"Dương Tiểu Ngọc, Chu Đại Trù là Thao Thiết, Lăng Tiểu Ngư kia là hung linh Thái cực, đại hoạ Song Ngư, không phải hôm nay thì tất ngày mai, sớm hay muộn bọn họ rồi cũng sẽ thức tỉnh, sẽ đem đến tai ương cho thương sinh thiên hạ".
"Vậy nên theo như ý ngươi thì những gì thiên hạ chính giáo đã làm, đấy là đúng ư?".
"Dương Tiểu Ngọc...".
"Đủ rồi!" Dương Tiểu Ngọc đem lời Chu Tước đánh gãy.
"Đạo bất đồng bất tương vi mưu. Chu Tước ngươi cứ về mà bảo hộ thương sinh của ngươi, Dương Tiểu Ngọc ta sẽ tự tìm lấy công đạo cho mình".
"Dương Tiểu Ngọc, ngươi thật muốn ta phải ra tay sao?".
Dương Tiểu Ngọc lặng lẽ siết tay, lạnh lùng nhếch môi: "Ra tay? Hừ... Vốn ta còn muốn tạm gác lại để tập trung tìm kiếm Tiểu Ngư, nhưng nếu ngươi đã nói như vậy...".
Khí thế nhanh chóng đề thắng, Dương Tiểu Ngọc nói hết những lời còn dang dở: "... Hôm nay để ta thay Tiểu Ngư đòi lại công đạo. Trước Chu Tước ngươi, sau sẽ đến quỷ diện nhân, thiên hạ chính giáo!".
Chữ cuối cùng vừa ra hết cũng là lúc Dương Tiểu Ngọc triển khai hành động luôn.
Bằng tốc độ chẳng khác gì thuấn di, nàng lao thẳng về phía Chu Tước, mạnh mẽ tấn công.
...
"Ba!".
"Ba!".
"Dương Tiều Ngọc! Sự hi sinh của Minh Tôn, tánh mạng của muôn vạn sinh linh lẽ nào đều không có chút ý nghĩa gì với ngươi?!".
"Ý nghĩa?".
"Ba! Ba!".
Dương Tiểu Ngọc vừa đánh vừa nói: "Người có ý nghĩa nhất với ta chính là bị thế nhân này nhẫn tâm vùi dập!".
"Ta muốn các ngươi phải trả giá!!".
...
"Ba!".
"Ba!".
...
Dương Tiểu Ngọc càng đánh càng hung hăng, lực lượng xuất ra càng lúc càng nhiều, buộc cho Chu Tước phải gồng mình lên mà ứng phó.
Thực lòng, Chu Tước rất không muốn cùng với Dương Tiểu Ngọc đi đến bước này, ta sống ngươi chết. Bởi nói thế nào thì Dương Tiểu Ngọc cũng coi như một nửa của Vũ. Trong thiên địa này, có thể tiếp tục cùng Chu Tước nàng gánh vác trọng trách bảo hộ thương sinh cũng duy mỗi Vũ và "vị ấy".
Hôm nay, Minh Tôn đã nằm xuống, Lăng Tiểu Ngư lại chưa thể xác minh sống chết, Thao Thiết cũng chưa hoàn toàn bị tiêu diệt, rồi thêm cả mối hoạ Cung Đâu gì kia nữa... Có rất nhiều điều khiến cho Chu Tước nàng phải bất an lo ngại.
Ngẫm, nếu nàng và Dương Tiểu Ngọc đi đến kết cục một mất một còn, hoặc là lưỡng bại câu thương, thiên hạ ngày sau lấy ai ra mà chống đỡ đây? Một mình "vị ấy" liệu có đủ sức ngăn chặn tai ương?
"Không được. Đây không phải lúc để ta và Dương Tiểu Ngọc tranh đấu".
"Vị ấy hôm nay còn chưa thức tỉnh, bậc chí tôn kia sống chết còn chưa thể xác minh, hoạ Thao Thiết vẫn nguyên đó...".
"Thôi vậy. Trước mắt ta cần phải tranh thủ thời gian trợ giúp vị ấy thức tỉnh, chuyện khác đành để sau. Có như vậy mới đảm bảo được phần nào sự bình an cho cõi thiên địa này".
Và như thế, vì chu toàn đại cục, Chu Tước cuối cùng đi đến quyết định ngưng chiến, hoá thành một đạo hồng quang bay khỏi núi Bạch Lộ, rời xa tổng đàn Huyết Sát Giáo - nơi hiện đang lưu giữ mấy người Chu Đại Trù, Gia Gia, kiếm linh Thiên Tà...
"Hừ...".
Trông theo đạo hồng quang vừa mới bay đi, ngự giữa hư không, Dương Tiểu Ngọc chau mày hừ khẽ. Dù vậy, nàng chẳng đuổi theo.
Thông qua ký ức của Vũ và sự cảm nhận của riêng mình, Dương Tiểu Ngọc thừa hiểu dẫu có truy đuổi, có tiếp tục đánh xuống thì cũng chẳng lợi lộc chi. Thực lực của Chu Tước vốn dĩ là không kém hơn nàng, đánh đến cuối cùng mà nói... kết quả chắc chắn là lưỡng bại câu thương.
Giống như Chu Tước, tạm thời Dương Tiểu Ngọc nàng vẫn chưa muốn điều đó xảy ra. Trước mắt, mục tiêu của nàng là truy tìm tung tích Lăng Tiểu Ngư, xác minh xem sinh tử của hắn. Nếu hắn sống thì đương nhiên rất tốt, Dương Tiểu Ngọc nàng sẽ rất vui mừng đón nhận. Tuy nói hôm ấy Lăng Tiểu Ngư đã thức tỉnh, làm chủ thân thể là vị chí tôn tới từ thiên ngoại kia, nhưng... nàng vẫn hy vọng.
Nàng nhớ, ở tại khoảnh khắc kia, khi nguyên thần của Vũ tiến vào thức hải Lăng Tiểu Ngư, giống như Vũ, thần hồn của Lăng Tiểu Ngư cũng bị tác động mà sinh ra dị trạng. Biết đâu chừng... một kỳ tích khác đã xảy ra.
"Tiểu Ngư, ngươi nhất định sẽ không sao đâu phải không?".
Ánh mắt bỗng chợt trở nên xa xăm, trong cái nhìn vô định, Dương Tiểu Ngọc thều thào khẽ thốt.
Dẫu biết cơ hội mong manh nhưng Dương Tiểu Ngọc nàng vẫn muốn hi vọng. Nàng muốn tin Lăng Tiểu Ngư hắn vẫn còn sống, rằng cũng như nàng, hắn có thể tách khỏi người kia, có thể làm chủ bản thân mình.
Còn bằng tất cả chỉ là ảo mộng, vậy thì... Khi giấc mộng kia tan vỡ, Dương Tiểu Ngọc nàng sẽ bất chấp tất cả, vì hắn mà lùng giết quỷ diện nhân, diệt đi chính giáo, thậm chí là cả Chu Tước.
...
...
Chu Tước lẫn Dương Tiểu Ngọc, một người thì muốn chu toàn đại cục, một người thì muốn trước hết tập trung tìm kiếm, ai cũng đều có dự định mà bản thân cho là thoả đáng nhất. Bọn họ mặc dù có đôi lúc xảy ra xung đột, lẫn nhau tranh đấu, thế nhưng rốt cuộc vẫn biết điểm dừng, không để dẫn đến cục diện lưỡng bại câu thương.
Chính vì lẽ đó, theo ngày tháng trôi xuôi, dưới sự ảnh hưởng của hai người bọn họ, tu tiên giới mới dần hình thành nên thế cân bằng vi diệu, phân làm hai đại thế lực:
Chính giáo nằm dưới sự bảo hộ của thần điểu Chu Tước, tông môn lớn nhỏ đều tập trung hết về phía nam, hợp thành một khối liên minh thống nhất, tất cả lấy Thiên Kiếm Môn làm lãnh tụ. Trong khi ấy, bên phía tà đạo thì toàn bộ đều kéo đến Bạch Lộ Sơn, trở thành thế lực phụ thuộc vào Huyết Sát Giáo, xem Dương Tiểu Ngọc như đấng thần linh che chở cho mình.
Tất nhiên, hết thảy đều chỉ là thế nhân suy, thế nhân nghĩ. Chứ Chu Tước và Dương Tiểu Ngọc, hai người bọn họ nào có quan tâm gì đến địa vị của mình trong mắt thế nhân.
Với Chu Tước, tất cả chỉ là bổn phận, là trách nhiệm. Còn với Dương Tiểu Ngọc, mọi thứ đều là vì tình cảm cá nhân mà thôi.
Chính - tà tranh đấu, ai thèm quan tâm chứ? Dương Tiểu Ngọc nàng chỉ muốn Lăng Tiểu Ngư còn sống, có thể mau chóng tìm ra hắn thôi...
...
Dương Tiểu Ngọc là vậy, ngoài chuyện của Lăng Tiểu Ngư thì chẳng còn bận tâm gì khác nữa. Với chút hi vọng, nàng cùng với Gia Gia, với thế lực của Huyết Sát Giáo chia nhau tìm kiếm.
Trong khi đó, tại địa phận Thiên Kiếm Môn, trên núi Ngũ Đài...
Giống như Dương Tiểu Ngọc, ở đây cũng có một người rất quan tâm đến Lăng Tiểu Ngư, cũng đêm ngày ra sức kiếm tìm. Tên của nàng là Lăng Thanh Trúc.
Nói một chút. Hoàn cảnh của Lăng Thanh Trúc hôm nay, tính ra khá là đặc biệt. Nàng bây giờ đã không còn là môn nhân Thiên Kiếm nữa rồi. Căn nguyên chuyện này, hết thảy cũng là vì Lăng Ngọc Yến, Lăng Tiểu Ngư, Chu Đại Trù.
Thời điểm được trao trả tự do, biết được đầu đuôi cớ sự, hay tin Lăng Ngọc Yến đã chết, đệ tử Chu Đại Trù hoá thành Thao Thiết, Lăng Tiểu Ngư lại chính là hung linh Thái cực - đại hoạ Song Ngư, Lăng Thanh Trúc nàng tưởng chừng đã ngất đi.
Tâm tình của nàng lúc đó, thật cũng không biết nên dùng từ ngữ nào để miêu tả. Bất ngờ, đau đớn, tức giận, có bi có phẫn,... rối ren vô cùng. Khoảnh khắc ấy, nàng thậm chí đã không thể suy nghĩ được gì, không biết phải nói thế nào, hành động ra sao...
Nhưng rồi cuối cùng thì miệng nàng cũng mở ra được. Lúc đó, Lăng Thanh Trúc nàng đã làm ra một hành động cũng đủ gọi điên rồ.
Trong giây phút quá thất vọng về chính giáo, tiếc thương và tự trách vì đã không thể bảo vệ được cho Lăng Ngọc Yến như lời mình từng hứa, Lăng Thanh Trúc nàng đã xuất động Trường Sinh Tiên Kiếm, dùng kiếm ấy chỉa thẳng về phía Cơ Thành Tử...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...