"Trưởng lão, xin hãy an tâm. Thi Hàn dẫu chết cũng quyết giữ kín danh tính của ngài. Trên dưới Tuyết Linh Cung chắc chắn cũng sẽ như vậy, không dám tiết lộ nửa lời".
"Thế thì tốt".
...
Quan sát thấy Lăng Tiểu Ngư đã không muốn nói thêm, Tôn Thi Hàn liền chủ động: "Trưởng lão, Tuyết Linh Cung xưa giờ vốn chỉ có nữ nhân cư ngụ, đại đa số khó tránh có chỗ không vừa mắt. Trưởng lão xin hãy đợi một lúc, Thi Hàn sẽ lập tức đi thu xếp, nhanh chóng chuẩn bị một nơi tốt nhất để ngài cư ngụ".
"Không cần phải phiền phức thế đâu." - Lăng Tiểu Ngư lắc đầu - "Cứ để ta ở chỗ cũ là được rồi".
Chỗ cũ?
Trong đầu Tôn Sở Sở lập tức hiện lên hình ảnh căn mật thất nọ.
Nàng e dè nói: "Trưởng lão... Ngài đây thân phận tôn quý, một căn mật thất chật hẹp như thế... sao có thể để cho ngài ở được. Trưởng lão xin cứ...".
Tôn Sở Sở bỏ ngang câu nói. Nàng ngước mắt lên một chút để đợi nghe Lăng Tiểu Ngư - kẻ vừa dùng tay ra hiệu cho mình.
Cũng chẳng để nàng phải chờ đợi lâu, từ miệng Lăng Tiểu Ngư, câu chữ thốt ra: "Tôn Sở Sở ngươi hiểu sai ý ta rồi. Ta không nói căn mật thất đó. "Chỗ cũ" ta đề cập là căn phòng của tiểu cô nương kia".
Phòng của Tiểu Yến?
Tôn Sở Sở chưa nghe còn tốt, vừa biết xong cõi lòng nàng liền tựa như có ngọn núi đè lên. Nàng đang lo sợ. Nhưng không phải cho mình mà là cho Tôn Tiểu Yến - đồ nhi của nàng. Biết sao được, chuyện đồ nhi có khuôn mặt giống hệt Lăng Ngọc Yến, Lăng Tiểu Ngư vẫn chưa hề nhắc đến a.
Mặc dù rất úy kị thân phận cùng thực lực của Lăng Tiểu Ngư, nhưng vì đứa đồ nhi mình vẫn luôn xem như con ruột, Tôn Sở Sở không thể không lên tiếng: "Trưởng lão, Tiểu Yến... Tiểu Yến vẫn chỉ là một đứa trẻ".
Tôn Sở Sở có ý gì, Lăng Tiểu Ngư sao lại chẳng hiểu. Hắn đính chính: "Tôn Sở Sở ngươi không cần lo. Ta chưa từng có ý nghĩ sẽ làm hại tiểu cô nương đó. Ta chỉ là cảm thấy mình có duyên với đứa trẻ này, muốn gần gũi một chút thôi".
Một chút? Trong lòng Tôn Sở Sở thật không tán đồng lắm đâu.
Nam nữ ở chung một phòng, cái này sao có thể chỉ là "gần gũi một chút" được?
Tuy nói tu sĩ chẳng nhiều quy củ như phàm nhân thế tục, nhưng cái chuyện nam nữ chung phòng này, nó vẫn là một vấn đề lớn đấy. Nghĩ mà xem. Đồ nhi của nàng năm nay bất quá cũng mới mười sáu tuổi...
"Trưởng lão, chuyện này...".
"Sao? Ngươi có muốn ta phát thệ?".
"Trưởng lão nặng lời." Đứng nghe chuyện từ nãy giờ, Tôn Thi Hàn rốt cuộc cũng lên tiếng.
Dựa theo những gì mình quan sát được, trong lòng Tôn Thi Hàn nàng vốn đã có lựa chọn. Thần tình trách cứ, nàng quay sang nói với muội muội: "Sở Sở, không được hồ đồ. Trưởng lão có ý chiếu cố cho Tiểu Yến, đấy là phúc phần của nó".
"Tỷ tỷ...".
"Được rồi, chuyện này cứ quyết định như vậy".
Thần nhân đã lên tiếng, tỷ tỷ cũng đã quyết định, Tôn Sở Sở dẫu có trăm lần không muốn, ngàn lần không nguyện thì lúc này cũng chỉ đành tuân theo. Nàng hiểu, ý của Lăng Tiểu Ngư còn hơn cả ý trời, một Tuyết Linh Cung bé nhỏ căn bản là vô phương cải biến. Bây giờ, Tôn Sở Sở nàng cũng chỉ còn biết trông mong, hy vọng những lời của vị thần nhân này mới nói không phải giả, rằng y sẽ không làm hại đến đồ nhi mình...
...
...
Một lúc sau.
Tại Đông Viện, trước phòng Tôn Tiểu Yến.
Nhân số hiện giờ, trước sau tổng cộng có năm người, bốn nữ một nam, bao gồm: La Sương, Hàm Yên, Tôn Tiểu Yến, Tôn Sở Sở và Lăng Tiểu Ngư.
Không như trước, thời điểm chờ đợi tin tức, lúc này trong dạ Tôn Tiểu Yến đã nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Nguyên do là bởi sư phụ nàng và nam nhân nàng mang về Tuyết Linh Cung kia, cả hai ai nấy đều vẫn hoàn hảo vẹn nguyên. Nói cách khác, cuộc gặp gỡ giữa nam nhân và cung chủ, nó đã diễn ra tốt đẹp. Ít nhất thì Tôn Tiểu Yến cho là như vậy.
Sau một hồi hỏi han, Tôn Tiểu Yến tách khỏi sư phụ mình, hướng Lăng Tiểu Ngư bước qua.
Môi nở nụ cười thuần lương, Tôn Tiểu Yến nói: "Nam nhân, ngươi thật đã không gạt ta. Cảm ơn ngươi".
"Ngươi không cần phải cảm ơn. Ta cũng đâu có làm gì cho ngươi".
"À, phải rồi." - Lăng Tiểu Ngư nói tiếp - "Tiểu cô nương, lúc nãy cung chủ của ngươi đã cho ta một chức vụ".
Chức vụ?
Tôn Tiểu Yến tỏ ra ngạc nhiên: "Chức vụ gì vậy?".
"Khách khanh trưởng lão".
"Khách khanh trưởng lão? Nam nhân ngươi nói thật đấy chứ?".
"Ừ, là thật." Lăng Tiểu Ngư nhẹ gật đầu, rồi đem tấm lệnh bài mà ban nãy Tôn Thi Hàn đã dâng cho mình lấy ra: "Thấy chứ? Lệnh bài này chính là do cung chủ của ngươi đưa cho ta".
"Đ-Đây... Đây...".
Tôn Tiểu Yến vừa trông thấy tấm lệnh bài nọ, liền lắp bắp luôn.
Thân là đệ tử Tuyết Linh Cung, Tôn Tiểu Yến nàng tất nhiên nhận ra, biết rõ nó có ý nghĩa gì. Tấm lệnh bài kia, nó là vật tượng trưng cho thân phận cung chủ, quyền uy tuyệt đối đấy!
Cung chủ đem món đồ vật này trao cho nam nhân trước mặt, đây khác nào nói...
Tôn Tiểu Yến cảm thấy hết sức khó tin. Mà đâu chỉ nàng, hai vị sư tỷ của nàng là La Sương và Hàm Yên cũng đều giống như vậy, tưởng mình đang nằm mộng. Nhưng các nàng biết, đây không phải mộng. Chuyện này là sự thật. Sư phụ của các nàng đã vừa mới lên tiếng xác nhận.
"Cung chủ lúc nãy đã truyền lệnh xuống, người nói kể từ hôm nay trưởng lão đây sẽ là người đại diện cho cung chủ, được phép tự do ra vào bất kỳ chỗ nào, cũng như can thiệp và xử lý bất kỳ chuyện gì của Tuyết Linh Cung ta".
Tôn Sở Sở, nàng đã nói như thế, những lời mà chưa một ai ở Tuyết Linh Cung dám hình dung ra đến. Cho tới lúc này...
"Woa...".
Rung động qua đi, Tôn Tiểu Yến mở to đôi mắt nhìn Lăng Tiểu Ngư, thái độ chuyển từ ngạc nhiên - ngờ vực sang sùng bái: "Nam nhân, ngươi thật lợi hại...".
"Tiểu Yến, không được vô lễ." - Tôn Tiểu Yến vừa dứt câu thì sư phụ nàng đã liền trách - "Trưởng lão thân phận tôn quý, một đệ tử như con sao có thể gọi ngài như vậy. Mau xin lỗi trưởng lão đi".
Tôn Tiểu Yến chẳng phải đứa ngốc, há đâu lại không hiểu Lăng Tiểu Ngư vốn dĩ thuộc hàng trưởng bối của mình. Chỉ là... So với "tiền bối", so với "trưởng lão", nàng thấy gọi "nam nhân" vẫn thuận miệng hơn. Đây không phải bất kính, nó là sự gần gũi...
Đáng tiếc, sư phụ đã nói vậy, Tôn Tiểu Yến nàng làm sao dám cãi đây?
Trông thấy nét mặt thiếu nữ bỗng xìu xuống, vẻ buồn hiện lên trong đáy mắt, nội tâm Lăng Tiểu Ngư bất giác cũng ấm lên nhiều. Hắn dành cho thiếu nữ một cái nhìn trìu mến, nói: "Tiểu cô nương, thật ra ngươi nếu không muốn xem ta là trưởng bối cũng không sao".
"Tiểu cô nương, ta có một đề nghị, ngươi xem thế nào".
Lăng Tiểu Ngư dừng một chút, trước sự nghi hoặc xen lẫn đợi trông của Tôn Tiểu Yến, hai ba giây sau thì nói: "Tiểu cô nương, ngươi có muốn làm tiểu muội của ta không?".
"Tiểu muội?".
Tôn Tiểu Yến mới đầu thật tình chưa hiểu lắm, nhưng rồi sau đấy, rốt cuộc nàng cũng tường minh.
Ngỡ có lầm lẫn, nàng chỉ tay vào mặt mình, hỏi lại: "Ngươi... Ý ngươi là muốn nhận ta làm muội muội? Ta sẽ gọi ngươi là ca ca?".
"Ừ. Ý ta chính là như vậy".
Lăng Tiểu Ngư nhắc lại lời đề nghị của mình: "Tiểu cô nương, có nguyện làm muội muội của ta không?".
"Ta...".
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, đến quá bất ngờ khiến cho Tôn Tiểu Yến nhất thời không biết xử trí sao cho phải.
Bao nhiêu năm qua, Tôn Tiểu Yến nàng tuy được sư phụ hết mực thương yêu, chiều chuộng, nhưng đôi lúc ở một mình, nàng cũng đã không ít lần thắc mắc về thân nhân, về gia đình. Nhiều đêm Tôn Tiểu Yến nàng đã không ngủ được vì những câu hỏi. Ví như cha nàng tính tình ra sao? Mẹ nàng là người như thế nào? Họ đã gặp nhau ở đâu? Sống với nhau có hạnh phúc?
Tất cả đều là những thứ mà hầu hết mọi đứa con đều biết, một cách dễ dàng, thậm chí chẳng cần phải hỏi. Nhưng riêng với Tôn Tiểu Yến nàng... Cho dù nàng có thao thức bao nhiêu đêm, có hỏi thêm bao nhiêu lần thì kết quả cũng mãi chỉ là một con số không tròn trịa. Cha mẹ nàng, họ đã mất rồi. Từ thuở lọt lòng Tôn Tiểu Yến nàng đã là cô nhi...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...