"Sột soạt...".
Cáo biệt Cầu Bất Nhận xong Bạch Tề lập tức chạy về tìm sư muội mình ngay. Trông thấy vẻ khẩn trương của hắn, Liễu Phù Dung liền biết có chuyện không lành, nhưng còn chưa kịp hỏi han gì thì Bạch Tề đã nói ra: "Sư muội! Lần này hỏng rồi!".
"Sư huynh, đã xảy ra chuyện gì?".
"Còn có thể là chuyện gì ngoài mười phần tài liệu Trúc Cơ Đan của chúng ta".
Bạch Tề nhanh chóng tiếp lời: "Sư muội, Ngọc Vô Tâm kia đã lừa chúng ta. Ở Phiêu Hương Các căn bản không có vị tiền bối tính tình cô tịch nào như lời ả nói. Mười phần tài liệu của chúng ta, toàn bộ đều bị ả đem đi tự mình luyện chế!".
"Cái gì?!".
Liễu Phù Dung trước giờ vốn vẫn luôn là một người điềm đạm, lúc này lại trở nên thất thố như vậy đủ thấy vấn đề không phải nhỏ.
"Sư huynh, huynh đã xác minh rồi chứ?".
"Lúc nãy chính ta và Cầu các chủ đã truy xét, còn có thể giả sao? Nữ nhân đó hiện vẫn còn bên trong luyện đan thất".
"Huynh dẫn ta tới đó xem".
...
Quãng đường không xa nên chẳng mất bao lâu thì Liễu Phù Dung đã tới nơi. Lúc nàng đi đến thì đã có vài người đứng sẵn. Trong số đó có cả Cầu Bất Nhận.
"Tiền bối".
Cầu Bất Nhận đối với Liễu Phù Dung sớm có nhận thức nên cũng thân thiện gật đầu đáp lại. Chỉ là sắc mặt lúc này không được tốt lắm.
"Tiền bối, chuyện Ngọc đạo hữu...".
Hiểu rõ vấn đề, Cầu Bất Nhận thở ra một hơi phiền muộn: "Đứa đệ tử này của ta tính tình có chút cổ quái, lần này thực sự...".
"Liễu Phù Dung ngươi yên tâm, mười phần tài liệu kia Phiêu Hương Các sẽ bồi thường. Hai viên trung phẩm Trúc Cơ Đan kia ta nhất định giúp quý cung luyện chế, thù lao cũng không cần tính".
Nghe Cầu Bất Nhận cam đoan như vậy trong lòng Bạch Tề và Liễu Phù Dung cũng nhẹ nhõm. Với bổn sự của Phiêu Hương Các thì mười phần tài liệu, hai viên trung phẩm Trúc Cơ Đan kia cũng chẳng đáng gì. Dù vậy ngoài mặt Bạch Tề và Liễu Phù Dung cũng phải khách sáo nói mấy câu...
"Thu nhận được hai người đồ đệ giỏi giang như các ngươi, Liên cung chủ thật là có phúc. Chả bù với cái đứa đệ tử này của ta...".
Đã có sự hứa hẹn của Cầu Bất Nhận nên Liễu Phù Dung cũng không còn lo lắng chuyện tổn thất tài liệu nữa, điềm nhiên cất giọng: "Tiền bối, lúc tiếp nhận tài liệu Trúc Cơ Đan từ chúng vãn bối, Ngọc đạo hữu tỏ ra rất tự tin, còn lấy danh vọng quý các đảm bảo, nói không chừng nàng thật sự có thể luyện chế thành công trung phẩm đan".
Cầu Bất Nhận lắc đầu cười khổ: "Phù Dung ngươi đánh giá đồ nhi của ta cao quá rồi. Cho dù thiên phú của nó tốt đến mấy cũng không thể chỉ mười lần liền luyện ra đến trung phẩm Trúc Cơ Đan được. Có thể thành công với hạ phẩm đan đã là may mắn lắm rồi".
"Tiền bối, ý người là... trước đây Ngọc đạo hữu chưa từng luyện chế qua Trúc Cơ Đan?".
"Không may là như vậy".
Cầu Bất Nhận hậm hực: "Nha đầu này cũng không biết nghĩ cái gì. Hừ, đợi nó ra ngoài ta sẽ lập tức trị tội!".
...
Thời gian lặng lẽ trôi qua, từ sáng lúc này trời cũng đã sắp trưa. Đứng chờ mãi khiến cho Bạch Tề trong lòng thầm bất mãn. Hắn hướng Cầu Bất Nhận kiến nghị đem cấm chế luyện đan thất giải khai. Song Cầu Bất Nhận gạt đi ngay.
"Luyện đan sư chúng ta có quy tắc, thời điểm đang bế quan luyện đan thì không được quấy rầy".
"Mười phần tài liệu, ước tính nội hôm nay là xong rồi. Chúng ta cứ đợi thêm chút nữa".
Cầu Bất Nhận đã nói thế nên Bạch Tề cũng chỉ đành nghe theo. Hắn thật muốn thấy vẻ mặt của nữ nhân Ngọc Vô Tâm kia sau khi bước ra khỏi phòng.
Một tên thái điểu cũng nghĩ sẽ luyện ra được trung phẩm Trúc Cơ Đan... đúng là ảo tưởng!
Bởi do có cấm chế ngăn cách nên những chuyện xảy ra bên ngoài Ngọc Vô Tâm hiện vẫn chưa hay biết chút gì. Lúc này nàng còn đang miệt mài tinh chế đan dược.
Chừng thấy đã đủ, khi thần thức và lam sắc quang điểm đều bị tiêu hao quá nhiều, lúc này nàng mới ngơi tay.
"Phù...".
Thở ra một ngụm trọc khí, Ngọc Vô Tâm lấy tay lau mồ hôi. Đem đan dược bỏ hết vào lọ, cất vào giới chỉ cùng túi trữ vật xong, nàng chuyển mình đứng lên, hướng cửa phòng bước ra.
Thời điểm cánh cửa mở ra, Ngọc Vô Tâm suýt nữa thì bị doạ. Người thật là nhiều a! Ngô trưởng lão, Liêm trưởng lão, Hà trưởng lão, Bạch Tề, Liễu Phù Dung, và cả...
"S-Sư tôn".
"Nha đầu ngươi thật là to gan!".
Cầu Bất Nhận tức khí nói: "Bịa chuyện gạt người, còn dám lấy thanh danh mấy ngàn năm của Phiêu Hương Các ra để bảo đảm, nha đầu ngươi... ngươi...".
"Sư tôn xin bớt giận!".
Biết đã bại lộ, quanh co chỉ càng thêm tội, Ngọc Vô Tâm vội vàng quỳ xuống, đầu cúi sát đất mà rằng: "Đệ tử nhất thời hồ đồ, nghĩ đã có thể luyện được trung phẩm Bồi Nguyên Đan thì cũng có thể luyện được trung phẩm Trúc Cơ Đan nên mới tự tiện tiếp nhận yêu cầu. Xin sư tôn tha tội!".
Cầu Bất Nhận vốn đang rất giận, muốn phát tác, song nghe đồ nhi nói đã có thể luyện ra trung phẩm Bồi Nguyên Đan thì tâm tư không khỏi máy động. So với Tẩy Tủy Đan thì Bồi Nguyên Đan phẩm cấp cao hơn, cũng khó luyện chế hơn. Cho dù là đan dược đại sư cũng chỉ nắm chắc được một hai thành. Nay Ngọc Vô Tâm nàng bảo đã thành công luyện chế, như vậy không phải nói trình độ đã ngang ngửa với cấp đại sư hay sao?
"Nha đầu ngươi mới nói gì? Ngươi đã thành công luyện ra trung phẩm Bồi Nguyên Đan?".
"Dạ vâng, thưa sư tôn." Ngọc Vô Tâm vẫn như cũ cúi đầu thật sâu.
"Xác suất nắm chắc là bao nhiêu?" Cầu Bất Nhận lại hỏi. Bà rất quan tâm, hay đúng hơn là có chút kỳ vọng. Nếu đã có thể nắm chắc thành công luyện chế trung phẩm Bồi Nguyên Đan, như vậy cho dù chỉ một thành thôi cũng đủ để chứng minh thiên phú kinh người của Ngọc Vô Tâm rồi.
Quỳ bên dưới, Ngọc Vô Tâm thoáng cân nhắc một chút, nói ra: "Thưa sư tôn, đệ tử tự tin nắm chắc ba thành".
Cầu Bất Nhận im lặng. Ngô Thiên, Liêm Sĩ Thành, Hà Kính Nghiêu ba vị trưởng lão cùng im lặng, đưa mắt nhìn nhau. Trong đôi mắt ai nấy cũng đều hiện rõ sự rung động. Luyện chế trung phẩm Bồi Nguyên Đan mà có thể nắm chắc ba thành xác suất, trình độ bậc này... cho dù bọn họ cũng không dám bảo đảm đấy.
Mà, đâu riêng gì bọn họ, người của Phiêu Hương Các, đến ngoại nhân là Bạch Tề và Liễu Phù Dung còn cảm thấy "kinh dị" nữa là.
Theo như thông tin bọn họ có được thì Ngọc Vô Tâm bái nhập Phiêu Hương Các còn chưa đến nửa năm, thời gian luyện chế đan dược chưa được bao nhiêu, bảo một tên thái điểu cũng không quá. Ấy vậy mà chính cái tên thái điểu này, y đã nắm chắc ba thành xác suất luyện chế thành công trung phẩm Bồi Nguyên Đan.
Kỳ tài! Ngọc Vô Tâm nàng chính là kỳ tài ngàn năm hiếm gặp, không, là vạn năm hiếm gặp trong giới đan đạo!
Bất giác, cân lượng ba chữ "Ngọc Vô Tâm" đã tăng cao thêm rất nhiều trong lòng Bạch Tề và Liễu Phù Dung. Một vị luyện đan sư còn rất trẻ mà tài năng đã kinh người như vậy, thành tựu tương lai thật không thể đo lường.
Người này tuyệt đối không thể đắc tội!
Liễu Phù Dung và Bạch Tề cùng nhau trao đổi qua ánh mắt, cuối cùng Liễu Phù Dung quyết định đứng ra, nhưng miệng còn chưa kịp mở thì tiếng Cầu Bất Nhận đã vang lên.
"Hừ, ba thành thì thế nào? Bồi Nguyên Đan là Bồi Nguyên Đan, Trúc Cơ Đan là Trúc Cơ Đan, nha đầu ngươi luyện được trung phẩm Bồi Nguyên Đan liền cho đã có thể luyện được trung phẩm Trúc Cơ Đan hay sao?".
"Luyện đan thuật bác đại tinh thâm, chỉ cần thêm bớt một loại dược liệu thôi thì quá trình cũng đã sai biệt rồi. Lại nói tài liệu dùng luyện chế Trúc Cơ Đan đều là loại trân quý, độ khó so với Bồi Nguyên Đan nhiều thêm một bậc, nha đầu ngươi luyện ra trung phẩm đan nổi sao?".
"Sư tôn, đệ tử...".
Ngó thấy Ngọc Vô Tâm ấp úng, Cầu Bất Nhận liền cho lời mình đã đúng. Bà tiếp tục trách mắng: "Thế nào? Thất bại rồi phải không?".
"Ta biết thiên phú của ngươi rất cao, song tu tiên bách nghệ luyện đan đòi hỏi kỹ xảo hạng nhất. Muốn trở thành đan dược đại sư thì ngươi cũng phải như người khác chăm chỉ học tập, miệt mài khổ luyện. Tháp cao là xây từ mặt đất mà lên, ngươi có hiểu không?".
"Sư tôn, đệ tử đã hiểu".
"Hừm...".
Cơn giận ít nhiều đã vơi, Cầu Bất Nhận lần nữa cất tiếng: "Ngọc Vô Tâm, lần này ngươi đã làm chuyện hồ đồ, tổn hại thanh danh của Phiêu Hương Các, vi sư không thể cho qua. Đợi lát nữa ta và các trưởng lão cùng nhau thương nghị xong sẽ quyết định đưa ra hình phạt thích đáng".
"Vâng, sư tôn".
"Đứng lên đi".
Đợi Ngọc Vô Tâm đứng lên, Cầu Bất Nhận mới hỏi: "Mười phần tài liệu kia đều đã bị ngươi luyện hết?".
"Dạ".
"Hừ, đúng là không thèm suy trước tính sau".
Cầu Bất Nhận lại hỏi: "Nói xem, nha đầu ngươi có luyện ra được viên hạ phẩm Trúc Cơ Đan nào không?".
"Bẩm sư tôn, đệ tử luyện ra được ba mươi bốn viên hạ phẩm đan".
Thêm một lần nữa Cầu Bất Nhận và mọi người phải âm thầm rung động trước tài năng của Ngọc Vô Tâm. Mười phần tài liệu mà thành công luyện ra đến ba mươi bốn viên, xác suất xấp xỉ bốn thành. Luyện đan đại sư cũng bất quá như thế mà thôi.
Sau kinh thán là đến vui mừng, dù vậy Cầu Bất Nhận vẫn cố gắng kiềm chế. Bà nhẹ gật đầu: "Mười phần tài liệu ngươi luyện ra được ba mươi bốn viên, thành quả coi như không tệ".
"Sư tôn, không phải ba mươi bốn, là ba mươi sáu".
"Ba mươi sáu? Không phải mới rồi ngươi bảo ba mươi bốn?".
"Sư tôn." Ngọc Vô Tâm có chút ngập ngừng: "Ba mươi bốn là số hạ phẩm đan".
Cầu Bất Nhận ngẫm lại liền hiểu ra ngay, song cái điều mà bà hiểu, đến bản thân bà cũng không dám tin: "Vô Tâm, ý ngươi là... hai viên đan dược kia, chúng là...".
"Vâng, sư tôn. Hai viên kia là trung phẩm đan".
Cầu Bất Nhận: "...".
Bà không nói được gì nữa. Tâm trí bà cũng chẳng nghĩ gì được nữa rồi.
Lần đầu tiên luyện chế đan hoàn liền thành công cho ra trung phẩm Tẩy Tủy Đan, chưa đến nửa năm sau đã nắm chắc ba thành luyện chế trung phẩm Bồi Nguyên Đan, bây giờ đến cả trung phẩm Trúc Cơ Đan cũng có thể luyện chế...
Ngọc Vô Tâm nàng còn là người sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...