Thì ra tổ sư cũng có thế giới Bàn Cổ thì ra tổ sư xây nhà ẩn cư tại Hoàng Ngưu cốc này... trong lòng Dư Tắc Thành kích động tràn trề hận không thể khoe chuyện này với người khác ngay tức khắc. Nhưng sư phụ bế quan, các vị sư huynh đi xa không thấy, lão điên không thể nói được, bọn Thành Lam lại càng không.
Thật ra cho dù có thể nói cũng không nên nói chuyện này cũng người khác, càng ít người biết càng tốt phải giữ bí mật mới được. Cuối cũng Dư Tắc Thành chuyển hướng kiếm quang, bay về phía ngoại môn, quyết định đi thăm hai đồ đệ sắp thu của mình.
Bay đến nơi, dấu hiệu bế quan tu luyện đã hết, hai đồ đệ đã tu luyện xong. Dư Tắc Thành chậm rãi vào phòng các nàng, lúc này hắn đã có quyền hạn rất lớn, có thể tự do ra vào. Nhưng hắn vào trong lại phát hiện ra hai nàng không có trong này, không biết đã đi đâu.
Dư Tắc Thành ngồi chờ nơi khách sảnh quả nhiên chừng hai khắc sau hai thiếu nữ nói cười vui vẻ trở về. Hai nàng vừa thấy Dư Tắc Thành hết sức vui mừng, chạy tới níu lấy tay hắn lôi qua kéo lại:
- Đại ca, hai chúng ta đã đạt tới cảnh giới Thai Tức sơ cấp. Đại ca thưởng cho chúng tađi.
Mấy tháng khổ tu thân thể hai thiếu nữ dần dần phát dục không còn thấp bé như trước, đã cao hơn rất nhiều, chỉ còn thấp hơn Dư Tắc Thành khoảng ba phân. Ngực các nàng cũng không còn phăng như gương như trước, tóm lại đã trưởng thành rất nhiều. Động tác lôi kéo của hai nàng khiến cho cánh tay Dư Tắc Thành tiếp xúc với bộ ngực mềm mại căng tròn, cảm giác va chạm như vậy khiến hắn cảm thấy hưng phắn không tự chủ.
Dư Tắc Thành cười nói:
- Ta đã liên hệ một vị sư phụ tốt cho hai người, y đã bằng lòng nhận các người vào nội môn. Nhưng ta lại không muốn cho các người vào nội môn quá sớm hay là cứ ở ngoại môn này tu luyện thêm một, hai năm nữa...
Dư Niệm Từ vội nói:
- Không được, Đại ca, van xin huynh, hãy cho chúng ta vào nội môn ngay tức khắc, chúng ta rất muốn xem trong đó cảnh sắc thế nào.
Hai thiếu nữ bắt đầu cất tiếng cầu xin không ngớt, nhưng Dư Tắc Thành không chút động lòng. Ánh mắt hắn tỏ vẻ lạnh lùng, lập tức hai thiếu nữ buông tay, không dám cầu xin nữa.
Dư Tắc Thành chợt hỏi:
- Vừa rồi hai người đi đâu vậy?
Một nàng đáp:
- Chúng ta tới Thiên Pháp các lựa chọn phép thuật.
Sắc mặt Dư Tắc Thành lập tức sa sầm lạnh giọng hỏi:
- Ta cho các người đi khi nào?
Thấy Dư Tắc Thànhbiến sắc hai nàng lập tức sợ hãi vô cùng:
- Không có...
Dư Tắc Thành lại nói:
- Các người đã có thể tự lựa chọn pháp thuật cho mình, được rồi ta đi đây các người hãy tự tu luyện...
Dứt lời làm ra vẻ muốn rời đi, hai thiếu nữ sợ quá giữ chặt tay hắn không buông, cất tiếng cầu xin:
- Đại ca, chúng ta sai rồi, sau này sẽ không dám tự tiện lựa chọn pháp thuật nữa...
Dư Tắc Thành thấy dọa các nàng đã đủ bèn nói:
- Hiện tại nhiệm vụ của các người chính là khổ công tu luyện mau mau đạt tới Trúc Cơ kỳ những chuyện khác không được nghĩ tới, các người có thể làm được chăng?
Hai thiếu nữ vội đáp:
- Chúng ta làm được, chúng ta sẽ không tu luyện gì khác.
Dư Tắc Thành gật gật đầu:
- Lúc trước ta từng tu luyện loạn cả lên trước khi Trúc Cơ suýt chút nữa phạm phải sai lầm không thể nào cứu văn, cho nên ta không muốn hai người giẫm vào vết xe đổ của ta.
- Hai người đã học gì vậy?
Dư Niệm Yên đáp:
- Chúng ta đã học thuật ngự kiếm. Chúng ta thấy các tiền bối có thể bay trên trời cho nên vô cùng hâm mộ cho nên mới học thuật này.
Dư Tắc Thành nghe xong gật gật đầu:
- Được rồi, nếu đã học, vậy phải học cho hiểu hết hoàn toàn. Ta sẽ tìm phi kiếm cho hai người để dễ bề luyện tập.
Dư Tắc Thành chạy vào thế giới Bàn Cổ tìm một lúc cuối cùng mang ra hai thanh phi kiếm:
- Cho mỗi người một thanh, đây là hai thanh phi kiếm ít tiêu hao chân nguyên nhất trong số phi kiếm của ta, hai người lấy luyện tập trước. Sau này ta sẽ tìm cho mỗi người một thanh phi kiếm tốt nhất.
Dứt lời đưa cho mỗi nàng một thanh phi kiếm, chính là phi kiếm do bộ tộc Phi Ngư luyện chế. Đây là tử kiếm dùng trong kiếm trận, cần rất ít chân nguyên, hai người có thể khống chế được.
Đây là phi kiếm tứ giai. Dư Tắc Thành vừa lấy ra lập tức toát ra hai đạo hào quang sáng chói, thỉnh thoảng biến thành hình dáng kiếm ngư vô cùng sống động, giống y như thật, vừa nhìn đã biết là bảo bối lập tức khiến cho hai nàng kích động vô cùng. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn
Dư Tắc Thành lại lấy ra hai túi trữ vật, khoảng trăm viên linh thạch hạ phẩm, mười viên linh thạch trung phẩm, hai món pháp khí, hai viên Huyết Thần Lôi do mình luyện chế, một âm một dương, cho tất cả vảo hai túi, sau đó mới nói:
- Được rồi, đây là cho hai người, hãy cất đi.
- Không còn sớm nữa, ta sẽ dạy hai người Huyết Cương Hợp nhất, chỉ cần luyện thành, hai người sẽ đạt tới cảnh giới Thai Tức trung cấp.
Lần này truyền phép vẫn phải tiếp xúc thân thể trực tiếp, hai thiếu nữ đã quen nên không chút thẹn thùng. Nhưng Dư Tắc Thành nhìn thấy hai nàng đã trưởng thành phát dục ngược lại cảm thấy mình nổi lên lòng hươu dạ vượn. Nhưng hẳn vẫn kiên trì truyền dạy
Phương pháp vận chuyển chân nguyên Huyết Cương Hợp nhất cho hai nàng.Dường như hai nàng phát hiện lần này Dư Tắc Thành có vẻ khác thường, lại còn cố ý ưỡn ngực vặn lưng, thỉnh thoảng dán sát vào người Dư Tắc Thành.
Sau khi Dư Tắc Thành truyền thụ xong xuôi bèn rời đi lập tức. Nhưng trước khi đi, nhìn thấy nét cười trong mắt Dư Niệm Từ hắn cảm thấy thoáng động trong lòng, bèn xuất ra một niệm Vô Hình Ảm Diệt Thần Thức Hóa Sinh Thuật phụ lên thân thể nàng, sau đó mới rời khỏi.
Sau khi hai thiếu nữ tiễn Dư Tắc Thành rời đi trở vào nhà cất tiếng hoan hô không ngớt Dư Niệm Từ nói:
- Dường như chuyện chúng ta làm đã có chút hiệu quả. Dư Đại ca đã không còn ánh mắt lạnh lẽo như trước nữa.
Dư Niệm Yên nói:
- Đúng vậy, chúng ta tiếp tục cố gắng, nhất định phải làm cho Dư Đại ca thu nhận chúng ta. Chúng ta phải tiến vào nội môn, có lẽ mẫu thân đang ở trong nội môm để sớm ngày gặp được mẫu thân, chúng ta hãy khẩn trương tu luyện.
Dư Niệm Từ nói:
- Lại phải tu luyện nữa sao, thật ra tỷ không thích tu luyện... Hôm nay chúng ta dùng thân thể của ai đây?
Dư Niệm Yên đáp:
- Dùng của muội hôm nay dùng muội trước đi.
Dư Niệm Từ đáp:
- Được.
Thông qua tư tưởng của nàng. Dư Tắc Thành phát hiện nàng đang cởi hết y phục đi đến cạnh muội muội mình. Dư Niệm Yên cũng đã cởi hết y phục.
Sau đó tỷ tỷ ôm muội muội vào lòng, bất chợt không còn ý thức. Tâm thần nàng hoàn toàn rời khỏi thân thể. tiến vào cơ thể muội muội mình. Đồng thời cơ thể huyết nhục của hai nàng cũng Dung Hợp lại nháy mắt từ hai người biến thành một người vóc dáng cao lớn hơn xinh đẹp yểu điệu, môi đỏ như son, mũi thon mắt phượng, quả thật là một tuyệt sắc giai nhân hiếm có trên đời. Không ngờ hai người đã biến thành một người, dùng một thân thể bắt đầu tu luyện.
Thì ra đây là bí quyết tu luyện của hai nàng. Không ngờ các nàng có được thần thông này; có thể dung hợp hai người một thể, biến thành một người, cũng tương đương với tốc độ tu luyện nhanh hơn gấp đôi.
Dư Tắc Thành vẫn đang ngự kiếm phi hành, thông qua Vô Hình Ảm Diệt Thần Thức Hóa Sinh Thuật cảm thụ cảm giác của hai nàng, lập tức phát hiện ra bí mật này. Thì ra là như vậy, quả thật ai cũng có bí mật của mình, thì ra hai nàng có thần thông như vậy, có thể hợp nhất hai người, cho nên mới có được tốc độ tu luyện vô cùng nhanh chóng.
Có cũng không sao, ai chẳng có chút bí mật xem ra mình phải tìm một bí pháp thần thông thích hợp với các nàng, thúc đẩy tốc độ tu luyện của các nàng nhanh hơn nữa.
Ngoài ra mình phải thi triển Vô Hình Ảm Diệt Thần Thức Hóa Sinh Thuật lên người cả hai nàng, để tiện quan sát theo dõi, cẩn thận một chút vẫn hơn không khéo lại bị người môn phái khác tới làm nội gián, tránh cho mình dẫn sói vào nhà. Đến lúc các nàng vào nội môn châm hồn đăng, kích hoạt Tâm Giác bị phát hiện, còn liên lụy cả Dạ Hàn sư huynh.
Dư Tắc Thành nghĩ tới đây bèn ngự kiếm phi hành nhanh hơn trước, trở về động phủ của mình. Những chuyện mà hắn nghe thấy hôm nay tựa như một luồng tà hỏa bùng lên trong người không được phát tiết ra ngoài. Phát hiện nơi tiềm tu của Trung Hưng Tổ Sư chuyện Trung Hưng Tổ Sư lưu phép nhắc nhờ, thân thể phát dục câu hồn của hai nàng, dáng người xinh đẹp sau khi hai nàng dung hợp... Dần dần khiến cho Dư Tắc Thành có cảm giác mình cần phát tiết...
Hắn lập tức chạy vào thế giới Bàn Cổ lấy cuộn đa Bích Linh ra thả nàng ra. Bích Linh nhìn thấy thần sắc của Dư Tắc Thành đã biết mình nên làm gì. Lập tức nàng dịu dàng tiến tới hầu hạ Dư Tắc Thành, hai người ân ái điên cuồng một phen.
Hôm nay chiến lực Dư Tắc Thành hùng hậu vô cùng, qua nửa canh giờ. Bích Linh phải cất tiếng cầu xin:
- Chủ nhân, ta thật sự chịu không nổi nữa, đám tỷ muội của ta bị nhốt đã lâu, phải chăng cũng nên thả các nàng ra hít thở không khí một lần. Các nàng cũng rất dịu dàng ngoan ngoăn, hết sức vâng lời...
Thật ra Bích Linh muốn mượn cơ hội này trợ giúp đồng môn của mình.Dư Tắc Thành ngẫm nghĩ một chút, sau đó mới nói:
- Được rồi, ngươi thả các nàng ấy ra đây.
Lập tức toàn bộ sáu mươi mốt mỹ nữ họa bì được thả ra lập tức nơi này trở nên muôn hồng ngàn tía các sắc mỹ nữ tụ tập như mây. Mười mấy năm không thả ra ngoài, nhưng dung mạo các nàng vẫn không hề biến hóa vẫn xinh đẹp kiểu diễm như xưa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...