Tiểu cô nương còn rất nhỏ, chỉ cỡ bảy tám tuổi là cùng, mặc một bộ y phục màu hồng phấn, khuôn mặt tinh xảo tựa phấn điêu ngọc mài, nhìn rất là khả ái.
Ở trước mộ phần vừa mới đắp chưa lâu, tiểu cô nương vừa khóc vừa cầm một cành cây khô nâng quần áo, để cho chúng cháy được dễ dàng.
"Híc híc... Ngọc sư tỷ, sư tỷ hãy yên nghỉ...".
"Híc... Tố Tâm đốt cho sư tỷ mấy bộ quần áo để xuống dưới đó sư tỷ có đồ mà mặc. Tố Tâm nghe nói chốn cửu tuyền lạnh lẽo lắm... híc...".
"Ngọc sư tỷ, tỷ thật là ngốc, tu luyện mà cũng để bị tẩu hoả nhập ma nữa...".
"Ầm!".
"A a a...!".
Hồng y tiểu cô nương, cũng tức Tố Tâm đang ngồi trước mộ khóc thương thì trên bầu trời, giữa những đám mây đen, một tiếng sét bất thình lình vang lên, khiến cho cô bé giật mình.
Phải mất mấy giây Tố Tâm mới lấy lại được bình tĩnh. Cô bé liên tiếp vuốt ngực trấn an, miệng thở phù phù mấy hơi: "Làm ta sợ...".
"Sấm chớp nổi lên như vậy, chắc là trời đang chuyển mưa...".
Tố Tâm đứng lên, nhìn tấm bia đề năm chữ "Ngọc Vô Tâm chi mộ" nói: "Ngọc sư tỷ, Tố Tâm về. Ngày mai Tố Tâm lại tới".
Nói rồi cô bé quay đầu bước đi. Nhưng chân bước còn chưa được bao nhiêu thì từ phía sau, những thanh âm kì lạ cất lên, tựa như... bàn tay ai đó vừa mới gõ, đập vào tấm ván.
Tố Tâm trời sinh vốn đã khác người, linh giác vô cùng nhạy bén. Những thanh âm kia tuy không lớn nhưng cô bé vẫn nghe ra mồn một.
Đó là tiếng gì?
Dạ thắc mắc, Tố Tâm xoay đầu nhìn lại.
Cẩn thận lắng nghe một hồi, cuối cùng Tố Tâm cũng xác định được. Những thanh âm kia, chúng rõ ràng là phát ra từ dưới mộ của Ngọc Vô Tâm.
Đây là chuyện gì? Ngọc Vô Tâm không phải đã chết rồi sao?
Tố Tâm càng nghe khuôn mặt càng tái đi. Cô bé đang nghĩ đến một khả năng, và cái khả năng ấy, nó khiến bản thân cô bé rùng mình ớn lạnh.
"Ngọc sư tỷ không lẽ biến thành quỷ rồi sao?".
"Chắc là không đâu. Chắc chỉ là...".
Tố Tâm cố tìm lời tự trấn an bản thân. Theo bản năng, cô bé thụt lùi trong khi hai mắt vẫn ngó chừng ngôi mộ.
"Ầm".
"A a a...!".
Một tiếng sét lại bất ngờ vang lên, khiến cho Tố Tâm kinh hoảng la hét, ngã luôn xuống đất.
Trong lòng rất hãi, cô bé chẳng dám nấn ná thêm nữa, lập tức bò dậy, đang toan chạy đi thì...
Giây phút ngẩng đầu, cô bé mới bàng hoàng nhận ra là ngôi mộ trước mặt đã vỡ nát tự bao giờ. Và... ngay trong đống đổ nát ấy, có một bóng người đang đứng.
Là một cô gái, trên thân khoác bộ lam y, tóc dài phủ mặt...
Là Ngọc sư tỷ Ngọc Vô Tâm. Tố Tâm chắc chắn như vậy. Cô bé vẫn còn nhớ rõ hình dáng của sư tỷ mình. Thêm nữa, bộ lam y mà cô gái tóc tai rũ rượi này đang mặc, nó cũng chính là bộ đồ sư tỷ cô bé mặc lúc chôn cất...
Thế nhưng... Ngọc sư tỷ không phải đã chết rồi sao? Bây giờ bật dậy...
Mắt cắt không còn giọt máu, qua một hồi chết lặng, Tố Tâm hét toáng lên, bật người dậy, vừa chạy vừa khóc.
"A a a! Quỷ! Có quỷ!".
"Hu hu! Có quỷ! Cứu mạng!".
"Soạt!".
Trong cơn hoảng loạn, Tố Tâm ra sức chạy, và thật sự thì cô bé đã chạy rất nhanh. Tiếc rằng "con quỷ" kia, nó còn nhanh hơn. Tựa như một làn gió lướt qua, Ngọc Vô Tâm vừa tiếp cận được Tố Tâm thì liền vươn tay nắm lấy cổ áo cô bé.
"Đừng a!".
Theo bản năng sinh tồn, Tố Tâm xuất chưởng hòng đấy lui con quỷ.
Nhưng không may cho cô bé, tu vi thiếu hụt, chưởng xuất ra chẳng được bao nhiêu lực, căn bản là không đủ để xoay chuyển tình thế.
"Nha đầu thối, ngay cả sư tỷ ngươi cũng dám đánh." Từ trong miệng Ngọc Vô Tâm, một tiếng hừ lạnh phát ra.
"Ngọc sư tỷ tha mạng! Tỷ thành quỷ thì cũng đừng có ăn thịt Tố Tâm a!".
Trong sự kìm toả của Ngọc Vô Tâm, Tố Tâm khóc lóc cầu xin: "Hu hu... Ngọc sư tỷ, Tố Tâm chưa muốn chết! Tố Tâm sẽ đốt nhiều vàng mã cho sư tỷ! Hu hu...".
"Bốp!".
Khi mà Tố Tâm vẫn còn đang kinh hoảng khíc xin thì một nấm tay chợt đánh mạnh lên đầu cô bé, làm cô bé lâng lâng choáng váng.
"Nha đầu thối, ai cần ngươi đốt vàng mã hả? Sư tỷ ngươi còn chưa chết, vàng mã cái gì?".
"Sư tỷ ngươi thành quỷ rồi...".
"Bốp!".
Tố Tâm nói chưa hết câu thì đầu đã bị đánh thêm một cái nữa. Lực đạo so với trước còn lớn hơn mấy phần.
"Quỷ? Sư tỷ của ngươi vẫn còn là người đấy".
...
Một lát sau.
Tố Tâm dần bình tĩnh lại. Cô bé ngước nhìn người trước mặt, ánh mắt chăm chú dò xét...
So với ban nãy thì bộ dạng Ngọc Vô Tâm đã tốt hơn rất nhiều. Chí ít thì mái tóc đã thôi không còn rũ rượi phủ hết khuôn mặt nữa.
Ngọc Vô Tâm rất xinh đẹp, phải công nhận là như vậy. Mặc dù nét đẹp của nàng có hơi khác người.
Làn da trắng tái, đôi mắt thâm quầng, môi cũng thâm tím... màu sắc thật sự rất không giống nữ nhân bình thường. Tuy nhiên, nếu xét ở ma tông, trong giới tà đạo mà nói, diện mạo kia cũng chẳng lấy làm kì lạ lắm.
Đừng nghĩ bởi Ngọc Vô Tâm "chết" đi nên mới thế. Khuôn mặt này, hình dáng này, lúc bình thường cũng đã như vậy rồi. Bởi do tu luyện tà công? Không, bẩm sinh đấy. Ngọc Vô Tâm nàng vốn dĩ là do một người chết sinh ra ở trong mộ phần kia mà.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...