Tiên Môn

Tây Viện, tại quảng trường rộng lớn. 

Khung cảnh trước vốn đã đông vui, lúc này lại càng náo nhiệt. Đèn hoa giăng khắp lối, vải đỏ phủ ngập trời. Nhìn lên, hay ngó xuống, đâu đâu cũng thấy một màu hỷ sắc. 

Cảnh như thế, người cũng như thế. Cao tầng Tuyết Linh Cung thì thôi không xét làm gì, dẫu sao cũng là người có thân phận, tâm cảnh đã cao, buồn vui mấy khi để lộ. Đệ tử bên dưới, bọn họ mới là những người biểu hiện rõ ràng nhất. Lúc này, đại đa số đều đang tỏ vẻ hân hoan vui mừng, nói cười rôm rả. Kể từ khi Tôn Thi Hàn đảm nhiệm chức vị cung chủ đến nay, đây là lần đầu tiên Tuyết Linh Cung mới có một đại hỷ sự thế này, cảm giác thật là mới lạ lắm... 

"Cung chủ đến!".

Trên đài cao, tại mặt phía đông của quãng trường, một giọng già nua bỗng chợt cất lên. Chắc là của một vị trưởng lão nào đó. 

Sau câu nói của vị cung nhân cao niên kia, ở phía sau, hướng tay trái nàng, một đoàn người chậm rãi bước ra. Có tất thảy sáu người. Đi trước dẫn đường là Tôn Sở Sở, theo sau là bốn thị nữ thiếp thân của Tôn Thi Hàn, cuối cùng thì chính là Tôn Thi Hàn - tân nương tử xinh đẹp nhất hôm nay.

"Cung chủ".

"Cung chủ".

"Cung chủ".

Các cung nhân sớm đã có mặt trên đài cao vừa nhìn thấy Tôn Thi Hàn tiến đến thì mười người như một, tất cả đồng loạt cúi đầu chào hỏi. 


"Ừm." Tôn Thi Hàn gật nhẹ coi như đáp lại. 

Nàng thoáng đảo mắt nhìn quanh, rồi hướng một vị trưởng lão hỏi: "Hắn vẫn chưa tới sao?".

"Hồi cung chủ, ngài ấy vẫn chưa đến".

Gì chứ? Đã sắp đến giờ bái đường rồi mà còn chưa chịu tới. Cái tên nam nhân này...

Lòng nổi âu lo nhiều hơn là bực tức, Tôn Thi Hàn bảo: "Cho người đi gọi hắn đi".

"Cung chủ, vừa rồi thuộc hạ đã sai Cẩn Nhu đi gọi rồi". 

"Ừm..." Tôn Thi Hàn không nói thêm gì nữa, im lặng chờ đợi. 

Cũng chẳng để nàng phải đợi chờ lâu, chỉ tầm hai ba phút sau thì đã có tin báo về. Cẩn Nhu - người được phái đi gọi Lăng Tiểu Ngư trước đó - tiến lại chỗ Tôn Thi Hàn, nét mặt có vẻ khẩn trương.

Linh tính có chuyện chẳng lành, Tôn Thi Hàn hỏi ngay: "Hôi Diện đâu?".

"B-Bẩm cung chủ, đệ tử không tìm thấy trưởng lão".

Không có?

Chân mày Tôn Thi Hàn nhíu lại: "Đã kiếm hết chưa?".

"Bẩm cung chủ, đệ tử đã chạy tìm hết trong ngoài, còn nhờ các sư tỷ sư muội kiếm giúp, nhưng vẫn không tìm thấy trưởng lão".

Thần sắc tệ đi trông thấy, Tôn Thi Hàn đưa mắt ngó qua Tôn Sở Sở: "Muội gọi Tiểu Yến lại đây một chút".

Biết tỷ tỷ đang lo lắng nên Tôn Sở Sở không nhiều lời, lập tức đi tìm Tôn Tiểu Yến ngay. 

...


Lát sau.

Tôn Tiểu Yến theo chân sư phụ mình bước lên đài cao, còn chưa kịp hành lễ thì đã nghe Tôn Thi Hàn hỏi: "Tiểu Yến, có biết ca ngươi đã đi đâu không?".

Đi? 

Tôn Tiểu Yến có chút mờ mịt: "Cung chủ, ca vẫn chưa đến đây sao?".

"Chưa tới. Ngươi cũng không biết hắn đi đâu sao?".

Tôn Tiểu Yến thành thật đáp: "Cung chủ, đệ tử không biết. Sáng giờ đệ tử cũng chưa gặp ca". 

Tôn Thi Hàn lâm vào trầm mặc, dạ càng thêm bất an. 

Hôm nay là đại lễ thành thân của nàng và hắn kia mà, giờ bái đường cũng sắp đến rồi, hắn tại sao... Chẳng lẽ nào...

"Chắc không đâu. Hắn nhất định sẽ tới thôi. Nhất định sẽ tới thôi...".

Tôn Thi Hàn tự mình trấn an. Nàng cố làm ra vẻ tự nhiên, bảo: "Được rồi, mọi người ngồi xuống trước đi. Hôi Diện hắn thần thông quảng đại như vậy, đến giờ hắn tự khắc sẽ xuất hiện thôi. Chúng ta không cần trông đợi đâu".

"Vâng, cung chủ".

"Vâng, cung chủ".


Tôn Thi Hàn ngồi xuống trước, Tôn Sở Sở cùng các cung nhân thì an vị sau. Mặc dù ở ngoài mặt không biểu lộ bao nhiêu, thế nhưng trong lòng thì lúc này ai nấy cũng đều đang vì Tôn Thi Hàn mà lo ngại. 

Người kia, y liệu đã đổi ý? Không muốn thành thân với Tôn Thi Hàn nàng nữa?

...

Thời gian dần trôi, thời điểm bái đường định ra trước đó bây giờ cũng đã qua được tầm một khắc, vậy mà người cần xuất hiện thì vẫn chưa thấy xuất hiện. Trái với lời Tôn Thi Hàn dùng để trấn an các cung nhân và cũng là tự trấn an chính mình, Lăng Tiểu Ngư đã không đến. 

Quan sát thấy thần sắc của tỷ tỷ đã tái đi nhiều, Tôn Sở Sở mới đem tay đặt lên trên bàn tay bên cạnh: "Tỷ tỷ...".

Những ngón tay nhẹ run, Tôn Thi Hàn vẫn như cũ cúi đầu: "Đợi thêm một lúc".

Không nhiều, chỉ có bốn chữ. Ngắn gọn là vậy, nhưng chứa đựng bên trong là tất cả niềm hi vọng của Tôn Thi Hàn. Nàng vẫn mong rằng Lăng Tiểu Ngư sẽ xuất hiện.

Nhưng...

Theo thời gian, niềm hi vọng của Tôn Thi Hàn dần bị dập tắt. Mặc cho nàng lặng lẽ ngóng trông, âm thầm cầu nguyện, Lăng Tiểu Ngư hắn vẫn không tới


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui