Tiên Môn

Nhẹ hít vào một ngụm lương khí, Ngọc Vô Tâm tập trung nghiên cứu bí thuật Bách Biến Thiên Ma. Pháp quyết này mặc dù rất đỗi thần kỳ, song chỉ mang tính phụ trợ nên cũng không quá khó khăn, chủ yếu liên quan đến phương thức vận chuyển linh lực. Chỉ sau độ nửa ngày tập luyện thì Ngọc Vô Tâm đã hoàn toàn nắm vững.

"Tới lúc thử nghiệm rồi".

Nghĩ liền làm, Ngọc Vô Tâm lấy ra một chiếc lọ nhỏ, đem trút vào miệng một ngụm tử dịch Thiên Sương Thảo mà trước đó đã tinh chế ra. Kế đấy, nàng chiếu theo pháp quyết Bách Biến Thiên Ma Thuật vận chuyển linh lực. Thoáng chốc, một tầng bạch khí nổi lên đem thân thể nàng bao bọc lại.

Đến chừng sương mù tản ra, dung mạo Ngọc Vô Tâm đã biến đổi thành một người khác. Từ nữ nhân nàng đã biến thành nam nhân, một ông lão thân hình gầy ốm, mặt mày khắc khổ. Chính là bộ dáng Phương Bằng - gã tán tu đã bị nàng giết chết! Không chỉ có khuôn mặt mà ngay cả thân thể cũng giống y hệt!

...

"Quả đúng thần kỳ." Sau khi tự mình kiểm tra, đánh giá, Ngọc Vô Tâm hài lòng mà cảm thán nói ra.

Nhớ lại bộ dáng cùng thanh âm của Phương Bằng, nàng thử bắt chước...

...

...

Tám ngày sau.

Ở khu vực đông bắc Thanh Châu, tại một vùng hoang nguyên, một đạo độn quang đã vừa mới đáp xuống. Quang hoa tán đi, từ trong liền lộ ra thân ảnh một thiếu nữ tuổi độ hai mươi hai mốt, mặc một bộ lục y đơn giản, dưới chân mang một đôi hài đỏ, làn da trắng tái, tóc đen xoã dài.

Dưới ánh trăng mờ, Ngọc Vô Tâm ngẩng đầu nhìn hoang sơn phía xa xa, chỉ thấy sơn mạch cây cối chạy dài, cảnh vật rất là âm u...

Phí Long Sơn, nó chính là nằm bên trong sơn mạch này.

Tại Thanh Châu, Phí Long Sơn xưa giờ luôn được biết đến là bảo địa vì không ít thiên tài địa bảo có ở trong này. Nhưng cái gì cũng có hai mặt, bên cạnh lợi ích thì Phí Long Sơn cũng ngập tràn hung hiểm. Chỗ này sào huyệt yêu thú có rất nhiều.

Song, yêu thú dù đông, hung hiểm dẫu nhiều, Phí Long Sơn vẫn là địa điểm thu hút khách nhân, khiến họ phải tự thân mò đến.

Yêu thú tất nhiên là đáng sợ, nhưng sức hấp dẫn của hai chữ "tài bảo" thì tu sĩ mấy người lại kháng cự được đây? Chim chết vì mồi, người chết vì tiền.

Huống hồ... Trừ bỏ linh thảo, dược liệu trân quý, bản thân yêu thú cũng là một loại tài nguyên hết sức hữu ích đối với tu sĩ. Da lông, xương cốt, máu huyết, hầu như đều có chỗ dùng. Phẩm chất cao thậm chí có thể sử dụng làm tài liệu luyện chế Linh khí, Pháp bảo. Riêng phần yêu đan thì lại càng trân quý, không ít đan dược có tác dụng đề thăng tu vi là dùng yêu đan yêu thú để luyện chế thành.

Vì vậy, tu sĩ dấn thân tìm đến Phí Long Sơn vốn không lạ. Số lượng tu sĩ vẫn lạc ở đây, trăm ngàn năm qua thật không biết bao nhiêu mà kể...

Ngọc Vô Tâm đứng quan sát hồi lâu, lúc này mới lấy từ trong người ra một cái bình ngọc. Nàng mở nắp bình, uống một ngụm nhỏ tử dịch Thiên Sương Thảo để che giấu tu vi. Xong xuôi, nàng tìm một chỗ kín đáo khoanh chân đả tọa...

Một canh giờ sau...

Tinh thần, khí lực đều đã khôi phục đến trạng thái đỉnh phong, Ngọc Vô Tâm chuyển mình đứng dậy, bắt đầu di chuyển tới Phí Long Sơn.

Phải công nhận, Phí Long Sơn đúng là có chỗ kỳ lạ. Không như những ngọn núi khác trong cùng sơn mạch, ở đây chỉ có duy nhất một lối vào. Bởi vì là thuộc phạm vi của Mạn Đà Sơn Trang nên đã bị môn phái này thiết hạ cấm chế, cho người cẩn mật thủ hộ.


Yêu thú cùng linh thảo bên trong giá trị không nhỏ, Mạn Đà Sơn Trang há có thể để tu sĩ khác tùy ý đi vào thu hoạch được?

"Lối vào Phí Long Sơn đã bị thiết hạ trận pháp đáng sợ, chỉ đại cao thủ Linh châu kỳ mới đủ khả năng xông vào, còn tu sĩ cảnh giới thấp hơn hơn muốn vào chỉ có một phương pháp duy nhất là thông qua Truyền Tống Trận. Phụ cận Truyện Tống Trận đều có tu sĩ Mạn Đà Sơn Trang ngày đêm canh giác, trong đó còn có một cao thủ Vấn đỉnh kỳ..." Đây là những manh mối mà Ngọc Vô Tâm đã trinh sát được.

Mạn Đà Sơn Trang đối với Phiêu Hương Các vốn rất có hiềm khích, thành thử Ngọc Vô Tâm cũng không dám hành động lỗ mãng. Nàng cần phải nắm bắt tình hình một cách rõ ràng nhất trước khi đưa ra quyết định gì.

"Canh giữ cẩn mật như vậy, lại thêm cả cấm chế lợi hại, thật đúng là có chút khó khăn".

Ngọc Vô Tâm cau mày tìm phương tính kế...

Màn đêm lui xuống nhường chỗ cho ánh dương quang. Phương đông mặt trời mới mọc, một ngày mới đã lại bắt đầu.

Tại nơi ẩn nấp, Ngọc Vô Tâm vẫn lặng im quan sát. Bởi đã không ngừng được rèn luyện trong quá trình tinh chế đan dược nên thần thức của nàng so với tu sĩ đồng cấp thì cường đại hơn rất nhiều, thành ra mới không bị người phát hiện. Nếu đổi lại là một tu sĩ Trúc cơ kỳ khác thì e sớm đã bại lộ rồi.

Chợt, phía chân trời một đạo độn quang màu xanh xuất hiện, tiến thẳng về Phí Long Sơn. Vài ba nhịp thở, đạo độn quang nọ dừng lại, đáp xuống gần Truyền Tống Trận.

Quang hoa tán đi, từ bên trong lộ ra thân ảnh một trung niên khoảng độ tứ tuần râu dài ba tấc, dáng vẻ tiên phong đạo cốt. Chiếu theo y phục thì người này rõ ràng là tu sĩ Mạn Đà Sơn Trang.

"Tham kiến sư thúc." Nhận ra chân diện người nọ, mấy đệ tử đang thủ hộ tại chung quanh Truyền Tống Trận vội tiến đến cung kính hành lễ.

"Ừm." Người trung niên kia gật đầu, sắc mặt điềm nhiên.

"Ha ha, Dương sư huynh, huynh đến đây có phải định vào Phí Long Sơn hái linh thảo? Lại tính luyện chế đan dược gì đây?" Lão cao thủ có tu vị Vấn đỉnh kỳ ra vẻ tươi cười lấy lòng.

"À, chỉ là đang muốn thử nghiệm một chút".

Trung niên họ Dương nhàn nhạt đáp, sau đó nhanh chóng đi vào bên trong Truyền Tống Trận. Rất nhanh, một đạo bạch quang lóe lên, đến khi mờ đi thì thân ảnh của trung niên đã biến mất tự lúc nào.

Quan sát từ đầu đến cuối, Ngọc Vô Tâm không khỏi động tâm.

Vừa rồi tu sĩ họ Dương kia đi tới, những đệ tử thủ hộ đã chẳng hề sử dụng Linh Nhãn Thuật tra xét. Hẳn thấy trung niên tu sĩ họ Dương là người trong môn, chức vị lại không nhỏ nên cũng phần nào cố kỵ.

"Có lẽ ta nên mạo hiểm thử một lần." Ngọc Vô Tâm thầm nghĩ, quay đầu lặng lẽ rời đi.

...

Một giờ sau, thời điểm Ngọc Vô Tâm quay về thì quần áo đã đổi. Thay vì lục y thì bây giờ nàng lại đang mặc hắc y, trước ngực có một hoạ đồ hình một đoá hoa Mạn Đà La. Đây chính là trang phục của tu sĩ Mạn Đà Sơn Trang.

Xuất ra tử dịch Thiên Sương Thảo, Ngọc Vô Tâm uống vào một ngụm nhỏ, rồi chiếu theo pháp quyết Bách Biến Thiên Ma Thuật tiến hành dịch dung cải mạo. Thoáng chốc, từ một thiếu nữ mảnh mai lúc này nàng đã biến thành một trung niên cao gầy với làn da ngâm đen, niên kỷ khoảng độ tứ tuần.

Tất nhiên là Ngọc Vô Tâm chẳng phải tùy tiện biến ra. Chuyến đi đến Phí Long Sơn lần này nàng đã chuẩn bị kỹ lưỡng. Trước khi đi nàng đã điều tra qua Mạn Đà Sơn Trang, thông tin về các cao thủ của môn phái này sớm được nàng ghi vào trí nhớ. Hiện tại dung mạo của nàng chính là chiếu theo một vị trưởng lão họ Lý của Mạn Đà Sơn Trang biến hoá ra.


Mặc dù Bách Biến Thiên Ma Thuật rất thần kỳ nhưng khả năng bị phát hiện không phải không có. Song Ngọc Vô Tâm đã tính qua rồi. Thực lực đám tu sĩ làm nhiệm vụ thủ hộ ở đây, cao nhất là lão giả Vấn đỉnh sơ kỳ kia. Nếu thực bị phát hiện, cùng lắm nàng sẽ quay đầu bỏ chạy. Với linh lực cùng thần thức vượt xa tu sĩ đồng cấp, nàng có đủ tự tin sẽ chạy thoát được. Huống chi lão còn phải thủ hộ nơi đây, làm sao truy đuổi tận tuyệt được.

...

Ở lối vào Phí Long Sơn, lúc Ngọc Vô Tâm từ trên không trung đáp xuống thì thần tình không khỏi biến đổi. Bên cạnh Truyền Tống Trận người thật là nhiều, nàng đếm sơ cũng có hơn hai mươi người, một nửa trong số đó mặc y phục màu đen, phần áo trước ngực có thêu một đoá hoa Mạn Đà La.

Tu sĩ Mạn Đà Sơn Trang!

"Này... bọn họ sao tự dưng lại tập trung nhiều người như vậy? Dáng vẻ xem chừng là đang chờ đợi cái gì...".

Có tật giật mình, Ngọc Vô Tâm thoạt đầu đúng đã hơi hoảng, nhưng sau để ý thấy nét mặt những tu sĩ kia không có vẻ gì là khẩn trương, trầm trọng mà còn tươi cười trò chuyện với nhau thì trong lòng cũng bình tĩnh lại.

Hẳn chỉ trùng hợp thôi.

Thầm tự trấn an, Ngọc Vô Tâm bắt chước dáng vẻ Lý trưởng lão ung dung tiến đến.

"Tham kiến sư thúc!" Mấy đệ tử thủ hộ nhanh chóng cúi đầu thi lễ.

Gần đó, hơn chục đệ tử khác của Mạn Đà Sơn Trang cũng ngưng cuộc trò chuyện, chạy lại vấn an: "Tham kiến Lý sư thúc!".

"Ừm." Ngọc Vô Tâm gật đầu, ngửa mặt tỏ vẻ kiêu ngạo.

"Sư thúc, người định vào Phí Linh Sơn hái linh dược?".

"Ta không hái linh dược lẽ nào dạo chơi?" Ngọc Vô Tâm hừ khẽ, đáp.

Đối với tính cách vị Lý trưởng lão này Ngọc Vô Tâm cũng nghe qua một chút, căn bản là một lão khí quỷ tính tình cô tịch, hỉ nộ thất thường cho nên bây giờ mới cố tình biểu hiện ra bộ dáng như vậy.

Quả nhiên đám đệ tử ai nấy im re. Về phần lão giả tu vị Vấn đỉnh sơ kỳ thì cũng chẳng dám thất lễ, chỉ tươi cười lấy lòng. Dùng Linh Nhãn Thuật tra xét ư? Hắn có ngu đâu mà làm như vậy. Nhớ lúc trước, thời điểm mới được điều đến thủ hộ ở đây, hắn cứng nhắc chiếu theo quy củ tra xét thân phận vị Lý trưởng lão này, hậu quả là bị cho bất kính, kế đấy đã bị dạy dỗ một trận. Kể từ đó hắn mới rút ra kinh nghiệm, thôi không tra xét những "nhân vật không cần tra xét nữa", tránh phải oan uổng chịu đòn. Làm người thì nên biết uyển chuyển a!

Mắt thấy chẳng ai có ý tra xét mình, trong lòng Ngọc Vô Tâm cũng nhẹ nhõm thở phào. Xem ra lần này nàng đã đặt cược đúng chỗ.

Để tránh đêm dài lắm mộng, Ngọc Vô Tâm ngẩng cao đầu hướng chỗ Truyền Tống Trận toan tiến lại thì...

"A! Đó hình như là Thanh Liên Tiên Tử!".

... một giọng nói cất lên, nghe khá là phấn khởi.

Giọng nói này không phải của đệ tử Mạn Đà Sơn Trang mà là của những khách nhân tới từ Đao Tông Sơn - đại tông môn mà Mạn Đà Sơn Trang đang phụ thuộc. Từ nãy giờ, sau khi thi lễ với Ngọc Vô Tâm xong thì những kẻ này vẫn im lặng đứng ở một bên. Xem ra chính là đang đợi vị Thanh Liên Tiên Tử kia.


Cũng không biết là do tâm cao khí ngạo hay là có ý phô trương mà đám đệ tử Đao Tông Sơn này không hề thu liễm khí tức, Ngọc Vô Tâm chả cần dò xét cũng có thể dễ dàng nhận ra tu vị bọn họ. Toàn bộ vậy mà đều là tu sĩ Trúc cơ kỳ.

Trúc Cơ, phải biết cái cảnh giới này, nếu là ở đất Nam man thì đã có thể lên làm tông chủ, môn chủ rồi a.

"Thanh Châu so với Nam man thì đúng là một trời một vực".

Trong lòng có chút cảm khái, Ngọc Vô Tâm cảm thấy tiếp tục tiến vào thì có chút không hợp thói thường nên nán lại xem. Tuy nhiên, khác với mọi người, thay vì chăm chú dõi nhìn đạo lam quang phía xa xa thì ánh mắt nàng lại làm như tùy tiện lướt qua đám đệ tử của Đao Tông Sơn.

Có tất thảy là mười hai người. Trong đó tu vị kém nhất là một gã Trúc cơ kỳ tầng thư nhất. Nhưng Ngọc Vô Tâm chẳng chút xem thường. Bởi vì niên kỷ của hắn còn rất nhỏ, bất quá mười bốn mười lăm mà thôi.

Tuổi nhỏ như vậy mà đã Trúc cơ thành công, đây mới đúng là thiên tài đích thực.

Trừ bỏ tên tiểu quỷ này ra, vẫn còn có một người nữa khiến cho Ngọc Vô Tâm phải âm thầm lưu tâm. Kẻ này bề ngoài tuổi khoảng hai lăm hai sáu, giống như nàng cũng đã là Trúc cơ kỳ đỉnh phong, chỉ thiếu nửa bước chân liền tiến vào Vấn đỉnh.

"Tên này hẳn là Cao Trường Phong - thiếu tông chủ của Đao Tông Sơn".

Từ sau lần gặp gỡ Liễu Phù Dung dạo trước, Ngọc Vô Tâm tự thấy nhận thức của bản thân về các đại thế lực Thanh Châu, Trung Châu quá thiếu sót nên trong quá trình điều tra Mạn Đà Sơn Trang đã tiện thể tìm hiểu luôn một chút. Một nhân vật chủ chốt như Cao Trường Phong này nàng tất nhiên phải biết. Cùng với Liễu Phù Dung và Bạch Tề của Bích Du Cung, Cao Trường Phong hắn chính là một trong tứ kiệt của thế hệ trẻ Trung Châu nói riêng, đại lục Ô La nói chung. Danh khí rất lớn.

...

Lam quang bay đến không chỉ một mà có tới hai đạo. Thời điểm quang hoa tán đi, thân ảnh Bạch Tề và Liễu Phù Dung nhanh chóng hiện ra.

Bạch Tề thì chả ai để ý, tất cả đều chỉ tập trung nhìn vào vị sư muội thiên hương quốc sắc bên cạnh hắn. Đao Tông Sơn, Mạn Đà Sơn Trang, nam nữ bất kể, toàn bộ ai nấy đều hướng nàng tỏ thái độ niềm nở, thân thiện. Thậm chí ngay đến Cao Trường Phong, lão giả tu vị Vấn đỉnh kia cũng không ngoại lệ.

"Liễu Phù Dung này danh khí thật là ghê gớm a." Ngọc Vô Tâm trong lòng cảm thán.

Liễu Phù Dung, nữ nhân này sở hữu Thánh linh căn trong truyền thuyết, đối với công pháp bí thuật lại có thiên tư lĩnh ngộ cực cao, học một hiểu ba, là thiên tài mấy ngàn năm qua chưa từng gặp của Bích Du Cung, tương lai vô cùng xán lạn.

Từ lúc bái nhập Bích Du Cung đến nay cũng khoảng mười hai năm mà thôi, vậy mà nàng đã đạt tới cảnh giới Trúc cơ kỳ đỉnh phong, thiếu nửa bước nữa liền có thể tiến vào Vấn đỉnh. Ngọc Vô Tâm nghe nói trong Bích Du Cung có lời đồn đại rằng nàng rất có khả năng sẽ là người kế nghiệp Liên Vân Nguyệt trở thành cung chủ đời tiếp theo của Bích Du Cung.

Thiên tư là vậy, cao đến khiến người ngưỡng vọng, bằng xét dung nhan tướng mạo...

Thập toàn thập mỹ, đấy là những gì mà người ta nhận xét về nhan sắc của nàng. Khuôn mặt băng thanh ngọc khiết ấy, làn da trắng như bạch ngọc ấy, cỗ khí chất cao quý ấy... hai chữ "tiên tử" quả chẳng hề ngoa.

Tại Trung Châu, Thanh Châu, trung tâm của Ô La đại lục, nhắc tới Thanh Liên Tiên Tử tuyệt đối là như sét đánh ngang tai, không người không biết.

Liễu Phù Dung chính là người tình trong mộng của vô số nam nhân, lắm kẻ ngưỡng mộ, thậm chí tôn sùng nàng, chỉ tiếc tính tình nàng lại lãnh ngạo vô cùng, xưa giờ chỉ chuyên tâm tu đạo chưa từng để ý đến ai.

Theo bước chân Liễu Phù Dung, một làn hương thoang thoảng theo gió như mơn man qua khuôn mặt Ngọc Vô Tâm. Khiến người thư thái, khiến người mê luyến...

"Ực!" Chợt, Ngọc Vô Tâm nghe thấy tiếng nuốt nước miếng của một gã đệ tử Mạn Đà Sơn Trang bên cạnh.

"Liễu tiên tử".

"Liễu tiên tử".

Một đám kẻ trước người sau nối nhau ôm quyền hướng Liễu Phù Dung chào hỏi, khoé miệng tươi cười niềm nở. Cao Trường Phong cũng không ngoại lệ, vừa rồi còn trầm ổn đứng đấy mà bây giờ... Ngọc Vô Tâm còn tưởng là một kẻ khác thế vai cơ.


Có điều, niềm nở đón tiếp thì ích gì chứ? Nhìn xem, sắc mặt Liễu Phù Dung vẫn như cũ hững hờ lạnh nhạt, đôi môi đào cũng chỉ hé ra một chút xã giao hồi đáp.

Thái độ lãnh đạm là thế, ấy vậy mà những kẻ chung quanh ai nấy đều chẳng có vẻ gì là phật ý, trái lại càng nhiệt tình hơn so với trước.

"Đám người này...".

Ngọc Vô Tâm quan sát thấy sau khi Liễu Phù Dung xuất hiện thì mọi người gần như đã quên luôn sự có mặt của mình thì khẽ nhíu mày, đồng thời cũng nghi hoặc không thôi.

Liễu Phù Dung dù xinh đẹp tuyệt trần nhưng lại cao thượng như tiên trên trời, thế nào với tới cho được, hà tất phải uổng phí tâm lực? Nhất là đám đệ tử Đao Tông Sơn.

Theo Ngọc Vô Tâm thấy thì bọn họ kẻ nào cũng đều có thiên tư xuất chúng, trong môn phái khẳng định được không ít người ái mộ, chỉ cần gật đầu một cái liền có thể kiếm được một vài mỹ nhân chung tình với mình. Vậy mà...

Kẻ ái mộ mình thì không muốn, cứ chăm chăm hướng tới Liễu Phù Dung - một vị tiên tử tâm cao khí ngạo, đây không phải là đâm đầu vào tảng đá hay sao?

Ngọc Vô Tâm thật tình chẳng lý giải nổi.

Vì linh căn xuất chúng nên hâm mộ? Chưa hẳn, thậm chí có kẻ còn ghen ghét đố kỵ ấy chứ.

Bởi nhan sắc xinh đẹp?

Nữ nhân trong thiên hạ kẻ xinh đẹp nào thiếu, cho dù không bì được thì cũng sẽ không thua kém quá nhiều.

Tình cảm nam nữ, vừa thấy đã yêu? Yêu đương hời hợt như vậy sao?

"Có lẽ chính bởi vì Liễu Phù Dung tâm cao khí ngạo, giống như tiên tử cao vời ngự ở trên mây không ai với tới chăng?".

Tâm lý con người là như vậy, cái gì càng xa tầm với, càng khó có được thì lại càng khao khát a.

"Một lũ ngốc".

Tuy rằng cũng có chút hứng thú với Liễu Phù Dung nhưng còn chưa đến mức sinh lòng ái mộ, Ngọc Vô Tâm cố tình hắng nhẹ một tiếng.

"Hừm!".

Nghe tiếng hắng, mọi người lúc này mới thu liễm lại. Bạch Tề và Liễu Phù Dung cũng rất tinh ý tiến qua thi lễ.

"Vãn bối Liễu Phù Dung...".

"Vãn bối Bạch Tề...".

"... tham kiến tiền bối".

"Ừm".

Ngọc Vô Tâm lãnh đạm gật đầu, sau đó thì xoay mặt sang hướng khác, không buồn nhìn Liễu Phù Dung nữa. Nàng bảo với đám đệ tử thủ hộ: "Còn ngây ra đó làm gì? Lẽ nào bắt ta phải đứng đây đợi?".

Các đệ tử trông thấy bề trên như muốn nổi giận thì sợ run, vội vàng khởi động Truyền Tống Trận.

Chỉ thấy sau khi pháp lực được rót vào thì toà Truyền Tống Trận bừng sáng, bạch quang nổi lên. Đến khi quang hoa tiêu tán thì thân ảnh Ngọc Vô Tâm cũng đã biến mất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui