"Nếu như Bách Hồn Phiên của ta đại thành thì Thú phù cũng chẳng là gì...".
Trong lòng Bộ Hành Thông có chút bất bình. Bách Hồn Phiên, kiện Ma khí này của hắn mới luyện chế chưa lâu, vẫn còn thiếu một đạo chủ hồn của tu sĩ Trúc cơ. Nếu không, muốn giết Phương Bằng đã dễ hơn rất nhiều.
Lại nói, Bách Hồn Phiên và Thú phù đều là quỷ đạo chi vật, âm hồn lệ khí gặp tinh hồn yêu thú thì chẳng khác nào gặp phải thiên địch. Nhìn ra điểm này, Bộ Hành Thông càng thêm bực tức. Hắn đương nhiên là không muốn lệ quỷ của mình bị chết oan uổng trong tay Thiết Giáp Bạo Viêm Hổ nên vội huy động ma phiên phun ra quỷ vụ tràn ngập tạm thời che mắt Yêu hổ rồi đem bảy con lệ quỷ còn lại thu về.
Trên mặt hiện vẻ quyết tuyệt, Bộ Hành Thông cắn đầu lưỡi phun một búng máu huyết lên Bách Hồn Phiên, nhất thời lệ khí lại đại thịnh, vô số âm hồn từ bên trong bay ra.
Đám âm hồn này theo sự thao túng của Bộ Hành Thông tụ lại một chỗ rồi huyễn hóa ra một bộ khô lâu cực lớn. Khô lâu cao đến hai mươi thước, toàn thân tỏa ra huyết quang đỏ như máu, lệ khí nặng nề khiến kẻ khác kinh hãi.
Phương Bằng cũng có chút giật mình. Lúc này khô lâu đã lao tới mà Thiết Giáp Bạo Viêm Hổ cũng nổi giận gầm vang đón đánh. Nhất thời cả hai uỳnh uỳnh lao vào nhau.
Tuy nhiên khác trước, đối mặt hồn phách yêu hổ, khô lâu lại không sợ hãi gì mà thậm chí còn chiếm chút thượng phong.
"Rống!".
Trong tiếng gào thét điên cuồng, thể hình hồn phách Thiết Giáp Bạo Viêm Hổ bạo trướng lên nhưng Bộ Hành Thông chỉ cười lạnh một tiếng rồi đánh ra một đạo pháp quyết, lại có quỷ hồn theo quỷ vụ nhập vào khô lâu khiến thân hình nó cũng bắt đầu bành trướng.
Thiết Giáp Bạo Viêm Hổ thấy thế liền mở to miệng phun ra một đạo yêu hỏa. Bên này khô lâu cũng chẳng kém thế, hai hốc mắt chiếu ra ánh sáng đỏ như máu yêu dị, há mồm nhai loạn một trận phun ra một đạo huyết quang đem yêu hỏa tiêu diệt.
Kẻ tám lạng người nửa cân!
Lúc này vẻ mặt Phương Bằng lại hết sức khó coi. Thú Hồn phù này là bảo vật lợi hại nhất của hắn, nếu cứ để thế này thì năng lượng yêu hổ sẽ tiêu hao hết.
Song, không chờ Phương Bằng kịp làm ra động tác thì Bộ Hành Thông đã ra tay trước.
Chỉ thấy Bộ Hành Thông phất tay một cái, từ trong tay áo một vật bay lên giữa không trung hóa thành một con hỏa xà uốn éo thè lưỡi phun phì phì.
"Đi!".
Bộ Hành Thông cong ngón tay phải khẽ búng một cái, hỏa xà trên không trung khẽ uốn động rồi lập tức lao vọt đến Phương Bằng.
Trung phẩm Linh khí!
Phương Bằng hít một hơi lạnh, chân mày nhíu lại.
Hắn phất tay áo một cái, từ bên trong tay áo một sợi dây màu đen khoảng một thước liền hiện trong lòng bàn tay. Hắn đem ném nó lên trên không, loáng cái, sợi dây đón gió biến dài thành hơn một trượng tỏa ra hắc quang nghênh tiếp hoả xà.
Gì?!
Lúc này Bộ Hành Thông cơ hồ đã nghĩ là mắt hắn có vấn đề, sắc mặt trở nên khó coi vô cùng. Hắn nhìn Phương Bằng như thể đang nhìn một con quái vật, nghĩ nát óc cũng không thông.
Theo uy áp thì bảo vật nọ là thượng phẩm Linh khí không sai. Hắn không hiểu tại sao một tên tán tu như Phương Bằng lại sở hữu nhiều bảo vật đến thế. Thú hồn phù, thượng phẩm Linh khí... Thân gia so với vị giáo chủ Âm Dương Giáo như hắn đây cũng chẳng hề thua kém.
Cũng may tu vị của đối phương chỉ là Trúc cơ sơ kỳ đỉnh phong...
Đã quyết sát nhân đoạt bảo, chuyện đã tới nước này sao có thể quay đầu. Bộ Hành Thông liều mạng đem linh lực rót vào Hỏa Xà, muốn dựa vào pháp lực thâm hậu hơn bù cho phẩm chất kém hơn của Linh khí.
Song Phương Bằng đột nhiên cho tay vào trong ngực khiến Bộ Hành Thông cảnh giác.Tuy vậy hắn cũng không hề lo lắng, với tu vị của đối phương khu động thượng phẩm Linh khí cùng Thú hồn phù đã là vô cũng miễn cưỡng, cho dù có bảo vật khác cũng không có lực mà thi triển. Giỏi lắm thì cũng chỉ có thể phát động thêm vài tấm phù lục cấp thấp mà thôi.
Nghĩ như vậy Bộ Hành Thông liền cười lạnh phất tay huy động Bách Hồn Phiên, quỷ vụ cuồn cuộn tụ dần về một chỗ hình thành một vòng bảo vệ màu đen bao lấy thân thể hắn.
Tình thế song phương hiện rất rõ ràng, năng lượng của Thú Hồn Phù duy trì sẽ không được bao lâu, hơn nữa lấy tu vi của Phương Bằng thao túng thượng phẩm Linh Khí thì pháp lực tiêu hao rất nhanh, bất luận như thế nào thắng lợi nhất định thuộc về Bộ Hành Thông hắn.
Sắc mặt Bộ Hành Thông càng thêm dữ tợn, ánh mắt hiện tia hưng phấn. Thượng phẩm Linh khí cùng Thú hồn phù, hai kiện vật phẩm này giá trị thật sự là không nhỏ.
Vẻ mặt của đối phương không lọt qua nổi mắt Phương Bằng. Hắn thầm hừ lạnh, song trên mặt lại lộ vẻ kinh hoảng.
"Ha ha, Phương đạo hữu quả thật khiến ta có chút khâm phục. Hôm nay để Bộ mỗ tiễn ngươi về tây phương cực lạc... Không cần cảm tạ ta đâu, hồn phách của ngươi ta cũng sẽ không để phí mà dùng để luyện chế Bách Hồn Phiên." Bộ Hành Thông ôn hoà nói, nhưng lời lẽ lại vô cùng ác độc.
Nghe vậy sắc mặt Phương Bằng càng trở nên khó coi, tâm ý bắt đầu hoảng loạn. Sợi dây màu đen trên không trung cũng rung lên để cho Hỏa Xà nhân cơ hội mà áp đảo.
Thần sắc Bộ Hành Thông vui vẻ vô cùng. Chiến ý của đối phương đã giảm mạnh, đây chính là cơ hội tốt để ra tay tiêu diệt.
Linh lực điên cuồng được thúc động, Bộ Hành Thông đang chuẩn bị một đòn công kích mãnh liệt thì nơi đối diện Phương Bằng đã ném một vật vào không trung.
Mới đầu Bộ Hành Thông cũng không để ý, tầng phòng ngự của hắn do quỷ vụ kết thành vô cùng chắc chắn, cho dù là thượng phẩm Linh khí cũng chưa chắc xuyên qua được.
Nhưng rất nhanh hắn biết mình đã sai lầm!
Thứ đồ vật vừa được Phương Bằng đem ném lên không trung kia vốn chẳng phải trung phẩm hay thượng phẩm Linh khí mà là...
"Cực phẩm Linh khí!".
Thanh âm của Bộ Hành Thông trở nên khô khốc, vô cùng sợ hãi. Hắn nằm mơ cũng chẳng ngờ được cảnh này. Cực phẩm Linh khí... Một tên tán tu lại sở hữu cực phẩm Linh khí?!
Bộ Hành Thông đã rất "ngạc nhiên", nhưng bất ngờ vẫn còn chưa hết. Chỉ thấy từ trên người Phương Bằng, một cỗ khí tức mạnh mẽ dâng cao, hoàn toàn khác biệt so với trước.
"T-Trúc cơ hậu kỳ!".
Cũng là tu sĩ Trúc cơ hậu kỳ, Bộ Hành Thông sao lại không nhận ra. Hắn biết mình đã phạm phải một sai lầm to lớn. Thì ra Phương Bằng kia giả heo ăn thịt hổ...
Bộ Hành Thông cảm thấy sợ hãi, nào còn tâm tư đối chiến, lập tức thu lại Bách Hồn Phiên quay đầu bỏ chạy.
Vốn thấy Phương Bằng chỉ là tu sĩ Trúc cơ sơ kỳ, lại là tán tu nên hắn nghĩ sẽ dễ dàng thành công hạ sát, sau đấy đoạt về Linh Khống Thuật cùng tài bảo trên người đối phương, nào ngờ...
"Hừ, còn muốn chạy!".
Đã tốn công diễn kịch từ nãy giờ, Phương Bằng lý đâu lại để cho con mồi chạy thoát. Hắn nở nụ cười lạnh, tay kết một pháp quyết kỳ lạ đem linh lực truyền vào phi kiếm - kiện cực phẩm Linh khí mà mình vừa xuất ra.
"Kích!".
Thế tới của phi kiếm như sao xẹt khiến sắc mặt Bộ Hành Thông đại biến. Hắn liều mạng rót linh lực vào Bách Hồn Phiên nhưng chỉ vô dụng, tầng phòng ngự tuy chắc chắn nhưng sao chịu nổi uy lực kinh người của cực phẩm Linh khí.
"Roạt!".
Một âm thanh rợn người vang lên, hắc sắc hộ tráo đã vỡ tan tành, trên ngực Bộ Hành Thông tức thì xuất hiện một cái lỗ sâu hoắm, máu huyết phun ra ồng ộc, ánh mắt mang vẻ không cam tâm ngã xuống.
Phương Bằng vẫy tay, phi kiếm liền biến thành một cây tiểu kiếm bay về.
Lúc này, bởi do Bộ Hành Thông đã chết nên âm hồn quỷ vật cũng chui lại vào bên trong Bách Hồn Phiên hiện đang nằm yên trên đất.
"Phốc!".
Đột nhiên, Phương Bằng há miệng phun ra một ngụm máu tươi, thân hình lảo đảo giữa không trung.
"Sư tôn!".
Ở phía xa xa, Lý Mị nhìn thấy sư phụ mình khó khăn tiếp đất thì vội chạy qua. Nàng khẩn trương hỏi han.
"Khục khục...".
Phương Bằng gắng bình ổn hơi thở, bảo: "Vừa rồi hao phí quá nhiều sức lực dẫn đến ám thương tái phát...".
"Mị Nhi, tình trạng của ta hiện rất không ổn, nếu lòi ra một tên Trúc cơ kỳ nào nữa thì thực sự lâm nguy. Phải mau tìm nơi ẩn náu".
"Để con dìu sư tôn".
Cũng chả rõ trước đó Phương Bằng trúng phải thương tích dạng gì mà bây giờ phát tác liền khiến hắn toàn thân run rẩy, mặt mày tái mét đứng cũng không vững, chỉ có thể dựa vào đồ nhi của mình là Lý Mị để rời đi. Trước khi đi, hắn không quên bảo đồ nhi hủy thi diệt tích.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...