Tiên Môn

Ngọc Vô Tâm đi được một lát thì tới một kiến trúc tiểu viện, bên trong là một gian khố phòng, mấy nơi ở của quản sự và đồng tử phụ giúp.

Nơi này có chút đơn sơ song lại khá rộng. Ngọc Vô Tâm âm thầm đánh giá, nhấc chân tiến vào. 

Bên trong có mấy tên đồng tử tuổi khoảng mười tám mười chín đang lười biếng nằm dài phơi nắng huýt sáo ngắm trời. 

Chỗ này đã lâu không có ai đến, nay bỗng thấy một một vị tu tiên giả bổn môn tiến vào, bọn chúng vội chạy tới thi lễ. 

"Tham kiến tiên sư".

"Tham kiến tiên sư".

Một đồng tử nhìn lớn tuổi nhất, tựa hồ cũng là lão đại ở đây cung kính thưa: "Tiên sư, xin hỏi người tới đây có chuyện gì?".

Ngọc Vô Tâm tuy rằng rất nổi danh tại Ma Thần Tông, nhưng đối với phận tạp dịch như những đồng tử suốt tháng quanh năm chỉ biết quanh quẩn trong Đan Đường này thì vẫn là có chút lạ lẫm. 


Nàng không buồn để ý, nhìn tên đồng tử lớn tuổi nhất, hỏi: "Ngươi tên gì?".

"Bẩm tiên sư, tiểu nhân là Đậu Kiến Đức." Đối với thái độ lạnh nhạt của Ngọc Vô Tâm, đồng tử kia không dám có chút bất mãn, vẫn cung kính hồi đáp.

"Ngươi đứng đầu ở đây?" Ngọc Vô Tâm lại hỏi.

"Vâng, thưa tiên sư". - Bộ dáng thành thành thật thật, Đậu Kiến Đức đáp - "Tiểu nhân chính là kẻ tạm thời quản sự trông coi chỗ này. "

"Quản sự?" Ngọc Vô Tâm nhíu mày, trong lòng có chút nghi hoặc. Phế Đan Phòng tuy chỉ là chỗ "bỏ đi" nhưng để làm quản sự thì theo quy định tông môn, ít gì cũng phải là tu tiên giả. Một tên tạp dịch lại trở thành quản sự? Thật vô lý.

Có lẽ cũng nhìn ra sự khác lạ của Ngọc Vô Tâm, Đậu Kiến Đức cười khổ trần tình: "Không dám gạt tiên sư, vị trí quản sự của Phế Đan Phòng đã từ lâu không có tiên sư tới đảm đương, cho nên Lâm đại quản sự mới bảo tiểu nhân tạm thời trông coi".

"Ra là như vậy." Ngọc Vô Tâm rốt cuộc hiểu ra. Cái vị trí quản sự Phế Đan Phòng này quá ư bèo bọt, đương nhiên sẽ không có đệ tử nào tình nguyện đảm đương. Tới đây chỉ tổ lãng phí thời gian tu luyện mà thôi. 

Ngọc Vô Tâm đề cao giọng nói: "Các ngươi nghe cho rõ. Ta là Ngọc Vô Tâm, kể từ hôm nay sẽ thay thế Kim Hoa trưởng lão làm đường chủ của Đan Đường này. Đây là lệnh bài".

Thật ra đối với đám tạp dịch phàm nhân này Ngọc Vô Tâm chả cần thiết phải đưa tín vật ra làm gì, chỉ lời nói thôi cũng đủ. Nhưng vì muốn chấn nhiếp, trong lòng lại có dụng ý nên nàng mới hành động như vậy. 

Quả nhiên, đúng như dự liệu, đám đồng tử vừa hay tin, lại thấy lệnh bài đường chủ thì cả đám vội vàng quỳ sụp xuống. 

Thân phận tu tiên giả của Ngọc Vô Tâm bọn họ nhận ra, nhưng chỉ nghĩ nàng là đệ tử trong tông hoặc một vị quản sự nào đấy. Đường chủ ư? Quá trẻ đi.

Kim Hoa đường chủ thực lực thế nào đám bọn họ đúng là không biết thật, nhưng bọn họ biết tuổi của bà ấy chắc chắn phải lớn hơn người đứng trước mặt rất nhiều. Ấy vậy mà người trước mặt này lại có thể hạ bệ được Kim Hoa, đoạt lấy chức vị đường chủ Đan Đường...

"Chúng tiểu nhân có mắt không tròng, xin đường chủ thứ tội!".

Thấy người sợ sệt, Ngọc Vô Tâm khá vừa ý. Nàng đem lệnh bài cất đi, vung tay bảo: "Được rồi. Các ngươi đi làm việc của mình đi, riêng Đậu Kiến Đức lưu lại".


Các đồng tử khác vừa tản ra, khi chỉ còn lại một mình Đậu Kiến Đức, trước vẻ nơm nớp lo âu của hắn, Ngọc Vô Tâm nhàn nhạt nói: "Ngươi dẫn ta đi xem chung quanh một chút".

...

"Két... t...".

Cánh cửa lớn chậm rãi mở ra, vô số bụi bám từ phía trên trần rơi xuống. Ngọc Vô Tâm ghé mắt nhìn xem bên trong, khuôn mặt ít nhiều kinh ngạc.

Trong phòng, đan dược chất đống nằm la liệt, xung quanh thì đầy bụi chẳng khác nào nhà hoang không người. 

"Đây chính là khố phòng chứa phế đan?" Ngọc Vô Tâm nuốt xuống một ngụm nước bọt, hỏi Đậu Kiến Đức.

"Đúng vậy thưa đường chủ đại nhân." Đậu Kiến Đức cung kính hồi đáp.

"Khố phòng tại sao lại bẩn như vậy? Các ngươi thường ngày không có dọn dẹp hay sao?".

"Cái này...".

Đậu Kiến Đức ấp úng, khó mở lời. 


"Đường chủ đại nhân, Phế Đan Phòng bình thường hiếm có tiên sư lui tới, đồ vật bên trong cũng chả ai thèm đụng, cho nên...".

"Cho nên các ngươi cũng bỏ mặc không buồn quét dọn?".

"Đường chủ đại nhân, tiểu nhân... tiểu nhân sẽ lập tức cho người quét dọn!".

"Không cần." Trái với những gì Đậu Kiến Đức nghĩ, Ngọc Vô Tâm chả có vẻ gì là tức giận. Nàng chỉ nhàn nhạt nói: "Dù sao cũng chẳng ai thèm động, sạch sẽ cũng chả để làm gì. Cứ để nó như thế đi".

Đậu Kiến Đức nghe nàng nói vậy thì dạ thầm thở phào. Hắn còn tưởng sẽ bị trách tội cơ. 

"Thì ra đường chủ đại nhân cũng có cùng suy nghĩ. Phế Đan Phòng này đúng chỉ là chỗ bỏ đi." Đậu Kiến Đức thầm nghĩ.

Dĩ nhiên là hắn đã nghĩ sai. 

Trong mắt kẻ khác Phế Đan Phòng thực đúng chỉ là chỗ vứt đi, nhưng đối với Ngọc Vô Tâm mà nói thì đây chính là bảo khố, so với tầng thứ ba - nơi được bày bố đầy rẫy cấm chế, cảnh giới sâm nghiêm kia - còn giá trị hơn rất nhiều.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui