"Hộc hộc... hộc hộc...".
"Hộc hộc... hộc hộc...".
Dưới trời đêm, trên con đường mòn, Lăng Ba ra sức chạy. Nàng sợ Lăng Tiểu Ngư sẽ bất ngờ tỉnh lại rồi đuổi theo truy bắt. Nói sao thì vị giáo chủ đại nhân này của nàng cũng là đại tu sĩ, thuốc mê không chừng rất nhanh liền hết tác dụng.
Nhưng may sao, từ đầu tới cuối đều chẳng thấy ai đuổi theo. Cứ như vậy, Lăng Ba hết chạy rồi đi, đi một đoạn rồi lại tiếp tục chạy, nỗ lực không ngừng...
Hành trình trốn chạy của Lăng Ba tính ra cũng đủ gọi lâu. Ngay khi vừa đến Bạch Long trấn, vào tiệm cầm đồ đổi xong ngân lượng thì nàng đã liền thuê một cỗ xe ngựa đi thẳng về hướng Nguyệt Long Thành. Kể từ lúc xuất phát cho đến khi tới nơi, trước sau gộp lại cũng có hơn nửa tháng thời gian. Suốt quãng đường này, nói thật là Lăng Ba đã phải sống trong thấp thỏm lo âu. Nàng luôn sợ người nào đó sẽ bất ngờ hiện ra chắn lối...
...
"Lăng cô nương, chúng ta đã đến Nguyệt Long Thành rồi." Đương độ xế chiều, khi Lăng Ba mới vừa thiu thiu ngủ bên trong xe ngựa thì từ phía ngoài, một giọng già nua chợt truyền vào.
Liền sau đó, tiếng một phụ nữ trung niên cũng cất lên: "Lăng cô nương, Nguyệt Long Thành ở ngay trước mắt rồi. Cô nương mau ra xem đi".
"Oáp...".
Lăng Ba che miệng ngáp dài, thò đầu ra nhìn thì quả thấy ngay trước mắt mình có một toà thành đang hiện hữu, bên trên cổng thành đề ba chữ màu đỏ rất to: "Nguyệt Long Thành".
"May quá, cuối cùng cũng bình an đi tới Nguyệt Long Thành này rồi!".
Lăng Ba vui mừng ra mặt. Nàng nhanh chóng lục tìm trong túi hành lý, lấy ra một nén vàng đưa cho đôi vợ chồng già.
"Cao đại thúc, Cao đại thẩm, một chút tâm ý của Lăng Ba, xin hãy nhận lấy".
"Cái này...".
Cao đại thúc xua tay lắc đầu: "Lăng cô nương, lão Cao không thể nhận...".
"Đúng đấy, chúng ta không thể nhận." - Ngồi bên cạnh, Cao đại thẩm thêm vào - "Lăng cô nương, ban đầu chúng ta vốn cũng đã có ý đánh xe đến Nguyệt Long Thành, lấy tiền của cô nương đã ngại lắm rồi, bây giờ sao có thể nhận thêm được".
"Không sao đâu." - Lăng Ba đem nén vàng nhét vào trong tay của Cao đại thẩm - "Trong người Lăng Ba có nhiều ngân lượng lắm, hai người cứ nhận lấy đi".
"Lăng cô nương, chuyện này không được".
"Được mà được mà...".
Lăng Ba sợ đôi vợ chồng già lại từ chối nên nhảy luôn xuống xe, cứ thế chạy thẳng vào bên trong Nguyệt Long Thành.
Ngồi trên xe ngựa, Cao đại thẩm đưa mắt nhìn theo, thần tình khó xử: "Ông lão, chuyện này... làm sao giờ?".
Cao đại thúc lắc đầu, có chút bất đắc dĩ: "Thôi, Lăng cô nương đã muốn như vậy thì chúng ta nhận đi".
"Cũng chỉ có thể như vậy".
Cao đại thẩm cúi nhìn nén vàng trong tay, khẽ lắc đầu: "Cô gái này, xem dáng vẻ đơn thuần như vậy, thật là đáng lo".
Cao đại thúc cũng thở dài: "Hy vọng cô nương ấy sẽ không gặp chuyện xui xẻo gì...".
...
Sau khi chia tay đôi vợ chồng già họ Cao, Lăng Ba một đường tiến thẳng vào thành. Dọc theo con đường lớn, nàng vừa đi vừa đảo mắt ngắm nhìn. Đối với một kẻ quanh năm suốt tháng ngụ nơi thâm sơn cùng cốc như nàng thì khung cảnh đông đúc người qua kẻ lại ở đây thật là mới lạ lắm.
"Đại thúc, cái này là cái gì?" Lăng Ba dừng bước ở một cửa hàng ven đường, tay chỉ vào một món đồ vật được treo bán, hỏi.
Vị trung niên bán hàng nghe nàng hỏi vậy thì tỏ vẻ ngạc nhiên. Những món đồ hắn bán nào có gì mới lạ, rất quen thuộc là khác, tại sao cô nương trước mặt này lại không biết?
Cố tình đùa bỡn ư? Xem bộ dáng thì không giống...
Sau một vài giây quan sát, người trung niên hồi đáp: "Cô nương, đó là cái trống".
"Cái trống? Sao nhỏ vậy? Ta nhớ trống là phải lớn như vầy nè." Vừa nói Lăng Ba vừa dùng tay diễn tả.
"Hừm... Cô nương, trống mà cô nương nói là loại người lớn dùng. Còn trống này của ta là loại dành cho trẻ em. Những đứa trẻ hay khóc, chỉ cần đưa cho chúng cầm thì chúng sẽ liền nín khóc ngay".
"Ồ, hay như vậy sao".
Lăng Ba cảm thấy hiếu kì, đưa tay rút lấy một cái trống rồi lắc qua lắc lại. Tức thì, những tiếng kêu vui tai ngân lên.
"A! Nó kêu này!".
"Hì hì... Nghe dễ thương thật...".
Vị cô nương này không phải mới từ trên núi xuống đó chứ? Người trung niên bán hàng nhìn Lăng Ba, thầm nghĩ. Hắn cảm thấy nàng có điểm kỳ lạ, chẳng giống những cô gái bình thường.
"Cô nương, trống của ta làm đều là thuộc loại tốt nhất ở Nguyệt Long Thành này, bảo đảm chất lượng. Cô nương, mua một cái nhé?".
"Được, ta mua." Lăng Ba chả nghĩ ngợi gì, đáp ứng ngay.
"Đại thúc, cái này giá bao nhiêu một cái?".
"Cô nương, ta thấy cô xinh đẹp khả ái nên sẽ bớt cho một ít. Ta lấy cô nương hai lượng thôi".
Hai lượng, đấy rõ ràng là một cái giá trên trời. Những chiếc trống mà người trung niên đang bày bán, mỗi cái giá cùng lắm vài đồng, một lượng chưa đến. Hai lượng? Chả khác nào muốn "cắt cổ" người ta.
Nếu là một ai đó khác, có lẽ họ đã chửi ầm lên, hoặc không thì cũng lập tức bỏ đi. Còn với Lăng Ba mà nói...
Mặt mày vẫn rất vui vẻ, nàng lấy ra hai lượng bạc đưa cho người trung niên: "Ta mua. Cảm ơn đại thúc".
Đứng sau quầy hàng, người trung niên hết ngẩng nhìn thân ảnh Lăng Ba lại cúi nhìn hai lượng bạc trong tay mình, tiếc rẻ nghĩ: "Biết vậy ta đã nói mười lượng một cái...".
...
"Cô nương, mua son phấn đi! Tất cả số phấn son này đều là hàng mới lấy từ Yên Yên cô nương đấy!".
Lăng Ba đi khỏi quầy hàng của người trung niên kia chưa được bao lâu thì đã bị một vị đại thẩm nào đó kéo tay mời mọc. Bà ta nói không ngớt, thanh âm dẻo ngọt vô cùng.
"Yên Yên cô nương? Đó là ai?".
"Cô nương, Yên Yên mà ta nói đây chính là hoa khôi của Thúy Yên Lầu - đệ nhất thanh lâu ở Nguyệt Long Thành này...".
"Cô nương nhìn đi, số son phấn ở đây đều là mặt hàng vô cùng chất lượng, trang điểm lên bảo đảm sẽ xinh đẹp như tiên nữ...".
"Có thật không?".
"Thật! Đương nhiên là thật!".
"Vậy bán cho ta một ít".
...
"Cô nương, son, phấn, bút kẻ, tất cả đều có đủ nhé".
Lăng Ba tiếp lấy mớ đồ vật, hỏi: "Đại thẩm, chỗ này hết bao nhiêu?".
"Hì hì... Cô nương, ta thấy cô gần gũi dễ mến nên sẽ bớt cho chút đỉnh. Toàn bộ chỗ này đáng ra là mười lăm lượng bạc, nhưng thôi, ta chỉ lấy cô nương mười hai lượng".
"Vậy cảm ơn đại thẩm." Vừa nói Lăng Ba vừa lấy tiền ra trả.
"Đại thẩm, tạm biệt"
"Chậc..." - Vị đại thẩm bán phấn son nhìn theo bóng dáng Lăng Ba, âm thầm tiếc rẻ - "Không ngờ lại là con dê béo. Biết thế ta đã hô hai mươi... à không, phải năm mươi lượng mới đúng".
...
Trước một cái trống, sau một mớ phấn son, cả hai lần Lăng Ba đều phải trả cho người ta cái giá cao hơn so với thực tế rất nhiều. Đây cũng không phải do nàng quá ngu ngốc, dễ bị lừa. Công bằng mà nói thì Lăng Ba nàng đã không thèm so đo tính toán. Tại sao ư? Đơn giản là bởi nàng có rất nhiều tiền!
Ngân lượng, kim hoàn? Chưa là gì. Ở trên người Lăng Ba nàng, cất giữ chủ yếu là ngân phiếu. Tính sơ sơ cũng có gần hai mươi tờ, trong số đó, giá trị ngàn lượng cũng được năm sáu tờ a.
Nói tới vấn đề này, thực ra là ngoài ý muốn. Thời điểm đem mấy món đồ vật mang từ Huyết Sát Giáo ra tiệm cầm đồ đổi, Lăng Ba tưởng chỉ đổi được một số tiền vừa đủ thôi. Ai ngờ... Chỉ có một miếng ngọc bội mà người ta đã đưa cho nàng cả mớ ngân phiếu rồi.
Bây giờ Lăng Ba nàng chính là một đại phú bà. Vài ba lượng, vài ba chục lượng, đáng xá gì?
Ngân lượng hết, ngân phiếu hết? Vậy thì lại cầm một miếng ngọc đi đổi tiền thôi...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...