Dư Tắc Thành buông tiếng than dài:
- Xin lỗi tỷ...
Nhã Hương lắc đầu:
- Không có gì mà xin lỗi, phi thăng cũng tốt. khi rành rỗi ta có thể nhớ tới con. ở nơi này, mọi người rất tốt với ta, cuộc sống hiện tại cũng rất hạnh phúc.
- Lần đó nhìn thấy danh hiệu Đại sư phân giải là Diệt Độ Tiên Chủ, ta không ngờ có người trùng tên với đệ, bèn lựa chọn, không ngờ đúng thật là đệ.
Những lời cuối cùng, sắc mặt Nhã Hương ừng đỏ thẹn thùng, nhưng Dư Tắc Thành không chú ý, hắn chỉ chú ý hai chữ nhi tử.
Dư Tắc Thành vội hỏi:
- Nhi tử... chúng ta có con sao?
Nhã Hương gật đầu:
- Đúng vậy, ôi... ta mang thai nó khoảng sáu mươi năm. có lẽ đây là chỗ khác người của tộc nhân Thích Đề Hoàn Nhân. Đến trước khi phi thăng hai mươi năm. ta mới sinh ra nó.
- Nó khác với ta. thông minh hơn cả chúng ta, là con cung của trời, đi tới đâu cũng là tiêu điểm của mọi người, thu hút ánh mất của tất cả mọi người trong thiên hạ, có lẽ là do vật cực tất phản.
Dư Tắc Thành khép hờ mất lại, hỏi:
- Nó tên gì vậy, đệ còn trở lại nhân gian, đệ sẽ thăm nó.
Nhã Hương nói:
- Hương Ngư Nhi, chưởng môn tương lai của Cực Lạc Tiêu Hồn tông.
Dư Tắc Thành sửng sốt:
- Vì sao lại mang họ Hương?
Nhã Hương đáp:
- Sau khi sinh ra, nó lập tức quên ta, nhờ sư phụ nuôi nó lớn lên. Sư phụ rất thương yêu nó, đặt tên cho nó là Hương Ngư Nhi, lấy chữ Hương của tên ta.
Nghe nói như vậy, Dư Tắc Thành biến sắc. Hắn biết rốt cục Thủy Ngọc Tiên Tử sư phụ Nhã Hương lấy chữ Hương là có ý gì. Thật ra không phải chữ Hương trong tên Nhã Hương, mà là chữ Hương của người suốt đời nàng không quên, Hương Mãn Y.
Nhưng Dư Tắc Thành không thể nói ra những lời này, bèn nuốt vào trong bụng, không nên cho Nhã Hương biết thì hơn.
Cả đời này tổng cộng hắn lưu lại ba nhánh hậu duệ.
Già Lam sinh ra Thanh Thành, chính là Ma Tôn Ma Tiên Thù La chuyển thế. Dư Tắc Thành không hề quản thúc Thanh Thành, nó muốn làm à cũng mặc, Dư Tắc Thành không cần quan tâm.
Sáu mươi năm hóa phàm. Dư Tắc Thành cùng Lưu Thi Vận chuyển thế có được hai nam một nữ. nhưng chúng đều không có Linh Căn. không thể tu tiên. Thậm chí trước khi Lưu Thi Vận qua đời, đứa lớn đã lìa trần trước một bước.
Dư Tắc Thành đã giao cho Tầm Kiếm các chiếu cố bọn chúng, cho hậu duệ của mình được hưởng vinh hoa phú quý. Nhưng bao nhiêu năm trôi qua, nhánh này vẫn không sinh ra được ai có Linh Căn. có thế tu tiên.
Cuối cùng chính là đứa con của mình và Nhã Hương. Đứa con trai này, thậm chí Dư Tắc Thành chưa từng nghe qua. ở một mức độ nào đó, kẻ làm phụ thân như hắn quả thật không tròn trách nhiệm.
Đột nhiên Nhã Hương nói:
- Đúng rồi, Tắc Thành, hãy nhớ không được nói quan hệ giữa đệ và Ma Di Thiên. Trong các sư tỳ của ta. Ngũ tỷ Vọng Nguyệt tiên tử, Lục tỷ Nam Nhu tiên tử có sư trường thân nhân chết đi trong khi phân tranh với Ma Di Thiên, ta sợ rằng các nàng sẽ đối xử bất lợi với đệ...
Dư Tắc Thành đáp:
- Đệ đã hiểu, đệ sẽ không nói, chỉ có hai ta biết mà thôi.
- Đúng rồi, vị Đại tỷ kia là ai vậy?
Nhã Hương đáp:
- Đại tỷ là người sáng lập ra Tiêu Hồn Hương này, Ngọc Điệp tiên tử. Nàng không phải là Tiên Nhân bình thường, thật ra nàng hoàn toàn có thể trở thành Phi Tiên, nhưng vì không nở bỏ đám tỷ muội chúng ta, cho nên mãi tới nay vẫn là Tiên Chủ.
- Đại tỷ lợi hại nhất, đệ là Đại sư phân giải, tỷ ấy là Đại sư tìm vật, nổi danh Tiên Giới.
- Người có sắc mặt lạnh như băng là Nhị tỷ, tiếc lời như vàng ngọc, nhưng tính tình ngay thẳng, vô cùng trọng nghĩa. Mỗi lần có người muốn ức hiếp tỷ muội chúng ta, tỷ ấy lập tức đứng ra đánh đuổi bọn chúng. Tất cả chúng ta đều hết sức tin phục tỷ ấy.
- Tam tỷ là Ẩn MỊ Tiên Tử. đệ đã gặp qua, người tranh cãi với tỷ ấy chính là Bát tỷ Yên Tinh tiên tử. cả hai đều là tổ sư Cực Lạc Tiêu Hồn tông chúng ta. ôi, hai nàng vốn đã bất hòa ở nhân gian, tới Tiên Giới rồi vẫn là như vậy.
- Còn có Tứ tỷ Thanh Lãnh tiên tử. Ngũ tỷ Vọng Nguyệt tiên tử, Lục tỷ Nam Nhu tiên tử, Thất tỷ Lạc Nhật tiên tử.
- Tỷ muội chín người chúng ta chung sống sáu mươi năm qua vô cùng vui vẻ, ta cảm thấy rất hạnh phúc khi được sống với bọn họ.
Dư Tắc Thành hỏi:
- Có lẽ tỷ là lão Cửu rồi, là cái gì tiên tử vậy?
Nhã Hương cười bẽn lẽn:
- Mông Lung tiên tử.
Hai người bắt đầu hàn huyên tâm sự.
Sau khi phi thăng Tiên giới, Thiên Đạo làm quên không còn tác dụng với Nhã Hương nữa. Nhưng bao nhiêu năm qua quen sống cuộc sống cô độc, tịch mịch một mình, đã quen với việc bị người khác quên đi, đã tạo ra tính cách trầm ngâm ít nói, xa lánh mọi người của Nhã Hương.
Nàng và Dư Tắc Thành quen biết đã nhiều năm. hiểu rõ lẫn nhau, còn có quan hệ đứa con ràng buộc, cho nên lần này mới nói nhiều như vậy. Bao nhiêu năm qua Nhã Hương chưa
từng được nói một cách sảng khoái như vậy, hôm nay vừa mờ miệng không thể ngừng lại được.
Gió chiều se sắt, nhìn Mông Lung tiên tử đứng sừng sững trước mắt mình, hình ánh Nhã Hương từng trợ giúp Dư Tắc Thành trong ký ức, Nhã Hương đau lòng áo não dần dần tiêu tan trong lòng Dư Tắc Thành, nói đúng hơn là đã bị hình ánh Mông Lung tiên tử bừng bừng sức sống trước mắt hắn thay thế trong âm thầm lặng lẽ.
Dư Tắc Thành không nhịn được cầm lấy bàn tay trắng nõn nà của Nhã Hương. Nhã Hương cũng không tránh né, hai người đứng lặng lẽ bên nhau, không nói nửa lời.
Tà dương gác núi, chiếu ra những tia nắng chiều vàng chói rực rỡ, khiến cho thân thể hai người toát ra hào quang vạn đạo.
Hai người đứng lặng bên nhau rất lâu, mãi đến khi Yên Tinh tiên tử xuất hiện, báo rằng tiệc tối đã bắt đầu. hai người mới rời khỏi nơi này, cùng đi dự tiệc.
Chín vị tiên tử của Tiêu Hồn Hương quá bận rộn luyện đan. những ngày qua tân khách giống như Dư Tắc Thành tới đây vô số, nhưng bọn họ vẫn không có thời gian tiếp đãi chính thức. Hôm nay luyện đan thất bại, bọn họ bèn nhân cơ hội này mở ra yến tiệc long trọng, mời rất nhiều tân khách tới, để tô lòng cảm tạ bọn họ đã tới đây cổ vũ ủng hộ.
Yến tiệc tối nay có quy mô khá lớn. có chừng năm mâm, gần bốn mươi người. Trên không những đóa tiên hoa hư ảo rơi xuống không ngừng, tiên nhạc du dương, mây lành lờn vỏn. Thỉnh thoảng lại có tiên nữ bay lên không ca vũ, tiên hạc dạo chơi, quả là cảnh sắc trên cõi tiên.
Lúc này Dư Tắc Thành mới phát hiện, nơi này có tất cả bốn người cùng là Đại sư Luyện Tiên thuật hệ phân giải, toàn là do chín vị tiên tử Tiêu Hồn Hương mời tới.
Lúc này Ngọc Điệp tiên tử chủ trì đại hội, cao giọng nói:
- Cảm tạ các vị Tiên hữu dù bận rộn vẫn tranh thủ thời gian tới đây tham gia đại hội Cực Lạc của chúng ta, Ngọc Điệp xin kính các vị một ly.
Nói xong, rót ra một chén tiên tửu, uống cạn. sau đó nói tiếp. Những lời của nàng khéo léo như nhà ngọc phun châu, trong giọng nói dường như có ma lực, khiến cho người ta hoàn toàn tin tường.
Tiêu Hồn Hương này cứ mỗi ngàn năm lại cử hành đại hội Cực Lạc một lần. Lần đại hội này, chín vị Tiên Chủ quyết định cùng nhau tế luyện một loại Cực Lạc Tiên Đan. Nghe nói
loại đan này có thể giúp cho Tiên Nhân đột phá cảnh giới, đạt tới cảnh giới Phi Tiên.
Đáng tiếc không biết vì sao đan này luyện chế đã lâu, nhưng mãi vẫn không thể luyện thành. Lúc này chỉ còn hai tháng nữa sẽ cử hành đại hội, các nàng hết sức nôn nóng, cho nên mới mời các vị Đại sư đủ các hệ tới đây hỗ trợ, hy vọng có thể luyện thành Cực Lạc Tiên Đan trước khi đại hội diễn ra vào ngày rằm tháng Bảy.
Ngọc Điệp tiên tử lấy đủ những lời ngon ngọt, hứa sẽ trọng thường, chu đáo vô cùng, khiến cho ai nấy đều cảm thấy mình như trung tâm đại hội, vị tiên tử này đối đãi mình đặc biệt khác với người khác, nhất định phải ra sức vì nàng.
Có thể nói rằng thủ đoạn của Ngọc Điệp tiên tử hết sức cao thâm, xử lý mọi chuyện vô cùng thỏa đáng.
Lúc này Mông Lung tiên tử Nhã Hương và Dư Tắc Thành ngồi cạnh bên nhau. Trong mất hai người như không hề tồn tại những người khác, chỉ biết có đối phương, rõ ràng là bộ dáng chỉ mộ uyên ương chẳng mộ tiên.
Trên bàn tiệc, Ngọc Điệp tiên tử nhất nhất nói ra mục đích mà mình mời các vị Đại sư tới. Trong đó mời tất cả năm vị Đại sư phân giải, mà tiên vật cần bọn họ phân giải không phải là những tiên vật mà trước đây Dư Tắc Thành từng phân giải qua, mà là một loại Tiên Khí không hiểu là gì, bị ô nhiễm, phải làm sao đưa nó trở lại bản lai diện mục vốn có của nó.
Đây là một nan đề, trong khi bốn vị Đại sư phân giải kia đang vò đầu bứt tai tìm hiểu vấn đề này, Dư Tắc Thành lại mải mê chàng chàng thiếp thiếp với Nhã Hương, chuyện này đã khiến cho một trong bốn người này bất mãn.
Kẻ này đầu đội Nhật Nguyệt quan, thân khoác pháp bảo màu xanh rộng thùng thình, năm chòm râu màu xám dài tới ngực. lông mày dài tới thái dương, dung mạo đoan chính, quanh thân có một làn sương mù thấp thoáng ẩn hiện. Một cỗ khí tức tiên gia phiêu hốt tự nhiên khuếch tán ra ngoài, chính là Thanh Ti Tiên Nhân.
Y chính là người duy nhất trong năm vị Đại sư phân giải chỉ là Tiên Nhân phổ thông mà không phải là Tiên Chủ. vốn y đắm chìm trong tiên thuật phân giải đã ba ngàn năm. nhưng không hề có đột phá. Trăm năm gần đây đã dần dần xuất hiện dấu hiệu Tiên Nhân Ngũ Suy, nếu y không thành Tiên Chủ, khai mở Tiên quốc, có lẽ không đầy trăm năm sau phải chết không sai.
Trong tiệc rượu lần này, ngoại trừ Thanh Ti Tiên Nhân cùng một người nữa ra không phải là Tiên Chủ, còn lại ai ai cũng là cảnh giới Tiên Chủ, chuyện này khiến cho y vừa đố kỵ vừa khó chịu.
Dư Tắc Thành học nghệ thành đạo bất quá chỉ mới một năm, nghe tin một Đại sư phân giải như vậy ra đời, lúc ấy Thanh Ti Tiên Nhân tỏ ra vô cùng kinh ngạc, đồng thời cũng hết sức ganh tỵ.
Lần này gặp được Dư Tắc Thành, chỉ thấy hắn không hề tiếc rè Tiên Khí, để mặc Tiên Khí phát tán ra ngoài thiên điạ, Lại không quan tâm đến công tác của mình, mài lo thân mặt cùng Nhã Hương ngay trước mắt mọi người.
Chuyện này khiến cho Thanh Ti Tiên Nhân thật sự không thể chịu được, vì sao mình khổ tâm nghiên cứu ngàn năm. thủy chung không đạt được cảnh giới này, vì sao hắn tỏ ra hờ hững như vậy, lại có thể đắc thành Tiên Đạo? Vì sao cảnh giới Tiên Chủ mà mình khổ cầu không được, sau khi hắn đạt tới lại tỏ ra không quý trọng chút nào?
Dường như có vô số ruồi bọ liên tục vo ve bên tai Thanh Ti Tiên Nhân, khiến cho y càng nhìn Dư Tắc Thành càng cảm thấy ngứa mất.
Hết thảy chuyện này khiến cho Thanh Ti Tiên Nhân thật sự không chịu được nữa, y chợt lớn tiếng nói:
- Diệt Độ Tiên Nhân, xin ngươi hãy tự trọng một chút, đây là tiệc tối của Tiêu Hồn Hương, không phải đầu giường nhà ngươi. ở đây còn có nhiều người như vậy, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy xấu hổ hay sao?
Y nói những lời này rất lớn, lập tức tất cả khách nhân đều tập trung chú ý về phía này, trên mặt bọn họ có đủ các loại thần sắc.
Dư Tắc Thành nghe vậy biến sắc, quay đầu lại nhìn Thanh Ti Tiên Nhân:
- Vì sao Tiên hữu lại nhục mạ ta như vậy, ngươi có quen biết ta không, chuyện của ta, ngươi lấy tư cách gì xen vào?
Thanh Ti Tiên Nhân nói:
- Tiên quý ở chỗ tự trọng. Trước mặt công chúng...
Dư Tắc Thành liếc nhìn y, ngất lời:
- Tư tường cố chấp như vậy, cả đời này của ngươi không có cơ hội thăng lên Tiên Chủ, ôi, coi như sống uổng một đời, thật là đáng tiếc...
Câu này đã nói trúng vào nỗi đau trong lòng Thanh Ti Tiên Nhân, lúc này y đã đùng đùng nổi giận:
- Dù ta không thể trở thành Tiên Chủ, cũng còn mạnh hơn ngươi rất nhiều. Lói con không biết sống chết là gì, ngồi chung bàn với ngươi quả thật là nỗi nhục của ta.
Dư Tắc Thành nói:
- Đáng tiếc đây là tiệc rượu của chín vị tiên tử Tiêu Hồn Hương, bằng không ta nhất định giáo huấn ngươi một trận.
- Chờ ngươi ra khỏi Tiêu Hồn Hương, ta sẽ đưa ngươi thượng lộ, cho ngươi được sớm siêu sinh.
Tiếng ruồi bọ vo ve bên tai ngày càng lớn, Thanh Ti Tiên Nhân cười ha hà:
- Không cần rời khỏi Tiêu Hồn Hương làm gì, hiện tại hai ta đánh một trận, ngươi có dám không, để xem rốt cục giữa hai ta, ai mới chân chính là Đại sư phân giải.
- Tiểu tử. ngươi có dám không, ta muốn phân giải ngươi thành trăm ngàn mảnh, để xem vì sao ngươi lại may mắn trở thành Tiên Chủ như vậy.
- Diệt Độ Tiên Chủ... Hừ, ngươi cũng xứng xung như vậy sao, quả thật khoác lác mà không biết thẹn.
Dứt lời, trên người y lập tức bạo phát vô tận Tiên Khí.
Trận chiến này y cho rằng mình tất thắng, tên Diệt Độ Tiên Chủ này không phải Chân Tiên nhất tộc, trở thành Tiên Chù chưa tới một năm. nhất định thực lực vẫn còn rất yếu. Mà y tu luyện thuật phân giải đã ba ngàn năm. nhất định có thể phân giải đối phương thành vô số mảnh.
Thình lình Dư Tắc Thành đứng bật dậy, lớn tiếng nói:
- Nếu đã là như vậy, hãy để ta đưa ngươi lên đường.
Hai người nhìn nhau chằm chằm. Ngọc Điệp tiên tử vội vàng tiến lại giảng hòa, ngăn cản hai người xung đột. Nếu trận chiến này xảy ra, không ai đánh giá cao Dư Tắc Thành. Hắn chỉ mới thành danh hơn năm. đối phương thành danh đã ba ngàn năm. dù hắn là thiên tài mạnh mẽ tới mức nào, cũng không thể là đối thủ của Thanh Ti Tiên Nhân.
Thanh Ti Tiên Nhân không thèm nhìn tới Nhã Hương, điểm về phía Dư Tắc Thành một cái, lập tức một tia Tiên Khí bay ra, y đã ra tay trước.
Tia Tiên Khí này móng như tơ, giống như một sợi tóc xanh quét về phía Dư Tắc Thành, nhỏ mà linh hoạt, quét tới đâu, vạn vật dứt ra tới đó.
Nhã Hương bên cạnh nói:
- Cẩn thận, đây là Tam Thiên sầu Ly Phát, tế luyện đã ba ngàn năm, có thể phân giải vạn vật.
Dư Tắc Thành nhìn sợi tóc kia quét tới, chỉ mỉm cười, giơ tay điểm ra, ngón trỏ hắn lập tức nghênh đón sợi tóc của đối phương.
Thanh Ti Tiên Nhân trong lòng vui như mờ hội, tiểu tử, dám đối chọi cùng tóc của ta ư, thiên hạ này không có thứ gì mà ta không phân giải được, phân giải cho ta!
Rất nhanh Tiên Khí mênh mông chui vào trong ngón trỏ Dư Tắc Thành, đối phương muốn phân giải Dư Tắc Thành thành vô số mảnh, xương thịt chia lìa, da gân xa cách, khiến cho hắn trở thành một đống thịt.
Nhưng chỉ của Dư Tắc Thành khiến cho y có cảm giác hết sức kỳ quái. Dường như trong chỉ này ân chứa Tiên lực vô tận, tóc y vừa phân giải lực hệ Kim. đã thấy lực hệ Thủy, vừa phân giải xong lực hệ thủy, lại thấy lực hệ Mộc.
Đây là Ngũ Hành Tiên Lực, tương sinh vô tận, sợi tóc của y hoàn toàn không thể phân giải.
Tiên Khí trong thân thể đối phương quá nhiều, nhiều tới nỗi y có cảm giác như mình không phải đang đối mặt với Dư Tắc Thành, mà là toàn bộ thiên địa. Đúng vậy, đối mặt với tự nhiên của Tiên Giới.
Chỉ nghe sợi tóc kia vang lên một tiếng "tinh" trong trèo, sau khi va chạm với Tiên Khí của Dư Tắc Thành, lập tức hoàn toàn sụp đổ.
Dư Tắc Thành nói:
- Mượn dùng ngoại vật, vĩnh viễn không có khả năng đắc thành Tiên Đạo.
- Ba ngàn năm ư... Hừ. cho dù là ba vạn năm, ngươi cũng không có cơ hội.
Vừa nghe như vậy, sắc mặt Thanh Ti Tiên Nhân lập tức chuyển sang màu tím sẫm. Y thét lớn một tiếng, lập tức thân thể bùng lên ba ngàn sợi tóc xanh như khi nãy.
Tóc bạc ba ngàn trượng, duyên sầu chợt kéo dài.
Ba ngàn sợi tóc dày đặc như mưa đánh tới Dư Tắc Thành. Nhã Hương bên cạnh kêu lên:
- Cẩn thận, y kiêm tu Ảo Tiên thuật, lấy hư ảo để che giấu tóc phân giải của mình...
Dư Tắc Thành đã không thể nghe thấy những lời sau của nàng, vì lúc ấy ba ngàn sợi tóc đã tới bên cạnh hắn. biến thành một thế giới mơ hồ màu xanh.
Thanh quang lạnh thấu xương chợt biến thành gió Xuân se se lạnh, say đắm lòng người, muốn làm cho Dư Tắc Thành buông lơi cảnh giác.
Từng luồng thanh quang ngưng kết ảo hóa, hóa thành u hồn quỷ ảnh, hoặc hóa thành mãnh thú ác cầm, hoặc hóa thành mỹ nữ mê hồn. Ngoài ra còn có các loại thanh âm nhiếp hồn người như tiếng quỷ kêu lạnh gáy, tiếng tà âm mê hoặc lòng người.
Đây là ảo Tiên thuật. Thanh Ti Tiên Nhân mượn Ảo Tiên thuật này để che giấu tóc xanh phân giải của mình, chuẩn bị đánh chết Dư Tắc Thành.
Giữa tiếng vo ve như ruồi nhặng bên tai không ngớt. Thanh Ti Tiên Nhân đã hoàn toàn mê muội, đánh mất bản tâm, một lòng muốn đánh chết Dư Tắc Thành.
Dư Tắc Thành nhìn ảo ảnh đầy trời trước mặt, chỉ cười nói:
- Ngươi mượn dùng ngoại vật, thật ra chính là biểu hiện của yếu đuối, đây là nguyên nhân khiến cho mãi tới hôm nay ngươi vẫn không thể trở thành Tiên Chủ.
- Không cần hư, không cần ảo, không cần phải mê hoặc tai mất người khác. Nguồn: https://truyenfull.vn
- Chỉ cần bản thân mình có thực lực, cho dù đối phương có rừng đao biển kiếm, không cần biết là hư ảo hay chân thật, cho dù có thiên quân vạn mã thì đã sao?
- Thật thì sao, già thì sao, chỉ cần một kiếm, hết thảy thành không.
Lúc này trên người Dư Tắc Thành bạo phát khí Tiên Phong mênh mông mạnh mẽ, hóa thành một thanh kiếm sắc, sóng kiếm vô biên, bất kể tóc của đối phương là thật hay là hư ảo, dưới một kiếm này, tất cả hóa thành tro bụi.
Sau một kiếm này, hết thảy ảo ảnh đều biến mất, Dư Tắc Thành vẫn đứng yên nơi đó, không chút sứt mẻ.
Thanh Ti Tiên Nhân lui về phía sau liên tục, có chừng mười bước, lúc này mới có thể ổn định thân hình.
Chỉ thấy sắc mặt y hết sức vui mừng, lên tiếng nói:
- Ta hiểu rồi, hiểu rồi, thì ra là như vậy... Ta không thể đột phá cảnh giới Tiên Chủ, thì ra là như vậy, ha ha...
Sau đó y nhìn Dư Tắc Thành:
- Đa tạ.
Dư Tắc Thành đáp:
- Không cần khách sáo, lên đường mạnh giỏi.
Chỉ nghe một tiếng rắc vang lên, toàn thân Thanh Ti Tiên Nhân bắt đầu rời ra từng mảnh, đầu mình, tứ chỉ, xương thịt chia lìa.
Thanh Ti Tiên Nhân cúi xuống nhìn thân thể của mình, nói một câu cuối cùng:
- Sáng nghe đạo, chiều chết cũng vui.
Lập tức toàn thân y phân giải thành vô số mảnh, tan thành tro bụi, hóa thành Tiên Khí.
Thanh Ti Tiên Nhân đã hoàn toàn tiêu tan.
Thanh Ti Tiên Nhân chết đi, cứ như vậy tan xương nát thịt. Mọi người không còn lòng dạ nào dự tiệc, tuy Ngọc Điệp tiên tử ra sức duy trì, nhưng yến tiệc cũng không thể tiếp tục tiến hành, lập tức giải tán.
Dư Tắc Thành trở về nơi ở của mình, nghỉ ngơi một đêm.
Nửa đêm về sáng, Dư Tắc Thành trằn trọc ngũ không yên. Tiên Khí bên ngoài không ổn định, thường xuyên phát sinh khí bạo, tựa như cuối chân trời có người đang đánh trống.
Sáng sớm hôm sau, Ẩn MỊ Tiên Tử mời Dư Tắc Thành tới chính điện, bắt đầu hành sự.
Thứ mà Tiêu Hồn Hương muốn phân giải là một loại Tiên Khí kỳ dị, dường như Tiên Khí này đã bị một loại tiên năng nào đó làm cho ô uế. Ngọc Điệp tiên tử muốn mời mọi người tới phân giải Tiên Khí này giúp nàng.
Thanh Ti Tiên Nhân đã chết, ngoại trừ Dư Tắc Thành ra còn có ba Đại sư phân giải nữa, nhưng cả ba đều nhìn Dư Tắc Thành với sắc mặt lạnh lùng. Bọn họ đã quen biết Thanh Ti Tiên Nhân vài trăm, thậm chí cả ngàn năm. chắc chắn là không có ấn tượng gì tốt đẹp với Dư Tắc Thành.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...