Sau khi xuất quan, Ngọc Vô Tâm liền đi đến thỉnh an Cầu Bất Nhận để tránh cho vị sư tôn tiện nghi này lại lo lắng. Nghỉ ngơi mấy ngày, nàng quyết định trùng kích bình cảnh.
Ở trong động phủ, liên tiếp những tấm phù lục cao cấp được bày ra, hoá thành ba tầng cấm chế. Tuy nói ở đây là Phiêu Hương Các, ngoại nhân khó có khả năng xâm nhập làm càn, nhưng với bản tính cẩn trọng của mình Ngọc Vô Tâm vẫn cảm thấy nên làm như vậy. Không chỉ cấm chế, nàng còn phái ra Tố Tâm và Thu Đồng, bảo bọn họ hộ pháp cho mình.
"Ngọc sư tỷ, tỷ cứ an tâm đột phá. Ở ngoài này chúng ta sẽ hộ pháp giúp cho. Nếu có tên nào dám cả gan xông vào ta sẽ ra tay hạ sát ngay." Trước cửa phòng, Tố Tâm một bộ nghiêm trang nói.
Chỉ là, Ngọc Vô Tâm lại chẳng mấy tán đồng với những lời nói của cô bé lắm: "Kẻ có thể phá được cấm chế của ta để mà xông vào trong đây thì tu vị ít nhất cũng là Vấn đỉnh hậu kỳ. Một tiểu nha đầu như ngươi, ngươi đối phó nổi sao? Hạ sát? Không biết là ngươi hạ sát người ta hay là người ta hạ sát ngươi".
Tố Tâm nghe thế thì bất mãn ra mặt: "Sư tỷ đừng có lúc nào cũng coi thường người ta như thế chứ".
"Ta đâu có. Ta chỉ là nói sự thật thôi".
"Hứ... Nếu sư tỷ đã cho rằng người ta vô dụng thì còn phái ra đây làm gì?".
Ngọc Vô Tâm cười, dỗ ngọt: "Thôi nào, sư tỷ có bảo ngươi vô dụng bao giờ. Nếu mà thật có kẻ xâm nhập, ít ra ngươi cũng biết đường báo động cho ta...".
"Xuy!".
Dời sang Thu Đồng, Ngọc Vô Tâm căn dặn: "Thu Đồng, ngươi nhớ phải tập trung cảnh giới, có gì bất ổn thì báo động cho ta biết".
"V-Vâng!".
"Được rồi, ta phải bế quan".
Nói rồi Ngọc Vô Tâm tiến vào bên trong căn phòng, thạch môn rất nhanh liền đóng kín.
...
Ngồi trên bồ đoàn, Ngọc Vô Tâm trước tiên đả toạ, đợi khi tinh thần cùng khí lực đều khôi phục đến trạng thái tốt nhất mới bắt đầu tiến hành đột phá.
Nàng lấy ra một chiếc lọ nhỏ, từ bên trong lọ trút ra ba viên đan dược óng ánh kim quang lan toả hương khí thấm động lòng người.
Hoá ra được Ngọc Vô Tâm luyện chế thành công cũng không phải chỉ có một mà tận những ba viên cực phẩm Bồi Nguyên Đan. Ba, con số đúng thật không lớn, nhưng tin chắc nói ra sẽ khiến cho toàn bộ tu tiên giới của Ô La này chấn động. Đơn giản vì đây là cực phẩm đan - thứ đan dược nghịch thiên trong truyền thuyết!
Hàng vạn năm trôi qua, thế nhân đã có biết bao đan dược đại tông sư tìm phương chế luyện cực phẩm đan, song nào ai thành công mà luyện ra được. Nói gì cực phẩm, ngay đến thượng phẩm đan thôi cũng đã khan hiếm như phượng mao lân giác rồi.
Ngọc Vô Tâm chỉ trong một lô liền cho ra được ba viên cực phẩm Bồi Nguyên Đan thành phẩm, đây không thể không nói thiên phú cùng vận khí tốt vô cùng.
"Với ba viên cực phẩm Bồi Nguyên Đan này, Ngọc Vô Tâm ta không tin mình vẫn không thể đột phá bình cảnh".
Hít sâu một hơi, Ngọc Vô Tâm đem một viên cực phẩm Bồi Nguyên Đan, toan cho vào miệng, song, khi đan dược vừa mới chạm môi thì tay nàng bỗng khựng lại. Không phải tác động từ bên ngoài mà đến từ chính bản thân nàng. Trong đầu nàng vừa mới hiện lên một ý nghĩ, chính cái ý nghĩ này khiến nàng phải đắn đo do dự: Bạch liên hoa, nó liệu có can thiệp, đem đan dược hấp thụ hay không?
Nếu là thượng phẩm Bồi Nguyên Đan thì không sao, thế nhưng đây lại là cực phẩm đan, loại đan dược nghịch thiên trong truyền thuyết. Đồng ý trước giờ Bạch liên hoa chỉ có hứng thú duy nhất với Trúc cơ đan, song bởi cực phẩm đan quá trân quý, Ngọc Vô Tâm không thể không lo. Trên người nàng hiện cũng chỉ có đúng ba viên, số lượng đâu nhiều nhặn gì.
"Hay là lại theo cách cũ, trước phục dụng Trúc cơ đan để cho Bạch liên hoa tiến hành luyện hoá, hấp thụ, đợi khi lam sắc quang điểm tiêu hao hết rồi mới dùng đến cực phẩm Bồi Nguyên Đan đột phá bình cảnh".
Trong lòng suy tính, Ngọc Vô Tâm rất nhanh liền quyết định. Vì muốn đảm bảo an toàn, nàng lấy chiếc bình đựng Trúc cơ đan ra, đem chúng cấp cho Bạch liên hoa hấp thụ.
Một ngày sau...
Ngọc Vô Tâm rốt cuộc mở mắt, thu hồi thần thức. Trên khuôn mặt nàng bây giờ đã nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Lam sắc quang điểm của Bạch liên hoa đã gần như cạn kiệt rồi, hiện nàng đã có thể an tâm phục dụng cực phẩm Bồi Nguyên Đan mà không lo bị nó can thiệp chiếm đoạt.
Cầm chiếc lọ nhỏ lên, Ngọc Vô Tâm trút ra một viên đan dược óng ánh kim sắc lớn tầm bằng hạt đậu, đem cho vào miệng nuốt xuống.
Chiếu theo pháp môn của Tử Hà Ma Thiên, nàng nhanh chóng điều động linh lực luyện hoá đan dược, tiến hành đột phá.
Chỉ thấy viên cực phẩm Bồi Nguyên Đan nọ mau chóng hoà tan, dược lực tán ra lưu chuyển khắp kỳ kinh bát mạch, sau đó lại hội về đan điền. Bên trong khoảng không gian này, vô số tia linh lực tụ tập lại với nhau, tạo thành một khối cầu màu xanh. Theo thời gian, khối cầu càng ngày càng lớn, những tia lôi điện xuất hiện cũng mỗi lúc một nhiều.
Thần tình ngưng trọng, Ngọc Vô Tâm tăng cường thần thức, cố gắng thao túng khối cầu linh lực.
Một khắc trôi qua...
Một canh giờ trôi qua...
Rồi một ngày trôi qua...
Ngọc Vô Tâm vẫn ngồi bất động, bên trong đan điền của nàng khối cầu linh lực vẫn hiện hữu, tiếp tục xoay tròn.
Quá trình ấy cứ thế diễn ra cho đến ngày thứ bảy thì...
Ầm!
Ầm!
Bên trong không gian đan điền, những tiếng nổ liên tiếp vang lên. Khối cầu linh lực bây giờ đã chẳng thấy đâu nữa, thấy được chỉ là một dòng linh lực tinh thuần màu xanh đang lưu chuyển, lôi điện oanh tạc không ngừng. Cảnh tượng trông cứ như là một trận bão tố vậy.
Đan điền bạo động là vậy, song Ngọc Vô Tâm lại chẳng có vẻ gì là lo lắng, thất vọng, trái lại nét mặt xem chừng khá vui, tiếu ý giăng đầy.
Dòng linh lực tiếp tục lưu chuyển, sấm chớp vẫn không ngừng vang lên, cứ thế kéo dài thêm nửa canh giờ nữa thì cuộc bạo động mới chấm dứt.
"Ha a...".
Ngọc Vô Tâm thở ra một ngụm trọc khí, trên gương mặt trắng tái chính thức lộ ra một nụ cười.
Nàng đã đột phá thành công!
"Rốt cuộc ta cũng tiến nhập Vấn đỉnh rồi".
Cảnh giới tăng tiến đồng nghĩa thọ nguyên cũng tăng lên. Nếu tu sĩ Trúc cơ kỳ có được khoảng hai trăm năm thọ nguyên thì khi lên đến Vấn đỉnh, tuổi thọ đã tăng lên thành ba trăm năm. Năm nay Ngọc Vô Tâm nàng còn chưa đến ba mươi, như vậy cũng có nghĩa nàng còn hơn hai trăm bảy mươi năm nữa để tu luyện. Song với thiên tư thượng đẳng của nàng, trong người lại có chí bảo Bạch liên hoa trợ giúp, thiết nghĩ chả cần trăm năm, chỉ mười đến hai mươi năm nữa thôi là nàng sẽ lại đột phá, tiến vào cảnh giới Linh châu, thọ nguyên sẽ gia tăng thêm một khoảng nữa.
"Đại nhân vật... một ngày nào đó ta nhất định thành tựu. Chừng ấy, ở trên thế gian này sẽ không ai có thể khinh khi nhục mạ ta. Ta sẽ chính thức nắm giữ vận mệnh của mình".
Ngọc Vô Tâm ngồi yên trên bồ đoàn, mường tượng một chút về tương lai, một đỗi sau mới trở về thực tại. Việc đầu tiên nàng làm là thi triển Nội Thị Thuật kiểm tra cơ thể.
Chỉ thấy bên trong đan điền nàng linh lực đã tăng lên rất nhiều, cả về số lượng lẫn chất lượng. Phần Bạch liên hoa cũng thế, dù là bạch sắc quang điểm hay lam sắc quang điểm thì mật độ cũng dày đặc hơn. Quả như nàng đã từng suy đoán, Bạch liên hoa giống như một bộ phận cơ thể nàng, hễ nàng lớn mạnh thì nó cũng sẽ phát triển theo.
"Sau khi tiến vào Vấn đỉnh thì linh lực cùng thần thức của ta đều cường đại hơn trước gấp mấy lần, hẳn bây giờ đã có thể phát huy ra hết uy lực của cực phẩm Linh khí".
Nghĩ liền làm, Ngọc Vô Tâm đem mấy kiện cực phẩm Linh khí xuất ra. Nào phi kiếm màu đen, Ngô Câu, Nguyệt Nha Nhận, Thanh Long Thuẫn...
Nhìn mớ bảo vật trước mặt, Ngọc Vô Tâm trước tiêm đem Ngô Câu cầm lên, quán thâu linh lực vào.
"Hoá!".
Theo sau tiếng hô của Ngọc Vô Tâm, Ngô Câu lập tức đại phóng linh quang, trong nháy mắt hoá thành một con hoả xà bay lượn trên không trung.
Linh khí hoá hình!
"Lúc trước muốn làm như vầy phải tốn một phen công sức, không ngờ bây giờ chỉ tùy tiện một đạo pháp quyết liền xong".
Thử nghiệm thêm một chút với những kiện Linh khí còn lại thì kết quả đều cho về như vậy, Ngọc Vô Tâm đã rất dễ dàng thao túng, uy lực của chúng cũng được khai phá hoàn toàn, so với thời điểm còn là tu sĩ Trúc cơ thì mạnh hơn gấp mấy lần.
Ngẫm lại trước sau, qua các trận chiến với tu sĩ Vấn đỉnh, Ngọc Vô Tâm đã cho ra một kết luận: Chiến lực của nàng đã hơn tu sĩ Vấn đỉnh trung kỳ, nếu tính luôn bảo vật thì thậm chí sánh ngang với Vấn đỉnh hậu kỳ bình thường.
Song đó vẫn chưa phải kết quả cuối cùng. Bởi suy luận như trên là chiếu theo công pháp Tử Hà Ma Thiên, mà Tử Hà Ma Thiên vốn cũng chẳng phải pháp môn gì trân quý. Nếu như bây giờ đem Tử Hà Ma Thiên thay bằng Linh Tịch Ma Thiên Quyết - thiên công pháp thu được ở Phí Long Sơn - thì đảm bảo chuyện sẽ khác hơn rất nhiều.
Ngọc Vô Tâm nàng sớm đã xem qua, nàng nhớ trong cuốn ngọc giản Linh Tịch Ma Thiên Quyết, ở phần bí thuật thần thông có đề cập đến hai cái tên là Thiên Ma Cửu Thuẫn và Tam Đồ Chỉ. Theo nàng đánh giá, cũng là theo Thiên Diệp Huyền Tôn nhận định thì chúng chính là hai loại thần thông lợi hại nhất.
Đầu tiên nói về Thiên Ma Cửu Thuẫn. Đúng như tên gọi, đây là một loại thần thông phòng ngự, dùng linh lực ngưng tụ ra chín cái hộ thuẫn bảo vệ bản thân, luyện đến tận cùng uy năng thậm chí chẳng thua gì pháp bảo.
Phần Tam Đồ Chỉ... Ngược lại với Thiên Ma Cửu Thuẫn, Tam Đồ Chỉ là loại thần thông công kích, cũng giống như Thiên Ma Cửu Thuẫn được chia làm ba tầng tương ứng với ba phần thượng - trung - hạ của Linh Tịch Ma Thiên Quyết.
Ở thượng thiên, người tu luyện có thể luyện tập chỉ thứ nhất gọi là Đồ Nhân Chỉ. Sang đến trung thiên, khi tu vị tu sĩ đã đạt tới Linh châu kỳ thì có thể tu luyện chỉ thứ hai gọi là Đồ Thần Chỉ. Chỉ thứ ba: Đồ Sinh Chỉ thì phải bước vào Nguyên anh kỳ mới bắt đầu tu tập được.
Nhất Chỉ Đồ Nhân, Nhị Chỉ Đồ Thần, Tam Chỉ Đồ Sinh, đấy chính là Tam Đồ Chỉ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...