Tiên Môn

Ngày hôm đó, trên thạch trụ cao chót vót ấy, có một đôi nam nữ đã lưu lại rất lâu, từ sáng sớm đến tận lúc xế chiều. Khi hoàng hôn dần tắt, hai người bọn họ mới đứng dậy rời đi. 

Một đêm bình lặng cứ vậy mà trôi qua...

Những ngày tiếp theo, tâm trạng của Lăng Tiểu Ngư cũng dần tốt lên, khuôn mặt không còn thấy ảm đạm nữa. Hắn cười với Lăng Ba nhiều hơn, nói chuyện với nàng nhiều hơn. Nhưng, chính điều đó lại càng làm cho Lăng Ba thêm lo âu trong dạ. 

Giáo chủ càng gần gũi với nàng thì chỉ càng chứng tỏ chuyện giáo chủ yêu thích nàng là thật. Mà Lăng Ba, nàng thật không muốn. Cũng không phải ghét bỏ gì, chỉ là... nàng vẫn chưa sẵn sàng đón nhận. 

"Lăng Ba ta năm nay mới có mười chín tuổi, thế giới bên ngoài còn chưa nhìn ngắm được bao nhiêu. Lẽ nào chôn vùi cuộc đời ở đây...".

"Ta cứ vậy, ở trên núi ăn rồi chết già bên cạnh giáo chủ sao?".

Trong căn phòng nhỏ, Lăng Ba đi qua bước lại, lặng lẽ suy tư. Thật ra thì chẳng phải mới đây, nàng nghĩ cũng lâu rồi. Và, càng nghĩ, Lăng Ba nàng càng thấy bản thân không thể ở lại Huyết Sát Giáo này thêm nữa. Nàng cần phải chạy trốn khỏi đây. 

Nhân sinh, mộng tưởng của mình, Lăng Ba nàng muốn chúng phải thật đặc sắc. Thiên hạ rộng lớn nàng đi còn chưa được bao nhiêu, sao có thể chôn vùi hết thanh xuân tại chốn thâm sơn cùng cốc này...

"Quyết định rồi. Ta phải rời khỏi Huyết Sát Giáo".

"Nhưng mà... cái mũi giáo chủ nhạy như vậy, rủi lại bị bắt về giống lần trước nữa thì sao... Lăng Ba ta bất quá một phàm nhân trong khi giáo chủ lại là một vị đại tu sĩ thần thông quảng đại...".

Lăng Ba vân vê cằm, tìm phương tính kế. 

Được vài phút, hai mắt nàng bỗng chợt sáng lên, xem chừng đã nghĩ ra được kế sách gì hay ho.

"Đúng rồi, là dược... Trước khi bỏ trốn, ta chỉ cần đánh thuốc giáo chủ, khiến cho giáo chủ hôn mê là ổn rồi".


"Hmm... Giáo chủ lợi hại như vậy, mê dược bình thường chắc chắn sẽ khó lòng hạ gục. Phải tìm loại thuốc thật mạnh mới được".

Thế là ngay trưa hôm đó Lăng Ba đã chạy qua Thiên Anh Các tìm Tì Bà Nhi xin dược. Lý do cũng rất dễ hiểu: trong số tất cả những người Lăng Ba nàng quen biết, am tường ám khí, độc dược nhất chính là Tì Bà Nhi.

"Mê dược?".

Bên trong Thiên Anh Các, Tì Bà Nhi nghi hoặc nhìn cô gái trước mặt: "Lăng Ba, ngươi cần mê dược làm gì?".

"Không phải muội cần, là giáo chủ cần a".

"Giáo chủ?" Tì Bà Nhi lại càng cảm thấy khó hiểu - "Giáo chủ người cần mê dược làm gì?".

"Cái này Lăng Ba cũng không rõ, giáo chủ không có nói".

Lăng Ba mặt không đổi sắc, tiếp lời: "Tì Bà Nhi tỷ, lúc sai bảo muội giáo chủ có đặc biệt căn dặn là phải lấy loại thuốc mê mạnh nhất. Loại nào mà có thể hạ gục được đại tu sĩ a".

"Chuyện này...". 

"Tì Bà Nhi tỷ, chỗ tỷ không có sao?".

"Không phải không có, chỉ là ta cảm thấy...".

"Có là được rồi." - Chẳng muốn cho Tì Bà Nhi có thời gian đắn đo suy nghĩ, Lăng Ba hối thúc - "Tì Bà Nhi tỷ, giáo chủ nói là người đang cần gấp. Tỷ mau lấy cho muội đi".

"Thôi được rồi".

Tì Bà Nhi tuy rằng ngờ vực nhưng cũng không thể không đưa. Ở Huyết Sát Giáo này giáo chủ chính là thần. Ý của giáo chủ chính là ý của thần, Tì Bà Nhi có thêm trăm lá gan cũng chẳng dám từ chối. 

"Lăng Ba nói thế nào cũng là người mà giáo chủ tín nhiệm nhất, chắc không có vấn đề gì đâu".

Tì Bà Nhi âm thầm trấn an bản thân. Nàng lấy từ chiếc giới chỉ đang đeo trên tay ra một chiếc lọ màu đen đưa cho Lăng Ba: "Đây là Xuân Mộng Tiếu Tiếu Si - mê dược không màu không vị, cũng là loại thuốc mê mạnh nhất mà ta có".

"Không màu không vị", đúng là thứ Lăng Ba nàng cần!

Dạ thầm vui mừng, Lăng Ba đưa tay tiếp dược, nhanh chóng rời khỏi Thiên Anh Các.

...

Buổi tối hôm đó. 

Trong lúc Lăng Tiểu Ngư đang ngồi đọc sách thì từ ngoài cửa, một thân ảnh quen thuộc tiến vào. Vừa nhìn thấy nàng, Lăng Tiểu Ngư liền gấp sách lại, hỏi: "Lăng Ba, nãy giờ ngươi bỏ đi đâu vậy?".

"Hì hì...".


Thái độ niềm nở, Lăng Ba đặt chiếc khay bạc xuống bàn, hồi đáp: "Giáo chủ, nãy giờ nô tì ở dưới bếp".

"Nô tì thấy dạo gần đây trông giáo chủ có vẻ mệt mỏi nên quyết định tự mình nấu cho giáo chủ một bát canh hạt sen. Giáo chủ người dùng xong đêm nay nhất định sẽ ngủ rất ngon, đảm bảo sáng mai thức dậy tinh thần phấn chấn ngay".

"Canh hạt sen? Chính tay ngươi nấu?" Lăng Tiểu Ngư hỏi lại, dạ có chút nghi ngờ. 

Bình thường hắn bảo nàng đi nấu canh hạt sen, Lăng Ba nàng còn hết sức miễn cưỡng, không muốn đi. Thế mà bây giờ...

Chắc chắn là có vấn đề!

Lăng Tiểu Ngư dù hiểu nhưng không nói ra. Tay đưa về trước, hắn bảo: "Đưa bát canh đây".

Lăng Ba cầu còn chẳng được, lập tức đưa ngay. 

"Giáo chủ, canh còn nóng, người uống từ từ". 

...

"Giáo chủ, thế nào? Canh Lăng Ba nấu có ngon không?".

"Không tệ".

Lăng Tiểu Ngư đem chiếc bát hiện đã trống không để xuống bàn. Rồi... hai mắt hắn bỗng nhiên nhíu lại.

"Tại sao ta lại cảm thấy...".

"Giáo chủ, người sao vậy?".

"Ta... Ta thấy..." Tới đó thì Lăng Tiểu Ngư nằm gục luôn xuống bàn, thân thể hoàn toàn bất động. 


"Giáo chủ, người sao vậy?".

"Giáo chủ?".

"Giáo chủ...".

Lay gọi một lúc mà vẫn không thấy Lăng Tiểu Ngư có phản ứng gì, Lăng Ba lúc này mới nở nụ cười đắc thắng. 

"Phù ù... Làm tim ta muốn rớt ra ngoài...".

"Giáo chủ, người đừng trách Lăng Ba. Lăng Ba năm nay mới chỉ có mười chín tuổi, thế giới bên ngoài còn chưa xem được bao nhiêu... Giáo chủ, Lăng Ba không muốn chôn vùi thanh xuân, cứ ăn rồi đợi chết già trên núi...".

"Giáo chủ, xin lỗi người. Đợi Lăng Ba đi khám phá thế giới bên ngoài xong, nhất định Lăng Ba sẽ trở về bồi tiếp giáo chủ".

"Không có Lăng Ba bên cạnh giáo chủ nhớ tự mình chăm sóc... Tạm biệt người, Lăng Ba đi đây".

...

"Thế giới bên ngoài đối với nàng hấp dẫn đến thế sao?".

Thân ảnh Lăng Ba vừa khuất thì một giọng trầm thấp cất lên, có phần buồn bã. 

Lăng Tiểu Ngư ngồi đấy, cúi nhìn chiếc bát trống không đang cầm trên tay: "Không ngờ nàng lại đánh thuốc ta...".

"... Mỗi một khắc, mỗi một giây ta đều muốn ở bên cạnh nàng, được nghe nàng nói, được thấy nàng cười. Nhưng còn nàng... Nàng chỉ muốn rời xa ta...".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui