Thất vọng và chán nản, đấy là cảm xúc của Lăng Tiểu Ngư lúc này. Hắn cảm thấy bản thân mình quá ư vô dụng. Một trong số những lần hiếm hoi, hắn trách thượng thiên bất công.
Tại sao? Tại sao tư chất của hắn chỉ là trung phẩm linh căn mà không phải thiên phẩm, cực phẩm, hay thậm chí... dù hàng thượng phẩm thôi cũng được...
Trung phẩm linh căn.... Trung phẩm linh căn... Với tư chất bình phàm này, thật quá khó để hắn có thể hoàn thành tâm nguyện.
Không đơn giản chỉ là lời giao ước với Lăng Thanh Trúc. Nó còn nhiều hơn thế nữa...
Từ khi bái nhập tiên môn, trở thành đệ tử của Trúc Kiếm Phong, Lăng Tiểu Ngư hắn đã rất đỗi cần cù tu luyện. Những tổn thương trên da thịt, thậm chí gân cốt, tâm can, đau mấy Lăng Tiểu Ngư hắn cũng chịu được. Bởi vì hắn tin vào tám chữ "Đạo hải vô nhai, cần lệ vi chu". Hắn tin chỉ cần mình cố gắng hết sức thì sẽ được đền đáp xứng đáng, sẽ có ngày mình thành tựu chân nhân, một thân đạo hạnh cao thâm...
Nhưng... dường như hắn đã quá lạc quan rồi.
Lăng Tiểu Ngư hắn mất ba năm đau khổ tu hành, tu vi bất quá cũng chỉ kéo từ trúc cơ trung kỳ lên trúc cơ hậu kỳ đại viên mãn, còn chưa đủ hai tiểu cảnh giới. Trong khi đó... Cũng ngần ấy thời gian, sư huynh Chu Đại Trù của hắn, dù không có đan dược hỗ trợ, không tu luyện bên trong Phị Tinh Đới Nguyệt Động, không cần phải chăm chỉ ngày đêm thì cảnh giới, nó vẫn tăng lên được một nấc, chuyển từ vấn đỉnh sơ kỳ thành vấn đỉnh trung kỳ.
Chậm hơn ư?
Đúng là chậm hơn rất nhiều, nhưng người chậm chẳng phải Chu Đại Trù mà là Lăng Tiểu Ngư hắn!
Càng tu luyện lên cao thì khó khăn càng lớn, bình cảnh càng nhiều, trúc cơ và vấn đỉnh há lại có thể đánh đồng? Nên biết là đối với một người bình thường, muốn từ trúc cơ lên vấn đỉnh, thời gian tối thiểu cũng đã mất ba mươi năm; tiến nhập vấn đỉnh xong, muốn vượt qua được mỗi một tiểu cảnh giới của nó thì chí ít lại phải mất thêm từ mười lăm đến hai mươi năm nữa...
Là ai nhanh đây?
Trúc cơ, vấn đỉnh đã như vầy, thử hỏi mai sau chân nhân cảnh lại còn chênh nhau cỡ nào, với Lăng Tiểu Ngư hắn lại còn khó khăn bao nhiêu?
Đây... chính là cách biệt. Là ranh giới giữa một kẻ bình phàm và những bậc thiên tài được trời cao ưu ái.
"Bù đắp?".
Lăng Tiểu Ngư gục đầu vào một thân đại thụ trong khu vườn, nở nụ cười chát đắng: "Tư chất chênh nhau quá lớn, ta làm sao bù đắp nổi đây?".
"Bao nhiêu linh đan dược thủy, tu luyện bên trong Phị Tinh Đới Nguyệt Động lại còn được tiền bối trợ giúp, vậy mà cuối cùng vẫn chẳng rút ngắn được khoảng cách, chẳng hơn được ai... Hai năm sau, ta lấy gì để tranh đấu cùng người? Xét trong những người đủ tư cách tham gia Thiên nhân luận pháp, có ai lại không phải tu sĩ vấn đỉnh...".
"Chết tiệt!".
Kèm theo câu nói đầy kích động, Lăng Tiểu Ngư cũng đập mạnh đầu vào thân cây. Liên tiếp nhiều lần.
Và chắc chắn, hắn sẽ còn lâu mới chịu dừng lại nếu không có sự can thiệp của một người.
"Tiểu Ngư Nhi, ngươi đang làm trò gì vậy?".
Quay mặt nhìn Lăng Thanh Trúc - người vừa xuất hiện, Lăng Tiểu Ngư gọi xong hai tiếng "Sư phụ" thì liền cúi đầu, thái độ vậy mà lại chẳng có tí nào lo bị khiển trách, giáo huấn.
Có lẽ... tâm hắn đã loạn quá rồi.
Chứng kiến bộ dạng đồ nhi mình như thế, Lăng Thanh Trúc bất giác cau mày. Nàng nhấc chân tiến sát lại.
"Tiểu Ngư Nhi, ngước mặt lên".
"Ta bảo ngươi hãy ngước mặt lên nhìn ta".
Lần thứ nhất vẫn chưa muốn làm theo, nhưng sang đến câu nói thứ hai, khi mà sự tức giận của Lăng Thanh Trúc đã bắt đầu lộ rõ thì Lăng Tiểu Ngư không thể không theo. Hắn miễn cưỡng ngước mặt lên nhìn...
"Chát!".
Rất nhanh. Rất mạnh. Một cái tát đã giáng thẳng vào mặt Lăng Tiểu Ngư. Nhưng... còn chưa hết.
"Chát!".
Lại thêm một cái tát nữa, lực đạo so với trước càng lớn hơn gấp bội.
Khuôn mặt đanh lại, Lăng Thanh Trúc nói: "Biết tại sao ta đánh ngươi không?".
"Là vì đệ tử vô dụng".
"Không. Ngươi sai rồi".
Lăng Thanh Trúc lắc đầu, nói tiếp: "Ta đánh ngươi không phải vì ngươi vô dụng mà là vì ngươi khiến ta thất vọng".
"Mười bốn năm trước, ngươi biết tại sao ta lại nhận ngươi làm đệ tử không?".
Lăng Thanh Trúc tự hỏi rồi cũng tự mình trả lời: "Đó là bởi vì ngươi rất kiên cường, tới độ ngu ngốc. Ta thích cái sự cố chấp điên rồ đó của ngươi...".
"Mười bốn năm qua, ngươi đã chứng minh cho ta thấy rằng ta không nhận sai người. Do Lăng Ngọc Yến cũng được, vì bản thân ngươi cũng tốt, dù nguyên nhân là gì thì kết quả đều giống như nhau: ngươi vẫn cố chấp như thuở nào".
"Thế nhưng hôm nay...".
Những ngón tay thon vươn về trước đem cổ áo Lăng Tiểu Ngư nắm chặt, Lăng Thanh Trúc cười khinh: "Tiểu Ngư Nhi, sự cố chấp của ngươi đâu? Niềm tin của ngươi đâu? Ý chí của ngươi, nó ở đâu?!".
"Ngươi trách? Ngươi trách cái gì?! Ngươi cho rằng tạo hoá quá bất công?!".
"Tiểu Ngư Nhi, vậy để ta nói cho ngươi biết: Thế giới này xưa giờ vẫn luôn là bất công như vậy! Muốn công bằng thì phải tự mình tìm lấy!".
"Không sai! Tư chất của ngươi chỉ là trung phẩm linh căn, đừng nói thiên phẩm, cực phẩm, so với mỗi hạng thượng phẩm thôi thì ngươi cũng đã kém hơn rất nhiều rồi! Nhưng như vậy thì sao?!".
"Tiểu Ngư Nhi, ngươi sẽ bỏ cuộc ư?! Ngươi lẽ nào không còn muốn Lăng Ngọc Yến được trường sinh nữa?!".
Những ngón tay dần buông lỏng, Lăng Thanh Trúc đem cổ áo đồ nhi thả ra, thanh âm dịu lại: "Tiểu Ngư Nhi, đường là do ngươi chọn, đi tiếp hay dừng lại hết thảy tùy ngươi. Nếu thật không bước nổi thì hãy tới Huyền Âm Động gặp ta".
"Yên tâm. Ở lần Thiên nhân luận pháp hai năm sau, bất kể ngươi có thể tiến vào tốp năm người mạnh nhất hay không thì ta đều sẽ đi lấy quả Trường Sinh, giúp ngươi luyện chế Trường Sinh Đan".
Lăng Thanh Trúc nói xong thì liền bỏ đi, nhiều ngày sau cũng chẳng thấy quay lại Tĩnh Hương Đường nữa. Phần Lăng Tiểu Ngư...
Trải qua đợt giáo huấn nọ, nhờ hai cái tát cùng những lời trách mắng của Lăng Thanh Trúc mà hắn đã "tỉnh" ra nhiều. Nhưng, vấn đề nó nằm ở đấy. Nếu hắn chỉ thông suốt một cách bình thường thì đã tốt, đằng này... hắn "tỉnh" tới điên.
Kể từ sau hôm đó, trong đầu hắn lúc nào cũng luôn tự nhắc nhở mình rằng Lăng Thanh Trúc nói rất đúng, rằng hắn phải tin tưởng bản thân, rằng chỉ cần hắn nỗ lực hết sức để tu luyện thì hai năm sau nhất định có thể cạnh tranh công bằng với các đệ tử của bốn chi mạch khác. Hắn tin bản thân có thể hoàn thành giao ước một cách đường đường chính chính, không phải nhờ vào sự thương hại hay thứ gì đại loại.
Với quyết tâm chẳng để mình phải hổ thẹn với ân sư, với cô cô, với chính bản thân, Lăng Tiểu Ngư hắn đã lao đầu vào tu luyện, bất kể ngày đêm mưa nắng... Mới đầu còn đỡ, nhưng càng về sau, sự cố chấp của hắn càng trở nên đáng sợ. Hắn không ăn không uống, không ngủ không nghỉ, từ sáng hôm trước cho đến sáng hôm sau rồi từ sáng hôm sau cho đến sáng hôm sau nữa, trong cái vòng lặp tuần hoàn ấy, mỗi phút mỗi giây hắn đều chỉ nghĩ tới duy nhất một việc: tu luyện.
Cứ thế, hắn luyện, luyện, và luyện, mãi tận đến khi... không luyện được nữa.
Lúc này đây, ở bên trong không gian cửa động thứ hai của Phị Tinh Đới Nguyệt Động, Lăng Tiểu Ngư, hắn đang ngồi đấy, với đôi mắt nhắm nghiền, với tri giác sớm đã đình trệ.
Hắn đã ở bên trong động quá lâu. Áp lực, nó đã vượt quá ngưỡng giới hạn mà cơ thể hắn có khả năng chịu đựng được. Trên mặt hắn, máu đã chảy dài. Từ trong miệng, từ trong mũi, và thậm chí là từ cả đôi tai...
Ban nãy, hắn đã quá thiếu cân nhắc, hoặc cũng có khi là hắn đã không hề cân nhắc. Hắn ngồi ngay đây, tự nhủ với bản thân rằng mình phải ráng thêm chút nữa, đợi tới khi chạm tới ngưỡng giới hạn thì thể nào vị tiền bối thần bí kia cũng sẽ ra tay hỗ trợ, giống như cái cách mà người vẫn thường làm suốt ba năm vừa qua.
Trong sự đinh ninh mù quáng, hắn cứ vậy mà cố thêm một chút, rồi lại một chút, một chút... Kết quả là gục ngã giống như hiện tại.
Nhưng, kỳ lạ thay, mặc dù đã mất đi tri giác, bên trong cơ thể hắn, công pháp nó vậy mà vẫn tiếp tục được vận hành, linh khí vẫn tiếp tục được luyện hoá...
Hiện tượng hi hữu này, rốt cuộc nguyên nhân do đâu? Lẽ nào là chấp niệm tạo nên?
Đáp án e chỉ những vị chân nhân đạo pháp cao thâm giống như Lăng Thanh Trúc, Cơ Thành Tử mới rõ; phần những người khác, chẳng hạn Chu Đại Trù, Lâm Chí Viễn, Mộng Kiều,..., sợ rằng dẫu tận mắt nhìn thấy, tỉ mỉ tra xét cũng vô phương trả lời được.
Có điều, nói thì nói vậy chứ thực tế, ở bên trong Phị Tinh Đới Nguyệt Động này, hiện đang có mặt, ngoại trừ Lăng Tiểu Ngư ra thì làm gì còn ai khác nữa?
Vị "tiền bối" mà Lăng Tiểu Ngư đã trông đợi ư? Nó đã đi ra ngoài từ sáng sớm rồi.
...
Thời gian dần trôi, áp lực ở không gian cửa động thứ hai của Phị Tinh Đới Nguyệt Động cũng càng ngày càng mạnh. Nó đã sắp đem lớp bảo hộ mà Lăng Tiểu Ngư vẫn duy trì trong vô thức đánh vỡ hoàn toàn. Nói cách khác, Lăng Tiểu Ngư đã sắp bị nghiền nát.
Nhưng... cũng chỉ là "sắp". Điều đó còn chưa thực sự xảy ra, và cũng khó có thể xảy ra được khi mà ngay trước cửa động, một thân ảnh đã bắt đầu tiến vào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...