây quanh xung quanh thân thể Vương Thư Nguyên một trượng. dòng Hư Vô này đi tới đâu vạn vật khô héo tới đó.
Trong số người đang quan chiến bên ngoài bất chợt có tiếng kinh hô thất thanh:
- Huyền Hỗn Độn! Đây là bí pháp Huyền Hỗn Độn! Chính là Huyển Hỗn Độn trong Thiên Khung Bảo Giám!
Lời này vừa dứt. lập tức tất cả mọi người vô cùng kinh hãi. Thiên Khung Bảo Giám là một trong mười đại tiên quyết pháp điển của Tu Tiên Giới, nghe đồn là do Đại Thần Nữ sáng tạo ra Nhân tộc thời viễn cổ sáng chế, tổng cộng chia làm mười thức. Nghe nói Hiên Viên Hoàng đế, Đại Võ Thần Đế, Tiên Tần Thuy Hoàng đã tu luyện qua pháp quyết này có thể nói là đệ nhất thần công của Tu Tiên Giới. Nhưng ngay tức khắc, có một vị Kim Đan Chân Nhân chợt kêu lên:
- Không đúng, không phải là Huyền Hỗn Độn mà là Hỗn Nguyên Nhất Khí Thuần của Hỗn Độn Thánh Ma tông... Gượm đã, cũng không giống...
Hỗn Độn Thánh Ma tông cũng là một trong bảy đại môn phái truyền kỳ của Tu Tiên Giới. Đặc điểm của bọn họ không thần bí như Vô Hình Ám Ma tông, không thoạt hiện thoạt mất như Không Ma tông, không hùng mạnh như Cực Nguyên Thần Đạo tông, không có thực lực như Tâm Kiếm Thiên tông, theo lời đồn. Đặc điểm của Hỗn Độn Thánh Ma tông chính là hủy diệt.
Sơn môn của bọn họ nằm ở địa vực Tuy Viễn, đệ tử phái này hiếm khi khinh xuất rời khỏi sơn môn. Nhưng mỗi lần có đệ tử rời khỏi đó chính là cơn ác mộng cho tất cả đệ tử Ma tông. Không hiểu vì sao bọn họ xem tất cả đệ tử Ma tông trong thiên hạ là tử địch, gặp là phải giết cho bằng được. Mỗi lần đệ tử Hỗn Độn Thánh Ma tông xuất hiện trên Tu Tiên Giới, ắt sẽ có một trường gió tanh mưa máu.
Sau khi Vương Thư Nguyên xuất ra thuẫn Hư Vô này, y bèn tiến từng bước một về phía trước. Theo mỗi bước tiến của y, dường như thuẫn này phát ra từng tiếng chú văn. Tiếng chú văn này không phải do Vương Thư Nguyên tụng niệm, mà do thuẫn kia tự động sinh ra. Cũng giống như đại chiến Tây Lĩnh năm xưa. Vô Lượng Chân Quân Tư Đồ Nhã từng sử dụng pháp quyết chính là âm thanh do thiên địa cảm ứng tự động phát ra tiếng cộng minh cộng hưởng.Vương Thư Nguyên đi từng bước một về phía trước, mọi thứ bị thuẫn Hư Vô của y làm tổn hại ở sau lưng vẫn không thể hồi phục, vẫn nằm trong trạng thái hư vô.
Tốc độ tiến tới của Vương Thư Nguyên càng ngày càng tăng. Dư Tắc Thành vẫn chưa phóng xuất kiếm quang, Bởi vì không ngờ thuẫn kia hấp thu lực của vạn vật, Kiếm Ngã thuật của Dư Tắc Thành cũng không dò xét được tư liệu về thuần này. Dư Tắc Thành bèn chậm rãi ngự kiếm bay lên đứng lơ lửng trên độ cao hai mươi trượng, nhìn Vương Thư Nguyên đang tiến tới.
Vương Thư Nguyên cũng dần dần bay lên càng ngày càng tới gần Dư Tắc Thành. Nháy mắt hai người chỉ còn cách nhau mười trượng, đứng đối điện nhau. Tại
Dư Tắc Thành hỏi:
- Đây là công pháp gì vậy?
Vương Thư Nguyên đáp:
- Đây là kiếm pháp Huyền Hỗn Độn do ta sáng chế, tuy rằng không phải là Huyền Hỗn Độn của Thiên Khung Bảo Giám, nhưng tương lai Huyền Hỗn Độn của ta ắt sẽ vượt qua Huyền Hỗn Độn chân chính, hùng mạnh hơn nữa!
Dư Tắc Thành vỗ tay:
- Hảo chí hướng, hảo chí hướng.
Vương Thư Nguyên lại hỏi:
- Vừa rồi kiếm pháp của ngươi là gì vậy?
Dư Tắc Thành đáp:
- Đó cũng là kiếm pháp do ta sáng chế. ta đặt tên cho nó là Xạ Nhan (bắn vào mặt), chuyên bắn gương mặt làm cho người ta thấy chán ghét của ngươi.
Vương Thư Nguyên nói:
- Vậy sao. vậy hãy để gương mặt đáng ghét này kết liễu ngươi, kết liễu luôn mối nhục ngày trước.
Dứt lời, lập tức khí tức trên thân thể y biến hóa muôn vàn dường như có trăm thanh phi kiếm sắp sửa phóng ra.
Dư Tắc Thành lại nói:
- Ngoại trừ chiêu lúc nãy ta còn một chiêu nữa tên nó là Nội Bạo. Hiện giờ đúng là lúc cho ngươi nếm thử...
Bất chợt trên mặt đất trong phạm vi trăm trượng bùng lên vô số hào quang, đó chính là Thiên Lao Địa Phủ Quang kiếm trận do Dư Tắc Thành bày ra khởi động. Nháy mắt ngàn vạn đạo hào quang này bùng nổ tất cả đánh trúng vào người Vương Thư Nguyên. Dư Tắc Thành đứng lơ lửng trên không thật ra chỉ làm mồi nhử, dẫn dụ Vương Thư Nguyên khiến cho y cũng bay lên không, tránh cho y phát hiện ra kiếm trận của mình bày trên mặt đất.
Bị chín Thành kiếm quang trực tiếp công kích, lập tức Huyền Hỗn Độn bao quanh thân thể Vương Thư Nguyên bị kiếm quang này bùng nổ chấn động, lung lay muốn vỡ. Đây vốn là kiếm quang mà Dư Tắc Thành đã bố trí từ lúc mới bắt đầu chiến đấu vì bố trí đã lâu, nháy mắt bùng nổ cho nên hình Thành lực công kích cực kỳ hùng mạnh.
Một thành cuối cũng của kiếm quang hóa thành một loại năng lượng kỳ dị, nháy mắt xuyên qua khe hở do chấn động tạo ra trên Huyền Hỗn Độn vận chuyển bằng Tâm Bạo đại pháp, thấm vào tận cơ thể Vương Thư Nguyên.
Vương Thư Nguyên lập tức run bắn người:
- Chân nguyên lực thật là quái dị không ngờ có thể kháng cự lại lực dung hòa của Hỗn Độn Thánh Ma chân nguyên của ta. Chỉ có lưa thưa vài nhà có được loại chân nguyên hiệu quả như vậy, phương thức vận chuyển này xem ra chính là Cực Quang chân nguyên lực, không ngờ ngươi cũng lấy được bí pháp thất truyền của bảy đại môn phái...
- Bất quá chỉ là vô ích, ta sẽ trở lại ngay tức khắc, khí Hỗn Độn của ta là vô cùng vô tận vừa rồi giảm bớt chỉ là để gạt ngươi!
Ầm... Lập tức thân thể Vương Thư Nguyên bùng nổ do Cực Quang chân nguyên lực của Dư Tắc Thành thấm vào trong, phá hoại thân thể y.
Nhưng lần này Vương Thư Nguyên không thể phục hồi như trước, đã triệt để tan tành. Nháy mắt Vương Thư Nguyên bị gạt ra khỏi chiến trường, cuộc chiến đã kết thúc.
Dư Tắc Thành cũng rời khỏi chiến trường, lúc này ở pháp trận bên kia, Vương Thư Nguyên đang ôm đầu. đau đớn vô cùng, cất tiếng gào thét:
- Không có lý nào... Hỗn Độn chân nguyên của ta là vĩnh hằng bất diệt, vì sao ta lại thua... Dư Tắc Thành, ngươi dám gian lận...
Dư Tắc Thành cười nói với y:
- Hỗn Độn hóa Thái Cực, Thái Cực sinh âm dương Lưỡng Nghĩ. Lưỡng Nghi phân Tứ Tượng. Tứ Tượng sinh Bát Quái, Bát Quái ảo hóa ra thế giới.
- Hẳn ngươi phải biết nguồn gốc của thế giới Thương Khung này ngay cả Hỗn Độn là nguồn gốc của thế giới này còn có thể bị Thái Cực hóa sinh thiên địa huống chi là Hỗn Độn thuật nho nhỏ của ngươi!
Những lời này của Dư Tắc Thành khiến cho Vương Thư Nguyên đứng sững người ra tại chỗ, ngay tức khắc y đã hiểu vì sao mình thất bại. Lời xưa tương truyền, nguồn gốc của thiên địa là Hỗn Độn. Hỗn Độn sinh ra đã ẩn chứa lực Thái Cực của Bàn Cổ Đại Thần, khai thiên lập địa mới hình thành nên thế giới Thương Khung ngày nay Hỗn Độn sinh Thái Cực, lực Thái Cực được Hỗn Độn sinh ra cũng kết thúc Hỗn Độn. Một kiếm vừa rồi của Dư Tắc Thành ẩn chứa lực Thái Cực trong đó đã lập tức phá giải Hỗn Độn kiếm pháp của y.
Vương Thư Nguyên nhớ lại trận chiến vừa rồi, mình còn chưa chạm tới được chéo áo của Dư Tắc Thành, càng nghĩ càng toát mồ hôi lạnh. Y khó nhọc nói:
- Ta bại... thật sự bại rồi...
Lúc này trông Vương Thư Nguyên hết sức bình tĩnh, thần sắc cuồng ngạo thường ngày đã hoàn toàn biến mất. Câu: "Ta thua rồi..." của y nghe chua xót vô cùng, câu thứ hai càng không thể nào che giấu. Tất cả dáng vẻ kiêu ngạo tự đắc đã biến mất hoàn toàn trầm ổn lại thừa nhận mình đã bại.
Vương Thư Nguyên vái Dư Tắc Thành một vái thật sâu:
- Cảm tạ sư huynh chỉ điểm, đệ đã hiểu ra. Đệ cũng đã tỉnh lại rồi nhờ huynh đánh cho đệ thức tỉnh, tên Vương Thư Nguyên trước kia đã không còn nữa. Cảm tạ sư huynh chỉ điểm! Bất quá sư huynh, đệ nhất định sẽ cố gắng, tương lai sẽ tái chiến với huynh một trận, nhất định sẽ đánh bại huynh!
Dư Tắc Thành gật gật đầu với y. Giờ phút này Vương Thư Nguyên đã khôi phục bản ngã, bại chính là bại không cần che giấu,không cần chối bỏ. Thất bại là mẹ thành công, chỉ có hấp thu bài học từ trong thất bại mới có khá năng thành công. Thất bại trong diễn võ đạo tràng cũng chẳng là gì vẫn còn cơ hội đứng lên. Nhưng nếu thất bại ở thế giới bên ngoài, vậy sẽ hoàn toàn xong đời không còn có ngày quật khởi
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...