Tiên Môn

Sáng hôm sau, Lăng Ba tỉnh dậy thấy mình đang nằm trên trường kỷ của giáo chủ đại nhân thì hết sức ngạc nhiên, trong lòng tự vấn. Nàng chưa hiểu lắm. Tối qua không phải nàng ngồi dưới sàn, bên cạnh trường kỷ canh gác? Tại sao bây giờ lại xuất hiện trên giường, còn có chăn ấm đắp lên?

"Không lẽ tối qua mình mệt quá thiếp đi, giáo chủ thấy vậy nên bế mình đặt lên đây?".

"Giáo chủ sao tự nhiên lại tốt vậy nhỉ?".

Lăng Ba cảm thấy kì lạ. Bởi trong ấn tượng của nàng, giáo chủ đại nhân là một người rất độc ác, vô lương, người nếu không sai bảo nàng làm thêm việc đã là phước đức lắm rồi.

"Giáo chủ".

Mang theo ngờ vực, Lăng Ba bước xuống trường kỷ, đi tìm giáo chủ đại nhân. 

Nhưng... quái lạ làm sao. Giáo chủ lại không có trong phòng. Thậm chí nàng kiếm hết tẩm cung cũng không thấy. Mọi khi giáo chủ không phải đều đợi Lăng Ba nàng lau mặt, thay quần áo, ăn sáng xong rồi mới đi ra ngoài hay sao?

"Đông Nhi tỷ, tỷ có thấy giáo chủ đâu không?".

Đông Nhi nhìn Lăng Ba, ánh mắt có phần khác lạ: "Giáo chủ không nói gì với ngươi sao?".

"Không có." - Lăng Ba thành thật lắc đầu - "Đông Nhi tỷ, tỷ biết giáo chủ ở đâu à?".

"Biết".

Đông Nhi chỉ tay về một ngọn núi phía đông nằm cách tổng đàn Huyết Sát Giáo không xa: "Sáng nay giáo chủ đã dẫn người qua đó".

"Giáo chủ qua đó làm gì?".


"Nghe đâu là kiến tạo phong cảnh gì đó".

"Kiến tạo phong cảnh?" - Lăng Ba chau mày - "Đang yên đang lành, sao tự dưng giáo chủ lại đi kiến tạo phong cảnh...".

Chiếu theo tính cách lười nhác của giáo chủ thì chuyện này quả thật rất là đáng ngờ...

"Đông Nhi tỷ, tỷ có biết giáo chủ kiến tạo phong cảnh để làm gì không?".

"Cái này ta cũng không rõ, giáo chủ không nói".

"Lăng Ba, ngươi đi đâu đó?".

"Ta chạy qua bên đó xem".

Đông Nhi đem tay Lăng Ba níu lại: "Lăng Ba, không xem được đâu".

Không xem được?

Lăng Ba khó hiểu: "Tại sao lại không xem được?".

Đông Nhi giải thích: "Ngọn núi đó đã bị giáo chủ bày ra kết giới, người ngoài không ai có thể vào được, cũng không ai có thể xem được".

"Thần bí như vậy... Hừm, giáo chủ nhất định là đang làm chuyện mờ ám".

"Lăng Ba, đừng có nói bậy, coi chừng bị phạt".

...

"Đông Nhi tỷ, vậy giáo chủ có nói khi nào trở về không?".

"Không nghe nói. Giáo chủ chỉ bảo mấy ngày tới sẽ ở lại bên đó kiến tạo...".

"Ô ha ha...".

Đột nhiên nghe Lăng Ba vui sướng cười lên, Đông Nhi không khỏi nghi hoặc: "Lăng Ba, có gì mà ngươi vui vậy?".

"Đương nhiên phải vui." Mặt mày tươi tắn như hoa xuân nở rộ, Lăng Ba đáp. "Giáo chủ ở lại bên đó không về, như vậy tức là ta sẽ không cần phải hầu hạ giáo chủ. Mấy ngày tới ta có thể tự do a".

Thì ra là vậy. 

Đông Nhi khẽ cười, tỏ ra là mình hiểu được. 


...

"Lăng Ba!" Trong giây phút Lăng Ba và Đông Nhi còn im lặng, một tiếng gọi chợt truyền tới. Kế đó, một bóng hoàng y xuất hiện.

"Quỳnh Nhi, có chuyện gì mà trông ngươi có vẻ gấp gáp vậy?" Đông Nhi nhìn cô gái vừa xuất hiện, hỏi.

"À, ta tìm Lăng Ba".

Quỳnh Nhi dời mắt ngó sang Lăng Ba: "Lăng Ba, phó giáo chủ cho gọi ngươi".

"Phó giáo chủ? Phó giáo chủ nào?" Lăng Ba hỏi lại.

"Là Tôn phó giáo chủ".

"Tôn phó giáo chủ tìm ta làm gì?".

"Ta cũng không rõ. Lúc nãy ta gặp phó giáo chủ trên đường, người bảo ta nhắn ngươi qua liền".

"Có chuyện gì mà gấp gáp vậy nhỉ?".

"Lăng Ba, ngươi qua đó nhanh đi, đừng để phó giáo chủ đợi".

"Ừ, đi liền đây".

...

Men theo hành lang, Lăng Ba rảo bước đi từ đông cung sang tây cung, một đường tiến thẳng đến tẩm cung của Tôn Thi Hàn. 

Trước cửa lớn, các thị nữ vừa nhìn thấy Lăng Ba tới thì liền nở nụ cười tươi chào đón. A Thanh - một trong số các thị nữ - bước ra nói: "Lăng Ba, phó giáo chủ đang chờ ngươi ở bên trong. Mau vào đi".


"Cảm ơn A Thanh tỷ".

Lăng Ba khách sáo nói với các thị nữ vài câu rồi đi thẳng vào bên trong tẩm cung. Dưới sự chỉ dẫn của một thị nữ khác, nàng rất nhanh đã tiến ra khu vườn phía sau tẩm cung, nơi mà Tôn phó giáo chủ đang ngồi đợi. 

"Lăng Ba, ngươi tới rồi".

Đáp lại nụ cười thân thiện của Tôn Thi Hàn, Lăng Ba khẽ khom người, một bộ cung kính: "Nô tì Lăng Ba tham kiến phó giáo chủ".

"Được rồi, không cần đa lễ. Mau lại đây".

Lăng Ba vừa tới, Tôn Thi Hàn liền chỉ tay vào một chiếc ghế trống bảo: "Ngươi ngồi xuống đi".

"Phó giáo chủ, nô tì đứng cũng được".

"Ta đã bảo không cần đa lễ, mau ngồi xuống đi".

"Vậy... Lăng Ba không khách sáo".

Lăng Ba vốn cũng chẳng phải loại người quy củ, khư khư cố chấp nên vừa nghe Tôn Thi Hàn nói thế thì thuận tình ngồi ngay. Dù sao trong ấn tượng của nàng, tính tình của vị Tôn phó giáo chủ này vốn cũng rất tốt.

"Phó giáo chủ, người cho gọi Lăng Ba đến không biết có việc gì muốn sai bảo vậy?".

"Hmm... Cũng không có gì, chỉ là hôm nay ta ngẫu hứng muốn làm ít bánh hoa quế, thế nhưng trong khoản nấu nướng lại không quá giỏi. Ta từng nghe giáo chủ nói Lăng Ba ngươi làm món này rất ngon, vậy nên gọi ngươi đến, nhờ ngươi hướng dẫn".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui