...
...
Buổi sáng, khi cửa phòng mở ra, một cảnh tượng quen thuộc liền hiện lên trong đôi mắt vừa hé mở của Lăng Tiểu Ngư.
Từ bên ngoài, lấy Lăng Ba dẫn đầu, một nhóm nha hoàn năm người tiến vào, trên tay mỗi người đều đang cầm một hai vật dụng. Ví như thau nước, khăn sạch, quần áo, khay đựng thức ăn...
"Oáp...".
Trên trường kỷ, Lăng Tiểu Ngư che miệng ngáp dài, cất giọng lười biếng đáp lại sự chào hỏi của đám nha hoàn.
"Người gì đâu mà lười..." Lăng Ba trông thấy bộ dáng uể oải của Lăng Tiểu Ngư thì thầm đánh giá một câu. Dù vậy, ngoài mặt thì nàng vẫn nặn ra một nụ cười tươi tiến lại.
"Giáo chủ, người rửa mặt".
"Ừm." Lăng Tiểu Ngư gật nhẹ, khép lại hàng mi.
Đã quá quen, Lăng Ba đặt thau nước xuống ghế, lấy khăn nhúng qua rồi tỉ mỉ giúp giáo chủ đại nhân của mình lau mặt.
"Giáo chủ, mặt lau xong rồi".
"Ừm".
Lăng Tiểu Ngư đứng lên, dang tay để người thay y phục.
"Giáo chủ, y phục đã mặc xong".
"Ừ".
Vẫn cái dáng vẻ lười nhác ấy, Lăng Tiểu Ngư xoay lưng, ngồi xuống ghế, giao mái tóc của mình cho Lăng Ba chải chuốt.
Một lát sau, khi tóc đã buộc gọn, đồ ăn sáng cũng đã ăn xong, Lăng Tiểu Ngư mới dắt theo Lăng Ba ra ngoài tản bộ...
...
Đêm.
Một vị giáo chủ cao cao tại thượng, một đứa nha hoàn khổ sai, cả hai sóng vai nhau bước trở về tẩm cung. Vừa vào bên trong, Lăng Tiểu Ngư đã liền lên tiếng sai bảo: "Lăng Ba, rửa chân".
"Vâng, để nô tì đi pha nước".
...
"Giáo chủ." - Bưng theo thau nước ấm, Lăng Ba đi lại chỗ trường kỷ, nơi Lăng Tiểu Ngư đang ngồi - "Nô tì mang nước tới rồi đây".
"Ừ".
Giày đã sớm cởi, Lăng Tiểu Ngư nhúng đôi chân vào trong thau nước ấm, để cho Lăng Ba rửa.
...
"Giáo chủ, da người thật mềm, giống như là da em bé vậy".
"Tu luyện nhiều thì sẽ thế thôi".
"Lăng Ba cũng muốn có thể tu luyện giống như giáo chủ... Đáng tiếc, Lăng Ba không có linh căn".
Liếc xem khuôn mặt thoáng qua nét buồn, Lăng Tiểu Ngư lắc đầu: "Tu luyện được không hẳn đã hay. Có thể vô âu vô lo, vui vẻ sống đến hết đời mới là tốt nhất".
"Nếu nô tì có thể tu luyện, trong lòng tự khắc sẽ thấy vui, nhân sinh khẳng định càng thêm đặc sắc".
Đúng là chưa kinh qua thì chưa hiểu được. Lăng Tiểu Ngư thở nhẹ một hơi, nói sang chuyện khác: "Lăng Ba, ta phạt ngươi đi chăn heo bảy ngày, trong khoảng thời gian này có rút ra được gì không?".
"Hmm... Giáo chủ, trong đàn heo chúng ta nuôi có một con bị còi, so với những con khác thì nhỏ hơn rất nhiều. Nô tì thấy cứ tiếp tục nuôi sẽ chỉ lãng phí thức ăn, nô tì kiến nghị giáo chủ ngày mai đem nó làm thịt đi".
Khoé miệng Lăng Tiểu Ngư co rút một trận. Hắn đâu có hỏi vấn đề này. Đám heo kia mập hay ốm ai thèm quan tâm chứ. Hắn đây là đang muốn hỏi Lăng Ba nàng đã biết lỗi chưa, đã ăn năn hay chưa!
"Còn rút ra được gì khác không?" Lăng Tiểu Ngư cố kiềm chế, hỏi tiếp.
Lăng Ba trầm ngâm nghĩ ngợi, cuối cùng lắc đầu: "Giáo chủ, hết rồi".
...
Lăng Tiểu Ngư rút chân lên, nét mặt chẳng lấy gì làm vui: "Bổn giáo chủ mệt rồi, muốn nghỉ ngơi".
"Ta cầu còn không được." Lăng Ba thầm nhẹ nhõm thở phào một hơi. Rốt cuộc thì nàng cũng đã có thể quay trở về căn phòng nhỏ của mình để ngả lưng rồi. Chạy đông chạy tây cả ngày, bây giờ nàng đã thấm mệt rồi a.
"Giáo chủ, vậy người ngủ ngon. Lăng Ba xin phép cáo lui".
Nói rồi, Lăng Ba bưng lấy thau nước xoay người bước đi.
Nhưng, nàng đi còn chưa được bao nhiêu bước thì phía sau, giọng Lăng Tiểu Ngư đã truyền đến: "Đứng lại đó".
Đang mong về phòng ngả lưng lại bị người gọi ngược, nét mặt Lăng Ba khó tránh có chút cau có: "Giáo chủ, người còn có việc gì muốn sai bảo nữa vậy?".
"Đêm nay bổn giáo chủ không muốn ở một mình, Lăng Ba ngươi ở lại gác đêm cho ta".
H-Hả? Gác... Gác đêm?
Giáo chủ người từ xưa giờ không phải vẫn luôn ngủ một mình, tại sao lại đột nhiên muốn có người canh gác?
Không phải là muốn đày đoạ ta đấy chứ?
"Giáo chủ..." Lăng Ba mặt mày đau khổ, nước mắt lưng tròng. Thau nước trên tay chẳng rõ đã rơi xuống tự lúc nào, nàng quỳ gối cầu xin. "Giáo chủ, nô tì thật sự đã rất mệt, người tha cho nô tì đi!".
"Oáp...".
Đáp lại lời khẩn cầu của Lăng Ba là một tiếng ngáp dài.
"Bổn giáo chủ ngủ đây. Lăng Ba, nhớ mở to mắt canh chừng cho ta".
"Giáo chủ...!!".
...
Lăng Ba cầu xin mãi mà người vẫn như cũ bỏ ở ngoài tai, bất đắc dĩ, nàng đành chấp nhận an bài.
Thế là đêm đó, bên trường kỷ của Lăng Tiểu Ngư có thêm một con cú vọ ngồi trông giữ. Có điều, con cú này thức cũng không được lâu, tới độ nửa đêm thì đã gục đầu thiếp đi mất rồi.
"Phạt nàng đi chăn heo bảy ngày, bắt nàng chịu khổ như vậy mà vẫn không rút ra được gì... Haizz...".
Lăng Tiểu Ngư lắc đầu, thần tình có phần bất đắc dĩ. Hắn cúi xuống đem cô gái đang ngồi gục đầu bế lên, đặt lên trên trường kỷ, rồi lấy tấm chăn của mình đắp cho.
Xong xuôi đâu đấy, thân ảnh hắn đột nhiên tiêu thất, đến khi lần nữa hiện ra thì đã ở bên ngoài tẩm cung, đầu phương bắc. Tại đây, một bóng hắc y nhân đang hiện hữu. Xem dáng vẻ thì hẳn không phải người trong giáo.
Hắc y nhân nhìn Lăng Tiểu Ngư, ánh mắt ngập tràn hận ý. Bất thình lình, nàng ném ra ám khí, tốc độ kinh người!
Đáng tiếc, toàn bộ ám khí đều đã bị Lăng Tiểu Ngư bắt được. Hắn đem chúng thả xuống đất, nhàn nhạt nói ra: "Ngươi không giết được ta đâu".
"Hừ!".
Hắc y nhân chả buồn nói, tiếp tục ra tay. Trường kiếm màu trắng trong tay nàng lúc này tựa như bạch xà du động liên tục công kích Lăng Tiểu Ngư, quyết tâm lấy mạng hắn.
"Ong!".
Bất ngờ, bạch kiếm văng khỏi tay hắc y nhân. Và Lăng Tiểu Ngư - người đã đánh văng nó - lắc đầu bảo: "Ngươi về đi".
"Tại sao ngươi không giết ta?!" Hắc y nhân siết tay, thanh âm giận dữ.
"Ta không muốn giết ngươi".
"Nhưng ta thì muốn!".
Dứt câu, hắc y nhân lại lần nữa tấn công.
"Ba!".
"Ba!".
...
"Nếu muốn giết ta thì hãy đợi thêm một khoảng thời gian nữa, giờ thì ngươi hãy về đi".
"Lăng Tiểu Ngư, ta hận ngươi...".
Hắc y nhân thu lại trường kiếm, gằn giọng: "Những gì ngươi đã gây ra cho ta, sớm muộn gì ta cũng bắt ngươi phải trả giá!".
"Ta không giết được ngươi, nhưng những người bên cạnh ngươi...".
Hắc y nhân nói tới đó thì cả người liền khựng lại, sống lưng một trận phong hàn thổi qua, khiến nàng rùng mình.
Lăng Tiểu Ngư mắt sắc như dao, buông lời cảnh báo: "Thiên Hồ Đại Mi, ngươi muốn giết ta ta không chấp, nhưng nếu dám động đến những người bên cạnh ta... đừng trách ta xuống tay độc ác!".
Sát khí toả ra từ người Lăng Tiểu Ngư làm cho Thiên Hồ Đại Mi một phen khiếp hãi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...