Tiên Ngạo

Kiểm tra xong A Ni Na vẫn là A Ni Na, tên Kim Đan Chân Nhân kia thật sự đã hoàn toàn biến mất. A Ni Na ôm đầu rên ri hồi lâu mới khôi phục lại. Những ký ức hỗn loạn thi nhau bùng lên trong đầu nàng, khoảng nửa canh giờ sau mới bình thường trở lại. Trong khoảng thời gian ấy, tất cả ký ức trong đầu nàng đã bị Dư Tắc Thành biết được. Hắn bèn cố ý khống chế A Ni Na, khiến cho nàng buột miệng nói:

- Trong ký ức của ác quỷ này, ta phát hiện ra một bảo tàng không có người nào biết, dường như là tổ đình gì đó của Hà Gian phái, là cấm địa của môn phái, dường như chưa ai phát hiện ra. Nó nằm ở...

Thật ra những lời này là do Dư Tắc Thành khống chế bắt nàng phải nói. Trong số ký ức hỗn loạn kia, Dư Tắc Thành phát hiện ra tổ đình của Hà Gian phái, A Ni Na bất quá chỉ là một phàm nhân chưa từng tu luyện, cho nên Dư Tắc Thành khống chế bắt nàng phải nói những lời theo ý mình là chuyện hoàn toàn dễ như trở bàn tay.

Nghe được bảo tàng ở tố đình cấm địa môn phái, Thành Lam lập tức động lòng:

- Chúng ta đi xem thử có bảo vật gì không.

Cốt Luân Tề Văn cất tiếng phản đối:

- Nguy hiểm lắm, còn nguy hiểm hơn cả vừa rồi. Chỉ bằng chúng ta truyền tin về tông môn, để tông môn cho người tới thăm dò.

Dư Tắc Thành bèn nói:


- Tên khốn kia đã chết. Hà Gian phái hoàn toàn tiêu vong, chúng ta hãy tới đó xem trước thế nào. Nếu có bảo bối, vậy chia mỗi người một phần, nếu không có gì tốt, vậy sẽ quay về báo môn phái, có nguy hiểm mọi người lập tức bỏ chạy, hẳn là không thành vấn đề. Nguồn: https://truyenfull.vn

Thấy Dư Tắc Thành nói như vậy, Cốt Luân Tề Văn cũng không miễn cưỡng nữa. Dư Tắc Thành điều khiển phi xa rẽ ngang, tám Ô Giao kéo xe chạy như điên, rất nhanh đã tới nơi ấy.

Dần đần phi xa bay vào trong một sơn mạch, chỉ thấy sơn mạch này âm khí lạnh lẽo, quỷ khí trùng trùng, vô số ma trơi hiện thân giữa ban ngày, trôi nổi giữa không trung. Nơi đây chính là Âm Minh sơn, sào huyệt của Hà Gian phái.

Phi xa vẫn tiếp tục bay về phía trước, không lâu sau đã bay tới sơn môn trước kia của Hà Gian phái. Từ xa nhìn lại, quả nhiên Hà Gian phái đã bị diệt sạch hoàn toàn, vị trí sơn môn trước kia hiện giờ chỉ còn lại một đông đổ nát hoang tàn. Nhìn xung quanh chỉ thấy trống không một mảnh, tất cả kiến trúc trước kia đều đã sụp đổ hoang tàn.

Nếu như trước kia, có lẽ mọi người không biết vì sao trở thành như vậy, nhưng trải qua vụ thần lôi nổ vừa rồi, ai nhìn thấy nơi đây cũng cho rằng là do thần lôi gây nên. Có lẽ đây là đòn phản kích cuối cũng của Hà Gian phái, cũng có lẽ đây là đòn cuối cùng mà bọn chúng phải hứng chịu. Tóm lại là Hà Gian phái đã hoàn toàn tiêu vong.

Phi xa tiếp tục bay về phía trước. Bay thêm trăm dặm nữa, âm khí này hoàn toàn tiêu tan, chỉ thấy xuất hiện một con sông lớn trước mặt. Dư Tắc Thành dựa theo ký ức của tên Kim Đan Chân Nhân kia phi hành dọc bên sông. Đến một nơi, bất chợt Ô Giao Bích Hải Chu chui xuống lòng sông, chạy như bay bên dưới, Ô Giao Bích Hải Chu này vừa vào trong nước, lập tức tốc độ tăng lên nhanh hơn trước mấy lần, vô cũng linh hoạt. Chạy dưới nước như vậy chừng mười dặm, đáy sông trước mặt xuất hiện một cửa động, phi xa lập tức chui vào trong đó.

Cửa động này dẫn sâu xuống dưới, nhưng vào trong rồi lại rẽ ngoặt lên trên. Cửa động có không khí ngăn cách, cho nên nước sông không vào được. Nháy mất phi xa đã bay trong động được chừng một dặm, phía trước chợt xuất hiện một bình đài. Nơi đó vốn dành cho phi xa dừng lại, lập tức phi xa của Dư Tắc Thành đáp xuống bình đài.


Ba người Dư Tắc Thành xuống phi xa, ba nàng A Ni Na ờ lại trên phi xa chờ đợi, bên ngoài không được an toàn. Ba người Dư Tắc Thành chậm rài tiến về phía trước.

Dọc đường có bảy đạo cấm chế, mỗi đạo đều sử dụng Thiên Lôi Địa Hỏa, hùng mạnh cực kỳ. Ba người cẩn thận tiến về phía trước, Dư Tắc Thành đi trước nhất, làm ra vẻ như đang phá giải cấm chế. Thật ra hắn đang phá giải liên tục bốn đạo cấm chế một lượt, sau đó âm thầm phá giải ba đạo cuối cũng dựa theo ký ức của tên Kim Đan Chân Nhân kia. Rốt cục toàn bộ bảy đạo cấm chế đã được mở ra, nhờ vậy ba người mới thuận lợi đi thẳng về phía trước hơn năm dặm.

Đoạn đường phía trước đã không còn cấm chế, phía trước chính là tổ đình cấm địa theo như ký ức của tên Kim Đan Chân Nhân kia. Ba người Dư Tắc Thành tiến tới từng bước một. Thành Lam xông lên trước hết sải bước tiến nhanh, vẻ mặt tỏ ra vô cùng hưng phấn:

- Quỷ Thể Hóa Anh đan... Chỉ cần chúng ta tìm được đan này, Kim Đan có thể hóa Nguyên Anh, sư phụ ta rất có khả năng trở thành Nguyên Anh Chân Quân, có lẽ Đại Đạo của ta cũng sẽ có hy vọng.

Thì ra đây mới là động lực chân chính của Thành Lam, Dư Tắc Thành thật sự hoàn toàn không ngờ tới. Tuy rằng nơi đây không thể hóa anh nhưng rời khỏi Nguyên châu, nhất định có thể hóa anh thành công. Thật ra Dư Tắc Thành không hề hứng thú với Quỷ Thể Hóa Anh đan này, trong ký ức của tên Kim Đan Chân Nhân kia, cho dù Quỷ Thể Hóa Anh đan này hữu hiệu, cũng sẽ có rất nhiều hạn chế, đệ tử Hiên Viên kiếm phái hoàn toàn không thể sử dụng. Nếu hóa anh đơn giản như vậy, thiên hạ này đã đầy dẫy Nguyên Anh Chân Quân.

Ba người tiến nhanh về phía trước, rẽ qua một khúc quanh nữa chính là tổ đình kia. Rốt cục phía trước có cái gì, ký ức của tên Kim Đan Chân Nhân mất đi đoạn này, chỉ biết là có thứ gì đó vô cùng quan trọng. Không ngờ vừa rẽ, lập tức cả ba kinh ngạc há hốc mồm, trước mặt bọn họ là một con sông máu.

Nước sông này hoàn toàn là máu, dòng sông không rộng lắm, chỉ có chừng ba mươi trượng, nhưng dường như ẩn chứa một sức mạnh vô biên. Sau khi rẽ qua khúc quanh, dường như có một lực lượng vô hình ngăn cản ba người Dư Tắc Thành ngoài sông máu trăm trượng. Cho dù ba người bọn họ dốc hết toàn lực cũng không tiến thêm được về phía trước một bước nào, đừng nói là tới gần bờ sông máu.


Thật ra sông máu này cũng không phải do máu chảy mà thành, mà do mạch nước ngầm dưới đất có màu máu mà thôi. Giữa con sông máu này có một hòn đảo nhỏ lẻ loi cô độc, chỉ to chừng một trượng, đứng sừng sừng giữa sông.

Trên đảo nhỏ có một tấm bia đá cao chừng ba thước, có màu đỏ máu, trên đó có một chữ Quỷ rất lớn. Trước tấm bia này có một cỗ thi thể, người này hẳn là mới chết gần đây, tay cầm một lưỡi đao sắc đâm vào giừa bụng tự sát mà chết. Theo như bề ngoài người nọ, dựa theo ký ức của tên Kim Đan Chân Nhân kia, Dư Tắc Thành đã biết người đó là ai. Chính là chưởng môn Hà Gian phái.

Xem ra vì Hà Gian phái bị tiêu diệt, người này chạy thoát, trở vào tổ đình tự sát để tạ tội. Năm xưa người sáng lập Hà Gian phái vô tình lạc bước tới nơi này, ngộ đạo trước tấm bia đá kia, từ đó mới thành lập nên Hà Gian phái. Xem ra hai chữ Hà Gian (giữa dòng sông) có nghĩa là như vậy.

Ba người dốc hết toàn lực cũng không thể tiến về phía trước, rốt cục đành quay trở ra ngoài, xem ra chỉ còn nước bẩm báo chuyện này cho sư môn.

Ba người đi ra ngoài, Thành Lam thi pháp, ba người cũng nhau đưa ký ức Thần Giác của mình vào, gom góp từ đầu chí cuối tất cả chuyện này lại, sau đó thi triển kiếm ảnh truyền thư truyền về môn phái. Nơi đây cách Hiên Viên kiếm phái bốn, năm ngàn dặm, khoảng hai ngày sau. kiếm ảnh truyền thư mới có thể tới được sơn môn Hiên Viên kiếm phái.

Sáu người dừng lại không về Hiên Viên kiếm phái nữa, bọn họ điều khiến phi xa rời khỏi nơi này, ra con sông lớn bên ngoài chờ đợi người do môn phái mình cử tới.

Mọi người ở đây chờ suốt ba ngày, tới giữa trưa ngày thứ ba, bất chợt giữa không trung vang lên một tiếng chim cưu thánh thót. Ai nấy vội vàng nhìn lên không, chỉ thấy một kiếm trận thần cưu rất lớn đang hạ xuống. Thần cưu dựa theo vị trí của bọn Dư Tắc Thành đánh dấu trong kiếm ảnh truyền thư, từ trên không đáp xuống.

Lần này tới đây là kiếm trận thần cưu trung bình, có khoảng sáu kiếm trận nhỏ sáu người hợp lại mà thành. Thần cưu này còn rất xa đã xác định được vị trí của bọn Dư Tắc Thành, nháy mắt đã đáp xuống gần bên cạnh bọn hắn lập tức phân giải.


Dư Tắc Thành liếc mắt nhìn qua, lập tức kinh ngạc ngây người. Người cầm đầu hành động lần này không ngờ lại là Hữu Hùng sư tổ, lần trước Dư Tắc Thành gặp ông ờ Tây Lĩnh, hiện tại lại gặp được lần nữa chỉ là lần thứ hai, có thể thấy bảo tàng nơi này có tầm quan trọng tới mức nào.

Hữu Hùng sư tố từ trên không hạ xuống, chậm rãi bước về phía trước. Nhưng ông chỉ bước một bước đã vượt qua khoảng cách trăm trượng, nháy mắt đã tới trước mặt bọn Dư Tắc Thành.

Bộ pháp Thiên Lý Nhàn Đình này thật ra cũng bình thường, rất nhiều Nguyên Anh Chân Quân có thể thi triển được. Nhưng thi triển một cách tự nhiên hài hòa như vậy dường như hữu Hùng sư tổ đã dung hòa làm một với thiên địa, ngoại trừ ông không còn ai khác có được thần uy như vậy.

Ba người Dư Tắc Thành lập tức thi lễ, hô to:

- Bái kiến Hữu Hùng sư tổ.

Hữu Hùng sư tổ khẽ mỉm cười:

- Tiểu ngoan đồng năm xưa còn để tóc trái đào bên bờ hồ Tây Lĩnh, nay đã trưởng thành, trở thành trụ cột vững vàng của Hiên Viên kiếm phái.

- Ta cảm thấy hết sức vui mừng, có thể phát hiện ra các con, có lẽ là cống hiến lớn nhất trong cả đời này của ta cho Hiên Viên kiếm phái. Nếu sau này các con có chuyện gì cần, nhớ tới tìm ta. Chỉ cần ta còn sống, nhất định sẽ trợ giúp các con.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận