ở trong biển hoa này, có mấy chục nữ hài đang chơi đùa trong bụi hoa, hái hoa trồng hoa, yêu hoa thích hoa, các nàng cũng đều xinh đẹp như hoa.
Các nàng nhìn thấy Dư Tắc Thành chính là sửng sốt, trong đó có người kinh ngạc kêu to, muốn gọi người cảnh báo.
Dư Tắc Thành khoát tay chặn lại, pháp lực khởi động, tất cả kinh ngạc chần chừ, toàn bộ tiêu tán. dường như Dư Tắc Thành chính là một đóa hoa trong bụi hoa, mọi người tránh ra, để hắn từng bước một đi vào đại điện.
Trong đại điện, đó là hoa mai vô tận, nở đầy một điện, Mộc Tư Y ngũ ngay dưới hoa mai, nàng trước đây ở Lư Châu được bình là Hàn Sương Ngạo Mai trong Thập Đại Danh Hoa, ngoại trừ nịnh hót của người đời, trong đó cũng có liên quan với sự thích mai đặc biệt của nàng.
Nhìn thấy hoa mai này, Dư Tắc Thành chau mày, thực ra khi Hoa Thần Lạc Tĩnh Sơ truyền cho Mộc Tư Y, có hai loại đạo Vạn Hoa Mộc Tư Y không cách nào có được, một là hoa mai, một là hoa lan. Tại
Mầu thân của Lạc Tĩnh Sơ hóa hoa mà đi, vĩnh viễn làm bạn bên cạnh Nguyên Trần Thượng Sư, hoa mai kia khi Lạc Tĩnh Sơ trở thành Hoa Thần cũng chưa từng có.
Lạc Tĩnh Sơ đem Hoa Thần truyền cho Mộc Tư Y, thế nhưng hoa lan đại biểu bàn mạng của Lạc Tĩnh Sơ cũng không có giao cho nàng, cho nên Mộc Tư Y không có khả năng thao túng khống chế hoa mai và hoa lan. cho nên trăm hoa đua nở bên ngoài không có hoa mai hoa lan.
Thế nhưng hiện tại trong đại điện này, hoa mai nở rộ, điều này chỉ có một khả năng, Mộc Tư Y gặp phải nguy cơ Hóa Đạo, nàng đang trong lúc không hay không biết muốn hóa sinh hoa mai, bổ sung đạo Vạn Hoa, khoảnh khắc bổ sung đạo Vạn Hoa kia chính là lúc nàng hoàn toàn tiêu tán.
Thực ra không nên như vậy, năm đó đại chiến Hải tộc Long tộc, thiên địa ban thưởng, tất cả Phản Hư Chân Nhất tham chiến rất khó gặp phải nguy cơ Hóa Đạo.
Thế nhưng nàng thiên tư quá thấp, trở thành Kim Đan Chân Nhân là do Dư Tắc Thành tặng đan dược, Nguyên Anh Chân Quân là Dư Tắc Thành xuất thủ trợ giúp, Phản Hư Chân Nhất này cũng là của Lạc Tĩnh Sơ chuyển giao, tất cả của nàng đều là người khác tặng, cho
nên cho dù có thiên địa ban thưởng cũng kém xa không đủ, trong lúc bất tri bất giác, nàng cũng đã bắt đầu rơi vào nguy cơ Hóa Đạo.
Dư Tắc Thành cất bước đi tới, vô thanh vô tức, đi tới bên cạnh Mộc Tư Y, cúi đầu nhìn nàng.
Mộc Tư Y vẫn đẹp như vậy, y phục rực rỡ, giầy thêu, áo bảo sặc sở, thắt lung bằng gấm, đầu giắt hoa tươi, dung mạo tuyệt trần, cổ cao trắng nõn. Bề ngoài nàng vẫn giống như năm đó, thiên kiều bá mị, đứng trong bụi cây cao vút này, quần hoa xấu hố vì thua kém dung mạo của nàng.
Dư Tắc Thành nhìn nàng, nàng lập tức có cảm giác, trợn mất vừa nhìn, thấy Dư Tắc Thành, cũng không kích động, cũng không kinh hoàng, chỉ mỉm cười, nói:
- Ngươi tới rồi? Đến đây lúc nào, sao không thông tri ta một tiếng?
Mộc Tư Y ngồi dậy, hoa mai tràn đầy kia dần dần tiêu tán, lúc này nhìn qua, nào có cái gì nguy cơ Hóa Đạo, tất cả đều hết sức bình thường, không hề có bất luận biểu hiện nguy cơ gì.
Nếu không phải Dư Tắc Thành mới vừa tiến đến, cũng không phát hiện nguy cơ của Mộc Tư Y đối mặt. thào nào Hoa Vô Hà không có đề tinh nàng.
Dư Tắc Thành nói:
- Ta tới thăm nàng, được rồi, có chuyện nhờ nàng hỗ trợ.
Mộc Tư Y nói:
- Chuyện gì, ngươi nói đi, tận hết khả năng của ta, không cần khách sáo.
Dư Tắc Thành nói:
- Ta muốn mượn ấn Vạn Hoa của các ngươi dùng, không biết nàng có thể cho ta mượn hay không?
Mộc Tư Y liếc mắt nhìn Dư Tắc Thành, đột nhiên thoáng cái chui vào trong lòng Dư Tắc Thành, nói:
- Ta không phải là nữ nô của ngươi sao? Đồ của ta tự nhiên là của ngươi, mượn cái gì chứ, muốn dùng ngươi lấy đi.
Dư Tắc Thành nói:
- Đúng rồi, Hoa Vô Hà đâu?
Mộc Tư Y nói:
- Không cần, thế giới Thương Khung có thêm ba chỗ địa vực, tam đại tiên sơn trở về, Vô Hà sư thúc hiện tại đến tam đại địa vực kia trồng hoa, chí ít cần nửa năm sau mới có thể trở về, ấn Vạn Hoa ở ngay trong tay ta, ta mang tới cho ngươi.
- Chẳng qua trước đó, ngươi phải ở bên cạnh ta, không được cứ như vậy xoay người rời đi, gần đây không biết vì sao, ta luôn có một cảm giác tịch mịch nói không nên lời.
- Sư phụ người cũng không còn, bạn tốt năm xưa cũng không còn lại mấy người, Lư Châu Thập Hoa của quá khứ, Khuynh Thành Thủy Tiên Lưu Thi Vận vì ngươi mà chết, u Cốc Không Lan Tô Uyển Ngôn theo ngươi, Xích Viêm Đỗ Quyên Hỏa Vũ MỊ tẩu hỏa nhập ma hóa thành tro bụi, Vãn Diễm Kim Cúc Bảo Di Ninh thất tung, Phú Quý Mầu Đơn Vạn Tề Phương đã con cháu đầy đàn, lên chức bà bà.
- Hiện tại chỉ còn lại một mình ta. khoảng thời gian này, không biết vì sao, mấy tháng nay ta luôn có một cảm giác tịch mịch nói không nên lời.
- Ta nhớ ngươi, ta không muốn ngươi rời khỏi ta, có lẽ lựa chọn của ta là sai, giống như Uyển Ngôn như vậy mới là chính xác.
Trong lòng Dư Tắc Thành biết, đây là nguy cơ Hóa Đạo, cho nên Mộc Tư Y mới có thể trở nên như vậy.
Dư Tắc Thành nhìn Mộc Tư Y, nói:
- Thực ra nàng không có sai, được rồi, Tư Y nàng xem, nàng xem nơi này, xem nơi này.
Dư Tắc Thành vươn tay để Mộc Tư Y nhìn tay trái của hắn. Mộc Tư Y vô cùng tin tường hắn. vẫn chăm chú nhìn vào tay trái của hắn. thế nhưng nơi đó không có gì cả.
Mộc Tư Y vô cùng nghi hoặc, thế nhưng nàng tin tường Dư Tắc Thành nhất, vẫn nhìn không chớp mắt.
Tay phải của Dư Tắc Thành rút Hiên Viên Thần Kiếm ra, xuất ra một kiếm, chém trúng Mộc Tư Y, nhất thời tiên huyết vầy ra, Mộc Tư Y một kiếm mất mạng.
Mộc Tư Y thật không ngờ Dư Tắc Thành lại xuất thủ, một kiếm đánh chết nàng, lại nhìn qua, nơi đó nào phải Dư Tắc Thành, rõ ràng là Tử La Thần Quân đang ở đó cười, thì ra mình bị lừa, trúng bẫy của hắn.
Mộc Tư Y bị mất mạng, thần hồn bị Thiên Đạo cắn nuốt, cuốn vào trong pháp tắc Vạn Hoa, pháp tắc Vạn Hoa này cũng không phải ba ngàn Thiên Đạo, chỉ là một trong mười hai vạn chín ngàn sáu trăm pháp tắc Nhất Nguyên Tiêu Đạo. Mộc Tư Y mất đi tất cả ký ức, bị pháp tắc phân giải, hóa thành pháp tắc cơ bản nhất.
Pháp tắc Vạn Hoa này trải rộng thiên địa, mỗi một đóa hoa tươi đều là pháp tắc này sinh ra, sinh ra, sinh trường, nở ra, tàn lụi.
Thiên địa sờ hữu vạn hoa, chúng nó tụ tập cùng một chỗ, tạo thành hoa cho pháp tắc này.
Mộc Tư Y không biết trải qua thời gian bao lâu, dần dần có cảm giác mình đã biến thành một đóa hoa tươi, ở trong hoang dã gạt bỏ bùn đất vươn lên, chậm rãi sinh trường, nở ra mỹ lệ-
Trong hoang dã. một con chó hoang chạy qua, khi đi ngang qua nàng, ngửi qua một hơi, giống như là cảm thán cho nét mỹ lệ của nàng, sau đó rời đi.
Thời gian cực nhanh, hoa tươi dần tàn, sương lạnh đã tới, tàn lụi không tiếng động, hóa thành bùn.
Sau đó lại lần nữa này mầm, sinh trường, nở ra, tàn lụi.
ở trong một khô một tươi này, dần dần Mộc Tư Y đã lý giải đạo Vạn Hoa, thì ra hoa chính là như vậy, có khô thì có tươi, trong khoảnh khắc nở ra mỹ lệ kia cũng không phải là tất cả. tàn lụi khô héo kia cũng không phải là kết cục của đóa hoa.
Đây mới là đạo Vạn Hoa, nở ra thì tận tình bày hết bản thân, làm cho thiên địa chú mục, làm cho nhật nguyệt biến sắc, khi tàn lụi thì tàn lụi không tiếng động, hóa thành bùn đất bảo vệ hoa. Đây chính là pháp tắc Vạn Hoa, Thiên Đạo của hoa.
Đời đời kiếp kiếp vô cùng tận, tự nhiên luân hồi, Mộc Tư Y lại lần nữa nở ra ở thế gian này, biểu hiện sự mỹ lệ của mình.
Thời gian như nước chảy, năm tháng như ca, thiên địa Xuân tới này mầm, Hạ tới nở ra, Thu tới héo rũ. Đông tới tàn lụi.
Thiên địa dằng dặc, mặt trời mọc mặt trăng lận, mây tụ mây tán, thời gian qua mau, ngày tháng thoi đưa. hoa có ngày nở lại, người không trẻ lại nữa, thời gian chính là như vậy, Mộc Tư Y lĩnh ngộ Thiên Đạo Thời Gian.
Mấy năm nay, Mộc Tư Y nở ra ở trên cầu, chó hoang năm xưa kiếp này hóa thành tiều phu, ở bên cạnh nàng khen ngợi một tiếng ngang qua. Mộc Tư Y nở ra ở ngọn cây, tiều phu kia kiếp này hóa thành chim tước, hót vang ở bên cạnh nàng, ca ngợi sự mỹ lệ của nàng.
Hai người coi như không phải là gặp nhau, vạn năm đủ duyên, mỗi lần đều là gặp thoáng qua.
Trong chốn u minh, chợt đến một kiếp này, dường như có người hô hoán, dường như có người cầm mình trong tay, là một người trồng hoa, còn chưa trường thành, nhìn cực kỳ quen mắt. chính là chó hoang, tiều phu. chim tước năm xưa.
Người trồng hoa nhìn mầm hoa trong tay, nói:
- Không biết vì sao, ta cảm giác ngươi đặc biệt quen mắt...
- Ta muốn đem ngươi trồng ở ngoài cửa sổ, hi vọng ngươi có thể đầy đất này mầm, trở thành một cây hàn mai ngạo tuyết.
Sau đó Mộc Tư Y liền cảm giác mình được trồng vào trong đất, từng chút đầy bùn đất mọc lên, trở thành một cây mai.
Người trồng hoa đối với Mộc Tư Y cực kỳ chiếu cố, không ngừng tới tưới nước chăm bón, nhìn Mộc Tư Y lớn lên, cao lên từng chút một.
Dần dần Mộc Tư Y trở thành một cây hàn mai ngạo tuyết, dáng vẻ thanh tú, hương hoa nhàn nhạt, mùi thơm dễ chịu, mỗi khi đến trời Đông băng tuyết, lại nở ra vì người trồng hoa kia.
Mộc Tư Y nhìn hắn chậm rãi lớn lên, chậm rãi trường thành, cưới vợ sinh con, cuối cùng già yếu, giữa con cháu đầy nhà. chết dưới hoa mai.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...