Đêm, trời không trăng...
Lẩn trong màu đen tĩnh mịch, từ động phủ, Ngọc Vô Tâm một đường đi thẳng đến phòng của Tố Tâm. Lâu rồi không gặp tiểu nha đầu này, thành ra cũng thấy nhớ, nàng muốn nhìn xem một chút.
Thời điểm nàng tìm tới thì Tố Tâm đã trèo lên giường an giấc tự lúc nào. Cúi xem thân hình nhỏ nhắn, Ngọc Vô Tâm nhẹ lắc đầu: "Tiểu nha đầu này, tư thế ngủ chả đẹp mắt tí nào".
Nói đoạn Ngọc Vô Tâm đưa tay giúp Tố Tâm chỉnh lại tư thế nằm, tiện thể kéo chăn đắp lên. Hiện giờ tiết trời đang lạnh, y phục Tố Tâm mặc lại không nhiều, cần chăn giữ ấm.
"Ưm...".
Chợt, từ trong miệng Tố Tâm, một tiếng ưm khẽ cất lên. Kế đấy cô bé nói: "Ngọc sư tỷ, đừng mà...".
Đừng? Đừng cái gì?
Ngọc Vô Tâm quan sát thêm một lúc, khoé môi nhẹ nhếch. Thì ra tiểu nha đầu này đang nằm mơ.
"Nó mơ thấy gì nhỉ? Tại sao lại bảo ta đừng...".
Ngọc Vô Tâm có chút hiếu kỳ, bèn kề miệng sát bên tai Tố Tâm, hỏi: "Tiểu nha đầu, đừng cái gì?".
"Đừng có hôn miệng Tố Tâm." Hai mắt vẫn nhắm nghiền, Tố Tâm hồi đáp.
Thấy có phản ứng, Ngọc Vô Tâm tiếp tục nói: "Tại sao lại không thể hôn miệng ngươi, tiểu nha đầu?".
"Ưm... Hôn miệng không tốt".
"Tại sao lại không tốt?".
"Tố Tâm và Ngọc sư tỷ đều là nữ nhân, như thế không được".
"Nữ nhân thì sao? Có cái gì lại không được?".
"Tố Tâm... không yêu nữ nhân đâu".
Không yêu? Hừ, ngươi tưởng tiểu nha đầu ngươi đáng yêu lắm chắc?
Thần tình bất mãn, Ngọc Vô Tâm lại kê miệng bên tai Tố Tâm hỏi: "Vậy ta hỏi ngươi, hãy trả lời thành thật. Lúc ta hôn ngươi cảm giác thế nào? Là chán ghét hay là yêu thích?".
"Cái đó... có thích một chút".
Nhận được đáp án, lúc này tâm tình Ngọc Vô Tâm mới thoải mái trở lại. Nàng đưa tay vuốt ve đôi má bầu bĩnh của Tố Tâm, bất ngờ véo mạnh.
"A!".
Cơn đau làm cho Tố Tâm choàng tỉnh. Cô bé ngơ ngác nhìn người trước mặt.
"Ngọc sư tỷ?".
"Chịu tỉnh rồi?" Ngọc Vô Tâm nói, khoé miệng cười cười.
"Sư tỷ, sao sư tỷ lại ở đây?" Tố Tâm đang cảm thấy nghi hoặc.
Ở đây là phòng cô bé mà.
"Ta bỗng thấy nhớ tiểu nha đầu ngươi cho nên chạy tới thăm".
Tố Tâm nghe qua lý do thì tấm lưng chợt thấy lành lạnh. Cô bé nhích mông lùi về phía sau, trong đầu thầm nghĩ: "Đêm hôm khuya khoắt Ngọc sư tỷ lại đột nhập vào phòng mình, có khi nào tính giở trò đồi bại hay không?".
Cô bé rất là lo ngại đấy.
"N-Ngọc sư tỷ, trời muộn lắm rồi, hổng ấy sư tỷ đi về đi, có gì mai nói há...".
"Tiểu nha đầu, ngươi đây là đang đuổi ta?" Ngọc Vô Tâm nhíu mày, khuôn mặt nghiêm lại.
Trong lúc Tố Tâm còn chưa kịp hồi âm thì nàng đã lấy ra một chiếc lọ nhỏ, đặt xuống giường, nói tiếp: "Hừm, ta vốn mang đồ tốt tới cho ngươi mà ngươi lại cư xử như thế, đúng là ăn cháo đá bát".
Tố Tâm hết liếc Ngọc Vô Tâm lại nhìn xuống chiếc lọ, những ngón tay dần buông lỏng tấm chăn ra.
"Ngọc sư tỷ, trong lọ đựng đan dược?".
"Thuốc độc." Ngọc Vô Tâm đáp, giọng điệu thì tất nhiên chẳng vui vẻ gì.
Biết sư tỷ mình còn giận nên Tố Tâm không nói gì, lẳng lặng cầm lấy chiếc lọ rồi mở nắp ra xem.
Bên trong có bốn viên đan dược, trên nền trắng lại ẩn hiện sắc lam nhàn nhạt.
Cái này...
Tố Tâm cảm thấy nghi hoặc. Bốn viên đan dược trong lọ vừa giống Tẩy Tủy Đan lại không phải Tẩy Tủy Đan. Tẩy Tủy Đan bình thường cô bé dùng chỉ có thuần một màu trắng thôi, làm gì ẩn hiện lam sắc như vầy. Thêm nữa mùi hương cũng không được thơm như vầy...
Tố Tâm trút ra một viên đan dược cầm xem. Xem xét một hồi, hai mắt cô bé chợt loé lên, có vẻ như đã đoán ra được gì.
"Ngọc sư tỷ, đan dược này... hình như... hình như là trung phẩm Tẩy Tủy Đan!".
Đối với đan đạo Tố Tâm dĩ nhiên không am tường bằng Ngọc Vô Tâm, nhưng tốt xấu gì cũng là tu sĩ, những đan thư căn bản cô bé sao lại chưa từng xem qua. Chiếu theo miêu tả trên đan thư thì viên đan dược cô bé đang cầm đây, nó giống hệt trung phẩm Tẩy Tủy Đan.
Trung phẩm Tẩy Tủy Đan, từ xưa đến giờ, đừng nói phục dụng, thấy cô bé còn chưa được thấy a.
Vẫn chú tâm quan sát, Ngọc Vô Tâm nhìn thấy phản ứng của Tố Tâm như vậy thì bĩu môi xem thường. Dù vậy nàng vẫn xác nhận: "Không phải hình như, thứ ngươi đang cầm đúng là trung phẩm Tẩy Tủy Đan".
"Thật sự là trung phẩm Tẩy Tủy Đan?! Ngọc sư tỷ, tỷ không gạt Tố Tâm đấy chứ?!".
"Gạt ngươi làm gì? Sao? Không thích? Không thích thì trả đây".
Ngọc Vô Tâm nói xong thì đưa tay về trước, toan lấy đan dược lại. Nhưng ý định kia đã hoàn toàn thất bại. Động tác rất nhanh, Tố Tâm đem viên đan dược trên tay lẫn chiếc lọ giấu ra sau lưng.
Cái gì chứ trung phẩm Tẩy Tủy Đan thì ai ngu mà trả. Phải biết ở những tiểu tông môn như Ma Thần Tông này, xưa giờ hầu như chưa bao giờ xuất hiện qua trung phẩm đan dược đấy. Tận những bốn viên trung phẩm Tẩy Tủy Đan, giá trị nào có nhỏ...
"Tiểu nha đầu ngươi không phải không thích?".
"Ai nói không thích?" - Tố Tâm phản bác - "Tố Tâm rất thích! Rất rất thích!".
Một lát sau...
Sau khi đã đem lọ đan dược cất kỹ, lúc này Tố Tâm mới hỏi: "Ngọc sư tỷ, trung phẩm Tẩy Tủy Đan sư tỷ ở chỗ nào nhặt được vậy?".
Nhặt?
Ngọc Vô Tâm có chút buồn cười. Nàng gõ nhẹ lên đầu Tố Tâm một cái: "Nhặt cái đầu ngươi. Ngươi tưởng trung phẩm đan là rau cải ngoài đường chắc? Chỗ đan dược đó là lão tông chủ ban cho ta".
"Thì ra là của lão tông chủ".
Tố Tâm xoa đầu, nói tiếp: "Ngọc sư tỷ, lão tông chủ cho tỷ, sao tỷ không để dành phục dụng mà đưa cho Tố Tâm?".
"Cái đó còn phải hỏi. Cho ngươi dĩ nhiên là vì sư tỷ ta yêu quý ngươi. Ngươi là tiểu tình nhân của ta mà".
Một lần nữa cảm giác lạnh lẽo lại chạy dọc sống lưng Tố Tâm, khiến cô bé rùng mình.
"Ực...".
Miệng nuốt nước bọt, mông nhích lùi về sau, Tố Tâm "tiễn khách": "Sư... sư tỷ à, bây giờ trời cũng muộn lắm rồi, sư tỷ về nghỉ ngơi đi".
"Hmm... Trời đúng là đã muộn thật".
Ngọc Vô Tâm nhìn tiểu sư muội như thể sói nhìn cừu non, miệng cười nham hiểm: "Tiểu nha đầu, đã lâu rồi tỷ muội chúng ta không có ngủ chung. Đêm nay sư tỷ muốn cùng ngươi tựa đầu tâm sự".
Tâm sự cái khỉ khô!
Dạ cực độ khẩn trương, Tố Tâm cầm lấy chiếc chăn, quấn hết mình mẩy lại: "Sư tỷ, nữ nữ thụ thụ bất thân! Không thể ngủ chung!".
"Có thể".
"Không thể!".
"Ta nói có thể".
Nói rồi Ngọc Vô Tâm chồm tới, ma trảo vươn ra bắt lấy Tố Tâm.
"Không được!".
"Cứu mạng! Cứu mạng!!".
...
Sáng hôm sau.
Ngọc Vô Tâm tỉnh dậy với khuôn mặt thoả mãn. Trên môi nàng, một nụ cười hiện vẫn đang treo hờ hững.
Trong khi đó, Tố Tâm - kẻ đã chung giường cùng nàng...
Hoàn toàn đối lập, thần tình cô bé rất là uể oải, áo quần xốc xếch, tóc tai thì rối bù. Tình trạng trông khá ư thảm hại.
"Tiểu nha đầu, mau lại đây ngắm mặt trời mọc nè." Ngồi trên chiếc ghế bên khung cửa, Ngọc Vô Tâm hướng tiểu sư muội mình kêu gọi.
Khuôn mặt lừ đừ, Tố Tâm liếc qua: "Coi một mình đi".
"Tiểu nha đầu, sao vậy? Không phải lúc đêm chúng ta vẫn còn rất vui vẻ hay sao?".
Tố Tâm mím môi, nghiến răng hậm hực: "Vui cái đầu tỷ!".
"Đồ biến thái! Biến thái! Biến thái!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...