Hành động, những lời nói, chúng không hề vô nghĩa. Trò mà Hỗn Độn bày ra đây, với bản thân hắn thực ý nghĩa vô cùng. Nhìn xem Thao Thiết - đồng minh, cũng là kẻ thù của mình - đau đớn, bất lực, chẳng thú vị lắm ư?
Tại năm tháng xa xưa kia, Hỗn Độn hắn nào đã từng thấy Thao Thiết có những biểu cảm yếu đuối giống như bây giờ. Một hung thần bạo ngược như Thao Thiết, cả đời một tiếng rên rỉ còn chả có chứ nói gì nước mắt.
Không sai. Thao Thiết hôm nay đã không phải Thao Thiết của ngày xưa. Bất quá chỉ là một nhân dạng còn chưa thức tỉnh. Nhưng nói đi thì cũng nên nói lại. Nếu mà Chu Đại Trù đã thức tỉnh thì Hỗn Độn hắn há đâu dám tới đây? Há đâu lại dám bày trò?
Đáng tiếc cho Chu Đại Trù nhưng lại là may mắn với Hỗn Độn, Thao Thiết còn chưa tỉnh giấc. Nói cách khác, mạng Chu Đại Trù hôm nay chắc chắn đã thuộc về hắn. Cả nguồn sức mạnh còn đang ngủ say kia nữa. Toàn bộ, hết thảy đều sẽ là của hắn, chờ hắn thôn phệ.
Nhưng, trước khi thôn phệ, tại sao lại không giày vò thêm một chút?
Giẫm đạp một kẻ từng đứng trên mình, từng suýt ăn tươi nuốt sống mình, cái tư vị này... rất tuyệt đấy.
Để thoả mãn ác tâm của bản thân, Hỗn Độn lại một lần nữa dùng chân giẫm lên Chu Đại Trù. Khác chăng là lần này, thay vì lưng thì nơi bị giẫm lại là đầu.
Đạp đầu Chu Đại Trù, ép mạnh xuống đất, Hỗn Độn cười đắc thắng:
"Ha ha ha! Thao Thiết, ngươi nhìn đi!".
"Nữ nhân mà ngươi muốn bảo vệ, nàng ta đang chết đấy! Ha ha ha ha...!".
"Thao Thiết! Ngươi chỉ là một kẻ yếu đuối, thứ vô dụng! Thống lĩnh tứ đại hung thú? Ngươi có tư cách gì thống lĩnh?!".
...
Những lời cay nghiệt của Hỗn Độn, chẳng rõ Chu Đại Trù có nghe được hay không. Chỉ thấy trên khuôn mặt thâm tím của hắn, lúc này nước đã dây đầy. Máu... và lệ.
Hắn đau lắm. Thật là đau lắm...
Không phải do kịch độc, cũng không phải bởi bị người giẫm đạp mà là vì Lăng Ngọc Yến, vì một lời hứa.
Hắn đã từng nguyện với lòng rằng sẽ chăm sóc, bảo hộ cho Lăng Ngọc Yến, sẽ đưa nàng đi gặp Lăng Tiểu Ngư, để cho hai cô cháu họ được đoàn tụ. Ấy vậy mà giờ đây...
Tính mạng của Lăng Ngọc Yến đã như chỉ mành treo chuông, đèn treo trước gió, sinh cơ sắp đoạn, tử lộ chực chờ...
Lăng Ngọc Yến, nàng đã sắp chết.
...
Đều là vì hắn. Tất cả đều là do lỗi của hắn.
Mười năm trước Lăng Tiểu Ngư thay hắn gánh tội, cam chịu hàm oan. Mười năm sau, Lăng Ngọc Yến một lần nữa lại vì sai lầm của hắn mà đi vào tử lộ.
Giá như Chu Đại Trù hắn có thể cẩn trọng hơn. Giá như Chu Đại Trù hắn cứng rắn hơn, quyết đoán hơn. Giá như...
Đều muộn cả rồi.
...
Nhưng, tại sao?
Tại sao phải là Lăng Tiểu Ngư?! Tại sao phải là Lăng Ngọc Yến?! Tại sao phải là những người yêu quý hắn nhất?!
Tại sao?!!
Chu Đại Trù hắn không cam tâm!! Hắn không cam tâm!!!
"A a a a a a...!!!".
Lời hứa đã không còn giữ được, trong cơn bi phẫn tột cùng, trước sự kinh ngạc của Hỗn Độn, Chu Đại Trù bỗng bất ngờ há miệng hét dài. Từ trên người hắn, một cỗ tà khí khủng khiếp phát ra, xông thẳng tới thương khung.
Lực lượng kia, nó to lớn vô cùng. Tới độ mà chỉ vừa mới xuất hiện thôi thì cả người Hỗn Độn đã lập tức bị chấn văng, còn kết giới hắn dùng phong toả kiếm linh Thiên Tà, nó cũng tan tành trong nháy mắt.
Rõ ràng, nếu đem so với những gì đã xảy ra tại Hình Đài Thiên Kiếm thì màn đề thăng sức mạnh này còn ghê gớm hơn nữa. Chênh lệch chí ít cũng phải đôi ba lần.
Chu Đại Trù, hắn đã phá bỏ giới hạn cuối cùng rồi. Cái ranh giới mà bao nhiêu năm qua hắn vẫn luôn lo sợ, chưa từng nghĩ sẽ chạm tới. Bởi vì hắn biết, một khi hắn bước qua, Chu Đại Trù hắn sẽ chẳng bao giờ còn trở lại được nữa. Nhân tính sẽ mất, ma tính sẽ quản. Hắn sẽ thực sự biến thành cơn ác mộng của thế nhân, sẽ cắn nuốt vô vàn những sinh linh vô tội...
Là một "con người", Chu Đại Trù hắn sao có thể để mình như vậy?
Phải. Chu Đại Trù hắn đã muốn làm "người". Nhưng trời già, ông ấy lại không chấp nhận!
Chính giáo, thiên hạ, tất cả đều không chấp nhận! Tất cả đều muốn tru diệt hắn! Chính bọn họ đã giết Lăng Ngọc Yến, đã giẫm đạp lời hứa của hắn!
Tất cả đều đáng chết! Đều đáng chết!!
"A a a a a...!!".
"A a a a a...!!".
Chút nhân tính cuối cùng cũng bị oán hận nuốt chửng, trong tiếng hét động cả thương khung, Chu Đại Trù đã đem bản thân mình hiến tế. Mắt hắn, tay hắn, chân hắn, toàn bộ những thứ để hắn được gọi là "người" đều nhanh chóng biến mất. Thay vào đó, răng nanh, vuốt sắc, sừng cong - những thứ để thế nhân gọi là "ác thú" - đã từ từ lộ rõ.
Đại hung Thao Thiết rốt cuộc một lần nữa tái hiện nhân gian.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...